Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Lý Thần Vũ cùng Vu Hải Lệ đứng đối diện trước cửa sổ kính lớn. Ráng chiều hồng nhạt lặng lẽ đem bóng 2 người in trên sàn, gắt gao quấn quanh một chỗ, Vu Hải lệ nhìn đến ngây ngẩn nam nhân anh tuấn tràn ngập mị lực trước mặt. Cô đã yêu người đàn ông này từ bao giờ chính cô cũng không nhớ được, chỉ biết một đoạn tình cảm kia thực khó buông xuống. Cô vì hắn từng cười, từng khóc, từng hạnh phúc cũng từng đau khổ và cho đến ngày hôm nay ước mơ của cô mới có thể đạt được. Dù chỉ là một chút thôi nhưng cô sẽ trân trọng nó.
"Thần Vũ, em yêu anh!"
Vu Hải Lệ ánh mắt ẩm ướt đỏ hồng giống như sắp khóc, khuôn mặt đáng thương như hoa lê đái vũ, là nam nhân chỉ cần nhìn được bộ dáng này đều sẽ bị rung động cùng thương tiếc thật sâu. Lý Thần Vũ im lặng, nhìn cô từ từ đến gần, 2 tay vòng lên cổ hắn, phiến môi thơm ngọt cũng dần dán lên. Tay hắn lặng lẽ đặt lên eo Vu Hải Lệ, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại của cô.
"Tổng giám đốc, có chuyện rồi, Vu tiểu thư xảy ra tai nạn giao thông." Thư ký Lâm vừa ở dưới tầng một nghe tin, không đợi đi thang máy đến tầng cao nhất mà lập tức gọi điện báo cho Lý Thần Vũ.
"Ở nơi nào?" Lý Thần Vũ sắc mặt trầm trọng, ở trước bàn làm việc vội vàng đứng lên.
"Giao lộ X cách chúng ta không xa. Đã liên lạc với bệnh viện gần nhất, tình huống cụ thể chưa rõ ràng."
"Lập tức đến đó." Lý Thần Vũ liếc mắt nhìn qua cửa phòng thử game, nhanh chóng mặc vào áo khoác liền đi ra ngoài.
Cạch.
Âm thanh cánh cửa đóng lại giống như một nhát búa nện mạnh vào tim Dương Quân Nhiên, tại sao hắn lại vội vàng như vậy, cô gái kia đối với hắn thực sự quan trọng đến thế sao, khiến hắn ngay cả một câu cũng không kịp nói với cậu liền vội vã rời đi? Dương Quân Nhiên ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, đầu óc cậu lúc này rối loạn như tơ vò, hình ảnh Lý Thần Vũ cùng Vu Hải Lệ hôn môi giống như một đoạn phim tua đi tua lại liên tục, cậu muốn xua đuổi chúng đi nhưng càng cố lảng tránh chúng lại càng hiện lên rõ rệt. Hắn thực tàn nhẫn, nếu không yêu cậu tại sao luôn có những hành động thân mật như vậy, tại sao lại cùng cậu hôn môi, tại sao cứ luôn dịu dàng quan tâm khiến cậu càng lúc càng sa lầy trong tình ái? Mà nhất là trong khi cậu đã thực tâm yêu hắn,
hắn lại cho cậu biết sự thật rằng hắn yêu một người khác, như vậy có khác nào đem một quả bom tạc cậu đến đầm đìa máu tươi đâu? Bỏ đi, nếu hắn thực sự yêu Vu Hải Lệ, cậu sẽ tác thành cho họ, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi... Chôn đầu vào khuỷu tay, Dương Quân Nhiên lặng lẽ rơi lệ, tiếng khóc giống như tắc nghẹn nơi cổ họng. Cậu phải buông tay, phải buông tay thôi...phần hạnh phúc này ngay từ đầu đã không phải của cậu.
[Tiểu Nhiên, tôi có việc gấp, đêm nay sẽ về muộn.]
[Tôi biết rồi.]
Dương Quân Nhiên rất chậm mới có thể nhắn tin trả lời bởi mắt cậu vì khóc quá nhiều nên sớm đã sưng húp, nhìn mọi vật đều không quá rõ ràng. Người ta vẫn nói nếu có thể khóc thì hãy cứ khóc để giải tỏa nỗi đau đớn trong lòng, nhưng cậu đã khóc thật nhiều mà nỗi buồn vẫn như cũ chẳng chút nào nguôi ngoai. Đem điện trong phòng một loạt bật sáng mới khiến căn nhà trở nên bớt đi vài phần lạnh lẽo, Dương Quân Nhiên lấy ra chăn mỏng, ở trên sô pha bật ti vi. Trên màn hình là một vài tiết mục ca nhạc nhàm chán nhưng cậu chẳng có chút ý tứ nào muốn chuyển kênh, cậu bật cũng không phải để xem mà đơn thuần chỉ muốn xua đi sợ hãi trong lòng. Căn nhà này lần đầu tiên khiến cậu cảm thấy xa lạ... Thần Vũ, bỗng nhiên em rất muốn ăn cay, càng là muốn được nhìn thấy anh...
Đã hơn 2 giờ sáng, Dương Quân Nhiên thu mình trên sô pha, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất muốn ngủ nhưng lại không có cách nào chợp mắt được. Tâm trạng cậu lúc này giống như ngày đợi kết quả thi vào cao trung vậy, vừa lo lắng vừa hồi hộp lại càng nhiều trống rỗng.
Cạch.
Cửa mở, Lý Thần Vũ tinh thần mỏi mệt bước vào. Áo vest vắt trên tay, cà vạt cũng tháo từ lâu, áo sơ mi xuất hiện vài nếp nhăn, hơn nữa còn cởi liền 2 cúc trên cùng, để lộ ra xương quai xanh cùng khuôn ngực cứng rắn mang chút hơi thở nam tính mạnh mẽ, chỉ là người đàn ông ấy thần sắc không thể tính là tốt, nhất thời khiến mỹ cảm giảm sút. Liếc mắt nhìn góc chăn trên sô pha, Lý Thần Vũ sửng sốt.
"Tiểu Nhiên?"
Chân dài sải bước, hắn đặt cặp táp trên tay xuống, sờ sờ sô pha lại phát hiện cậu không phải đang nằm ngủ mà chính là mắt mở trừng trừng ngồi ngốc nhìn hắn.
"Cậu thức đến tận bây giờ? Sao không đi ngủ trước, thức khuya như vậy nếu lỡ tôi không trở về cậu liền muốn thức cả đêm sao?" Hắn vừa trách móc vừa đem cậu từ trên ghế kéo lên, "Mau đi ngủ thôi, đã muộn quá rồi."
Chính là như vậy, hắn vì sao cứ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu ấy, cứ luôn quan tâm săn sóc cậu như vậy, cứ luôn khiến cậu nghĩ rằng đối với hắn, cậu là đặc biệt. Dương Quân Nhiên nhẹ nhắm mắt, một giọt lệ chua sót trượt bên gò má.
Lý Thần Vũ đặt cậu nằm nghiêm chỉnh trên giường, đem chăn chỉnh tốt liền xoay người muốn đi. Không, hắn phải ở bên cậu, một khắc cũng không được rời, cậu không cho phép! Cậu vươn tay giữ chặt góc áo hắn, trong thoáng chốc thấy tình cảnh này có điểm giống với trong phim, một tình tiết quen thuộc.
Lý Thần Vũ quay đầu, giọng nói dịu dàng như đang trấn an một đứa trẻ, "Cậu trước buông tay, tôi cần đi tắm, rất nhanh sẽ trở lại."
Cậu im lặng không nói lời nào nhưng tay vẫn nắm chặt không buông. Suốt mấy tiếng đồng hồ chờ đợi hắn cậu mới phát hiện ra rằng Lý Thần Vũ ở trong thế giới của cậu chính là ngọn nguồn của sự sống, chỉ cần một giây hắn rời đi thế giới kia sẽ chỉ còn lại một màu xám ảm đạm cô tịch.
"Thần Vũ...xin anh...không cần..."
"Tiểu Nhiên, mau buông tay ra nào, đừng giống như con nít vậy", Lý Thần Vũ mỉm cười, xoa xoa đầu cậu, bàn tay đó cũng như vậy ôm eo một cô gái.
Bốp.
Lý Thần Vũ giật mình kinh ngạc, nhìn đôi tay của chính mình bị đẩy ra xa, cậu vì sao lại khác thường như vậy?
"Tiểu Nhiên, cậu sao thế?"
Ánh mắt hắn nhìn cậu là cỡ nào lo lắng. Giả dối, tất cả đều giả dối! Dương Quân Nhiên ở trong lòng gào thét, nước mắt lại như thủy triều vỡ đê tuôn ra. Cậu xoay người, ở trong chăn quấn chặt chính mình không ngừng run rẩy. Tình yêu, tình yêu rốt cuộc vì cái gì mà đối với cậu lại xa xỉ như vậy?
"Tiểu Nhiên, cậu bệnh sao, cậu đau ở đâu, khó chịu chỗ nào?" Lý Thần Vũ sợ hãi đem cậu ôm vào trong lòng, muốn đưa tay sờ trán cậu lại chạm đến nước mắt ẩm ướt. Hắn lập tức bị dọa nhảy dựng, "Tiểu Nhiên, đừng khóc, tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra..."
Dương Quân Nhiên mãnh liệt lắc đầu, cậu tựa vào người hắn từng chút từng chút khóc. Từ nhỏ cậu đã so với những đứa trẻ khác phải gánh thật nhiều áp lực, sự cố gắng không ngừng nghỉ lại không thể đổi lấy một kết quả xứng đáng. Một đứa trẻ phải làm thế nào mới có thể chịu đựng được tất cả những điều đó? Chính bởi áp lực quá mức nặng nề nên từ nhỏ cậu đã mang tính cách trầm lặng, tự ti, yếu nhược mà càng nhiều chính là nhạy cảm. Thêm vào đó cậu là một đứa trẻ mồ côi cha, nhận sự giáo dục mềm mỏng của mẹ mà không có sự cứng rắn của cha nên nên cậu so với nam nhân bình thường càng dễ khóc hơn.
"Tiểu Nhiên, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng khóc mãi như vậy, tôi rất đau lòng."
Lý Thần Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, hắn rất sốt ruột muốn biết cậu có bị thương ở đâu không nhưng hắn biết rõ tính tình cậu thích ăn mềm không thích ăn cứng nên đành kiên nhẫn từng chút một dỗ dành cậu.
"Có phải gần đây sức ép công việc quá lớn khiến cậu mệt mỏi, vậy ngày mai tôi sẽ bàn giao công việc trong công ty sau đó chúng ta đi chơi được không? Cậu muốn đi du lịch trong nước hay ra nước ngoài?"
Dương Quân Nhiên lắc đầu, áp lực công việc vẫn trong phạm vi cậu có thể thừa nhận. Hơn nữa thời gian gần đây các dự án của NGS đang rầm rộ triển khai, thân là người đứng đầu, Lý Thần Vũ đang bận đến tối mắt tối mũi, làm sao có thời gian đi du lịch.
[Có người khiến tôi tức giận.] Dương Quân Nhiên rốt cuộc mềm lòng, không muốn làm Lý Thần Vũ lo lắng.
"Là ai?" Lý Thần Vũ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, buông xuống lo lắng, chỉ cần không phải cậu bị bệnh thì tốt rồi.
Dương Quân Nhiên lại im lặng, an tĩnh ghé vào bên người Lý Thần Vũ. Hắn giống như vì đợi lâu liền nghĩ cậu đã ngủ, nhẹ nhàng xoay người đặt cậu nằm lại trên giường. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, bàn tay như có như không ở trên khuôn mặt cậu khe khẽ vuốt ve, bất chợt chạm đến môi cậu. Đầu ngón tay di chuyển dọc viền môi mang theo chút tê ngứa, hắn chậm rãi đặt xuống một nụ hôn. Cảm giác không giống như buổi tối mất điện ngày đó, có chút gấp gáp, có chút tùy hứng, có chút hoang đường, nụ hôn này thật chậm mà miên man, cảm xúc cùng nhiệt độ càng lúc càng tăng, ngọt ngào mà cay đắng, xen lẫn một chút nước mắt mằn mặn. Cậu hé miệng, giống như trước đáp lại nụ hôn của hắn. Trong bóng đêm, âm thanh môi lưỡi giao triền trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Không nghĩ tới cậu thế nhưng lại giả vờ ngủ." Lý Thân Vũ hừ lạnh.
[Tôi chưa từng nói tôi đã ngủ, hiểu nhầm là lỗi của anh. Hơn nữa chính anh mới là kẻ đáng khinh, lợi dụng lúc tôi ngủ mà hôn trộm.] Dương Quân Nhiên mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận mắng Lý Thần Vũ.
"Còn không biết ai khi nãy đáp lại thực nhiệt tình nha." Lý Thần Vũ cười nhẹ, cưng chiều hôn trên trán Dương Quân Nhiên, tâm tình bỗng trở nên đặc biệt tốt ngồi trở dậy muốn đi tắm.
[Vì cái gì hôn tôi?]
"Vì yêu nên mới hôn." Lý Thần Vũ thực tự nhiên đáp, khiến cậu mặt mũi thoáng chốc đỏ bừng, chẳng lẽ hắn không phải thực sự không có cảm giác với mình?
[Vậy còn Vu Hải Lệ?]
Lý Thần Vũ cứng đờ người, nhìn 3 chứ Vu Hải Lệ đặc biệt chói mắt kia, hắn biết cậu đã nhìn thấy cảnh tượng lúc chiều nay.
"Thần Vũ, em yêu anh!"
Vu Hải Lệ ánh mắt ẩm ướt đỏ hồng giống như sắp khóc, khuôn mặt đáng thương như hoa lê đái vũ, là nam nhân chỉ cần nhìn được bộ dáng này đều sẽ bị rung động cùng thương tiếc thật sâu. Lý Thần Vũ im lặng, nhìn cô từ từ đến gần, 2 tay vòng lên cổ hắn, phiến môi thơm ngọt cũng dần dán lên. Tay hắn lặng lẽ đặt lên eo Vu Hải Lệ, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mềm mại của cô.
"Tổng giám đốc, có chuyện rồi, Vu tiểu thư xảy ra tai nạn giao thông." Thư ký Lâm vừa ở dưới tầng một nghe tin, không đợi đi thang máy đến tầng cao nhất mà lập tức gọi điện báo cho Lý Thần Vũ.
"Ở nơi nào?" Lý Thần Vũ sắc mặt trầm trọng, ở trước bàn làm việc vội vàng đứng lên.
"Giao lộ X cách chúng ta không xa. Đã liên lạc với bệnh viện gần nhất, tình huống cụ thể chưa rõ ràng."
"Lập tức đến đó." Lý Thần Vũ liếc mắt nhìn qua cửa phòng thử game, nhanh chóng mặc vào áo khoác liền đi ra ngoài.
Cạch.
Âm thanh cánh cửa đóng lại giống như một nhát búa nện mạnh vào tim Dương Quân Nhiên, tại sao hắn lại vội vàng như vậy, cô gái kia đối với hắn thực sự quan trọng đến thế sao, khiến hắn ngay cả một câu cũng không kịp nói với cậu liền vội vã rời đi? Dương Quân Nhiên ngồi bệt dưới đất, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, đầu óc cậu lúc này rối loạn như tơ vò, hình ảnh Lý Thần Vũ cùng Vu Hải Lệ hôn môi giống như một đoạn phim tua đi tua lại liên tục, cậu muốn xua đuổi chúng đi nhưng càng cố lảng tránh chúng lại càng hiện lên rõ rệt. Hắn thực tàn nhẫn, nếu không yêu cậu tại sao luôn có những hành động thân mật như vậy, tại sao lại cùng cậu hôn môi, tại sao cứ luôn dịu dàng quan tâm khiến cậu càng lúc càng sa lầy trong tình ái? Mà nhất là trong khi cậu đã thực tâm yêu hắn,
hắn lại cho cậu biết sự thật rằng hắn yêu một người khác, như vậy có khác nào đem một quả bom tạc cậu đến đầm đìa máu tươi đâu? Bỏ đi, nếu hắn thực sự yêu Vu Hải Lệ, cậu sẽ tác thành cho họ, chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi... Chôn đầu vào khuỷu tay, Dương Quân Nhiên lặng lẽ rơi lệ, tiếng khóc giống như tắc nghẹn nơi cổ họng. Cậu phải buông tay, phải buông tay thôi...phần hạnh phúc này ngay từ đầu đã không phải của cậu.
[Tiểu Nhiên, tôi có việc gấp, đêm nay sẽ về muộn.]
[Tôi biết rồi.]
Dương Quân Nhiên rất chậm mới có thể nhắn tin trả lời bởi mắt cậu vì khóc quá nhiều nên sớm đã sưng húp, nhìn mọi vật đều không quá rõ ràng. Người ta vẫn nói nếu có thể khóc thì hãy cứ khóc để giải tỏa nỗi đau đớn trong lòng, nhưng cậu đã khóc thật nhiều mà nỗi buồn vẫn như cũ chẳng chút nào nguôi ngoai. Đem điện trong phòng một loạt bật sáng mới khiến căn nhà trở nên bớt đi vài phần lạnh lẽo, Dương Quân Nhiên lấy ra chăn mỏng, ở trên sô pha bật ti vi. Trên màn hình là một vài tiết mục ca nhạc nhàm chán nhưng cậu chẳng có chút ý tứ nào muốn chuyển kênh, cậu bật cũng không phải để xem mà đơn thuần chỉ muốn xua đi sợ hãi trong lòng. Căn nhà này lần đầu tiên khiến cậu cảm thấy xa lạ... Thần Vũ, bỗng nhiên em rất muốn ăn cay, càng là muốn được nhìn thấy anh...
Đã hơn 2 giờ sáng, Dương Quân Nhiên thu mình trên sô pha, cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất muốn ngủ nhưng lại không có cách nào chợp mắt được. Tâm trạng cậu lúc này giống như ngày đợi kết quả thi vào cao trung vậy, vừa lo lắng vừa hồi hộp lại càng nhiều trống rỗng.
Cạch.
Cửa mở, Lý Thần Vũ tinh thần mỏi mệt bước vào. Áo vest vắt trên tay, cà vạt cũng tháo từ lâu, áo sơ mi xuất hiện vài nếp nhăn, hơn nữa còn cởi liền 2 cúc trên cùng, để lộ ra xương quai xanh cùng khuôn ngực cứng rắn mang chút hơi thở nam tính mạnh mẽ, chỉ là người đàn ông ấy thần sắc không thể tính là tốt, nhất thời khiến mỹ cảm giảm sút. Liếc mắt nhìn góc chăn trên sô pha, Lý Thần Vũ sửng sốt.
"Tiểu Nhiên?"
Chân dài sải bước, hắn đặt cặp táp trên tay xuống, sờ sờ sô pha lại phát hiện cậu không phải đang nằm ngủ mà chính là mắt mở trừng trừng ngồi ngốc nhìn hắn.
"Cậu thức đến tận bây giờ? Sao không đi ngủ trước, thức khuya như vậy nếu lỡ tôi không trở về cậu liền muốn thức cả đêm sao?" Hắn vừa trách móc vừa đem cậu từ trên ghế kéo lên, "Mau đi ngủ thôi, đã muộn quá rồi."
Chính là như vậy, hắn vì sao cứ luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu ấy, cứ luôn quan tâm săn sóc cậu như vậy, cứ luôn khiến cậu nghĩ rằng đối với hắn, cậu là đặc biệt. Dương Quân Nhiên nhẹ nhắm mắt, một giọt lệ chua sót trượt bên gò má.
Lý Thần Vũ đặt cậu nằm nghiêm chỉnh trên giường, đem chăn chỉnh tốt liền xoay người muốn đi. Không, hắn phải ở bên cậu, một khắc cũng không được rời, cậu không cho phép! Cậu vươn tay giữ chặt góc áo hắn, trong thoáng chốc thấy tình cảnh này có điểm giống với trong phim, một tình tiết quen thuộc.
Lý Thần Vũ quay đầu, giọng nói dịu dàng như đang trấn an một đứa trẻ, "Cậu trước buông tay, tôi cần đi tắm, rất nhanh sẽ trở lại."
Cậu im lặng không nói lời nào nhưng tay vẫn nắm chặt không buông. Suốt mấy tiếng đồng hồ chờ đợi hắn cậu mới phát hiện ra rằng Lý Thần Vũ ở trong thế giới của cậu chính là ngọn nguồn của sự sống, chỉ cần một giây hắn rời đi thế giới kia sẽ chỉ còn lại một màu xám ảm đạm cô tịch.
"Thần Vũ...xin anh...không cần..."
"Tiểu Nhiên, mau buông tay ra nào, đừng giống như con nít vậy", Lý Thần Vũ mỉm cười, xoa xoa đầu cậu, bàn tay đó cũng như vậy ôm eo một cô gái.
Bốp.
Lý Thần Vũ giật mình kinh ngạc, nhìn đôi tay của chính mình bị đẩy ra xa, cậu vì sao lại khác thường như vậy?
"Tiểu Nhiên, cậu sao thế?"
Ánh mắt hắn nhìn cậu là cỡ nào lo lắng. Giả dối, tất cả đều giả dối! Dương Quân Nhiên ở trong lòng gào thét, nước mắt lại như thủy triều vỡ đê tuôn ra. Cậu xoay người, ở trong chăn quấn chặt chính mình không ngừng run rẩy. Tình yêu, tình yêu rốt cuộc vì cái gì mà đối với cậu lại xa xỉ như vậy?
"Tiểu Nhiên, cậu bệnh sao, cậu đau ở đâu, khó chịu chỗ nào?" Lý Thần Vũ sợ hãi đem cậu ôm vào trong lòng, muốn đưa tay sờ trán cậu lại chạm đến nước mắt ẩm ướt. Hắn lập tức bị dọa nhảy dựng, "Tiểu Nhiên, đừng khóc, tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra..."
Dương Quân Nhiên mãnh liệt lắc đầu, cậu tựa vào người hắn từng chút từng chút khóc. Từ nhỏ cậu đã so với những đứa trẻ khác phải gánh thật nhiều áp lực, sự cố gắng không ngừng nghỉ lại không thể đổi lấy một kết quả xứng đáng. Một đứa trẻ phải làm thế nào mới có thể chịu đựng được tất cả những điều đó? Chính bởi áp lực quá mức nặng nề nên từ nhỏ cậu đã mang tính cách trầm lặng, tự ti, yếu nhược mà càng nhiều chính là nhạy cảm. Thêm vào đó cậu là một đứa trẻ mồ côi cha, nhận sự giáo dục mềm mỏng của mẹ mà không có sự cứng rắn của cha nên nên cậu so với nam nhân bình thường càng dễ khóc hơn.
"Tiểu Nhiên, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng khóc mãi như vậy, tôi rất đau lòng."
Lý Thần Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, hắn rất sốt ruột muốn biết cậu có bị thương ở đâu không nhưng hắn biết rõ tính tình cậu thích ăn mềm không thích ăn cứng nên đành kiên nhẫn từng chút một dỗ dành cậu.
"Có phải gần đây sức ép công việc quá lớn khiến cậu mệt mỏi, vậy ngày mai tôi sẽ bàn giao công việc trong công ty sau đó chúng ta đi chơi được không? Cậu muốn đi du lịch trong nước hay ra nước ngoài?"
Dương Quân Nhiên lắc đầu, áp lực công việc vẫn trong phạm vi cậu có thể thừa nhận. Hơn nữa thời gian gần đây các dự án của NGS đang rầm rộ triển khai, thân là người đứng đầu, Lý Thần Vũ đang bận đến tối mắt tối mũi, làm sao có thời gian đi du lịch.
[Có người khiến tôi tức giận.] Dương Quân Nhiên rốt cuộc mềm lòng, không muốn làm Lý Thần Vũ lo lắng.
"Là ai?" Lý Thần Vũ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, buông xuống lo lắng, chỉ cần không phải cậu bị bệnh thì tốt rồi.
Dương Quân Nhiên lại im lặng, an tĩnh ghé vào bên người Lý Thần Vũ. Hắn giống như vì đợi lâu liền nghĩ cậu đã ngủ, nhẹ nhàng xoay người đặt cậu nằm lại trên giường. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, bàn tay như có như không ở trên khuôn mặt cậu khe khẽ vuốt ve, bất chợt chạm đến môi cậu. Đầu ngón tay di chuyển dọc viền môi mang theo chút tê ngứa, hắn chậm rãi đặt xuống một nụ hôn. Cảm giác không giống như buổi tối mất điện ngày đó, có chút gấp gáp, có chút tùy hứng, có chút hoang đường, nụ hôn này thật chậm mà miên man, cảm xúc cùng nhiệt độ càng lúc càng tăng, ngọt ngào mà cay đắng, xen lẫn một chút nước mắt mằn mặn. Cậu hé miệng, giống như trước đáp lại nụ hôn của hắn. Trong bóng đêm, âm thanh môi lưỡi giao triền trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Không nghĩ tới cậu thế nhưng lại giả vờ ngủ." Lý Thân Vũ hừ lạnh.
[Tôi chưa từng nói tôi đã ngủ, hiểu nhầm là lỗi của anh. Hơn nữa chính anh mới là kẻ đáng khinh, lợi dụng lúc tôi ngủ mà hôn trộm.] Dương Quân Nhiên mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận mắng Lý Thần Vũ.
"Còn không biết ai khi nãy đáp lại thực nhiệt tình nha." Lý Thần Vũ cười nhẹ, cưng chiều hôn trên trán Dương Quân Nhiên, tâm tình bỗng trở nên đặc biệt tốt ngồi trở dậy muốn đi tắm.
[Vì cái gì hôn tôi?]
"Vì yêu nên mới hôn." Lý Thần Vũ thực tự nhiên đáp, khiến cậu mặt mũi thoáng chốc đỏ bừng, chẳng lẽ hắn không phải thực sự không có cảm giác với mình?
[Vậy còn Vu Hải Lệ?]
Lý Thần Vũ cứng đờ người, nhìn 3 chứ Vu Hải Lệ đặc biệt chói mắt kia, hắn biết cậu đã nhìn thấy cảnh tượng lúc chiều nay.
/29
|