“ Đi thôi.” Giọng điệu của cậu ấm áp hơn chút, Tô Niên Niên nhếch nhếch miệng, chào hỏi Phạm Tầm một tiếng rồi rời khỏi Spirited Away.
Không cần nhìn, cô biết nhất định là cười chế giễu.
Chỉ là cô không nhìn thấy, trong đáy mắt Cố Tử Thần mang theo ý cười.
Hai người đến nhà họ Doãn, đã là 6h30 rồi.
Trời dần dần nhá nhem tối, biệt thự nhà họ Doãn đèn đuốc sáng trưng, người đi người lại, ồn ào náo nhiệt.
Cố Tử Thần dừng xe xong, liếc sang bên cạnh nhìn, Tô Niên Niên đang nhìn vào gương chỉnh lại đầu tóc, biểu cảm trên mặt hết sức nghiêm túc.
Thật là một nha đầu đỏm dáng, Cố Tử Thần lẩm bẩm trong lòng.
“ Lễ hội khiêu vũ ở đây à?” Tô Niên Niên hỏi.
Cố Tử Thần “ uh” một tiếng, đột nhiên giữ Tô Niên Niên , không để cô xuống xe.
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn cậu, Cố Tử Thần bình thản nói: “ Cô không phải cho rằng, tôi dẫn cô đến đây để ăn uống nghe nhạc giải trí rồi ngắm trai đẹp đấy chứ?”
Nụ cười của Tô Niên Niên cứng đờ, từ nhỏ để lớn, cô tham gia lễ hội khiêu vũ đều là như thế.
Thằng cha này rốt cuộc muốn làm gì thế?
Cố Tử Thần nheo mày: “ Đi theo tôi, đừng có nói câu gì.”
Ồ, để cô làm tấm là chắn à, cái này đơn giản thôi, Tô Niên Niên chẳng suy nghĩ liền gật đầu luôn.
Hai người xuống xe, Tô Niên Niên theo thói quen đi về phía trước, Cố Tử Thần ho khan mấy tiếng, ánh mắt sáng lên nhìn Tô Niên Niên .
“ Đi thôi, đờ ra đó làm gì.” Tô Niên Niên trách móc, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt chán ghét đó của Cố Tử Thần và khi cậu nhấc cánh tay lên, mới chợt hiểu ý.
Cô đi đến bên cạnh Cố Tử Thần , cực kỳ tao nhã khoác lên cánh tay của Cố Tử Thần , trên mặt nở nụ cười tươi tắn.
Nơi này đều là nơi quy tụ nhà giàu, trên mặt cũng phải giả bộ một tí.
Nhìn thấy bộ dạng Tô Niên Niên khéo léo khoác cánh tay mình, Cố Tử Thần nhếch môi cười, sau đó dẫn cô đi vào biệt thự.
Vị trí căn biệt thự này của nhà họ Doãn hơi khuất, nhưng diện tích cực kỳ to, đại sảnh bài trí xa hoa lộng lẫy, có thể để trăm người tụ tập.
Lúc này, không ít những người nổi tiếng của Dụ Thành đã đến đủ, hai ba người một nhóm cùng nhau nói chuyện.
Được chú ý nhiều nhất, là con gái Doãn Sơ Hạ của nhà họ Doãn.
Cô ta mặc trên người bộ váy công chúa màu trắng tinh tế, tóc cũng được chăm chút cẩn thận, đứng bên cạnh bố, trên mặt mang theo nụ cười tươi như hoa.
Còn trong lòng cô ta luôn vui mừng khấp khởi, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, sốt ruột đợi hình bóng quen thuộc đó xuất hiện.
“ Sơ Hạ à, lát nữa Cố Tử Thần nhà cô đến, hai con nhớ nói chuyện giao lưu nhé.” Diệp Tư Vân nhiệt tình kéo tay Doãn Sơ Hạ , tự nhiên như coi cô ta là con dâu trong nhà rồi vậy.
Cố Tử Thần ít nhiều cũng được nghe đồn về nhà họ Cố, nghe nói, Diệp Tư Vân không phải mẹ ruột của Cố Tử Thần , bây giờ làm ra vẻ người mẹ hiền hâị thật khiến người ta thấy ghét.
Trong lòng không vui, Doãn Sơ Hạ không để lộ biểu cảm, chỉ là ngại ngùng cúi đầu xuống.
Mẹ của Doãn Sơ Hạ là Châu Thanh trong mắt ánh lên nét sắc sảo, cười nói: “ Đúng rồi, Sơ Hạ nhà chúng tôi có mấy môn không tốt lắm, hay là bảo Tử Thần phụ đạo cho con bé, Tử Thần đứa trẻ này tôi nhìn nó lớn lên từ bé, từ nhỏ đã rất thông minh, nghe nói trong cao trung Thánh Âm thành tính học tập cũng rất tốt, Sơ Hạ nói Tử Thần luôn đứng top trong trường đấy.”
Diệp Tư Vân đã muốn Cố Tử Thần và Doãn Sơ Hạ ở bên nhau, bà tát nước theo mưa xúc tiến chuyện này là được, dù sao đối với hai nhà mà nói đều có lợi.
Hai người phụ nữ đang cùng nhau tính toán, chợt nghe thấy trong đám đông chuyển đến mấy tiếng: “ Cố thiếu gia đến rồi.
Hai người nhìn ra ngoài cổng, quả nhiên, Cố Tử Thần chầm chậm bước vào.
Chỉ là nhìn thấy Tô Niên Niên bên cạnh cậu, Diệp Tư Vân và Châu Thanh cùng lúc sắc mặt đều thay đổi.