Sau khi xe chạy một lúc, tôi đã không còn lo sợ như ban đầu nữa, tuy tôi có chút so đo về tuổi tác của anh nhưng phải công nhận có thể anh vẫn rất cường tráng và rắn chắc, không có vẻ gì là già nua cả, tôi thôi không nghic linh tinh nữa. Trước đây tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, bây giờ bình tĩnh lại, bỗng phát hiện thực ra tôi có thể thông qua Mã Thiên Lý để tìm hiểu được chút gì đó về cái tôi kia của mình, ít nhất thì cũng là chuyện tôi từng phải sống trong hoàn cảnh khó khăn, những nguwoif xung quanh tôi rốt cuộc ai thực lòng đối tốt, ai thực sự quan tâm, ai chỉ toàn giả dối.
Ồ, đúng rồi, còn chuyện của Vương Thắng Nam nữa. Cô ấy sẽ vẫn luôn là bạn của tôi phải không? Vừa nghĩ tới chuyện này, tôi liền hỏi Mã Thiên Lý: “Vậy em và Vương Thắng Nam cớ phải luôn là bạn tốt không?”
Mã Thiên Lý vẫn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng trả lời: “Bọn em luôn là bạn tốt”
Tôi bỗng yên tâm hơn, tôi biết Vương Thắng Nam không phải kiểu người thực dụng mà.
Nhà Vương Thắng Nam cách đó không xa, lúc xe đến dưới lầu nhà cô ấy, tôi vừa định xuống xe thì bỗng nghĩ tới một vấn đề. Nếu Mã Thiên Lý đến từ tương lai thì chẳng phải anh cũng biết được chồng của Vương Thắng Nam là ai sao?
Tôi bỗng thấy phấn khích, Vương Thắng Nam mãi vẫn chưa tìm được nửa kia của mình mặc dù đã xem mắt chán chê rồi, nếu bây giờ mà biết được nửa kia của Vương Thắng Nam thì chẳng phải cô ấy có thể tránh được những kẻ sở khanh mà tiến thẳng đến cuộc sống hạnh phúc sao?!
Mã Thiên Lý nghe thấy thế thì chỉ hời hợt nói với tôi: “Tâm Ái, anh và em vốn đã là một bài học, em có chắc muốn Vương Thắng Nam vượt qua những quá trình đó, làm quen luôn với người kia? Em có dám chắc cô ấy không trải qua nhiều lần xem mắt mà có thể trở thành một Vương Thắng Nam trưởng thành, hiểu được chuyện tình yêu thạt không dễ dàng, biết cách vun đắp cho tình yêu của mình?”
Những lời của Mã Thiên Lý làm tôi ngây người.
Mã Thiên Lý vẫn bình tĩnh nói với tôi: “Tâm Ái, cuộc sống không có đường tắt, cho dù em biết trước được tương lai như thế nào thì trở ngại cần trải qua em vẫn phải trải qua, kể cả em có đi tắt một lần, nhất định vẫn sẽ gặp phải trở ngại ở một nơi không xa, nếu không con người sao có thể trưởng thành đây.”
Anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, nói tiếp: “Anh đã từng phạm sai lầm, anh nghĩ anh có thể đưa em tránh khỏi những cãi vã.... tránh khỏi những nỗi khổ mà anh từng trải qua nhưng tình hình hiện tại là em không còn yêu anh như trước...Vả lại, có những kết quả chưa chắc em đã muốn biết...”
Những lời đó của anh quá sâu sắc.
Tôi nhìn anh, không khỏi suy nghĩ, người đàn ông từng có vợ, có con này giờ lại quay trở về với cô vợ hai mươi mấy tuổi, theo lẽ thường sẽ là một câu chuyện rất lãng mạn nhưng anh còn có thể cùng tôi sinh con đẻ cái nữa không? Xét cho cùng anh đã từng trải qua một lần rồi, những cảm xúc lần đầu tiên được làm bố cũng đã nếm trải rồi. Với tâm thái của người ở độ tuổi này cũng đủ để dưỡng lão rồi. Anh còn có thể cùng tôi có một tình yêu cuồng nhiệt không?
Mà anh nói câu “có những kết quả chưa chắc mà em đã muốn biết” là có ý gì?!
Tôi lặng người nhìn anh. Mã Thiên Lý còn nghĩ tôi không đành lòng, cuối cùng anh chán nản nói: “Thôi được, nếu em đã muốn biết, anh có thể cho em biết một chút, Vương Thắng Nam kết hôn rất muộn, cuộc sống hôn nhân không được coi là mỹ mãn nhưng cũng không tệ, chồng cô ấy không ngoại tình, cô ấy phụ chồng nuôi dạy con cái, giống đại đa số những cuộc hôn nhân bình thường khác, nói chung vợ chồng thương yêu nhau hết mực giống như anh và em là hiếm có.”
Mã Thiên Lý nói vậy ít nhiều khiến tôi thất vọng. Tôi muốn Vương Thắng Nam thật hạnh phúc, được gả cho người đàn ông yêu cô ấy, nhưng dường như cuộc sống hôn nhân của cô ấy rất tạm bợ.
Tôi thở dài, nói: “Xem ra anh nói đúng, sau khi biết kết quả , chắc gì em đã vui.” Nếu sớm biết như vậy thì tôi thà không hỏi còn hơn.
Tôi đóng cửa xe, đi lên lầu tìm Vương Thắng Nam, lúc này tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng khi cô ấy mở cửa, tôi lại không nói lên lời. Tôi thật không biết nên nói gì, mà chuyện này lại khiến người ta không khỏi khiếp sợ, tôi rất lo lắng nói ra rồi, Vương Thắng Nam sẽ cho là tôi bị bệnh thần kinh.
Tôi chỉ đành hàm hồ nói vài câu, rằng tôi và Mã Thiên Lý cãi nhau, tôi muốn đến đây để bình tĩnh lại.
Đêm hôm khuya khoắt, Vương Thắng Nam đã đi ngủ từ sớm, trông thấy tôi đến, cô ấy có chút giật mình, sau khi nghe tôi giải thích, cô ấy không gặng hỏi thêm, pha cho tôi một ly sữa nóng.
Tôi và Vương Thắng Nam cùng nằm chung giường, tôi trăn trở mãi không sao ngủ được, trong đầu văng cẳng những lời Mã Thiên Lý nói về chuyện liên quan đến cô ấy.
`Đầu óc tôi rối bời, không kìm được quay sang hỏi Vương Thắng Nam: “Em có định chỉ đơn thuần tìm một người để kết hôn và chung sống không?”
“Không.” Vương Thắng nam cười nói: “Em có ngốc đâu, một mình cũng sống sung sướng vậy, sao còn tìm người làm phiền mình làm gì, hơn nữa em còn muốn có tình yêu ngọt ngào rồi mới kết hôn cơ, em không muốn kết hôn rồi chỉ sống qua ngày.”
Nhưng Mã Thiên Lý lại nói với tôi Vương Thắng Nam kết hôn rất muộn, sống một cuộ sống hôn nhân tạm bợ. Có phải lúc đó vì làm gái ế mãi không chịu được nữa nên cô ấy cảm thấy cô đơn mà nhắm mắt kết hôn không?
Tôi có chút buồn bã, tôi muốn Vương Thắng Nam tìm được hoàng tử của đời mình, tuy suy nghĩ này thật ngốc nhưng vẫn thấy người con gái tốt như cô ấy chỉ vì muốn kết hôn mà lấy phải người không ra gì thì thật đáng chán nản. Mà Mã Thiên Lý còn nói phần lớn cuộc sống đều như vậy, tôi cũng cớ thể hiểu được, vì đồng nghiệp của tôi phần lớn cũng có cuộc sống hôn nhân như thế, yêu cuồng nhiệt rồi kết hôn, sau đó vì kiếm kế sinh nhai mà bôn ba, những việc lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày vô tình làm tình yêu phai nhạt, cuối cùng chỉ còn trách nhiệm và những thói quen để duy trì gia đình. Tôi bỗng thấy buồn thay cho Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam thấy tôi như vậy thì nghic tôi vì việc cãi nhau với Mã Thiên Lý mà buồn rầu, vội an ủi: “Đừng buồn nữa, để ngày mai em dạy cho Mã Thiên Lý một bài học.”
“Cũng không có gì đâu.” Tôi hít một hơi, bắt đầu suy nghĩ sau này tôi không nên tùy tiện hỏi anh về tương lai nữa, nhỡ đâu kết quả không như mình mong đợi thì chẳng phải tự chuốc thêm phiền phức hay sao, hơn nữa việc biết trước tương lai cũng khiến con người không còn hứng thú làm gì nữa.
Tôi vốn nghĩ Mã Thiên Lý sẽ cho tôi tĩnh tâm mấy ngày, đâu biết ngay ngày hôm sau khi trời chưa sáng, anh đã làm xong bữa sáng rồi đưa đến cho tôi và Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam ban đầu còn không muốn mở cửa, nhất định để Mã Thiên Lý phải đứng ngoài xin lỗi tôi. Mã Thiên Lý đúng là tốt tính, đứng ngoài tự kiểm điểm một lúc. Tôi nghe mà cảm thấy ái ngại, vội kêu Vương Thắng Nam mở cửa.Thực ra, suy nghĩ cả đêm, có rất nhiều việc tôi đều nghĩ thông rồi.
Trên đường về cùng Mã Thiên Lý, tôi nói với anh: “Thiên Lý, em không muốn đi đường vòng, dù sao thì anh cũng đã cho em đi đường tắt rồi, em thực sự muốn biết những việc xảy ra, ví dụ như chúng ta sẽ vì việc gì mà cãi vã, sẽ vì cái gì mà đòi chia tay...còn cả lúc ở nhà cũ thì sống như thế nào, em rất muốn biết. Hơn nữa...” Tôi có một suy nghĩ rất táo bạo. “Hơn nữa chúng ta có thể như trước đây, có nghĩ là lúc mới kết hôn, anh đã sống với em như thế nào thì bây giờ chúng ta cũng có thể thử sống như vậy... Anh đã nói tình cảm cần từ từ vun đắp, chúng ta vun đắp lại được không?”
Mã Thiên Lý đang định lái xe, vừa nghe thấy những lời này của tôi thì liền ngây người ra, vội quay đầu nìn tôi một cái. “Em chắc chắn muốn như vậy ư?”
Tôi nhanh chóng gật đầu.
Mã Thiên Lý vẫn còn do dự. “Cuộc sống đó quá nghèo khó, anh sợ em không quen, hơn nữa lúc đó chúng ta bất đắc dĩ mới phải sống như vậy, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, cứ cố sống lại như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tại sao lại không quen, lúc đầu mới yêu anh, em còn nghĩ anh vẫn bán thịt lợn đấy...”
Tôi vội giãi bày. “Vả lại cũng đâu coi là “cố ý muốn sống”, chẳng qua là đổi nơi ở thôi mà. Có gì khác biệt lắm đâu, em vốn đâu nghĩ phải giàu sang, phú quý gì... Cuộc sống giản dị của hai vợ chồng cũng đâu có tệ lắm.”
Mã Thiên Lý thấy tôi kiên trì như vậy mới gật đầu, nói: “Vậy cũng được, chúng ta thử qua đó sống xem sao, nhưng em cần phải có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, ở đó sẽ rất vất vả đấy, khi nào em không thích nữa thì cứ bảo nhé.”
Tôi không thích anh nói tôi như vậy, cứ như thể tôi chảnh lắm ấy, tôi là ai chứ, lúc học đại học đã phải tự kiếm tiền đóng học rồi kia mà, còn có cái khổ nào mà chưa từng trải. Sau khi nói xong những chuyện đó với Mã Thiên Lý thì tôi đi làm.
Lúc làm việc, mặc dù đầu óc có chút rối loạn nhưng tôi vẫn cố lấy lại bình tĩnh, nghĩ Mã Thiên Lý vẫn là Mã Thiên Lý, cuộc sống của tôi cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi, vả lại vì biết trước tương lai nên tôi và anh sẽ tránh được những lúc cãi vã, tình cảm cũng sẽ đậm sâu.
Nhưng tới khi tan sở, hình ảnh chiếc Audi hay dừng bước cổng công ty không còn nữa, thay vào đó là chiếc xe đạp vô cùng cũ kĩ. Cái chuông của chiếc xe đó xem ra cũng đã tồn tại năm, sáu năm rồi ấy chứ. Đáng sợ hơn là thường ngày Mã Thiên Lý ăn mặc chỉnh tề,lền này để phù hợp với chiếc xe đạp, không biết anh kiếm đâu ra một cái áo sơ mi màu cháo lòng hết sức khó coi.
Tôi như chết đứng, anh giẫm lên bàn đạp của xe, động tác rất nhẹ nhàng, đến truwoccs mặt tôi, cười nói: “Lên xe đi, để chồng đưa em về nhà.”
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, kể cả sống thử cuộc sống trước đây thì cũng đâu cần phải khoa trương đến vậy?
Có điều tôi không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó anh được, chỉ đành buồn buồn ngồi lên xe. Tôi không khỏi so sánh chiếc xe này với chiếc ô tô kia, đi xe đạp vừa đau mông vừa mỏi lưng, đường xóc một cái là cái yên sau cũng nảy lên. Giờ tôi mowid hiểu, hai cuộc sống có sự khác biệt quá lớn.
Ồ, đúng rồi, còn chuyện của Vương Thắng Nam nữa. Cô ấy sẽ vẫn luôn là bạn của tôi phải không? Vừa nghĩ tới chuyện này, tôi liền hỏi Mã Thiên Lý: “Vậy em và Vương Thắng Nam cớ phải luôn là bạn tốt không?”
Mã Thiên Lý vẫn nhìn về phía trước, nhẹ nhàng trả lời: “Bọn em luôn là bạn tốt”
Tôi bỗng yên tâm hơn, tôi biết Vương Thắng Nam không phải kiểu người thực dụng mà.
Nhà Vương Thắng Nam cách đó không xa, lúc xe đến dưới lầu nhà cô ấy, tôi vừa định xuống xe thì bỗng nghĩ tới một vấn đề. Nếu Mã Thiên Lý đến từ tương lai thì chẳng phải anh cũng biết được chồng của Vương Thắng Nam là ai sao?
Tôi bỗng thấy phấn khích, Vương Thắng Nam mãi vẫn chưa tìm được nửa kia của mình mặc dù đã xem mắt chán chê rồi, nếu bây giờ mà biết được nửa kia của Vương Thắng Nam thì chẳng phải cô ấy có thể tránh được những kẻ sở khanh mà tiến thẳng đến cuộc sống hạnh phúc sao?!
Mã Thiên Lý nghe thấy thế thì chỉ hời hợt nói với tôi: “Tâm Ái, anh và em vốn đã là một bài học, em có chắc muốn Vương Thắng Nam vượt qua những quá trình đó, làm quen luôn với người kia? Em có dám chắc cô ấy không trải qua nhiều lần xem mắt mà có thể trở thành một Vương Thắng Nam trưởng thành, hiểu được chuyện tình yêu thạt không dễ dàng, biết cách vun đắp cho tình yêu của mình?”
Những lời của Mã Thiên Lý làm tôi ngây người.
Mã Thiên Lý vẫn bình tĩnh nói với tôi: “Tâm Ái, cuộc sống không có đường tắt, cho dù em biết trước được tương lai như thế nào thì trở ngại cần trải qua em vẫn phải trải qua, kể cả em có đi tắt một lần, nhất định vẫn sẽ gặp phải trở ngại ở một nơi không xa, nếu không con người sao có thể trưởng thành đây.”
Anh nhìn sâu vào trong mắt tôi, nói tiếp: “Anh đã từng phạm sai lầm, anh nghĩ anh có thể đưa em tránh khỏi những cãi vã.... tránh khỏi những nỗi khổ mà anh từng trải qua nhưng tình hình hiện tại là em không còn yêu anh như trước...Vả lại, có những kết quả chưa chắc em đã muốn biết...”
Những lời đó của anh quá sâu sắc.
Tôi nhìn anh, không khỏi suy nghĩ, người đàn ông từng có vợ, có con này giờ lại quay trở về với cô vợ hai mươi mấy tuổi, theo lẽ thường sẽ là một câu chuyện rất lãng mạn nhưng anh còn có thể cùng tôi sinh con đẻ cái nữa không? Xét cho cùng anh đã từng trải qua một lần rồi, những cảm xúc lần đầu tiên được làm bố cũng đã nếm trải rồi. Với tâm thái của người ở độ tuổi này cũng đủ để dưỡng lão rồi. Anh còn có thể cùng tôi có một tình yêu cuồng nhiệt không?
Mà anh nói câu “có những kết quả chưa chắc mà em đã muốn biết” là có ý gì?!
Tôi lặng người nhìn anh. Mã Thiên Lý còn nghĩ tôi không đành lòng, cuối cùng anh chán nản nói: “Thôi được, nếu em đã muốn biết, anh có thể cho em biết một chút, Vương Thắng Nam kết hôn rất muộn, cuộc sống hôn nhân không được coi là mỹ mãn nhưng cũng không tệ, chồng cô ấy không ngoại tình, cô ấy phụ chồng nuôi dạy con cái, giống đại đa số những cuộc hôn nhân bình thường khác, nói chung vợ chồng thương yêu nhau hết mực giống như anh và em là hiếm có.”
Mã Thiên Lý nói vậy ít nhiều khiến tôi thất vọng. Tôi muốn Vương Thắng Nam thật hạnh phúc, được gả cho người đàn ông yêu cô ấy, nhưng dường như cuộc sống hôn nhân của cô ấy rất tạm bợ.
Tôi thở dài, nói: “Xem ra anh nói đúng, sau khi biết kết quả , chắc gì em đã vui.” Nếu sớm biết như vậy thì tôi thà không hỏi còn hơn.
Tôi đóng cửa xe, đi lên lầu tìm Vương Thắng Nam, lúc này tôi rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng khi cô ấy mở cửa, tôi lại không nói lên lời. Tôi thật không biết nên nói gì, mà chuyện này lại khiến người ta không khỏi khiếp sợ, tôi rất lo lắng nói ra rồi, Vương Thắng Nam sẽ cho là tôi bị bệnh thần kinh.
Tôi chỉ đành hàm hồ nói vài câu, rằng tôi và Mã Thiên Lý cãi nhau, tôi muốn đến đây để bình tĩnh lại.
Đêm hôm khuya khoắt, Vương Thắng Nam đã đi ngủ từ sớm, trông thấy tôi đến, cô ấy có chút giật mình, sau khi nghe tôi giải thích, cô ấy không gặng hỏi thêm, pha cho tôi một ly sữa nóng.
Tôi và Vương Thắng Nam cùng nằm chung giường, tôi trăn trở mãi không sao ngủ được, trong đầu văng cẳng những lời Mã Thiên Lý nói về chuyện liên quan đến cô ấy.
`Đầu óc tôi rối bời, không kìm được quay sang hỏi Vương Thắng Nam: “Em có định chỉ đơn thuần tìm một người để kết hôn và chung sống không?”
“Không.” Vương Thắng nam cười nói: “Em có ngốc đâu, một mình cũng sống sung sướng vậy, sao còn tìm người làm phiền mình làm gì, hơn nữa em còn muốn có tình yêu ngọt ngào rồi mới kết hôn cơ, em không muốn kết hôn rồi chỉ sống qua ngày.”
Nhưng Mã Thiên Lý lại nói với tôi Vương Thắng Nam kết hôn rất muộn, sống một cuộ sống hôn nhân tạm bợ. Có phải lúc đó vì làm gái ế mãi không chịu được nữa nên cô ấy cảm thấy cô đơn mà nhắm mắt kết hôn không?
Tôi có chút buồn bã, tôi muốn Vương Thắng Nam tìm được hoàng tử của đời mình, tuy suy nghĩ này thật ngốc nhưng vẫn thấy người con gái tốt như cô ấy chỉ vì muốn kết hôn mà lấy phải người không ra gì thì thật đáng chán nản. Mà Mã Thiên Lý còn nói phần lớn cuộc sống đều như vậy, tôi cũng cớ thể hiểu được, vì đồng nghiệp của tôi phần lớn cũng có cuộc sống hôn nhân như thế, yêu cuồng nhiệt rồi kết hôn, sau đó vì kiếm kế sinh nhai mà bôn ba, những việc lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày vô tình làm tình yêu phai nhạt, cuối cùng chỉ còn trách nhiệm và những thói quen để duy trì gia đình. Tôi bỗng thấy buồn thay cho Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam thấy tôi như vậy thì nghic tôi vì việc cãi nhau với Mã Thiên Lý mà buồn rầu, vội an ủi: “Đừng buồn nữa, để ngày mai em dạy cho Mã Thiên Lý một bài học.”
“Cũng không có gì đâu.” Tôi hít một hơi, bắt đầu suy nghĩ sau này tôi không nên tùy tiện hỏi anh về tương lai nữa, nhỡ đâu kết quả không như mình mong đợi thì chẳng phải tự chuốc thêm phiền phức hay sao, hơn nữa việc biết trước tương lai cũng khiến con người không còn hứng thú làm gì nữa.
Tôi vốn nghĩ Mã Thiên Lý sẽ cho tôi tĩnh tâm mấy ngày, đâu biết ngay ngày hôm sau khi trời chưa sáng, anh đã làm xong bữa sáng rồi đưa đến cho tôi và Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam ban đầu còn không muốn mở cửa, nhất định để Mã Thiên Lý phải đứng ngoài xin lỗi tôi. Mã Thiên Lý đúng là tốt tính, đứng ngoài tự kiểm điểm một lúc. Tôi nghe mà cảm thấy ái ngại, vội kêu Vương Thắng Nam mở cửa.Thực ra, suy nghĩ cả đêm, có rất nhiều việc tôi đều nghĩ thông rồi.
Trên đường về cùng Mã Thiên Lý, tôi nói với anh: “Thiên Lý, em không muốn đi đường vòng, dù sao thì anh cũng đã cho em đi đường tắt rồi, em thực sự muốn biết những việc xảy ra, ví dụ như chúng ta sẽ vì việc gì mà cãi vã, sẽ vì cái gì mà đòi chia tay...còn cả lúc ở nhà cũ thì sống như thế nào, em rất muốn biết. Hơn nữa...” Tôi có một suy nghĩ rất táo bạo. “Hơn nữa chúng ta có thể như trước đây, có nghĩ là lúc mới kết hôn, anh đã sống với em như thế nào thì bây giờ chúng ta cũng có thể thử sống như vậy... Anh đã nói tình cảm cần từ từ vun đắp, chúng ta vun đắp lại được không?”
Mã Thiên Lý đang định lái xe, vừa nghe thấy những lời này của tôi thì liền ngây người ra, vội quay đầu nìn tôi một cái. “Em chắc chắn muốn như vậy ư?”
Tôi nhanh chóng gật đầu.
Mã Thiên Lý vẫn còn do dự. “Cuộc sống đó quá nghèo khó, anh sợ em không quen, hơn nữa lúc đó chúng ta bất đắc dĩ mới phải sống như vậy, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, cứ cố sống lại như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Tại sao lại không quen, lúc đầu mới yêu anh, em còn nghĩ anh vẫn bán thịt lợn đấy...”
Tôi vội giãi bày. “Vả lại cũng đâu coi là “cố ý muốn sống”, chẳng qua là đổi nơi ở thôi mà. Có gì khác biệt lắm đâu, em vốn đâu nghĩ phải giàu sang, phú quý gì... Cuộc sống giản dị của hai vợ chồng cũng đâu có tệ lắm.”
Mã Thiên Lý thấy tôi kiên trì như vậy mới gật đầu, nói: “Vậy cũng được, chúng ta thử qua đó sống xem sao, nhưng em cần phải có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, ở đó sẽ rất vất vả đấy, khi nào em không thích nữa thì cứ bảo nhé.”
Tôi không thích anh nói tôi như vậy, cứ như thể tôi chảnh lắm ấy, tôi là ai chứ, lúc học đại học đã phải tự kiếm tiền đóng học rồi kia mà, còn có cái khổ nào mà chưa từng trải. Sau khi nói xong những chuyện đó với Mã Thiên Lý thì tôi đi làm.
Lúc làm việc, mặc dù đầu óc có chút rối loạn nhưng tôi vẫn cố lấy lại bình tĩnh, nghĩ Mã Thiên Lý vẫn là Mã Thiên Lý, cuộc sống của tôi cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi, vả lại vì biết trước tương lai nên tôi và anh sẽ tránh được những lúc cãi vã, tình cảm cũng sẽ đậm sâu.
Nhưng tới khi tan sở, hình ảnh chiếc Audi hay dừng bước cổng công ty không còn nữa, thay vào đó là chiếc xe đạp vô cùng cũ kĩ. Cái chuông của chiếc xe đó xem ra cũng đã tồn tại năm, sáu năm rồi ấy chứ. Đáng sợ hơn là thường ngày Mã Thiên Lý ăn mặc chỉnh tề,lền này để phù hợp với chiếc xe đạp, không biết anh kiếm đâu ra một cái áo sơ mi màu cháo lòng hết sức khó coi.
Tôi như chết đứng, anh giẫm lên bàn đạp của xe, động tác rất nhẹ nhàng, đến truwoccs mặt tôi, cười nói: “Lên xe đi, để chồng đưa em về nhà.”
Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, kể cả sống thử cuộc sống trước đây thì cũng đâu cần phải khoa trương đến vậy?
Có điều tôi không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó anh được, chỉ đành buồn buồn ngồi lên xe. Tôi không khỏi so sánh chiếc xe này với chiếc ô tô kia, đi xe đạp vừa đau mông vừa mỏi lưng, đường xóc một cái là cái yên sau cũng nảy lên. Giờ tôi mowid hiểu, hai cuộc sống có sự khác biệt quá lớn.
/67
|