Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 47 - Chương 36

/92


Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Là một hòa thượng, có rất nhiều cách khiến cho người ta mời cơm cúng dàng, cũng có cực kì nhiều cách nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.

Lúc tan học cùng bà Vương cùng với Ngô tiểu thư nói thêm mấy câu đạo Phật, hai người liền đưa ra lời mời cùng dùng cơm. Cố Gia Thụy tự nhiên đồng ý. Bên ngoài học viện Phật giáo đều là quán cơm chay, tùy ý vào quán nào cũng được.

Có người tin Phật là thật sự có tín ngưỡng, cũng có người tin Phật hoàn toàn chỉ là mê tín. Bà Vương đây rõ ràng là loại sau.

Đương nhiên, Cố gia Thụy là người xuất gia hẳn không ghét bỏ bất kì một vị Phật tử nào, dù cho họ là Phật tử theo kiểu nào, dù sao chúng sinh muôn hình, quan trọng nhất là dung hòa và vị tha. Đến cả Chu Diệu kia mà anh ta còn có thể dễ dàng tha thứ, đừng nói đến vị phu nhân lớn tuổi này vô cùng sùng bái và tín nhiệm anh ta.

Đến như Ngô tiểu thư đây, dù đã cố gắng làm một cô gái xuất trần xuất thế, ăn mặc cũng cực kì thanh lịch giản lược, tựa như lớn lên cũng với tấm lòng dịu dàng tính tình điềm đạm vô cầu. Nhưng ánh mắt lại giản đơn dễ hiểu, chỉ thấy hời hợt, không thấy lí cốt.

Cố Gia Thụy trước khi xuất gia nhìn phụ nữ hai mươi mấy năm, sau khi xuất gia lại nhìn Phật tổ năm năm. Cô gái nào thật sự có Phật tính, chỉ cần liếc nhìn đã biết, cần dò xét cái gì đâu!

Nói vậy, vị Ngô tiểu thư này con dâu tương lai mà nhà họ Vương muốn chọn. Có lẽ cũng vì dáng vẻ Ngô tiểu thư rõ ràng có chỗ không ổn, mới khiến cho bà vương lo lắng trùng trùng. Suy cho cùng người như Trịnh thí chủ cũng là tướng mạo hiếm có, cũng không tầm thường.

À, quên chưa giới thiệu… Đối với nhân tướng học Cố Gia Thụy cũng nghiền ngẫm sơ sơ. Tiêu chuẩn kết bạn đầu tiên của anh ta là nhìn tướng mạo đối phương tốt xấu thế nào, ví dụ như Chu Diệu, tuy rằng người này tính cách đáng ghét, nhưng bộ mặt lại rất tốt, người như sao sáng, lòng cũng không quá mức thối rữa.

Đa Ninh cũng là ngưới có tướng mạo tốt, là cô gái chân thật dịu dàng hiền lành.

Còn vị Ngô tiểu thư này, anh ta chỉ nhìn qua cũng không thể võ đoán. Cơ mà Nhan Nghệ đoán không sai, bà Vương tìm một lí do để cho Ngô tiểu thư rời đi, nhanh chóng mở miệng hỏi anh ta: “Nhất Thành đại sư, cô gái này tướng mạo có được không?”

Mục đích như vậy thật khiến người ta không biết nói gì. Cố Gia Thụy không nói chuyện, nhấp một ngụm trà.

“Thực không dám giấu diếm, Ngô Tâm là cô gái con tôi thích, chúng nó đã định hôn lễ vào mùng hai tháng mười năm nay.” Nói xong, bà Vương lấy từ trong bao ra một tờ giấy, bên trên có viết ngày tốt mà một đại sư xem cho, bà muốn nhờ Nhất Thành cũng xem hộ xem thế nào.

Cố Gia Thụy từ chối, ba chữ: “Không cần xem.”

Đôi khi những lời lập lờ lại có tác dụng hơn ngàn vạn lời dông dài. Anh ta chưa nói gì, bà Vương đã bồn chồn hỏi: “Nhất Thành… Ngài cảm thấy không ổn sao?”

Cố Gia Thụy đặt chén trà xuống, không nói có được hay không, mà đi thẳng vào vấn đề: “Con trai bà là… Tái hôn?”

… Một câu trúng đích!

Ánh mắt bà Vương nhìn Cố Gia Thụy càng thêm thành kính và tín nhiệm, chắp tay hỏi: “Nhất Thành, vì sao ngài biết?”

Cố Gia Thụy không trả lời. Anh ta không thể nói cho bà Vương đây biết, là con dâu trước của bà tìm tới tôi lừa dối bà… Lừa dối bề trên thật sự là hành vi không tốt lắm, cho nên Cố Gia Thụy hết sức ăn ngay nói thật.

May mà, bản thân cô Ngô tiểu thư kia cũng không phải người có phúc khí. Sở dĩ bà Vương hỏi thêm người khác, là vì trong lòng còn chút lo lắng.

“Nói cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ của con trai bà.” Cố Gia Thụy mở miệng nói.

Lập tức bà Vương lấy một tờ giấy khác trong túi ra, bên trên không chỉ có ngày sinh tháng đẻ con trai bà, còn có cả bát tự của vị Ngô tiểu thư kia.

Cố Gia Thụy nhận lấy, hai mắt không nhanh không chậm quét qua. Vị Vương tiên sinh này cùng tuổi với Ngô tiểu thư, đều hơn Nhan Nghệ hai tuổi.

“Người kết hôn với con trai bà, tốt nhất là nên kém hai tuổi.” Cố Gia Thụy nói.

Tim bà Vương dồn dập một phen.

“Nhìn qua bát tự hai người này, con trai bà mộc nhiều, mà vị Ngô tiểu thư này lại kim nhiều, kim sinh thủy, mộc sinh hỏa, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim.” Cố Gia Thụy trả lại tờ giấy cho bà Vương, giọng nói trầm ổn, nói thêm một câu: “Hai người họ khắc nhau đấy!”

Khắc nhau! Cả người bà Vương bồn chồn, bởi vì không chỉ Nhất Thành đại sư nói như vậy: “Có cách hóa giải không ngài?”

“Có.” Cố Gia Thụy mở miệng.

Bà Vương hít một hơi.

Cố Gia Thụy: “Nếu con trai bà là kết hôn lần đầu, tự nhiên có cách hóa giải, tìm một cô gái mạng thổ, nhưng bây giờ anh ta là tái hôn, vậy thì không có.” Cúi xuống, bỏ thêm một câu: “Người không biết phúc, cho dù cho anh ta phúc của trời, cũng không giúp gì được.”

Bà Vương:…

“Tôi còn có việc, đi trước một bước.” Cố Gia Thụy đứng dậy, từ đầu tới cuối chỉ uống một ngụm chè xanh. Vừa văn Ngô tiểu thư trở về, Cố Gia Thụy vuốt vuốt cằm, sau đó nhìn sắc mặt không tốt lắm của bà Vương, nhắc nhở: “Tôi thấy sắc mặt dì Vương không tốt lắm,




/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status