Nhà Có Chồng Ngoan

Chương 15 - Chương 6.2

/67


Tiêu Tịnh Phương vẫn lạnh lùng cười nói: Những quả pháo đó rất kỳ quặc, những người cùng chơi với tôi đều không ai bị thương, chỉ có tôi bị nổ trúng, mà hôm đó lúc về nhà, tôi rõ ràng nghe thấy hàng xóm nói Mã Thiên Lý có về qua nhà, nhưng sau khi hỏi anh ta, anh ta nhất mực không thừa nhận, khăng khăng nói anh ta đã ở viện khám tay, chắc chắn không về nhà.

Nhỡ đâu hàng xóm nhớ nhầm thì sao? Hại người khác thì cũng phải có lý do chứ? Hơn nữa, Mã Thiên Lý cần gì phải hại em? Vả lại anh ấy cũng không thể làm việc đó, anh ấy chỉ biết bán thịt lợn, làm sao làm được pháo, không có chuyên môn có khi còn tự gây hại cho chính mình ấy chứ.

Tôi nhớ hồi đó tuy Mã Thiên Lý và Tiêu Tịnh Phương không được coi là thân thiết nhưng cũng đâu có thù hận gì lớn, vả lại pháo đâu phải trò đùa, nếu Mã Thiên Lý quả thực làm như vậy thì thật là đáng sợ, có khi còn gây chết người ấy chứ.

Anh ta làm việc gì cũng luôn khiến người khác không sao hiểu nổi. Tiêu Tịnh Phương lại nói. Cho dù là việc kinh doanh hay việc làm người, lần nào anh ta cũng muốn chứng minh mình đúng.

Không hiểu tại sao Tiêu Tịnh Phương lại nói với tôi những điều này nhưng tôi vẫn tin tưởng Mã Thiên Lý, anh đổi xử rất tốt với mọi người, bất kể sang hèn, lúc ra ngoài ăn cơm cùng tôi, anh cũng rất lịch sự với nhân viên phục vụ. Anh là người trọng tình cảm, cũng rất chung tình, dù xung quanh có rất nhiều con gái đẹp nhưng anh chẳng thèm liếc mắt lấy một lần, chỉ một mực chăm chú nhìn tôi.

Mã Thiên Lý và Tiêu Tịnh Phương, ai xuất sắc hơn ai chẳng phải mới nhìn đã thấy ngay hay sao?

Lúc về, tôi nói lại chuyện của Tiêu Tịnh Phương cho Mã Thiên Lý nghe, để anh biết Tiêu Tịnh Phương hiểu lầm mình rồi tìm cơ hội giải thích, biết đâu có thể hàn gắn tình cảm giữa hai người.

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi cẩn thận nói với Mã Thiên Lý: “Hình như Tiêu Tịnh Phương hiểu lầm vết sẹo trên mặt cậu ta là do bị anh hại…”

Mã Thiên Lý bật cười. “Anh và nó không thù không hận, sao phải hãm hãi nó chứ.”

Trông bộ dạng Mã Thiên Lý thì rõ ràng đã biết việc này rôi, tôi không kìm được thở dài. “Đều là họ hàng thân thích, cậu ta cũng quá đa nghi rồi… Phải thù hận sâu cay thế nào thì mới làm ra chuyện đó chứ.”

Mã Thiên Lý không tiếp lời, sau khi đến chung cư, tôi xuống xe định lên nhà thì nghe anh gọi: “Tâm Ái, dù người khác có nói thế nào thì anh cũng không bận tâm, nhưng em phải luôn đứng về phía anh, em có hiểu không?”

Tôi mỉm cười gật đầu. Sao tôi lại không tin Mã Thiên Lý cơ chứ, anh là chồng sắp cưới của tôi cơ mà.

Chúng tôi sắp kết hôn rồi, chắc sẽ rất hạnh phúc. Vì chuyện này mà gần đây mẹ tôi gần như ngày nào cũng gọi điện, ra vẻ lo lắng, hỏi han tôi, đúng là không giống mẹ tôi chút nào. Bây giờ em trai tôi cũng không dám ăn nói lung tung và vòi vĩnh cái này, cái nọ nữa rồi.

Còn đồng nghiệp trong công ty, tôi có nên nói chuyện này với họ không nhỉ? Tôi luôn cảm thấy ngại ngùng, nói ra chỉ sợ họ cho rằng tôi khoe mẽ khi lấy được chồng giàu.

Tôi kể chuyện này cho Vương Thắng Nam, cô ấy liền kiến nghị: “Nếu chị không thích phô trương thì đừng kể với ai hết, cứ nói là mình sẽ kết hôn ở xa.”

Tôi gật đầu, “ừ” một tiếng, chỉ là thấy tiếc số tiền mình đã đi mừng cưới đồng nghiệp trước đây.

Vương Thắng Nam lại khuyên nhủ: “Đầu óc chị sao thế, đồng nghiệp của chị mừng nhiều nhất cũng chỉ năm trăm tệ, nhưng ông chồng tương lại của chị mà mở tiệc thì riêng tiền rượu thôi, mỗi người cũng phải mất cả nghìn tệ ấy chứ. Nói chung chị càng mời nhiều thì chồng chị càng lỗ.”

Kể ra cũng đúng. Nhưng Mã Thiên Lý cũng đâu có tính toán lời lỗ gì trong chuyện này. Mà gân đây, nhìn cách tiêu tiền của anh, chẳng khác gì cậu ấm phá gia chi tử cả. Nhưng có lẽ gia đình anh thích phô trương như vậy. Tôi cũng không có ý kiến gì.

Hôn lễ được tổ chức long trọng và hoành tráng.

May có Vương Thắng Nam luôn ở bên, giúp tôi cầm đồ. Trước đây, cô ấy từng tham gia đủ loại hôn lễ rồi, nhưng vẫn bị những chiếc xe hạng sang đậu bên ngoài bãi đỗ làm cho ngỡ ngàng, cứ liên tục lẩm bẩm: “Hôn lễ này sắp thành nơi triển lãm xe rồi.”

Tôi cũng không ngờ lại đông khách đến vậy. Lúc trước, Mã Thiên Lý còn hỏi có cần thiết phải bao một hòn đảo để tổ chức hôn lễ hay không, lúc đó tôi thấy quá phô trương, bây giờ xem ra đâu chỉ là phô trương, gia thế của anh cứ như chỉ có trong phim thôi vậy.

Trước đây, Vương Thắng Nam bảo tôi cưới đại gia, tôi còn không thừa nhận, giờ thì không còn lời nào chối cãi nữa rồi.

Có điều, sai lầm của tôi một phần cũng là do Mã Thiên Lý rất khiêm tốn, anh luôn miệng nói gia đình anh chỉ là gia đình bình thường, đến bây giờ chân lấm bùn còn chưa rửa sạch. Nhưng có một điều kỳ lạ, đối với những việc cần chi tiêu khác, anh chẳng hề tiếc tiền nhưng khi mua nhẫn cho tôi, lại chẳng coi tọng tẹo nào, chỉ đưa tôi đến một cửa hàng trang sức, còn không mua loại nạm kim cương mà chỉ mua một chiếc nhẫn bạch kim nhỏ bé, sau đó lại đặt cho tôi một sợi dây chuyền bằng kim cương, chỉ là thứ đó đắt quá, tôi không dám đeo, sau khi nhìn thấy mấy cái thì Mã Thiên Lý cho vào két sắt. Nghĩ lại, tôi thấy nhẫn bạch kim vẫn là thoải mái nhất.

Lúc này, Mã Thiên Lý liên tục phải tiếp đón khách quý.

Tiêu Tịnh Phương vì lần trước bị tai nạn nên cần nghỉ ngơi, không đến tham dự, tôi thấy thế cũng tốt.

Khách khứa hầu hết tập trung chỗ Mã Thiên Lý, bên chỗ tôi chỉ có mấy người họ hàng và Vương Thắng Nam đến hỏi thăm, nói chuyện dăm ba câu.

Ba mẹ tôi có vẻ rất đắc ý.

Tôi không kìm được nói với Vương Thắng Nam: “Đúng là sức mạnh của đồng tiền, bây giờ họ không còn nói chị là bát nước hắt đi, là lỗ vốn nữa. Em nhìn kìa, họ cười nói sung sướng làm sao.”

“Con gái lấy chồng đại gia thì ai cũng như vậy cả, chị cũng đừng mẫu thuẫn với họ nữa, vì dù sao họ cũng có công sinh thành, nuôi dưỡng chị.”

Tôi buồn bực “ừ” một tiếng nhưng trong lòng vẫn không vượt qua được mặc cảm.

Thủ tục đón tiếp khách khứa cuối cùng cũng xong. Lúc chúc rượu, tôi đứng tê cả chân, nghĩ đến thủ tục náo loạn phòng tân hôn buổi tối nữa, tôi lo lắng không biết phải làm thế nào. Nghe nói có nhiều kiểu náo loạn rất hạ lưu.

Khi Mã Thiên Lý trở về phòng ngủ, tôi căng thẳng nhìn anh, hỏi: “Có người đến náo loạn không?”

Anh cúi đầu thơm lến trán tôi, nở nụ cười nhẹ nhàng. “Không có, anh không nỡ để họ làm phiền em.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Căn nhà mới này là do chính tay Mã Thiên Lý tự mình bố trí phòng cưới, mặc dù không lớn lắm nhưng môi trường xung quanh lại rất tốt, giao thông cũng thuận tiện. Trước đó, Mã Thiên Lý từng dẫn tôi tới đây xem hai lần, thế nhưng bây giờ tôi vẫn thấy lạ lẫm, luôn có cảm giác như nơi này không thuộc về mình vậy. Rõ ràng đã đăng ký kết hôn nửa tháng trước, hôm nay cũng tổ chức hôn lễ rồi, tôi và Mã Thiên Lý đã là vợ chồng hợp pháp. Thế nhưng vì thời gian quá gấp gáp nên đến tân bây giờ tôi vẫn có cảm giác mơ hồ.

Tôi quay đầu nhìn anh, tiếp theo chắc sẽ phải đến chuyện đó rồi… Tôi không khỏi ngượng ngùng, không biết có nên chủ động một chút không. Đang ngồi nghĩ mông lung, tôi bỗng thấy anh đưa tới một ly nước và một viên thuốc rồi nói: “Em uống thuốc giảm đau đi.”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh, sao lại uống thuốc giảm đau?

Anh nghiêm túc nói: “Sẽ rất đau đấy.”

Tôi cười nói: “Anh nói quá rồi, đâu có đau đến như thế.”

“Thôi cứ uống đi…” Anh vẫn kiên trì.

Tôi liền đẩy viên thuốc sang một bên. “Không cần đâu, em có yếu ớt đến thế đâu.”

Mã Thiên Lý thở dài, rõ ràng không được thoải mái lắm, rồi không nói gì thêm, đứng lên cầm đồ ngủ, đi vào phòng tắm. Lúc tắm xong, anh tìm một bộ đồ ngủ khác, đưa cho tôi. Lúc bước vào phòng tắm, tôi kinh ngạc phát hiện bồn đã được xả đầy nước, độ ấm vừa thích hợp, bên trên tràn ngập cánh hoa hồng, tôi khẽ hít hà, mùi thơm dịu nhẹ.

Tôi không ngờ Mã Thiên Lý lại tỉ mỉ, chu đáo đến vậy. Khi ngâm mình dưới bồn nước, mọi căng thẳng, mệt mỏi trong tôi dường như tan biến. Tôi từ từ nhắm mắt lại, nghĩ về tình cảm của mình dành cho anh. Tôi luôn có cảm giác rất yêu anh nhưng vẫn thiếu chút xíu nhiệt huyết.

Tôi còn tưởng mình thuộc típ người thích yêu đơn giản nhưng bây giờ lại cảm thấy ý nghĩ đó quá lạc long, trong thâm tâm luôn muốn nhen nhóm tình cảm mãnh liệt, muốn oanh liệt yêu đương một lần. Có điều Mã Thiên Lý đã làm cho tôi mọi thứ, tôi không cần bỏ công sức, cũng không cần phải làm gì, chỉ cần như bây giờ, hưởng thụ sự yêu chiều của anh.

Cuối cùng tôi cũng tắm xong. Lúc bước ra, không hiểu tại sao tôi luôn muốn mỉm cười.

Mã Thiên Lý đang nằm trê giường, nhìn thấy tôi bước ra, anh liền vỗ vào chỗ bên cạnh. Giọng nói của anh hơi khàn, chắc vì căng thẳng nên vậy. Tôi nằm lên giường, không hiểu sao cứ mãi nghĩ ngợi lung tung, không tài nào tập trung được tinh thần.

Không được, đây là đêm động phòng hoa chúc của tôi kia mà!

Cô nàng lưu manh Vương Thắng Nam còn muốn tôi báo cáo lại tình hình đêm nay với cô ấy nữa… Rốt cuộc sẽ như thế nào nhỉ? Thơ mộng giống như trong tiểu thuyết hay chẳng có tí cảm xúc gì đây?

Vốn tôi định chủ động một chút nhưng không hiểu tại sao cứ căng thẳng đến nỗi cả người không nhúc nhích nổi.

/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status