Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 61 - Chương 50

/92


Dì dượng quay về không báo trước, khi Nhan Nghệ trở về sau hai ngày đến nhà chị họ bày ra vẻ mặt không thể tiếp nhận sự thật: “Vậy Thiểm Thiểm thì sao?” Nhan Nghệ hỏi.

“Tạm thời cũng về Toronto rồi.” Đa Ninh ngồi trên sô pha, nghiêng đầu.

Hai chữ “tạm thời” có thể nhận ra được tâm trạng Đa Ninh hiện giờ rất không dành lòng. Nhan Nghệ cũng ngồi xuống sô pha, do dự một lúc: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đa Ninh lắc đầu, ánh mắt vô hồn.

Nhan Nghệ nhìn Đa Ninh, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng hỏi: “Đa Ninh, có phải dì cậu không nỡ để Thiểm Thiểm ở đây không?”

Đa Ninh không biết nên trả lời thế nào, đúng là không nỡ, nhưng phần nhiều hẳn là lo lắng đi. Lo lắng hoàn cảnh sống ở đây không quen thuộc, lo lắng cô có thể chăm sóc cho bé tốt không, lo lắng mối quan hệ giữa cô và Chu Diệu.

Có thể tạo một môi trường sống ổn định để Thiểm Thiểm khỏe mạnh lớn lên hay không.

… Quyết định của dì, chỉ có thể nói, thời cơ chưa đến thôi. Chắc cũng là do lo Chu Diệu sẽ quyết liệt đòi lại Thiểm Thiểm, nên dì cố ý nhằm lúc anh đi công tác mấy ngày mà mua vé trở về bên kia.

Chắc là do không muốn bị anh cản trở.

Nhưng cô đã bàn bạc kĩ với Chu Diệu, chờ anh quay về sẽ cùng anh đến chỗ dì cam đoan: Để cho Thiểm Thiểm sống ở đây, hằng năm sẽ đưa bé đến Toronto vào kì nghỉ đông và nghỉ hè. Đa Ninh thừa nhận, cô và Chu Diệu cùng có chung một suy nghĩ, muốn nói cho Thiểm Thiểm biết toàn bộ sự thật, càng mong bé có thể gọi cô một tiếng “mẹ”, chứ không phải Đa Ninh.

Đa Ninh và mẹ, dù đều thân thiết, nhưng ý nghĩa lại khác nhau.

Nhưng tất nhiên cô cũng phải thừa nhận, lúc trước cô đồng ý với sự sắp xếp của dì, cũng là do bản thân không đủ dũng khí một mình nuôi nấng Thiểm Thiểm. Sợ bản thân không thể chăm sóc tốt cho bé, cũng sợ bé bị tổn thương khi sống trong gia đình không có cha.

… Thật ra có đôi lúc, cô cũng không biết làm thế nào mới là đúng nhất. Trên đời này rất ít chuyện được hài lòng như ý, mà phần nhiều là cần thỏa hiệp cân đo.

Đa Ninh che mặt, khóc thầm. Từ lúc theo Chu Diệu trở về từ sân bay, cô đờ đẫn cả người, nhìn đến hộp bút màu “Trừu Tượng” bé con để lại, trong lòng dấy lên chua xót và bất đắc dĩ.

“Nhan Nghệ… Mình thật kém cỏi.” Đa Ninh mở miệng.

“Kém chỗ nào chứ!” Nhan Nghệ vội vàng vỗ vai cô, chọc cười: “Cậu thế nhưng lại là nhà thiết kế thú bông đấy, ôi chao, ai, ôi!”

Đa Ninh bị Nhan Nghệ chọc cười.

“Thật đó, Đa Ninh, cậu thực sự không kém cỏi chút nào, ngược lại còn rất lợi hại.” Nhan Nghệ đổi giọng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, có vẻ suy tư: “Ít nhất là mình cảm thấy như vậy… Mình đã từng thử nghĩ, nếu lúc ấy mình là cậu mình sẽ làm gì. Hẳn là mình không nên sinh đứa bé, không phải vì không nuôi được, mà căn bản là không dám đánh cược cuộc đời mình với một khả năng tương lai không biết sẽ ra sao.”

Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, lau nước mắt. Đưa ra quyết định không phải có dám hay không, chỉ là do suy nghĩ và băn khoăn của mỗi người là không giống nhau. Song cũng rất cảm kích Nhan Nghệ đã an ủi cô.

Nhan Nghệ còn nói một câu triết lí kiểu “hạt giống tâm hồn”: “Tóm lại mỗi người đều có lúc cảm thấy mình thật kém cỏi, như vậy chúng ta mới có cơ hội cố gắng.”

Đa Ninh cười cười, cắn môi dưới.

“Nói thật, mình thấy mình mới thật là kém cỏi!” Nhan Nghệ thở dài, lời nói chưa qua kiểm duyệt của não bộ đã phun ra: “Li hôn rồi mà vẫn si mê đàn ông.” Lại còn là một hòa thượng.

Đa Ninh thực sự bị lời của Nhan Nghệ thu hút, hỏi cô ấy: “… Cậu si mê ai vậy?”

“Không… Không có ai đâu.” Nhan Nghệ nâng nâng cằm, cầm lấy điều khiển tivi, sau đó nói: “Đây là ba… nam thần của mình!”

Đa Ninh nhìn tivi, cô biết ba bạn nam này. Lúc cô ở Toronto thường cùng xem ba người này ca hát nhảy múa với Thiểm Thiểm, Thiểm Thiểm cũng rất thích họ.

“Nhưng họ vẫn là trẻ con.” Đa Ninh nói với Nhan Nghệ.

“Đúng vậy.” Mắt Nhan Nghệ dính chặt vào tivi: “Bây giờ các bà dì không thích mấy ông chú nữa, chuyển sang thích mấy bạn nam trẻ tuổi thơm ngon rồi.”

Khụ. Đa Ninh gật gù đồng ý.

Nhan Nghệ hơi nghiêng đầu, nhìn Đa Ninh… Cái đứa Đa Ninh này thật dễ lừa… Nói gì cũng tin.

Thật ngại quá, trong lòng Đa Ninh lại nghĩ rằng Nhan Nghệ đã tìm mọi cách để an ủi mình như vậy, cô cũng nên bỏ hết cảm xúc tiêu cực sang một bên. Cô rời khỏi sô pha, nói với Nhan Nghệ: “Mình đi siêu thị một cái, đi cùng không?”

Nhan Nghệ còn đang giả vờ mà, không thể bị bại lộ trong gang tấc, chỉ chỉ tivi nói: “Để mình xem họ đã.”

---

Chu Diệu muốn mở một cuộc họp tuyên bố sự thật về video trên mạng vào thứ hai tuần sau, mọi thứ đã được chuẩn bị sắp xếp thỏa đáng ở hội trường. Vì dì dượng trở về Toronto, Chu Diệu cố về sớm hơn một ngày, tự mình đưa quà cho Thiểm Thiểm.

Không muốn trái giao hẹn giữa mình và Thiểm Thiểm.

Sau khi Thiểm Thiểm đi rồi, Đa Ninh hỏi Chu Diệu: “Anh mua gì cho con thế?”

Chu Diệu trả lời: “Sáng mai em có thể gọi video cho bé, để Thiểm Thiểm nói với em đi.” Sau đó, tán gẫu cũng cô.

Chu Diệu đang cố tỏ ra thoải mái, Đa Ninh có thể nhìn ra. Ra khỏi sân bay anh vẫn cố gắng đưa cô trở về, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc. Lúc xuống xe, Đa Ninh nói một câu với anh: “Thực xin lỗi.” Là cô không giữ Thiểm Thiểm lại.

Đột nhiên Chu Diệu vươn tay kéo tai cô. Đa Ninh bị buộc phải xoay đầu lại, đối diện ánh mắt Chu Diệu.

“… Đa Dương, em nghe rõ cho anh.” Chu Diệu kéo kéo tai cô, sau đó nói to: “Dì đưa Thiểm Thiểm đi, anh không cần em giải thích, bởi vì chúng ta đã đồng minh cùng một chiến tuyến. Em nhớ chưa?”

Đã rất nhiều năm Đa Ninh không bị véo tai, trước đây ba mẹ cũng không dùng cách


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status