Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 46 - Chương 35

/92


Thiểm Thiểm có chút xấu hổ nhưng không phải vì đối mặt với một đại soái ca như Chu Diệu mà vì đã lâu không gặp Đa Ninh; cảm thấy vừa vui vẻ vừa ngại ngùng đứng phía trước trạm kiểm tra hành lý.

Tuy mỗi ngày đều gọi video call nhưng cảm giác khi thấy người thật lại không giống nhau. Đa Ninh cũng cảm thấy như thế nên cố không rơi lệ, giang hai cánh tay hướng về Thiểm Thiểm.

Cùng lúc đó ở cửa ra phía trước dì dượng đã lấy được hành lý, hai cái va ly lớn và một va ly yêu thích của Thiểm Thiểm. Ngoài ra còn một ba lô nhỏ Thiểm Thiểm đeo sau lưng nữa.

Ngượng ngùng của trẻ em giống như bong bóng xà phòng vậy, tuy tỏa ra rất nhiều nhưng biến mất cũng rất nhanh.

Vì cô đưa cánh tay ra nên Thiểm Thiểm nhanh chóng chạy đến. Thiểm Thiểm chạy rất nhanh không nhìn người xung quanh buộc lòng Đa Ninh phải nhắc nhở Thiểm Thiểm, sợ rằng Thiểm Thiểm sẽ đụng trúng những hành khách khác.

Nhưng không, bất kể hành khách có màu da gì, cô chú cậu dì hay là ông bà đi chăng nữa, ai cũng đều chú ý tới cô bé con đang hết sức phấn khởi này và mỉm cười nhường đường.

Cứ như vậy Thiểm Thiểm thuận lợi chạy ngang qua trạm kiểm tra hành lý cuối cùng, ngay cả nhân viên sân bay đẹp trai cũng không ngăn cản Thiểm Thiểm, còn hòa nhã sờ đầu Thiểm Thiểm một.

Thiểm Thiểm rụt đầu lại tiếp tục chạy về hướng Đa Ninh đang đứng, rốt cuộc thuận lợi tựa vào trong lòng Đa Ninh. Đa Ninh ngồi xuống ôm Thiểm Thiểm lại. Hai tay Thiểm Thiểm ôm lấy cổ cô, đầu ghé vào bả vai, mở miệng nhỏ giọng nói: “Con nhớ Đa Ninh rất nhiều.”

“Dì cũng rất nhớ con…” Thiểm Thiểm.

Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm đáp lại lời bé.

Thiểm Thiểm lại nói một câu nữa: “Mỗi ngày đều nhớ đến.”

… Mẹ cũng vậy.

Thật hiếm có Thiểm Thiểm nói liên tục hai câu tiếng Trung. Vì khi mọi người xuống máy bay, mẹ xinh đẹp vừa chải đầu cho Thiểm Thiểm vừa nói cho bé biết: khi đến Trung Quốc phải nói bằng tiếng phổ thông nếu không sẽ bị cảnh sát bắt.

Thiểm Thiểm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía “Chú cảnh sát” vừa sờ đầu bé, rồi một lần nữa ôm chầm lấy Đa Ninh.

Anh chàng mặc đồng phục sân bay: …

Đa Ninh cũng sờ đầu nhỏ của Thiểm Thiểm, ngước mắt liếc nhìn Chu Diệu đang đứng trước mặt. Dáng người Chu Diệu thẳng tắp, con ngươi hạ xuống, nói với cô: “Anh đi giúp dì dượng lấy hành lý.”

Trước khi đi còn cười hỏi thăm Thiểm Thiểm: “Alice, con còn nhớ chú không?”

Hai người chỉ nói chuyện bằng video call một lần. Thiểm Thiểm nghiêng đầu đánh giá anh. Đầu và mắt đều ngước lên nhìn Chu Diệu, nhất thời không có phản ứng. Đa Ninh nghĩ Thiểm Thiểm sẽ lắc đầu, vì cô bé thích nhìn đàn ông đẹp mã nhưng lại không biết phân biệt ai là ai.

Ngoài ý muốn Thiểm Thiểm hướng về Chu Diệu gật đầu một, sau đó quay lại ôm lấy Đa Ninh.

Đa Ninh bị Thiểm Thiểm ôm chặt chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Cách đó không xa dì dượng đang đi tới, Chu Diệu nhanh chóng bước về phía đó.

Ân cần thăm hỏi rồi hỗ trợ mang hành lý và khách sáo hàn huyên đôi câu.

Chu Diệu đã gặp qua dì của Đa Ninh, đó là một người phụ nữ rất lạnh lùng và mạnh mẽ, Chu Diệu cùng dượng Đa Ninh bắt tay và nói chuyện nhiều hơn. Nhưng dù anh không thích dì của Đa Ninh cũng không thể làm phật lòng bà. Quan hệ của Đa Ninh và ba ruột không tốt, không thể nghi ngờ rằng hiện tại dì của cô mới là trưởng bối quan trọng nhất.

Nếu sau này anh và Đa Ninh tổ chức hôn lễ lần nữa, còn phải nhờ người dì này làm chủ tọa đây!

Trái lại dượng là một Hoa kiều hết sức thân thiện và dịu dàng; lần đầu tiên gặp mặt thoạt nhìn trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Dì của Đa Ninh định cư Toronto là do lúc trước đi du học thì gặp được một giáo sư kinh tế người Hoa. Sau này vị giáo sư này cũng mở một công ty tài chính.

Đáng tiếc đã bị phá sản.

Chu Diệu cũng tham gia lĩnh vực tài chính đương nhiên hiểu rất rõ lý thuyết tài chính khác xa so với thực tiễn, dù cho có thuận lợi làm việc thì khi gặp phải một cuộc khủng hoảng tài chính thì cũng rơi vào trường hợp cửu tử nhất sinh. Cho nên việc Đa Ninh muốn bán nhà để giúp dượng có vốn quay vòng là một hành vi hết sức ấu trĩ.

Dĩ nhiên anh mong rằng tất cả chuyện đó chỉ là Đa Ninh cam tâm tình nguyện làm chuyện dại dột mà không phải bị người khác giựt giây.

“Chu Diệu cảm ơn cậu.” Dì dùng giọng điệu hờ hững nói làm cảm tạ với anh, “Cậu bận rộn như vậy còn phải đón chúng tôi.”

“Dạ.” Chu Diệu lễ phép tươi cười nói, “Ba mẹ cháu biết mọi người trở về nhưng không biết ở lại bao lâu, muốn cùng mọi người ăn một bữa cơm… Dì và ba mẹ cháu đã lâu rồi không gặp.”

“Đúng vậy, lâu lâu mới trở về nước một lần.” Dì quay lại nhìn Chu Diệu, tầm mắt hạ xuống quét qua Alice, nói thêm: “Sau khi Alice được sinh ra, dì không về được vì bận chăm sóc bé.”

“Alice rất đáng yêu, chúc mừng hai người.” Chu Diệu nói thêm một câu chúc mừng.

“Cảm ơn cháu!” Cuối cùng dì cũng cười nhẹ nói với Chu Diệu, “Đây là lễ vật hết sức quý giá mà ông trời đã ban cho dì và Putte.”

Lễ vật quý giá… Thật khiến người ta hoài nghi đấy.

Chu Diệu nhìn Đa Ninh và Alice dính lấy nhau, mím môi nói: “Thật là có phúc.”

“Được rồi, lần này dì và Putte sẽ ở lại một thời gian dài, chắc chắn sẽ có dịp ăn cơm với ba mẹ cháu.” Dì nói.

Chu Diệu gật đầu phụ họa: “… Hiếm khi trở về dĩ nhiên phải ở lại lâu một chút.”

Giao tiếp với trưởng bối không phải sở trường của Chu Diệu nhưng lại không thể không làm. Nhất là dì của Đa Ninh, sau nụ cười có cất giấu dao nha. Chu Diệu nhếch miệng một, một tay đẩy xe hành lý đi về phía trước.

Nhưng đi đã lâu như vậy sao chỉ đi được từ cổng số hai sang cổng số sáu… Nguyên nhân là do có một cô bé chân ngắn, đã chân ngắn còn muốn vừa tự đi vừa nhìn ngắm xung quanh nữa.

Do lần đầu tiên tới Trung Quốc nên rất tò mò sao?

Không thể nghi ngờ chân ngắn đang gây trở ngại chính là Alice, cô bé chẳng những muốn đi một mình còn không cho Đa Ninh mang ba lô giùm. Cả nhóm đều phải chiều theo Alice, tất cả đều đi thật chậm. Tội nghiệp cho đôi chân dài của Chu Diệu phải đi một bước rồi dừng lại một bước.

Thật chịu hết nổi, Chu Diệu xoay người ôm lấy Alice, trong nháy mắt Alice đã ở trên cao.

Theo bản năng Đa Ninh nhìn về phía Chu Diệu, dì và dượng cũng nhìn Chu Diệu, nhất là ánh mắt dò xét ghê gớm quét đến của dì.

“Cho chú ẵm một lúc được không?” Chu Diệu hạ mắt thân thiết hỏi Thiểm Thiểm.

Khi đối mặt với một anh chàng đẹp trai, Thiểm Thiểm luôn là một cô bé lơ tơ mơ. Thiểm Thiểm nghiêm túc gật đầu với yêu cầu của Chu Diệu rồi đặt hai tay lên vai anh.

Đa Ninh không phản đối: … Thiểm Thiểm là một cô bé rất dễ bị gạt.

Bên này Đa Ninh và Chu Diệu đi đón người thân, bên kia Nhan Nghệ cũng đuổi kịp Cố Gia Thụy; hơi suy yếu gọi một tiếng: “Cố Gia Thụy…”

Bộ dáng nịnh nọt như có việc muốn nhờ vả.

Cố Gia Thụy rất tao nhã đứng trước cánh cửa sơn son đỏ thắm, nhớ lại lời Phương trượng


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status