'Già !'
Từ Diện Tư nâng mi mắt lên nhìn Hàn Du.
'Minh Nguyệt tiểu thư đã được đưa đến !'
*Các người buông tôi ra.
Thấy Từ Diện Tư ngồi trang nhã với vẻ mặt lạnh lùng, tim Minh Nguyệt Hà đập chậm vài nhịp "anh Tư Tư, đã lâu rồi không gặp !"
"Ừm !"
*Anh vẫn như ngày nào, không thay đổi chút nào.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn Minh Nguyệt Hà "Minh Nguyệt tiểu thư thì lại thay đổi rất nhiều".
*Em đã đi rồi đúng không anh ?
"Chắc là vậy"
Minh Nguyệt Hà cười khổ "Không phải là vì em mãi đợi chờ anh mà đã bỏ lỡ cả thanh xuân của em đó sao".
Từ Diện Tư lạnh mặt !
*Anh Tư Tư !
"Người đâu mang axit sunfuric vào đây cho tôi".
Minh Nguyệt Hà hốt hoảng "anh Tư Tư, chuyện này là sao ?"
Rất nhanh mùi axit nồng nặc xộc vào khoang mũi khiến Minh Nguyệt Hà thấy khó chịu "anh Tư Tư, anh muốn làm gì ?"
"Làm gì sao ? Câu này để tôi hỏi cô mới đúng"
*Anh Tư Tư...
"Cô đã làm gì ?"
Minh Nguyệt Hà run sợ "em...ý anh là sao ?"
"Người đâu giữ cô ta lại !"
*Anh Tư Tư...em xin anh...em biết mình đã sai.
"Tại sao ?"
*Em không cam tâm...không cam tâm chút nào, em đã vì anh mà lỡ mất cả thanh xuân, anh lại hạnh phúc bên người phụ nữ khác.
"Tôi không bắt cô đợi tôi !"
Minh Nguyệt Hà khóc nức nở "Anh Tư Tư, anh nói đi...ai trả lại thời gian và thanh xuân cho em đây ?"
Từ Diện Tư nhíu mày "Minh Nguyệt Hà, một khi cô dám chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi thì đừng trách tôi không nương
*Giới hạn cuối cùng của anh là Cố Mộc Hàn hay đứa con hoang kia ?
Chát...
"Cô nói ai là con hoang ?"
Minh Nguyệt Hà bị Từ Diện Tư tát một tát đau điếng, cô đưa tay ôm lấy nửa khuôn mặt vừa bị đánh, cảm giác vừa đau vừa rát khiến cô khó chịu "anh Tư Tư !"
Từ Diện Tư cầm lấy bình axit và đưa đến trước mặt Minh Nguyệt Hà "với cái khuôn mặt diễm xà này của cô...chỉ cần một giọt axit sunfuric chạm vào thôi là đủ để khiến cho..."
*Đừng...
"Muộn rồi Minh Nguyệt tiểu thư".
*Anh Tư Tư, xin anh hãy niệm tình xưa.
"Cô đã dùng khuôn mặt yêu tinh này đi ngủ với đàn ông để đổi lại những thứ mình muốn, đúng là thủ đoạn không tệ".
*Anh Tư Tư hãy niệm tình xưa, em đã vì anh mà lỡ đánh mất cả thanh xuân, giờ anh dùng thứ này để hủy đi dung nhan của em, thử hỏi đời này của em còn gì nữa.
"Nhốt cô ta lại"
Minh Nguyệt Hà bị đưa đến một căn phòng tăm tối, lạnh lẽo và đầy mùi ẩm mốc.
Từ Diện Tư muốn giữ lại cái mạng của Minh Nguyệt Hà, chờ sau khi Cổ Mộc Hàn tỉnh lại sẽ thứ để chơi đùa "Tiểu Hàn, đây là món quà anh muốn dành tặng em sau khi em tỉnh lại".
"Ngoại !"
*Tư Tư...con...
"Sao vậy ngoại ?"
Vân lão phu nhân sửa lại cặp mắt kính "Tư Tư, con rất giống với trước đây !"
Từ Diện Tư mỉm cười "ngoại đoán đúng rồi !"
Vân lão phu nhân mừng rơi nước mắt "bà vui lắm Tư Tư, mấy năm qua tội cho Tiểu Hàn, phải một mình chèo chống với những sóng gió cuộc đời.
"Con biết mình đã có lỗi với Tiểu Hàn và nợ em ấy quá nhiều !"
*Không thể trách Tư Tư được.
"Ngoại, Tiểu Thụy nhờ ngoại chăm sóc, con phải đến với Tiểu Hàn. Để Tiểu Hàn ở bên ấy một mình, con không yên tâm".
*Còn có Trường Sinh mà !
Không nhắc đến Giang Trường Sinh thì thôi, chứ nhắc đến thì lại khiến cho Từ Diện Tư thêm khó chịu.
Vân lão phu nhân cười cười "mùi gì chua quá vậy Tư Tư, con có ngửi thấy không ?".
Từ Diện Tư lắc đầu "con có nghe thấy mùi gì đâu ngoại".
*Sao lại không, rõ ràng là ngoại có ngửi thấy mùi chua của giấm mà.
Từ Diện Tư giật giật mi mắt "quen biết ngoại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhận ra ngoại cũng biết khôi hài".
Từ Diện Tư nâng mi mắt lên nhìn Hàn Du.
'Minh Nguyệt tiểu thư đã được đưa đến !'
*Các người buông tôi ra.
Thấy Từ Diện Tư ngồi trang nhã với vẻ mặt lạnh lùng, tim Minh Nguyệt Hà đập chậm vài nhịp "anh Tư Tư, đã lâu rồi không gặp !"
"Ừm !"
*Anh vẫn như ngày nào, không thay đổi chút nào.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn Minh Nguyệt Hà "Minh Nguyệt tiểu thư thì lại thay đổi rất nhiều".
*Em đã đi rồi đúng không anh ?
"Chắc là vậy"
Minh Nguyệt Hà cười khổ "Không phải là vì em mãi đợi chờ anh mà đã bỏ lỡ cả thanh xuân của em đó sao".
Từ Diện Tư lạnh mặt !
*Anh Tư Tư !
"Người đâu mang axit sunfuric vào đây cho tôi".
Minh Nguyệt Hà hốt hoảng "anh Tư Tư, chuyện này là sao ?"
Rất nhanh mùi axit nồng nặc xộc vào khoang mũi khiến Minh Nguyệt Hà thấy khó chịu "anh Tư Tư, anh muốn làm gì ?"
"Làm gì sao ? Câu này để tôi hỏi cô mới đúng"
*Anh Tư Tư...
"Cô đã làm gì ?"
Minh Nguyệt Hà run sợ "em...ý anh là sao ?"
"Người đâu giữ cô ta lại !"
*Anh Tư Tư...em xin anh...em biết mình đã sai.
"Tại sao ?"
*Em không cam tâm...không cam tâm chút nào, em đã vì anh mà lỡ mất cả thanh xuân, anh lại hạnh phúc bên người phụ nữ khác.
"Tôi không bắt cô đợi tôi !"
Minh Nguyệt Hà khóc nức nở "Anh Tư Tư, anh nói đi...ai trả lại thời gian và thanh xuân cho em đây ?"
Từ Diện Tư nhíu mày "Minh Nguyệt Hà, một khi cô dám chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi thì đừng trách tôi không nương
*Giới hạn cuối cùng của anh là Cố Mộc Hàn hay đứa con hoang kia ?
Chát...
"Cô nói ai là con hoang ?"
Minh Nguyệt Hà bị Từ Diện Tư tát một tát đau điếng, cô đưa tay ôm lấy nửa khuôn mặt vừa bị đánh, cảm giác vừa đau vừa rát khiến cô khó chịu "anh Tư Tư !"
Từ Diện Tư cầm lấy bình axit và đưa đến trước mặt Minh Nguyệt Hà "với cái khuôn mặt diễm xà này của cô...chỉ cần một giọt axit sunfuric chạm vào thôi là đủ để khiến cho..."
*Đừng...
"Muộn rồi Minh Nguyệt tiểu thư".
*Anh Tư Tư, xin anh hãy niệm tình xưa.
"Cô đã dùng khuôn mặt yêu tinh này đi ngủ với đàn ông để đổi lại những thứ mình muốn, đúng là thủ đoạn không tệ".
*Anh Tư Tư hãy niệm tình xưa, em đã vì anh mà lỡ đánh mất cả thanh xuân, giờ anh dùng thứ này để hủy đi dung nhan của em, thử hỏi đời này của em còn gì nữa.
"Nhốt cô ta lại"
Minh Nguyệt Hà bị đưa đến một căn phòng tăm tối, lạnh lẽo và đầy mùi ẩm mốc.
Từ Diện Tư muốn giữ lại cái mạng của Minh Nguyệt Hà, chờ sau khi Cổ Mộc Hàn tỉnh lại sẽ thứ để chơi đùa "Tiểu Hàn, đây là món quà anh muốn dành tặng em sau khi em tỉnh lại".
"Ngoại !"
*Tư Tư...con...
"Sao vậy ngoại ?"
Vân lão phu nhân sửa lại cặp mắt kính "Tư Tư, con rất giống với trước đây !"
Từ Diện Tư mỉm cười "ngoại đoán đúng rồi !"
Vân lão phu nhân mừng rơi nước mắt "bà vui lắm Tư Tư, mấy năm qua tội cho Tiểu Hàn, phải một mình chèo chống với những sóng gió cuộc đời.
"Con biết mình đã có lỗi với Tiểu Hàn và nợ em ấy quá nhiều !"
*Không thể trách Tư Tư được.
"Ngoại, Tiểu Thụy nhờ ngoại chăm sóc, con phải đến với Tiểu Hàn. Để Tiểu Hàn ở bên ấy một mình, con không yên tâm".
*Còn có Trường Sinh mà !
Không nhắc đến Giang Trường Sinh thì thôi, chứ nhắc đến thì lại khiến cho Từ Diện Tư thêm khó chịu.
Vân lão phu nhân cười cười "mùi gì chua quá vậy Tư Tư, con có ngửi thấy không ?".
Từ Diện Tư lắc đầu "con có nghe thấy mùi gì đâu ngoại".
*Sao lại không, rõ ràng là ngoại có ngửi thấy mùi chua của giấm mà.
Từ Diện Tư giật giật mi mắt "quen biết ngoại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhận ra ngoại cũng biết khôi hài".
/104
|