“ Đi đâu” Tô Niên Niên tò mò, lời nói còn chưa dứt, Cố Tử Thần đã đạp chân ga, lao như bay về phía trước.
Đợi chiếc xe dừng lại, sắc mặt Tô Niên Niên đã trắng bệch.
Xuống xe, Cố Tử Thần thần thái tự nhiên, một tay đút vào túi quần đi về phía trước, Tô Niên Niên đành phải co giò chạy theo.
Đây là một nhà thiết kế studio tạo mẫu hình ảnh, có tên của một bộ phim hoạt hình Nhật Bản Spirited Away. Vừa bước vào, có hai người con gái tươi cười niềm nở bước ra đón tiếp.
“ Xin chào, xin hỏi hai vị cần gì ạ?”
“ eric lâu rồi không gặp.” Một giọng nam trong trẻo vang lên, hai người con gái tiếp khách kính cẩn gọi một tiếng “ Boss.”
Một người đàn ông ăn mặc thời thượng, ngũ quan sắc nét bước đến, tuổi khoảng trên dưới 30, có khí chất của người đàn ông trưởng thành.
Nụ cười của anh phóng khoáng, làm động tác ôm Cố Tử Thần một cái.
Cố Tử Thần né sang một bên, để cho anh ta bổ nhào vào chỗ trống.
Phạm Tầm vuốt vuốt mũi, “ sao mà chú em lại vẫn nhạt nhẽo giống trước đây thế, Sao tự dưng lại nhớ đến cửa hàng của anh thế?”
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, chằm chằm tò mò nhìn Tô Niên Niên , Phạm Tầm lộ ra nụ cười hoàn hảo không tỳ vết, “ Xin chào, tôi là chủ của cửa hàng này, Phạm Tầm. Oh, you are angle, you are” các từ ngữ khen ngợi đều được bật ra từ miệng anh ta, khiến Tô Niên Niên nghe xong hết sức ngại ngùng.
Cố Tử Thần kịp thời ngắt ngang anh ta, “ Phạm tầm, tìm cho cô ta một bộ váy.”
“ Hử?”
Tô Niên Niên trợn mắt nhìn cậu, Cố Tử Thần chẳng buồn để ý, “ Còn nữa, đem đôi dép lê xanh lè đó của cô thay đi.”
“ Anh bị bệnh mù màu à, rõ ràng đây là màu xanh cỏ.” Tô Niên Niên lẩm bẩm nói, người đã bị mấy người con gái kia đưa vào trong phòng thay đồ rồi.
Phạm Tầm hào hứng nhìn hai người trò chuyện qua lại, “ eric, cô ấy có quan hệ gì với chú thế.”
Cố Tử Thần tự động nhảy chủ đề, Phạm Tầm đành nói, “ Là tham gia party à? anh làm tóc cho chú.”
“ Vâng.” Cố Tử Thần bình thản gật gật đầu.
Tô Niên Niên trong phòng thay đồ, đang bị một đám con gái vây quanh, cầm các kiểu váy ướm lên người cô.
“ Được rồi, thử trước 10 bộ này nhé.” Người con gái đứng đầu nhiệt tình đẩy Tô Niên Niên vào phòng thay đồ.
Tô Niên Niên “...”
Thử cả buổi, cuối cùng chọn một chiếc váy không tay màu đen, kiểu dáng đơn giản gọn gàng, chỉ cần thắt nơ bướm ở giữa eo là được.
Tô Niên Niên không thích đi giày cao gót lắm, cho nên tìm cho cô một đôi giày đế bệt màu đen.
Chọn quần áo xong, lại bắt đầu đến làm tóc và trang điểm, cả quá trình, Tô Niên Niên cảm thấy mình giống như một con búp bê bị hành hạ không nhẹ.
Sau khi xong xuôi, mấy người con gái cười hì hì đẩy cô ra khỏi phòng.
Cố Tử Thần ngồi trên sofa đang lật tạp chí xem, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Chiếc váy màu đen càng tôn lên nước da trắng ngần của Tô Niên Niên , tóc được búi cao, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Rõ ràng là cùng một người, nhưng khác biệt một trời một vực so với lúc vừa đến.
Ánh mắt Cố Tử Thần trầm mặc, che giấu vẻ ngạc nhiên, đứng lên nói.
“ Cũng không đến nỗi xấu lắm.” Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, Tô Niên Niên nghe đến phát quen rồi.
Tại sao trong mắt Cố Tử Thần , cô mãi mãi vừa béo vừa xấu vừa ngu ngốc chứ.
“ Hừm” Tô Niên Niên không ngoảnh mặt lại, chỉ nghe thấy tiếng cười sau lưng của Cố Tử Thần .