Quả nhiên anh ngồi xuống đối diện với tôi rồi mở lời: “Lúc đó tái kiến thiết thành phố, căn nhà của bố mẹ em ở thuộc vào khu vực cần di dời, họ muốn mua thêm một căn hộ cho em trai em, như vậy sẽ phải đóng thêm một phần tiền nhà, thế nên họ đến tìm em. Lúc ấy gia đình chúng ta mới có điều kiện hơn một chút, tính em hay suy tính nhưng bố mẹ em hiếm khi đối xử tốt với em như vậy, lúc thì mới chúng ta về nhà ăn cơm, lúc thì tới thương lượng việc nhà cửa, cuối cùng em không chịu nổi sự quấy rầy của họ nữa nên nói có thể đưa cho họ chút tiền, với điều kiện căn nhà của bố mẹ em được đền bù sau này sẽ thuộc về vợ chồng chúng ta… Vốn đã nói rõ rồi nhưng em vẫn cẩn thận, lúc đưa tiền còn bắt họ viết giấy ghi nợ, nhưng bố mẹ em không chịu ký, còn thẹn quá hóa giận nói em là một đứa con gái vô lương tâm, đến cả nhà của em trai mà cũng đi so đo tính toán… Em đã khóc rất nhiều, lúc ra khỏi nhà bố mẹ, anh khuyên nhủ thế nào, em cũng không nguôi ngoai.”
Từ đầu chí cuối, tôi thực sự không có cảm giác gì, cứ như đang nghe chuyện người khác vậy, cảm giác đó thật kỳ lạ.
Vẻ mặt của anh luôn như vậy, trong sự bình tĩnh như thế có chút thương cảm. “Lúc đó chúng ta ngồi ở đây, em nói cho anh nghe rất nhiều chuyện trước đây em từng chịu ấm ức thế nào, nói xong em bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa, liền đưa anh đến đây đào cái hộp sắt này lên. Anh còn nhớ rất rõ, lúc đó em vừa cùng anh đào vừa nói ngày trước em đã thề sau này lớn lên sẽ quyết không quan tâm đến chuyện gia đình nữa. Em còn mắng mình trí nhớ tồi, tại sao có thể quên được bố mẹ là người như thế nào.”
Nghe anh nói , tôi mới mở chiếc hộp đang cầm trên tay ra, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức rất mơ hồ, lúc tôi vừa mới vào cấp hai, trường học yêu cầu nộp một trăm tệ để mua đồng phục, dù nói thế nào mẹ tôi cũng không chịu đưa tiền còn nói tôi có nhiều quần áo rồi, không cần thiết phải mua nữa, thế nhưng lại sẵn sàng mua rất nhiều đồ chơi đắt tiền và quần áo hàng hiệu cho em trai tôi. Tôi rất buồn, viết tất cả nỗi bức xúc của mình lên một tờ giấy rồi cất vào hộp. Lúc đó tôi chỉ có một mong ước, đó là có thể lớn thật nhanh để khỏi phải dựa vào họ nữa. Trang giấy bên trong vẫn còn sạch sẽ, bút tích vẫn còn nguyên, chỉ có chữ viết rất xấu. Đọc lại mới thấy khi đó mình đúng là trẻ con.
“Em vừa đọc vừa khóc, oan trách bản thân tại sao lớn như vậy rồi mà vẫn bị họ lừa…” Mã Thiên Lý lặng lẽ nhìn tôi nhưng tôi không biết trong mắt anh đang là ai, tôi bây giờ hay là một tôi nào khác.
Tôi dần bình tĩnh trở lại, anh nói tới những chuyện này quả thật khiến tôi thấy sợ nhưng xét cho cùng anh không đến mức phải hại tôi, nếu thật như những gì anh nói thì anh thương tôi còn chưa hết ấy.
Tôi lấy làm lạ hỏi anh: “Vậy tại sao anh không tìm em sớm hơn?”
Mã Thiên Lý gượng cười, nói: “Nếu lúc đó anh tìm em, em mới mấy tuổi chứ, em mới vào đại học, đừng nói tới bạn trai, ngay cả nắm tay bạn khác giới cũng chưa từng mà, nhưng anh có thể khẳng định nếu anh gặp em lúc đó, anh sẽ không kiềm chế được mà ôm lấy em… Hơn nữa anh biết rõ mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào, nhưng khi thực hiện vẫn bị hạn chế, ví dụ như việc lúc đó nhà anh khai thác khoáng sản, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là có thể khai thác được, nhưng bố mẹ anh một mực không chịu nghe anh, họ đã phải trả nợ nhiều, sợ là cả nửa đời sau lại phải trả nợ tiếp…”
Anh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt phức tạp đó khiến lòng tôi thắt lại.
“Sau đó anh phát hiện sự việc không thuận lợi như mình tưởng, gia đình anh dù thế nào cũng không chịu làm tiếp, tiền bạc tự nhiên lại trở thành một vấn đề nan giải, thêm vào đó, anh mới chỉ là một thằng bé mới lớn, ai chịu tin anh chứ? Khó khăn lắm mới qua nổi cửa ải đó, sau khi có một mớ tiền rồi, anh nhớ tới người bạn năm đó cùng anh kinh doanh, lúc khốn khổ anh ta coi anh như an hem trong nhà, anh nghĩ tiền thì cùng nhau kiếm, hơn nữa anh cũng cần thêm một trợ thủ đắc lực, nhưng đâu có như anh tưởng, tiền tuy không phải là vạn năng nhưng có thể khiến rất nhiều người nhìn thấy nó thì thay lòng đổi dạ, lòng người thật quá phưc tạp và khó dò… Tâm Ái, anh bỗng thấy sợ, anh phát hiện phát tài rồi làm việc gì cũng sẽ đơn giản, lòng người lại khó lường, anh không dám tìm gặp em cũng vì lý do này. Anh sợ anh sẽ lại làm sai như trước đây, anh sợ nhìn thấy em thay đổi thành một người khác…”
Tôi cũng không hiểu anh đang nói gì nhưng nhìn điệu bộ thì rõ ràng là anh đang lo sợ. Tôi vốn muốn an ủi anh một câu nhưng nghĩ lại lại thấy trong chuyện này mình cũng là người chịu tổn thương, ai sẽ thương xót tôi đây? Cứ tưởng lấy được một anh chồng đại gia, không ngờ đầu óc lại có vấn đề.
Anh đang muốn nói người anh thích là tôi hay người vợ trong tâm trí của anh?
Tôi có chút bực tức, chính miệng anh nói anh đang đốt cháy giai đoạn, nếu anh cho tôi thêm một chút thời gian, có lẽ tôi sẽ vẫn như khoảng thời gian trước đó của anh, yêu thương anh rất mực, nhưng anh lại vội vàng kết hôn, còn tôi thì không có kinh nghiệm gì, cũng không biết anh còn có những tâm tư như vậy, kiểu này là tôi bị lừa kết hôn rồi còn gì!
Tôi buồn bực hỏi: “Anh đã nói tình cảm của chúng ta không theo trình tự, vậy nếu em muốn ly hôn, anh có đồng ý không?”
Mã Thiên Lý lộ vẻ khó xử, sau khi suy nghĩ một lúc, anh mới trả lời: “Tâm Ái, anh có thể ly hôn với em nhưng với yêu cầu em nhất định phải tìm được người yêu em hơn anh, đến lúc đó anh mới chịu nhường vị trí.”
Những lời này của anh chẳng có ý nghĩa gì, có ai ngốc như vậy chứ, muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn sao? Người đối xử tốt nhất với tôi từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có Mã Thiên Lý anh thôi. Hơn nữa, nghĩ tới chuyện Vương Thắng Nam ngày ngày vẫn phải khổ chiến với việc đi xem mắt, tôi không khỏi thở dài.
Thời buổi này, đừng nói tới tìm được người đàn ông yêu mình, ngay cả tìm người đàn ông có trách nhiệm, chung tình cũng là một việc vô cùng khó khăn, nếu thật như những gì Mã Thiên Lý nói, trong quá khứ cúa anh, chúng tôi là một đôi vợ chồng nghèo, anh rất mực yêu thương tôi, bây giờ anh giàu có hơn rồi mà vẫn yêu chiều tôi, tôi còn gì mà không hài lòng chứ? Nghĩ vậy, tôi không còn giận anh nữa.
Nói chung, tôi đã gả cho anh rồi, dù sao cũng tốt hơn là lấy phải một gã thần kinh, vô dụng hoặc một tên lừa đảo, thích ngoại tình, có điều trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, tôi không kìmđược hỏi thêm một câu: “Anh nói anh từng có con với em, vậy lúc mà anh bị nạn rồi sống lại ấy là anh bao nhiêu tuổi?”
Mã Thiên Lý hơi do dự, hồi lâu sau mới đáp: “Có lẽ là ba mươi tám tuổi...”
“Ba mươi tám?” Giọng nói của tôi bỗng cao vút, việc này cũng quá là đáng sợ!
Anh ba mươi tám tuổi ư?!Ôi!
Anh có vẻ chột dạ nhìn tôi. “Thực ra là bốn mươi mốt..”
Miệng tôi không khép lại nổi nữa, thì ra trông anh thường ngày có vẻ điềm tĩnh, từng trải là do anh đã nhiều tuổi rồi?!
Tôi bỗng hiểu ra vấn đề, tại sao anh lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt đến vậy, chỉ muốn cùng tôi sống cuộc sống của những cặp vợ chồng già.
Không đúng, không chỉ có bốn mươi mốt tuổi đâu, anh còn sống lại hằng mấy năm rồi, tôi vội đưa ngón tay ra tính: “Bốn mươi mốt, sau đó ánh sông lại tám năm, vậy là anh năm nay cũng bốn mươi chín rồi?”
Những lời đó tôi phải cắn răng mới nói ra được, năm nay bố tôi mới có năm mươi tuổi thôi mà...
Tôi đây giống như cỏ non rơi vào miệng trâu già rồi.
Anh chắc không ngờ tôi lại đi so đo chuyện này, vội an ủi: “Tuổi tác không thành vấn đề, hơn nữa cơ thể của anh bây giờ là của chàng trai hai mươi sáu tuổi, đang tuổi sung sức, hơn nữa đàn ông lớn tuổi thì càng biết yêu thương chứ sao?”
Đúng là tôi muốn tìm một người yêu thương tôi, nhưng không ngờ lại tìm phải một ông già như vậy!
Tôi chau mày nhìn anh, bỗng ý thức được giữa chúng tôi có khoảng cách tuổi tác, thảo nào anh hiểu tôi đến vậy, có thể hiểu rõ từng hành động, suy nghĩ của tôi, tôi trong mắt anh lúc nào cũng như một đứa trẻ con sao? Tôi thực sự hối hận, đã sớm biết như vậy thì hỏi nhiều làm gì, bây giờ thành nỗi ám ảnh trong lòng rồi.
Tôi rất giận, liền trách móc: “Anh cũng thật là....tại sao lại nói với em chứ, anh lớn tuổi như vậy mà không tự biết giấu đi sao?”
Mã Thiên Lý cũng có chút u buồn, vội giải thích: “Tâm Ái, anh không muốn lừa dối em bất cứ chuyện gì.”
“Đó là lời nói dối vì thiện chí, anh có biết không?”
Tôi lại chợt nhớ tới một việc. “Đúng rồi, trước đây Tiêu Tịnh Phương từng nói là anh muốn hại cậu ta...mốc thời gian này đúng vào thời điểm anh sống lại... anh muốn cậu ta rời xa em một chút... Ôi trời ơi!” Tôi bưng miệng, lo lắng hỏi: “Tiêu Tịnh Phương và em có việc gì phải không?”
Vẻ mặt của Mã Thiên Lý vừa nhìn đã biết là không muốn đề cập đến chuyện này, anh liền chuyển sang chủ đề khác: “Muộn rồi, để anh đưa em đến chỗ của Vương Thắng Nam.”
Tôi lại không chịu đi, kéo tay anh, lo lắng hỏi: “Không thể thế chứ, em và Tiêu Tịnh Phương? Giữa chúng em đúng là có chuyện gì sao?”
Cuối cùng Mã thiên Lý như hạ quyết tâm, cúi đâu khẳng định với tôi: “Tâm Ái, hãy tự hỏi lòng mình, em có thể nào thích Tiêu Tịnh Phương không?”
Tôi nghĩ kỹ lại, đúng là không thể nào, tôi lắc đầu nói: “Em sẽ không thể...”
Mã Thiên Lý thở dài, bình tĩnh nói với tôi: “Vậy thì chẳng có việc gì hết... Tâm Ái hãy quên chuyện này đi.”
Tôi vẫn không đành lòng nhưng vẻ mặt của Mã Thiên Lý quá đáng sợtôi không dám hỏi thêm nữa, có lẽ anh biết vẻ mặt của mình lúc này quá nghiêm nghị, vừa thấy tôi im lặng liền an ủi: “Chỉ là hiểu lầm một chút thôi, sau này anh sẽ từ từ nói với em...”
Cái kiểu vòng vo của anh thật khiến tôi không chịu nổi.Đầu óc tôi rối bời, lẽo đẽo theo anh lên xe. Anh lái xe rất êm,đúng là người có tuổi có khác, rất điềm tĩnh, bây giờ có thể cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch, anh thì chẳng mấy chốc đã lấy lại bình tĩnh.
Từ đầu chí cuối, tôi thực sự không có cảm giác gì, cứ như đang nghe chuyện người khác vậy, cảm giác đó thật kỳ lạ.
Vẻ mặt của anh luôn như vậy, trong sự bình tĩnh như thế có chút thương cảm. “Lúc đó chúng ta ngồi ở đây, em nói cho anh nghe rất nhiều chuyện trước đây em từng chịu ấm ức thế nào, nói xong em bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa, liền đưa anh đến đây đào cái hộp sắt này lên. Anh còn nhớ rất rõ, lúc đó em vừa cùng anh đào vừa nói ngày trước em đã thề sau này lớn lên sẽ quyết không quan tâm đến chuyện gia đình nữa. Em còn mắng mình trí nhớ tồi, tại sao có thể quên được bố mẹ là người như thế nào.”
Nghe anh nói , tôi mới mở chiếc hộp đang cầm trên tay ra, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức rất mơ hồ, lúc tôi vừa mới vào cấp hai, trường học yêu cầu nộp một trăm tệ để mua đồng phục, dù nói thế nào mẹ tôi cũng không chịu đưa tiền còn nói tôi có nhiều quần áo rồi, không cần thiết phải mua nữa, thế nhưng lại sẵn sàng mua rất nhiều đồ chơi đắt tiền và quần áo hàng hiệu cho em trai tôi. Tôi rất buồn, viết tất cả nỗi bức xúc của mình lên một tờ giấy rồi cất vào hộp. Lúc đó tôi chỉ có một mong ước, đó là có thể lớn thật nhanh để khỏi phải dựa vào họ nữa. Trang giấy bên trong vẫn còn sạch sẽ, bút tích vẫn còn nguyên, chỉ có chữ viết rất xấu. Đọc lại mới thấy khi đó mình đúng là trẻ con.
“Em vừa đọc vừa khóc, oan trách bản thân tại sao lớn như vậy rồi mà vẫn bị họ lừa…” Mã Thiên Lý lặng lẽ nhìn tôi nhưng tôi không biết trong mắt anh đang là ai, tôi bây giờ hay là một tôi nào khác.
Tôi dần bình tĩnh trở lại, anh nói tới những chuyện này quả thật khiến tôi thấy sợ nhưng xét cho cùng anh không đến mức phải hại tôi, nếu thật như những gì anh nói thì anh thương tôi còn chưa hết ấy.
Tôi lấy làm lạ hỏi anh: “Vậy tại sao anh không tìm em sớm hơn?”
Mã Thiên Lý gượng cười, nói: “Nếu lúc đó anh tìm em, em mới mấy tuổi chứ, em mới vào đại học, đừng nói tới bạn trai, ngay cả nắm tay bạn khác giới cũng chưa từng mà, nhưng anh có thể khẳng định nếu anh gặp em lúc đó, anh sẽ không kiềm chế được mà ôm lấy em… Hơn nữa anh biết rõ mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào, nhưng khi thực hiện vẫn bị hạn chế, ví dụ như việc lúc đó nhà anh khai thác khoáng sản, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là có thể khai thác được, nhưng bố mẹ anh một mực không chịu nghe anh, họ đã phải trả nợ nhiều, sợ là cả nửa đời sau lại phải trả nợ tiếp…”
Anh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt phức tạp đó khiến lòng tôi thắt lại.
“Sau đó anh phát hiện sự việc không thuận lợi như mình tưởng, gia đình anh dù thế nào cũng không chịu làm tiếp, tiền bạc tự nhiên lại trở thành một vấn đề nan giải, thêm vào đó, anh mới chỉ là một thằng bé mới lớn, ai chịu tin anh chứ? Khó khăn lắm mới qua nổi cửa ải đó, sau khi có một mớ tiền rồi, anh nhớ tới người bạn năm đó cùng anh kinh doanh, lúc khốn khổ anh ta coi anh như an hem trong nhà, anh nghĩ tiền thì cùng nhau kiếm, hơn nữa anh cũng cần thêm một trợ thủ đắc lực, nhưng đâu có như anh tưởng, tiền tuy không phải là vạn năng nhưng có thể khiến rất nhiều người nhìn thấy nó thì thay lòng đổi dạ, lòng người thật quá phưc tạp và khó dò… Tâm Ái, anh bỗng thấy sợ, anh phát hiện phát tài rồi làm việc gì cũng sẽ đơn giản, lòng người lại khó lường, anh không dám tìm gặp em cũng vì lý do này. Anh sợ anh sẽ lại làm sai như trước đây, anh sợ nhìn thấy em thay đổi thành một người khác…”
Tôi cũng không hiểu anh đang nói gì nhưng nhìn điệu bộ thì rõ ràng là anh đang lo sợ. Tôi vốn muốn an ủi anh một câu nhưng nghĩ lại lại thấy trong chuyện này mình cũng là người chịu tổn thương, ai sẽ thương xót tôi đây? Cứ tưởng lấy được một anh chồng đại gia, không ngờ đầu óc lại có vấn đề.
Anh đang muốn nói người anh thích là tôi hay người vợ trong tâm trí của anh?
Tôi có chút bực tức, chính miệng anh nói anh đang đốt cháy giai đoạn, nếu anh cho tôi thêm một chút thời gian, có lẽ tôi sẽ vẫn như khoảng thời gian trước đó của anh, yêu thương anh rất mực, nhưng anh lại vội vàng kết hôn, còn tôi thì không có kinh nghiệm gì, cũng không biết anh còn có những tâm tư như vậy, kiểu này là tôi bị lừa kết hôn rồi còn gì!
Tôi buồn bực hỏi: “Anh đã nói tình cảm của chúng ta không theo trình tự, vậy nếu em muốn ly hôn, anh có đồng ý không?”
Mã Thiên Lý lộ vẻ khó xử, sau khi suy nghĩ một lúc, anh mới trả lời: “Tâm Ái, anh có thể ly hôn với em nhưng với yêu cầu em nhất định phải tìm được người yêu em hơn anh, đến lúc đó anh mới chịu nhường vị trí.”
Những lời này của anh chẳng có ý nghĩa gì, có ai ngốc như vậy chứ, muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn sao? Người đối xử tốt nhất với tôi từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có Mã Thiên Lý anh thôi. Hơn nữa, nghĩ tới chuyện Vương Thắng Nam ngày ngày vẫn phải khổ chiến với việc đi xem mắt, tôi không khỏi thở dài.
Thời buổi này, đừng nói tới tìm được người đàn ông yêu mình, ngay cả tìm người đàn ông có trách nhiệm, chung tình cũng là một việc vô cùng khó khăn, nếu thật như những gì Mã Thiên Lý nói, trong quá khứ cúa anh, chúng tôi là một đôi vợ chồng nghèo, anh rất mực yêu thương tôi, bây giờ anh giàu có hơn rồi mà vẫn yêu chiều tôi, tôi còn gì mà không hài lòng chứ? Nghĩ vậy, tôi không còn giận anh nữa.
Nói chung, tôi đã gả cho anh rồi, dù sao cũng tốt hơn là lấy phải một gã thần kinh, vô dụng hoặc một tên lừa đảo, thích ngoại tình, có điều trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, tôi không kìmđược hỏi thêm một câu: “Anh nói anh từng có con với em, vậy lúc mà anh bị nạn rồi sống lại ấy là anh bao nhiêu tuổi?”
Mã Thiên Lý hơi do dự, hồi lâu sau mới đáp: “Có lẽ là ba mươi tám tuổi...”
“Ba mươi tám?” Giọng nói của tôi bỗng cao vút, việc này cũng quá là đáng sợ!
Anh ba mươi tám tuổi ư?!Ôi!
Anh có vẻ chột dạ nhìn tôi. “Thực ra là bốn mươi mốt..”
Miệng tôi không khép lại nổi nữa, thì ra trông anh thường ngày có vẻ điềm tĩnh, từng trải là do anh đã nhiều tuổi rồi?!
Tôi bỗng hiểu ra vấn đề, tại sao anh lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt đến vậy, chỉ muốn cùng tôi sống cuộc sống của những cặp vợ chồng già.
Không đúng, không chỉ có bốn mươi mốt tuổi đâu, anh còn sống lại hằng mấy năm rồi, tôi vội đưa ngón tay ra tính: “Bốn mươi mốt, sau đó ánh sông lại tám năm, vậy là anh năm nay cũng bốn mươi chín rồi?”
Những lời đó tôi phải cắn răng mới nói ra được, năm nay bố tôi mới có năm mươi tuổi thôi mà...
Tôi đây giống như cỏ non rơi vào miệng trâu già rồi.
Anh chắc không ngờ tôi lại đi so đo chuyện này, vội an ủi: “Tuổi tác không thành vấn đề, hơn nữa cơ thể của anh bây giờ là của chàng trai hai mươi sáu tuổi, đang tuổi sung sức, hơn nữa đàn ông lớn tuổi thì càng biết yêu thương chứ sao?”
Đúng là tôi muốn tìm một người yêu thương tôi, nhưng không ngờ lại tìm phải một ông già như vậy!
Tôi chau mày nhìn anh, bỗng ý thức được giữa chúng tôi có khoảng cách tuổi tác, thảo nào anh hiểu tôi đến vậy, có thể hiểu rõ từng hành động, suy nghĩ của tôi, tôi trong mắt anh lúc nào cũng như một đứa trẻ con sao? Tôi thực sự hối hận, đã sớm biết như vậy thì hỏi nhiều làm gì, bây giờ thành nỗi ám ảnh trong lòng rồi.
Tôi rất giận, liền trách móc: “Anh cũng thật là....tại sao lại nói với em chứ, anh lớn tuổi như vậy mà không tự biết giấu đi sao?”
Mã Thiên Lý cũng có chút u buồn, vội giải thích: “Tâm Ái, anh không muốn lừa dối em bất cứ chuyện gì.”
“Đó là lời nói dối vì thiện chí, anh có biết không?”
Tôi lại chợt nhớ tới một việc. “Đúng rồi, trước đây Tiêu Tịnh Phương từng nói là anh muốn hại cậu ta...mốc thời gian này đúng vào thời điểm anh sống lại... anh muốn cậu ta rời xa em một chút... Ôi trời ơi!” Tôi bưng miệng, lo lắng hỏi: “Tiêu Tịnh Phương và em có việc gì phải không?”
Vẻ mặt của Mã Thiên Lý vừa nhìn đã biết là không muốn đề cập đến chuyện này, anh liền chuyển sang chủ đề khác: “Muộn rồi, để anh đưa em đến chỗ của Vương Thắng Nam.”
Tôi lại không chịu đi, kéo tay anh, lo lắng hỏi: “Không thể thế chứ, em và Tiêu Tịnh Phương? Giữa chúng em đúng là có chuyện gì sao?”
Cuối cùng Mã thiên Lý như hạ quyết tâm, cúi đâu khẳng định với tôi: “Tâm Ái, hãy tự hỏi lòng mình, em có thể nào thích Tiêu Tịnh Phương không?”
Tôi nghĩ kỹ lại, đúng là không thể nào, tôi lắc đầu nói: “Em sẽ không thể...”
Mã Thiên Lý thở dài, bình tĩnh nói với tôi: “Vậy thì chẳng có việc gì hết... Tâm Ái hãy quên chuyện này đi.”
Tôi vẫn không đành lòng nhưng vẻ mặt của Mã Thiên Lý quá đáng sợtôi không dám hỏi thêm nữa, có lẽ anh biết vẻ mặt của mình lúc này quá nghiêm nghị, vừa thấy tôi im lặng liền an ủi: “Chỉ là hiểu lầm một chút thôi, sau này anh sẽ từ từ nói với em...”
Cái kiểu vòng vo của anh thật khiến tôi không chịu nổi.Đầu óc tôi rối bời, lẽo đẽo theo anh lên xe. Anh lái xe rất êm,đúng là người có tuổi có khác, rất điềm tĩnh, bây giờ có thể cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch, anh thì chẳng mấy chốc đã lấy lại bình tĩnh.
/67
|