Sau khi về đến nhà, hai người bắt đầu sắp xếp đồ ra. Chờ sau khi làm xong thì cả người Triều Vũ đã ướt đẫm mồ hôi.”Thật không dễ dàng mà.”
Hứa Bác Diễn cười: “Mệt sao?”
“Không mệt.” Khóe miệng cô cong lên nở nụ cười mỉm. Sao lại mệt cơ chứ, bọn họ đang cùng nhau trang trí tổ ấm của mình, cô vui còn chẳng hết nữa là.
Hứa Bác Diễn vươn tay chỉnh lại những lọn tóc rối bên tai cô, “Em đi tắm trước đi, anh vào bếp nấu cơm.”
Triều Vũ kéo tay anh, hôm nay anh cũng vất vả lắm rồi.”Nếu không chúng ta gọi thức ăn ngoài đi?”
Anh nhướn mày, “Bữa cơm đầu tiên sau kết hôn sao lại gọi đồ bên ngoài? Yên tâm đi, anh làm nhanh thôi.”
Triều Vũ nghiêng người ôm anh, “Hi hi, có ông xã biết nấu ăn tuyệt quá. Em nhặt trúng bảo bối rồi.” Cô cười hì hì, hôn anh một cái, “Ông xã, chaiyoo.” Nói xong liền vội vàng ra khỏi phòng bếp.
Hứa Bác Diễn lắc đầu khẽ cười, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Ánh sáng dìu dịu chiếu xuống người anh trông thật ấm áp.
Triều Vũ lấy quần áo khăn mặt rồi đi vào toilet, vào rồi cô mới nhận ra trong phòng tắm có một bồn tắm cực lớn, chỉ là cô vặn qua vặn lại hồi lâu cũng không thấy có nước nóng.
“Màu đỏ chính là nước nóng mà? Sao lại không chảy gì nhỉ? Chẳng lẽ vì lâu không dùng nên hỏng rồi?” Cô cúi đầu, nghiêm túc nhấn mạnh một cái.
Rào —— một dòng nước lạnh trào ra.
Cô không kịp phản ứng, hoảng sợ kêu á một tiếng, ngay cả Hứa Bác Diễn đang ở phòng bếp cũng nghe thấy. Anh vội vàng tắt bếp, nhanh chân đi đến trước cửa phòng tắm, vươn tay gõ cửa.
“Triều Vũ —— “
Triều Vũ ngồi bệt xuống đất, mặt mũi toàn là nước lạnh, vẻ mặt mơ màng. Vừa rồi dập mông xuống đất mạnh quá, nên giờ mông cô đang rất đau, muốn đứng dậy nhưng lại chẳng có chút sức nào.
Hứa Bác Diễn chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, không nghe thấy giọng cô, anh lập tức vặn tay mở cửa, vừa vào thì thấy cảnh tượng thế này.
Triều Vũ trần trụi ngồi dưới đất, trong bồn tắm lớn vòi sen vẫn đang phun nước. Một mảnh lưng trắng ngần đập vào mắt anh. Anh nhanh chóng tiến tới ôm lấy cô, thuận tay tắt vòi nước.
“Em có bị thương ở đâu không?”
Triều Vũ chỉ cảm thấy xấu hổ khó tả, mặt đỏ bừng như cà chua, dần dần màu đỏ lan ra toàn thân.
Hứa Bác Diễn sợ cô ngã sấp xuống ảnh hưởng đến xương cốt, liền mau chóng kiểm tra, “Em đau chỗ nào? Tay à?”
Triều Vũ cắn môi, “Không, em không ngã sấp xuống đâu .” Sao cô dám nói mông đau.
Hứa Bác Diễn ôm cô ngồi trên bồn cầu, cầm khăn tắm lau những giọt nước trên người cô, miệng không nhịn được khẽ cười, rồi anh thì thầm bên tai cô, “Không định ăn cơm à?”
Triều Vũ không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, dần dần nhận ra sự thay đổi trên người anh.”Anh —— “
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt lại, “Anh bật nước nóng cho em.”
Rất nhanh, bồn tắm lớn đã ngập nước nóng, khói nóng phả hơi bay lên mờ mịt, bầu không khí ngại ngùng cũng theo đó mà tự nhiên sinh ra.
Triều Vũ tò mò hỏi: “Sao anh lại chọn bồn tắm to thế này?” Với tính cách của anh cũng không giống người sẽ ngâm mình trong bồn tắm.
Hứa Bác Diễn bế cô đặt nhẹ nhàng vào bồn tắm, nhìn dòng nước dần dần tràn qua cơ thể cô, cô thoải mái mà rên rỉ vài tiếng. Anh cười mỉm rồi nhanh chóng cởi áo.
Triều Vũ chớp mắt, “Anh —— “
Anh cởi cả quần, Triều Vũ vội vàng nhắm mắt lại, “Hứa Bác Diễn, anh anh anh ——” rồi lại chẳng thể nói tiếp.
Anh bước vào bồn tắm lớn, ôm cô vào lòng, cơ thể hai người sáp lại gần nhau.”Quần áo anh ướt rồi.”
Triều Vũ hoàn toàn không nghĩ sẽ thành thế này, cả người không nhúc nhích ngồi im.
Hứa Bác Diễn mượn làn nước, nhẹ nhàng xoa xoa mông cô, “Vừa rồi là ngã dập mông đúng không?” Nói rồi lại nhẹ nhàng xoa.
Triều Vũ vội vàng gạt tay anh ra, “Không đau mà.”
Anh rút tay về, đứng dậy lấy chai sữa tắm, thoa sữa lên người cô và anh, nghiêm túc tắm rửa.
Triều Vũ âm thầm thở phảo một hơi, cơ thể từ từ thả lỏng, dần dần lại muốn nghịch.
Trong bồn tắm chỉ toàn là bong bóng, cô quơ một cái, giơ tay lên, hai tay cũng dính đầy bóng.”Anh xem có giống kẹo bông không?”
Tay Hứa Bác Diễn dao động trên người cô, đêm qua là lần đầu tiên của cô, hôm nay lại bận rộn cả ngày, biết cô nhất định rất mệt mỏi. Lúc này, ngâm người trong bồn tắm cũng để giải tỏa mệt mỏi. Anh không khỏi cười một tiếng, xem ra cần phải cám ơn ý tốt lúc trước của Tịch Triết rồi.
Anh lại xả một bồn nước nóng mới.
Triều Vũ nhắm mắt lại, cảm thán: “Quá lãng phí rồi. Ngày trước em muốn mua bồn tắm lớn, mẹ em nhất định không chịu. Hì hì —— “
Môi anh dán bên tai cô hỏi: “Còn đau không?”
Triều Vũ thả tay xuống, toàn thân ngâm mình trong làn nước nóng, “Thoải mái thật.”
Anh nhìn cô y hệt nàng mèo lười, anh nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho cô.
Triều Vũ nhắm mắt, mặt hưởng thụ.
Hứa Bác Diễn chỉ cảm thấy buồn cười, anh từ từ cúi đầu xuống giọng khàn khàn, “Đừng quên tối nay là đêm tân hôn của chúng ta nhé.”
Triều Vũ khó khăn chớp mắt mấy cái, giữ chặt tay anh.
Hứa Bác Diễn tim đập thình thịch, giọng khàn khàn: “Đừng sợ.”
Cô không sợ nhưng cô lại rất xấu hổ.
Kết thúc cơn quay cuồng, cô chẳng còn chút sức lực. Nhưng vẫn cảm nhận được anh lau người cho cô, mặc áo ngủ cho cô . Sau đó hình như anh ôm cô về giường.
Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối hẳn. Triều Vũ đói nên bụng cứ sôi lên ùng ục. Trong phòng có bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng màu cam dịu dịu tỏa khắp gian phòng.
Cô đảo mắt một vòng, anh không còn ở đây nữa.
Cô xốc tấm chăn mỏng lên, vừa mới đứng dậy, lại nhận ra toàn thân đau nhức. Đi ra phòng ngủ, bước vào phòng khách, liền thấy anh đứng ngoài ban công, đưa lưng về phía cô. Giữa hai ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Cô thấy không rõ gương mặt anh, không biết anh đang nghĩ gì.
Triều Vũ nhẹ nhàng đi tới, “Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?”
Hứa Bác Diễn quay đầu, xin lỗi cười cười.”Em dậy rồi à?”
Triều Vũ cướp điếu thuốc trên tay anh.
Anh cam đoan: “Sau này anh sẽ không hút ở nhà nữa. Em đã đói chưa?”
Cô gật gật đầu, “Đói nên mới tỉnh.”
Anh vốn định xuống bếp làm cơm, cuối cùng là vì đi tắm mà chẳng làm được gì.
“Trên bàn trà có bánh quy, em đói thì ăn mấy cái đi. Anh đang nấu mì vằn thắn.” Triều Vũ thích ăn mấy kiểu bánh này, may mà lúc nãy đi siêu thị có mua. Triều Vũ ăn vui vẻ, tinh thần cũng dần dần thoải mái .
Hai người ai cũng có việc làm của mình nên chẳng nói gì.
Một lúc sau anh hỏi: “Ngày mai em đi làm chưa?”
Triều Vũ gật đầu.
“Thứ bảy, chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé.” Mẹ trong câu anh vừa nói dĩ nhiên là ám chỉ Tịch Khê.
Thân phận thay đổi, trong lòng Triều Vũ cũng cảm thấy khác.
Triều Vũ ngước mặt lên, “Anh có định nói với người lớn hai nhà chuyện chúng mình đã đi đăng ký không?”
Hứa Bác Diễn mỉm cười: “Anh không ngại nói với bọn họ.”
Triều Vũ nuốt nước bọt một cái, “Vậy thì khoan hãy nói, Chờ em từ Châu Phi về rồi nói.” Cô cười tươi, mặt nịnh nọt.
Hứa Bác Diễn thở dài, “Được.”
“Nếu không chờ đến khi em sang Châu Phi rồi nói nhé?”
Hứa Bác Diễn nghiến răng nghiến lợi, “Được ! Đến lúc đó anh sẽ sang Châu Phi đón em về.”
Triều Vũ le lưỡi.
***
Sáng sớm hôm sau.
Cô thức dậy trong lòng anh, tay anh đặt trên bụng cô rất tự nhiên. Hai người cứ như một cặp đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm, vô cùng hòa hợp.
Cô vươn tay sờ lên cằm anh, những sợi râu màu xanh mọc lún phún chọc vào tay cô.
Hứa Bác Diễn không mở mắt, một tay nắm lấy tay cô.
Chẳng ai nói gì, lặng lẽ hưởng thụ khoảnh khắc bên nhau bình yên này.
Lúc dậy, Hứa Bác Diễn đột nhiên cầm lấy một cái hộp, chỉ thấy anh lôi trong hộp ra một sợi dây chuyền bằng bạc.
Triều Vũ mặt ngơ ngác.
Anh nắm chặt tay cô, tháo chiếc nhẫn trên ngót áp út, xuyên chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền.”Quay người lại nào.”
Triều Vũ nhịn cười.
Chờ anh đeo dây chuyền xong, cô ôm chặt lấy anh, “Ông xã này, anh quả thực rất thông minh đấy.” Sao cô lại chẳng nghĩ ra cách này chứ.
Hứa Bác Diễn vỗ vỗ lưng cô, “Một năm tới không được tháo ra đâu đấy.” Sợi dây chuyền đủ dài để chiếc nhẫn nằm ngay giữa ngực cô.
“Tuân lệnh!” Cô mím môi, “Chờ em từ Châu Phi về, anh tháo giúp em nhé.”
Anh không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Bác Diễn đưa cô tới tòa soạn. Lúc Triều Vũ xuống xe, mặt không nỡ. Thân phận đã thay đổi, có vẻ tình cảm lại càng đậm sâu hơn. Trước kia cô không cảm nhận được, giờ thì hận không thể từng giây từng phút được ở bên anh.
Ninh San từ xa đi tới liền thấy xe của Hứa Bác Diễn, lại nhìn Triều Vũ mặt đỏ hây hây. Cô trêu ghẹo : “Ơ, không nỡ xa anh ấy à?”
Triều Vũ không nói gì.
Ninh San tiếp tục nói: “Nếu không thì đổi nghề đi. Làm cùng một đơn vị, ngày nào cũng ở bên nhau.”
“Mày xấu lắm.” Triều Vũ quay người đi về phía tòa cao ốc.
Ninh San nhận ra dấu hôn sau gáy cô, không nhịn được cười, theo sau hỏi: “Tao bảo chứ, sao hôm nay lại lưu luyến không nỡ rời xa chàng đây? Hóa ra ——” cô cố ý kéo dài âm cuối, chỉ chờ cá mắc câu.
Quả nhiên Triều Vũ cắn câu ngay, “Sao cơ?”
Ninh San hạ thấp giọng, “Hai người làm rồi đúng không?”
Tim Triều Vũ run lên bần bật, “Mày nói gì đấy?”
Ninh San vươn tay chỉ chỉ vào cổ cô, “Có vẻ kịch liệt nhỉ. Hứa đội quả nhiên lợi hại.” Cô bật ngón cái tán thưởng.
Triều Vũ mặt đỏ như cắt ra máu, “Đừng nói nữa.”
Ninh San bắt cô nàng thành thật khai báo mọi chuyện.
Triều Vũ cắn răng, trên đường đi nhỏ giọng kể lại toàn bộ chuyện hôm qua cho cô nghe.
Ninh San trợn mắt nhìn, “Trời ơi, hai người tốc độ thật đấy, bái phục bái phục.”
“Không phải nhờ mày giúp đầy sao?” Triều Vũ liếc mắt nhìn cô một cái.
Ninh San cười ha ha, “Tao không lo lắng cho mày đâu. Thế này cũng tuyệt, chỉ là hơi đáng tiếc, còn phải chờ thêm một năm nữa mới được bên nhau. Hứa đội thật đáng thương, chắc anh ấy cũng phải vất vả lắm đây .”
“Rốt cục mày ở phe nào đấy?”
“Tao là người ở giữa.” Ninh San cười trộm, “Chúc mừng mày. Tao mừng cho hai người.”
Triều Vũ cong khóe miệng, “Cám ơn.”
Hai người vừa nói vừa cười đi lên.
Vào văn phòng, mọi người thấy hai cô tươi cười hớn hở liền hiếu kỳ nói, “Hôm nay có gì vui sao?”
Ninh San hắng giọng, “Chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi .”
Trong chớp mắt văn phòng bùng nổ.
“Cặp nào thế? Ninh San em sắp kết hôn à?”
“NO! NO! NO! Người ta là thiếu nữ độc thân quyến rũ mờ.” Cô đẩy Triều Vũ một cái , “Là vị này.”
Cả văn phòng bất chợt túm lại tra hỏi cô từng vấn đề một.
“Đại đội trưởng của chúng ta cầu hôn em rồi sao?”
“Ngày tổ chức hôn lễ đã có chưa?”
…
Từng câu từng câu liên tiếp.
Triều Vũ biết tính cách của bọn họ liền dứt khoát nói thẳng: “Đám cưới chắc phải chờ tới sang năm.”
“Mùa xuân sang năm sao?”
Triều Vũ lắc đầu, “Phải xem công việc của em thế nào đã. Được rồi, mọi người giải tán thôi, chủ nhiệm tới rồi.”
Mọi người dần dần tản đi. Cô trừng mắt lườm Ninh San, “Biết thế tao không thèm nói cho mày biết.”
Ninh San nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc. Cũng phải để người ta biết chứ, Hứa đội giờ đã là hoa có chủ rồi.”
Triều Vũ nhìn qua dãy bàn phía trước, Trình Hiểu Hi ngồi ở đó, vừa rồi lúc mọi người tụm nhau hỏi chuyện, cô vẫn ngồi ở đó.
Ninh San đẩy đẩy tay cô, “Tao biết làm thế là tổn thương cô ta, nhưng trong chuyện tình cảm, không thể chấp nhận được người thứ ba. Cô ta nên tỉnh rồi.”
Triều Vũ gật gật đầu, “Được rồi, quay về làm việc đi.”
Sáng hôm ấy cô lên nộp đơn đăng ký, Cao chủ nhiệm mặt kinh ngạc.”Không phải bạn trai cô đã cầu hôn rồi sao? Vẫn muốn đi à?”
Triều Vũ thầm cảm thán tốc độ truyền tin trong văn phòng quả nhiên nhanh hơn vận tốc ánh sáng nữa.”Trước khi kết hôn em muốn đi, em sợ sau khi kết hôn em sẽ không đi được nữa.”
Cao chủ nhiệm cười nói: “Thế nào sợ chồng cô không đồng ý à?”
Triều Vũ lắc đầu, “Không phải, em muốn làm gì, anh ấy cũng sẽ ủng hộ em. Nhưng sau này, em muốn dành nhiều thời gian và sức lực làm bạn bên cạnh anh ấy.”
Cao chủ nhiệm ho một tiếng, “Tôi lại không tán thành phương án từ bỏ công việc về làm nội trợ gia đình đâu nhé. Trong công việc cô đang làm rất tốt, tôi nghĩ rằng cô sẽ cân bằng được cả công việc và gia đình mình.”
Triều Vũ cười: “Em cũng nghĩ như vậy. Cho nên, hi vọng lãnh đạo có thể phê chuẩn đơn đăng ký lần này của em.”
Cao chủ nhiệm nhìn lướt qua tờ đăng ký kia, gật gật đầu, “Cuối tuần này sẽ có kết quả.”
“Cám ơn chủ nhiệm.”
Cô thoải mái bước ra từ văn phòng, liền thấy Trình Hiểu Hi đứng ngay ngoài cửa, có vẻ như đang chờ cô. Sắc mặt của cô buồn thảm, cả người trông cũng không có tinh thần gì cả.
Triều Vũ nhìn cô gật gật đầu, “Cậu cũng tìm chủ nhiệm à? Ông ấy ở bên trong.” Nói xong thì định đi.
Trình Hiểu Hi gọi cô lại: “Triều Vũ, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Triều Vũ nhìn cô, do dự một chút rồi đáp, “Được.”
Hứa Bác Diễn cười: “Mệt sao?”
“Không mệt.” Khóe miệng cô cong lên nở nụ cười mỉm. Sao lại mệt cơ chứ, bọn họ đang cùng nhau trang trí tổ ấm của mình, cô vui còn chẳng hết nữa là.
Hứa Bác Diễn vươn tay chỉnh lại những lọn tóc rối bên tai cô, “Em đi tắm trước đi, anh vào bếp nấu cơm.”
Triều Vũ kéo tay anh, hôm nay anh cũng vất vả lắm rồi.”Nếu không chúng ta gọi thức ăn ngoài đi?”
Anh nhướn mày, “Bữa cơm đầu tiên sau kết hôn sao lại gọi đồ bên ngoài? Yên tâm đi, anh làm nhanh thôi.”
Triều Vũ nghiêng người ôm anh, “Hi hi, có ông xã biết nấu ăn tuyệt quá. Em nhặt trúng bảo bối rồi.” Cô cười hì hì, hôn anh một cái, “Ông xã, chaiyoo.” Nói xong liền vội vàng ra khỏi phòng bếp.
Hứa Bác Diễn lắc đầu khẽ cười, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Ánh sáng dìu dịu chiếu xuống người anh trông thật ấm áp.
Triều Vũ lấy quần áo khăn mặt rồi đi vào toilet, vào rồi cô mới nhận ra trong phòng tắm có một bồn tắm cực lớn, chỉ là cô vặn qua vặn lại hồi lâu cũng không thấy có nước nóng.
“Màu đỏ chính là nước nóng mà? Sao lại không chảy gì nhỉ? Chẳng lẽ vì lâu không dùng nên hỏng rồi?” Cô cúi đầu, nghiêm túc nhấn mạnh một cái.
Rào —— một dòng nước lạnh trào ra.
Cô không kịp phản ứng, hoảng sợ kêu á một tiếng, ngay cả Hứa Bác Diễn đang ở phòng bếp cũng nghe thấy. Anh vội vàng tắt bếp, nhanh chân đi đến trước cửa phòng tắm, vươn tay gõ cửa.
“Triều Vũ —— “
Triều Vũ ngồi bệt xuống đất, mặt mũi toàn là nước lạnh, vẻ mặt mơ màng. Vừa rồi dập mông xuống đất mạnh quá, nên giờ mông cô đang rất đau, muốn đứng dậy nhưng lại chẳng có chút sức nào.
Hứa Bác Diễn chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, không nghe thấy giọng cô, anh lập tức vặn tay mở cửa, vừa vào thì thấy cảnh tượng thế này.
Triều Vũ trần trụi ngồi dưới đất, trong bồn tắm lớn vòi sen vẫn đang phun nước. Một mảnh lưng trắng ngần đập vào mắt anh. Anh nhanh chóng tiến tới ôm lấy cô, thuận tay tắt vòi nước.
“Em có bị thương ở đâu không?”
Triều Vũ chỉ cảm thấy xấu hổ khó tả, mặt đỏ bừng như cà chua, dần dần màu đỏ lan ra toàn thân.
Hứa Bác Diễn sợ cô ngã sấp xuống ảnh hưởng đến xương cốt, liền mau chóng kiểm tra, “Em đau chỗ nào? Tay à?”
Triều Vũ cắn môi, “Không, em không ngã sấp xuống đâu .” Sao cô dám nói mông đau.
Hứa Bác Diễn ôm cô ngồi trên bồn cầu, cầm khăn tắm lau những giọt nước trên người cô, miệng không nhịn được khẽ cười, rồi anh thì thầm bên tai cô, “Không định ăn cơm à?”
Triều Vũ không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, dần dần nhận ra sự thay đổi trên người anh.”Anh —— “
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt lại, “Anh bật nước nóng cho em.”
Rất nhanh, bồn tắm lớn đã ngập nước nóng, khói nóng phả hơi bay lên mờ mịt, bầu không khí ngại ngùng cũng theo đó mà tự nhiên sinh ra.
Triều Vũ tò mò hỏi: “Sao anh lại chọn bồn tắm to thế này?” Với tính cách của anh cũng không giống người sẽ ngâm mình trong bồn tắm.
Hứa Bác Diễn bế cô đặt nhẹ nhàng vào bồn tắm, nhìn dòng nước dần dần tràn qua cơ thể cô, cô thoải mái mà rên rỉ vài tiếng. Anh cười mỉm rồi nhanh chóng cởi áo.
Triều Vũ chớp mắt, “Anh —— “
Anh cởi cả quần, Triều Vũ vội vàng nhắm mắt lại, “Hứa Bác Diễn, anh anh anh ——” rồi lại chẳng thể nói tiếp.
Anh bước vào bồn tắm lớn, ôm cô vào lòng, cơ thể hai người sáp lại gần nhau.”Quần áo anh ướt rồi.”
Triều Vũ hoàn toàn không nghĩ sẽ thành thế này, cả người không nhúc nhích ngồi im.
Hứa Bác Diễn mượn làn nước, nhẹ nhàng xoa xoa mông cô, “Vừa rồi là ngã dập mông đúng không?” Nói rồi lại nhẹ nhàng xoa.
Triều Vũ vội vàng gạt tay anh ra, “Không đau mà.”
Anh rút tay về, đứng dậy lấy chai sữa tắm, thoa sữa lên người cô và anh, nghiêm túc tắm rửa.
Triều Vũ âm thầm thở phảo một hơi, cơ thể từ từ thả lỏng, dần dần lại muốn nghịch.
Trong bồn tắm chỉ toàn là bong bóng, cô quơ một cái, giơ tay lên, hai tay cũng dính đầy bóng.”Anh xem có giống kẹo bông không?”
Tay Hứa Bác Diễn dao động trên người cô, đêm qua là lần đầu tiên của cô, hôm nay lại bận rộn cả ngày, biết cô nhất định rất mệt mỏi. Lúc này, ngâm người trong bồn tắm cũng để giải tỏa mệt mỏi. Anh không khỏi cười một tiếng, xem ra cần phải cám ơn ý tốt lúc trước của Tịch Triết rồi.
Anh lại xả một bồn nước nóng mới.
Triều Vũ nhắm mắt lại, cảm thán: “Quá lãng phí rồi. Ngày trước em muốn mua bồn tắm lớn, mẹ em nhất định không chịu. Hì hì —— “
Môi anh dán bên tai cô hỏi: “Còn đau không?”
Triều Vũ thả tay xuống, toàn thân ngâm mình trong làn nước nóng, “Thoải mái thật.”
Anh nhìn cô y hệt nàng mèo lười, anh nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho cô.
Triều Vũ nhắm mắt, mặt hưởng thụ.
Hứa Bác Diễn chỉ cảm thấy buồn cười, anh từ từ cúi đầu xuống giọng khàn khàn, “Đừng quên tối nay là đêm tân hôn của chúng ta nhé.”
Triều Vũ khó khăn chớp mắt mấy cái, giữ chặt tay anh.
Hứa Bác Diễn tim đập thình thịch, giọng khàn khàn: “Đừng sợ.”
Cô không sợ nhưng cô lại rất xấu hổ.
Kết thúc cơn quay cuồng, cô chẳng còn chút sức lực. Nhưng vẫn cảm nhận được anh lau người cho cô, mặc áo ngủ cho cô . Sau đó hình như anh ôm cô về giường.
Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối hẳn. Triều Vũ đói nên bụng cứ sôi lên ùng ục. Trong phòng có bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng màu cam dịu dịu tỏa khắp gian phòng.
Cô đảo mắt một vòng, anh không còn ở đây nữa.
Cô xốc tấm chăn mỏng lên, vừa mới đứng dậy, lại nhận ra toàn thân đau nhức. Đi ra phòng ngủ, bước vào phòng khách, liền thấy anh đứng ngoài ban công, đưa lưng về phía cô. Giữa hai ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc lúc sáng lúc tối.
Cô thấy không rõ gương mặt anh, không biết anh đang nghĩ gì.
Triều Vũ nhẹ nhàng đi tới, “Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?”
Hứa Bác Diễn quay đầu, xin lỗi cười cười.”Em dậy rồi à?”
Triều Vũ cướp điếu thuốc trên tay anh.
Anh cam đoan: “Sau này anh sẽ không hút ở nhà nữa. Em đã đói chưa?”
Cô gật gật đầu, “Đói nên mới tỉnh.”
Anh vốn định xuống bếp làm cơm, cuối cùng là vì đi tắm mà chẳng làm được gì.
“Trên bàn trà có bánh quy, em đói thì ăn mấy cái đi. Anh đang nấu mì vằn thắn.” Triều Vũ thích ăn mấy kiểu bánh này, may mà lúc nãy đi siêu thị có mua. Triều Vũ ăn vui vẻ, tinh thần cũng dần dần thoải mái .
Hai người ai cũng có việc làm của mình nên chẳng nói gì.
Một lúc sau anh hỏi: “Ngày mai em đi làm chưa?”
Triều Vũ gật đầu.
“Thứ bảy, chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé.” Mẹ trong câu anh vừa nói dĩ nhiên là ám chỉ Tịch Khê.
Thân phận thay đổi, trong lòng Triều Vũ cũng cảm thấy khác.
Triều Vũ ngước mặt lên, “Anh có định nói với người lớn hai nhà chuyện chúng mình đã đi đăng ký không?”
Hứa Bác Diễn mỉm cười: “Anh không ngại nói với bọn họ.”
Triều Vũ nuốt nước bọt một cái, “Vậy thì khoan hãy nói, Chờ em từ Châu Phi về rồi nói.” Cô cười tươi, mặt nịnh nọt.
Hứa Bác Diễn thở dài, “Được.”
“Nếu không chờ đến khi em sang Châu Phi rồi nói nhé?”
Hứa Bác Diễn nghiến răng nghiến lợi, “Được ! Đến lúc đó anh sẽ sang Châu Phi đón em về.”
Triều Vũ le lưỡi.
***
Sáng sớm hôm sau.
Cô thức dậy trong lòng anh, tay anh đặt trên bụng cô rất tự nhiên. Hai người cứ như một cặp đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm, vô cùng hòa hợp.
Cô vươn tay sờ lên cằm anh, những sợi râu màu xanh mọc lún phún chọc vào tay cô.
Hứa Bác Diễn không mở mắt, một tay nắm lấy tay cô.
Chẳng ai nói gì, lặng lẽ hưởng thụ khoảnh khắc bên nhau bình yên này.
Lúc dậy, Hứa Bác Diễn đột nhiên cầm lấy một cái hộp, chỉ thấy anh lôi trong hộp ra một sợi dây chuyền bằng bạc.
Triều Vũ mặt ngơ ngác.
Anh nắm chặt tay cô, tháo chiếc nhẫn trên ngót áp út, xuyên chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền.”Quay người lại nào.”
Triều Vũ nhịn cười.
Chờ anh đeo dây chuyền xong, cô ôm chặt lấy anh, “Ông xã này, anh quả thực rất thông minh đấy.” Sao cô lại chẳng nghĩ ra cách này chứ.
Hứa Bác Diễn vỗ vỗ lưng cô, “Một năm tới không được tháo ra đâu đấy.” Sợi dây chuyền đủ dài để chiếc nhẫn nằm ngay giữa ngực cô.
“Tuân lệnh!” Cô mím môi, “Chờ em từ Châu Phi về, anh tháo giúp em nhé.”
Anh không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Bác Diễn đưa cô tới tòa soạn. Lúc Triều Vũ xuống xe, mặt không nỡ. Thân phận đã thay đổi, có vẻ tình cảm lại càng đậm sâu hơn. Trước kia cô không cảm nhận được, giờ thì hận không thể từng giây từng phút được ở bên anh.
Ninh San từ xa đi tới liền thấy xe của Hứa Bác Diễn, lại nhìn Triều Vũ mặt đỏ hây hây. Cô trêu ghẹo : “Ơ, không nỡ xa anh ấy à?”
Triều Vũ không nói gì.
Ninh San tiếp tục nói: “Nếu không thì đổi nghề đi. Làm cùng một đơn vị, ngày nào cũng ở bên nhau.”
“Mày xấu lắm.” Triều Vũ quay người đi về phía tòa cao ốc.
Ninh San nhận ra dấu hôn sau gáy cô, không nhịn được cười, theo sau hỏi: “Tao bảo chứ, sao hôm nay lại lưu luyến không nỡ rời xa chàng đây? Hóa ra ——” cô cố ý kéo dài âm cuối, chỉ chờ cá mắc câu.
Quả nhiên Triều Vũ cắn câu ngay, “Sao cơ?”
Ninh San hạ thấp giọng, “Hai người làm rồi đúng không?”
Tim Triều Vũ run lên bần bật, “Mày nói gì đấy?”
Ninh San vươn tay chỉ chỉ vào cổ cô, “Có vẻ kịch liệt nhỉ. Hứa đội quả nhiên lợi hại.” Cô bật ngón cái tán thưởng.
Triều Vũ mặt đỏ như cắt ra máu, “Đừng nói nữa.”
Ninh San bắt cô nàng thành thật khai báo mọi chuyện.
Triều Vũ cắn răng, trên đường đi nhỏ giọng kể lại toàn bộ chuyện hôm qua cho cô nghe.
Ninh San trợn mắt nhìn, “Trời ơi, hai người tốc độ thật đấy, bái phục bái phục.”
“Không phải nhờ mày giúp đầy sao?” Triều Vũ liếc mắt nhìn cô một cái.
Ninh San cười ha ha, “Tao không lo lắng cho mày đâu. Thế này cũng tuyệt, chỉ là hơi đáng tiếc, còn phải chờ thêm một năm nữa mới được bên nhau. Hứa đội thật đáng thương, chắc anh ấy cũng phải vất vả lắm đây .”
“Rốt cục mày ở phe nào đấy?”
“Tao là người ở giữa.” Ninh San cười trộm, “Chúc mừng mày. Tao mừng cho hai người.”
Triều Vũ cong khóe miệng, “Cám ơn.”
Hai người vừa nói vừa cười đi lên.
Vào văn phòng, mọi người thấy hai cô tươi cười hớn hở liền hiếu kỳ nói, “Hôm nay có gì vui sao?”
Ninh San hắng giọng, “Chúng ta sắp được uống rượu mừng rồi .”
Trong chớp mắt văn phòng bùng nổ.
“Cặp nào thế? Ninh San em sắp kết hôn à?”
“NO! NO! NO! Người ta là thiếu nữ độc thân quyến rũ mờ.” Cô đẩy Triều Vũ một cái , “Là vị này.”
Cả văn phòng bất chợt túm lại tra hỏi cô từng vấn đề một.
“Đại đội trưởng của chúng ta cầu hôn em rồi sao?”
“Ngày tổ chức hôn lễ đã có chưa?”
…
Từng câu từng câu liên tiếp.
Triều Vũ biết tính cách của bọn họ liền dứt khoát nói thẳng: “Đám cưới chắc phải chờ tới sang năm.”
“Mùa xuân sang năm sao?”
Triều Vũ lắc đầu, “Phải xem công việc của em thế nào đã. Được rồi, mọi người giải tán thôi, chủ nhiệm tới rồi.”
Mọi người dần dần tản đi. Cô trừng mắt lườm Ninh San, “Biết thế tao không thèm nói cho mày biết.”
Ninh San nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc. Cũng phải để người ta biết chứ, Hứa đội giờ đã là hoa có chủ rồi.”
Triều Vũ nhìn qua dãy bàn phía trước, Trình Hiểu Hi ngồi ở đó, vừa rồi lúc mọi người tụm nhau hỏi chuyện, cô vẫn ngồi ở đó.
Ninh San đẩy đẩy tay cô, “Tao biết làm thế là tổn thương cô ta, nhưng trong chuyện tình cảm, không thể chấp nhận được người thứ ba. Cô ta nên tỉnh rồi.”
Triều Vũ gật gật đầu, “Được rồi, quay về làm việc đi.”
Sáng hôm ấy cô lên nộp đơn đăng ký, Cao chủ nhiệm mặt kinh ngạc.”Không phải bạn trai cô đã cầu hôn rồi sao? Vẫn muốn đi à?”
Triều Vũ thầm cảm thán tốc độ truyền tin trong văn phòng quả nhiên nhanh hơn vận tốc ánh sáng nữa.”Trước khi kết hôn em muốn đi, em sợ sau khi kết hôn em sẽ không đi được nữa.”
Cao chủ nhiệm cười nói: “Thế nào sợ chồng cô không đồng ý à?”
Triều Vũ lắc đầu, “Không phải, em muốn làm gì, anh ấy cũng sẽ ủng hộ em. Nhưng sau này, em muốn dành nhiều thời gian và sức lực làm bạn bên cạnh anh ấy.”
Cao chủ nhiệm ho một tiếng, “Tôi lại không tán thành phương án từ bỏ công việc về làm nội trợ gia đình đâu nhé. Trong công việc cô đang làm rất tốt, tôi nghĩ rằng cô sẽ cân bằng được cả công việc và gia đình mình.”
Triều Vũ cười: “Em cũng nghĩ như vậy. Cho nên, hi vọng lãnh đạo có thể phê chuẩn đơn đăng ký lần này của em.”
Cao chủ nhiệm nhìn lướt qua tờ đăng ký kia, gật gật đầu, “Cuối tuần này sẽ có kết quả.”
“Cám ơn chủ nhiệm.”
Cô thoải mái bước ra từ văn phòng, liền thấy Trình Hiểu Hi đứng ngay ngoài cửa, có vẻ như đang chờ cô. Sắc mặt của cô buồn thảm, cả người trông cũng không có tinh thần gì cả.
Triều Vũ nhìn cô gật gật đầu, “Cậu cũng tìm chủ nhiệm à? Ông ấy ở bên trong.” Nói xong thì định đi.
Trình Hiểu Hi gọi cô lại: “Triều Vũ, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Triều Vũ nhìn cô, do dự một chút rồi đáp, “Được.”
/72
|