“Vâng. Nhi thần thầm nghĩ cần một mình nàng. Nhi thần đã có Trạm Nhi rồi, tin rằng Tử Y cũng coi bé như con” Tiêu CẢnh Dương nơm nớp nói ra, sợ hoàng đế nổi trận lôi đình một giây sau đó.
“Hừ! Cho dù nàng ấy có coi TRạm Nhi như con của mình chăng nữa, ngươi cứ vậy mà nhận định nàng sẽ gả cho ngươi sao? Nếu mà trong lòng nàng đã có người khác rồi thì sao?” Hoàng đế hừ lạnh nói.
Tiêu Cảnh Dương phảng phất như thấy được hy vọng, hoàng đế đã nói như thế, thì cũng không bác bỏ lời nào, chỗ đó còn có cách lay chuyển lấp chỗ trống được. Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến chiếc vòng cổ mảnh trăng lưỡi liềm chướng mắt trên cổ Tiêu Tử Y, miễn cưỡng nói ra, “Có người khác cũng không sợ, năm đó phụ hoàng đối với dì Vân không phải cũng thế hay sao?”
“To gan!” Hoàng đế gầm lên, làm rung cả cửa sổ, “Trẫm vốn biết rõ người sẽ nói vậy mà, vì thế sau này ngươi đừng gặp Tử Y nữa nhé!”
Tiêu Cảnh Dương cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, “Lời phụ hoàng có ý gì ạ?”
“Hừ! Dù là Tử Y thì cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi. Hơn nữa cũng không phải là đứa lớn lên bên cạnh trẫm, ta tin Vân Nhi chắc chắn đã sớm muốn đưa nàng đi theo rồi” Hoàng đế dùng một tay chống lên bệ cửa sổ, trên mặt biểu hiện vẻ hung ác, “Hiện giờ mẫu hậu ngươi có lẽ cũng đã gặp nàng rồi ha, tính toán thời gian, đoán chừng cũng đã ban thưởng chén rượu độc kia cho nàng rồi, chắc đã uống hết rồi đó”
Tiêu Cảnh Dương như bị sét đánh, cũng không kịp phân tích ngụ ý của Hoàng đế, cố sức đứng lên, vịn chân quỳ mỏi, lảo đảo hướng ra ngoài phòng chạy.
Hoàng đế ngay lúc Tiêu Cảnh Dương chạy ra khỏi phòng cảnh kia, cũng không còn sức lực nào nữa ngã ngồi trước bệ cửa sổ, ho kinh thiên động địa.
“Hoàng thượng!” Thẩm Bảo xông tới trong phòng, sau đó khiếp sợ nhìn máu tươi tràn ra từ năm ngón tay của hoàng đế xuống, bỗng chốc đứng sững sờ.
“Vân Nhi, xem ra trẫm đi gặp nàng trước rồi ha…” Trên mặt Hoàng đế tràn đầy nụ cười, nói nhàn nhạt.
***
Tiêu Tử Y đứng ngây ngốc trong phòng tối như mực, toàn bộ trong phòng chỉ có hai ngọn nến kia lay động, càng lộ ra âm trầm đáng sợ.
“Ngồi xuống đi…” Đã qua một lúc, Hoàng Hậu cũng đã lần xong tràng hạt, đứng dậy.
“Tạ mẫu hậu” Tiêu Tử Y cẩn thận ngồi xuống trước bàn, ánh mắt vẫn không rời chai rượu màu đỏ trên bàn kia. Đây là gì? Sao tự dưng lại ở đây vậy? Hoàng Hậu nương nương muốn mời nàng uống rượu ư? Nhưng mà sao lại chỉ có một ly thôi?
Hoàng Hậu cũng ngồi xuống, gần như đối diện với Tiêu Tử Y, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y không chớp, nhìn chằm chằm đến nỗi làm cho nàng thấy sợ hãi.
“Mẫu hậu…Không biết hôm nay bảo con đến…” Tiêu Tử Y tâm thần bất định cố mở miệng hỏi, áp suất trong phòng nặng tới mức làm nàng chịu không nổi rồi.
Nhưng hoàng hậu đã trực tiếp cắt ngang lời nàng…, nhàn nhạt mở miệng nói, “Không ngờ, Cảnh Dương lại có thể thích ngươi”
Tiêu Tử Y nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vội vàng khoát tay giải thích, “Mẫu hậu. Con và huynh ấy cũng không phải loại quan hệ này…”
“Có phải hay không ta cũng bỏ qua” Hoàng Hậu mặt lạnh te nhìn không ra biểu hiện gì, chỉ nghe được âm thanh lạnh lẽo trong bóng tối chậm rãi nói ra, “Có phải ngươi thích nó hay không cũng không sao, nhưng mà nó lại thích ngươi, đó là cái sai của ngươi”
Tiêu Tử Y chán nản, cái quan niệm kiểu này thật khác nhau mà! Nàng chẳng có cách nào để tranh luận với bà nữa.
“Có khác với luân thường đạo lý, Cảnh Dương thật đúng là chẳng coi trọng thân phận của mình gì cả” Hoàng hậu thở dài nói nhẹ nhàng.
“Vậy huynh ấy…đến cùng có thể gặp chuyện không may không ạ?” Tiêu Tử Y biết rõ thái tử thất đức có quan hệ rất lớn đến chuyện phế bỏ. Thực tế hiện giờ Hoàng đế cũng bị đâm, đủ để cho người có ý chí giả tạo tạo thành sự bất lợi của thái tử với hoàng đế. Như vậy chuyện thất đức và phản nghịch cũng đủ để cho Tiêu Cảnh Dương rớt đài rồi.
Hoàng Hậu trầm mặc một lúc, rồi nhàn nhạt mở miệng nói, “Nó cũng sẽ không có chuyện gì đâu”
“Hô, vậy là tốt rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau đó lời của Hoàng Hậu lại làm nàng chết đứng tại chỗ.
“Nhưng mà ngươi thì có đó” Hoàng Hậu bình tĩnh nói tiếp.
“Con ư?” Ánh mắt Tiêu Tử Y nhìn bình rượu trên bàn, sự bất an trong lòng tràn ra. “Con thì có chuyện gì chứ ạ?”
Hoàng Hậu cười khẽ một tiếng, trong phòng tối om lại làm cho người ta thấy sởn gai ốc, “Hoàng đế ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc”
“Gì cơ?” Tiêu Tử Y tưởng mình nghe nhầm ngây ngốc hỏi lại.
“Hoàng Thượng ban thưởng cho người một ly rượu độc” Hoàng Hậu kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nói thản nhiên, “Chỉ cần Tiêu Tử Y ngươi đã chết, Cảnh Dương cũng sẽ không bị đồn là thất đức nữa. Ừm, chỉ cần nói là ngươi bị trúng tên đi săn gây thương tích, cuối cùng bị thương nặng không cứu được vậy thôi”
Lòng bàn chân Tiêu Tử Y phát lạnh, đã rõ ý trước đây rất lâu chuyện một phi tử đi săn bị trúng tên chết có ý nghĩa ra sao rồi.
“Con muốn gặp phụ hoàng” Tiêu Tử Y kinh ngạc nghe thấy giọng mình lại còn bình tĩnh như thế, “Con muốn chính miệng người nói ra những lời này” Hoàng đế vốn yêu thương nàng như thế, những chuyện….sủng nịch kia, đều là giả dối hết sao? Nàng không tin đâu.
Hai tay Hoàng Hậu vuốt ve lần tràng hạt trong tay, nói khẽ, “Gặp cái gì mà gặp chứ? Ông ấy yêu cầu đó. Là ban thưởng cho Tiêu Tử Y một ly rượu độc giả, sau đó Tiêu Tử Y từ nay về sau vĩnh viễn biến mất trên đời này. Ông ấy đã thay ngươi an bài một thân phận khác để gả cho Cảnh Dương rồi”
“Hả?” Tiêu Tử Y cảm thấy đầu óc mình đơ không kịp nghĩ chuyện phát triển đến mức đó. Hoàng đế làm vậy là ý gì nhỉ?
“Hừ, hắn thật sự sủng ái Cảnh Dương tới mức rõ ràng chẳng để tâm đến luân thường đạo lý gì rồi” Hoàng Hậu hừ khẽ một tiếng, giọng rin rít giữa các kẽ răng, nhưng lại đầy đắc ý.
“Không để ý đến luân thường….” Tiêu Tử Y theo tốc độ phân tích những lời của Hoàng Hậu, chẳng lẽ là….Nàng thật sự là con gái của hoàng đế ư? Chẳng lẽ hoàng đế cũng đã biết rất rõ ràng mọi chuyện, thế mà lại còn đồng ý cho nàng và Tiêu Cảnh Dương ở cùng một chỗ ư? Nhưng nghĩ lại mà xem, cũng không phải là không được. Tiêu Cảnh Dương đã có Trạm Nhi nối dõi rồi, không cần lo lắng tới chuyện người thừa kế nữa, mà cái hắn cần đó là một hoàng hậu tương lai có thể phụ tá cho hắn.
Hoàng Hậuuỗi móng tay đỏ au ra, loạng choạng đi tới chiếc bình rượu đỏ trên bàn kia, hừ khẽ nói, “Nhưng mà Tử Y à, ngươi đừng làm sai nữa. Hoàng đế lén an bài đưa ta một lọ rượu độc giả, nhưng giờ chai trên bàn này lại là rượu thật mà không phải giả được”
“Hừ! Cho dù nàng ấy có coi TRạm Nhi như con của mình chăng nữa, ngươi cứ vậy mà nhận định nàng sẽ gả cho ngươi sao? Nếu mà trong lòng nàng đã có người khác rồi thì sao?” Hoàng đế hừ lạnh nói.
Tiêu Cảnh Dương phảng phất như thấy được hy vọng, hoàng đế đã nói như thế, thì cũng không bác bỏ lời nào, chỗ đó còn có cách lay chuyển lấp chỗ trống được. Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến chiếc vòng cổ mảnh trăng lưỡi liềm chướng mắt trên cổ Tiêu Tử Y, miễn cưỡng nói ra, “Có người khác cũng không sợ, năm đó phụ hoàng đối với dì Vân không phải cũng thế hay sao?”
“To gan!” Hoàng đế gầm lên, làm rung cả cửa sổ, “Trẫm vốn biết rõ người sẽ nói vậy mà, vì thế sau này ngươi đừng gặp Tử Y nữa nhé!”
Tiêu Cảnh Dương cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế, “Lời phụ hoàng có ý gì ạ?”
“Hừ! Dù là Tử Y thì cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi. Hơn nữa cũng không phải là đứa lớn lên bên cạnh trẫm, ta tin Vân Nhi chắc chắn đã sớm muốn đưa nàng đi theo rồi” Hoàng đế dùng một tay chống lên bệ cửa sổ, trên mặt biểu hiện vẻ hung ác, “Hiện giờ mẫu hậu ngươi có lẽ cũng đã gặp nàng rồi ha, tính toán thời gian, đoán chừng cũng đã ban thưởng chén rượu độc kia cho nàng rồi, chắc đã uống hết rồi đó”
Tiêu Cảnh Dương như bị sét đánh, cũng không kịp phân tích ngụ ý của Hoàng đế, cố sức đứng lên, vịn chân quỳ mỏi, lảo đảo hướng ra ngoài phòng chạy.
Hoàng đế ngay lúc Tiêu Cảnh Dương chạy ra khỏi phòng cảnh kia, cũng không còn sức lực nào nữa ngã ngồi trước bệ cửa sổ, ho kinh thiên động địa.
“Hoàng thượng!” Thẩm Bảo xông tới trong phòng, sau đó khiếp sợ nhìn máu tươi tràn ra từ năm ngón tay của hoàng đế xuống, bỗng chốc đứng sững sờ.
“Vân Nhi, xem ra trẫm đi gặp nàng trước rồi ha…” Trên mặt Hoàng đế tràn đầy nụ cười, nói nhàn nhạt.
***
Tiêu Tử Y đứng ngây ngốc trong phòng tối như mực, toàn bộ trong phòng chỉ có hai ngọn nến kia lay động, càng lộ ra âm trầm đáng sợ.
“Ngồi xuống đi…” Đã qua một lúc, Hoàng Hậu cũng đã lần xong tràng hạt, đứng dậy.
“Tạ mẫu hậu” Tiêu Tử Y cẩn thận ngồi xuống trước bàn, ánh mắt vẫn không rời chai rượu màu đỏ trên bàn kia. Đây là gì? Sao tự dưng lại ở đây vậy? Hoàng Hậu nương nương muốn mời nàng uống rượu ư? Nhưng mà sao lại chỉ có một ly thôi?
Hoàng Hậu cũng ngồi xuống, gần như đối diện với Tiêu Tử Y, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y không chớp, nhìn chằm chằm đến nỗi làm cho nàng thấy sợ hãi.
“Mẫu hậu…Không biết hôm nay bảo con đến…” Tiêu Tử Y tâm thần bất định cố mở miệng hỏi, áp suất trong phòng nặng tới mức làm nàng chịu không nổi rồi.
Nhưng hoàng hậu đã trực tiếp cắt ngang lời nàng…, nhàn nhạt mở miệng nói, “Không ngờ, Cảnh Dương lại có thể thích ngươi”
Tiêu Tử Y nghe vậy khẽ giật mình, sau đó vội vàng khoát tay giải thích, “Mẫu hậu. Con và huynh ấy cũng không phải loại quan hệ này…”
“Có phải hay không ta cũng bỏ qua” Hoàng Hậu mặt lạnh te nhìn không ra biểu hiện gì, chỉ nghe được âm thanh lạnh lẽo trong bóng tối chậm rãi nói ra, “Có phải ngươi thích nó hay không cũng không sao, nhưng mà nó lại thích ngươi, đó là cái sai của ngươi”
Tiêu Tử Y chán nản, cái quan niệm kiểu này thật khác nhau mà! Nàng chẳng có cách nào để tranh luận với bà nữa.
“Có khác với luân thường đạo lý, Cảnh Dương thật đúng là chẳng coi trọng thân phận của mình gì cả” Hoàng hậu thở dài nói nhẹ nhàng.
“Vậy huynh ấy…đến cùng có thể gặp chuyện không may không ạ?” Tiêu Tử Y biết rõ thái tử thất đức có quan hệ rất lớn đến chuyện phế bỏ. Thực tế hiện giờ Hoàng đế cũng bị đâm, đủ để cho người có ý chí giả tạo tạo thành sự bất lợi của thái tử với hoàng đế. Như vậy chuyện thất đức và phản nghịch cũng đủ để cho Tiêu Cảnh Dương rớt đài rồi.
Hoàng Hậu trầm mặc một lúc, rồi nhàn nhạt mở miệng nói, “Nó cũng sẽ không có chuyện gì đâu”
“Hô, vậy là tốt rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau đó lời của Hoàng Hậu lại làm nàng chết đứng tại chỗ.
“Nhưng mà ngươi thì có đó” Hoàng Hậu bình tĩnh nói tiếp.
“Con ư?” Ánh mắt Tiêu Tử Y nhìn bình rượu trên bàn, sự bất an trong lòng tràn ra. “Con thì có chuyện gì chứ ạ?”
Hoàng Hậu cười khẽ một tiếng, trong phòng tối om lại làm cho người ta thấy sởn gai ốc, “Hoàng đế ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc”
“Gì cơ?” Tiêu Tử Y tưởng mình nghe nhầm ngây ngốc hỏi lại.
“Hoàng Thượng ban thưởng cho người một ly rượu độc” Hoàng Hậu kiên nhẫn lặp lại lần nữa, nói thản nhiên, “Chỉ cần Tiêu Tử Y ngươi đã chết, Cảnh Dương cũng sẽ không bị đồn là thất đức nữa. Ừm, chỉ cần nói là ngươi bị trúng tên đi săn gây thương tích, cuối cùng bị thương nặng không cứu được vậy thôi”
Lòng bàn chân Tiêu Tử Y phát lạnh, đã rõ ý trước đây rất lâu chuyện một phi tử đi săn bị trúng tên chết có ý nghĩa ra sao rồi.
“Con muốn gặp phụ hoàng” Tiêu Tử Y kinh ngạc nghe thấy giọng mình lại còn bình tĩnh như thế, “Con muốn chính miệng người nói ra những lời này” Hoàng đế vốn yêu thương nàng như thế, những chuyện….sủng nịch kia, đều là giả dối hết sao? Nàng không tin đâu.
Hai tay Hoàng Hậu vuốt ve lần tràng hạt trong tay, nói khẽ, “Gặp cái gì mà gặp chứ? Ông ấy yêu cầu đó. Là ban thưởng cho Tiêu Tử Y một ly rượu độc giả, sau đó Tiêu Tử Y từ nay về sau vĩnh viễn biến mất trên đời này. Ông ấy đã thay ngươi an bài một thân phận khác để gả cho Cảnh Dương rồi”
“Hả?” Tiêu Tử Y cảm thấy đầu óc mình đơ không kịp nghĩ chuyện phát triển đến mức đó. Hoàng đế làm vậy là ý gì nhỉ?
“Hừ, hắn thật sự sủng ái Cảnh Dương tới mức rõ ràng chẳng để tâm đến luân thường đạo lý gì rồi” Hoàng Hậu hừ khẽ một tiếng, giọng rin rít giữa các kẽ răng, nhưng lại đầy đắc ý.
“Không để ý đến luân thường….” Tiêu Tử Y theo tốc độ phân tích những lời của Hoàng Hậu, chẳng lẽ là….Nàng thật sự là con gái của hoàng đế ư? Chẳng lẽ hoàng đế cũng đã biết rất rõ ràng mọi chuyện, thế mà lại còn đồng ý cho nàng và Tiêu Cảnh Dương ở cùng một chỗ ư? Nhưng nghĩ lại mà xem, cũng không phải là không được. Tiêu Cảnh Dương đã có Trạm Nhi nối dõi rồi, không cần lo lắng tới chuyện người thừa kế nữa, mà cái hắn cần đó là một hoàng hậu tương lai có thể phụ tá cho hắn.
Hoàng Hậuuỗi móng tay đỏ au ra, loạng choạng đi tới chiếc bình rượu đỏ trên bàn kia, hừ khẽ nói, “Nhưng mà Tử Y à, ngươi đừng làm sai nữa. Hoàng đế lén an bài đưa ta một lọ rượu độc giả, nhưng giờ chai trên bàn này lại là rượu thật mà không phải giả được”
/322
|