Sáng hôm sau.
Hứa Nhan Du thức dậy, đánh răng, rửa mặt, chăm sóc da, thay quần áo, trang điểm,...
Sau một loạt công việc như vậy, Hứa Nhan Du mới đi xuống tầng để chuẩn bị ăn sáng. Chỉ là không ngờ rằng, lúc xuống đến phòng khách thì cô lại nhìn thấy Tạ Hoằng Văn.
Anh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, khuôn mặt lạnh lùng cứ như viết rõ bốn chữ: Cấm lại gần tôi.
Hứa Nhan Du lại nghĩ anh vẫn còn tức giận mình, cho nên cô chỉ lên tiếng chào anh: “Chào buổi sáng.” Sau đó, cô định đi xuống phòng ăn để không làm phiền anh.
Vậy mà không ngờ, anh bỗng nhiên lại lên tiếng đáp lời: “Ờ.”
Chỉ một chữ “Ờ”, nhưng Hứa Nhan Du lại rất ngạc nhiên. Cô quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn, có chút không tin được mà hỏi: “Anh vừa “ờ” với em hả?”
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày, khuôn mặt giống như không kiên nhẫn nhưng vẫn đáp lại: “Ờ.” một tiếng nữa.
Hứa Nhan Du nghe vậy thì rất vui vẻ. Gần đây anh luôn đối xử với cô rất lạnh lùng, cô có làm gì thì anh cũng không chịu để ý hay nói chuyện với cô. Đương nhiên khi cô chào, anh cũng không hề đáp lại hay nhìn cô một cái.
Thế mà hôm nay anh lại đáp lại cô, vậy có nghĩa là anh không còn tức giận với cô nữa rồi.
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du liền vui vẻ đi đến, ngồi bên cạnh anh rồi hỏi: “Anh không còn giận nữa đúng không?”
Lần này anh không trả lời cô, nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, cô liền biết anh không còn bài xích cô nữa. Thế là cô bèn ngồi bên cạnh anh xem tivi một lát.
Một lúc sau.
Đến lúc dì giúp việc mang thức ăn lên tầng ba, anh cũng liền tắt tivi rồi đứng dậy.
Hứa Nhan Du lại suy nghĩ trong giây lát, sau đó thử lên tiếng hỏi anh: “Em có thể ăn sáng cùng anh không?”
Nói thật, Hứa Nhan Du không nghĩ Tạ Hoằng Văn sẽ đồng ý cho cô ăn sáng cùng. Cô chỉ hỏi anh như vậy thôi, tâm lý bị từ chối cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
Vậy mà không ngờ, lúc này anh lại dùng giọng điệu lạnh lùng mà trả lời: “Tùy cô.”
Nhận được câu trả lời này, Hứa Nhan Du thật sự rất bất ngờ. Cô liền lên tiếng hỏi anh: “Thật sao? Em ăn cùng anh được hả?”, nhưng anh không trả lời mà chỉ đi lên tầng.
Cô liền biết sự im lặng của anh là ngầm đồng ý cho cô, cho nên cô liền hào hứng mà đi theo sau anh.
Đến lúc đi lên sân thượng, hai người lại ngồi cùng nhau ăn sáng.
Hứa Nhan Du lại cảm thấy lạ, không hiểu vì sao thái độ của anh đối với cô hôm nay lại thay đổi khá nhiều. Mà cô đương nhiên cũng không biết vừa rồi, anh ngồi xem tivi dưới phòng khách là vì muốn đợi cô.
Đợi cô xuống tầng để tình cờ gặp anh, đợi cô mở lời chào anh, đợi cô ngỏ lời muốn cùng anh ăn sáng.
Cô không biết những điều đó. Nhưng cô biết thái độ của anh đối với cô đã tốt lên rồi, cho nên cô biết mình có thể lấn tới, gần gũi với anh hơn.
Ăn sáng xong.
Anh thong thả xuống tầng để đi làm, còn cô thì đi bên cạnh anh, vừa đi vừa nói chuyện:
“Anh có nhiều công việc phải đảm đương, vất vả thật.” Cô nói.
Anh thì im lặng.
Cô nói tiếp: “Mặc dù sức khỏe anh tốt, nhưng anh cũng phải chú ý, đừng làm việc quá sức đấy!”
Anh vẫn im lặng. Lúc này hai người đã bước xuống phòng khách.
Cô lại nói tiếp: “Haizz… Anh làm việc cực nhọc, lần trước em lại tiêu của anh biết bao nhiêu là tiền.” Nói đến đây, cô làm bộ áy náy mà bảo: “Tự nhiên cảm thấy có lỗi ghê.”
Kết quả, anh không im lặng nữa mà nhếch miệng hỏi cô: “Cô mà cũng biết cảm thấy có lỗi sao?”
Cô nghe vậy thì bật cười, đang định nói chuyện tiếp thì lại bị một giọng nói cắt ngang: “Tạ Hoằng Văn, chào buổi sáng.”
Giọng nói này là của Lý Kha Y.
Hứa Nhan Du nghe thấy thì liền nhíu mày.
Sáng hôm qua, Lý Kha Y đã một lần nữa nhờ vệ sĩ chuyển lời, xin Tạ Hoằng thả cô ta ra khỏi căn phòng cũ kỹ kia và cho cô ta được chuyển đến biệt thự.
Tạ Hoằng Văn đã đồng ý, bảo cô ta sáng hôm nay chuyển về biệt thự, cho nên bây giờ cô ta mới xuất hiện ở đây.
Mà Tạ Hoằng Văn nghe cô ta chào thì liếc nhìn cô ta một cái. Sau đó anh định rời đi thì cô ta lại lên tiếng, hỏi: “Tạ Hoằng Văn, anh sắp xếp cho tôi ở phòng nào vậy?”
Không ngờ rằng, người trả lời cô ta lại là Hứa Nhan Du. “Cô hỏi quản gia đi. Hoằng Văn bận rộn bao nhiêu là việc, chẳng lẽ có thời gian sắp xếp phòng cho cô ở à?”
“Còn nữa.” Hứa Nhan Du nghiêm mặt nói, “Sao cô chỉ chào mỗi Hoằng Văn vậy? Mắt cô không nhìn thấy được tôi sao?”
Lý Kha Y nghe vậy thì lộ ra sắc mặt không vui, ánh mắt lại liếc về phía Tạ Hoằng Văn. Nhưng Tạ Hoằng Văn không hề nhìn cô ta mà lại nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du. Trong lòng anh thầm nghĩ: Lại muốn làm bà chủ rồi?
“Bà chủ” Hứa Nhan Du lúc này lại nhíu mày, khó chịu mà nói với Lý Kha Y: “Tôi bảo cô chào tôi, cô lại nhìn Hoằng Văn làm gì?”
Lý Kha Y nghe vậy thì khẽ cắn môi. Lại thấy Tạ Hoằng Văn không ra mặt nói giúp mình, cô ta đành phải ấm ức nói với Hứa Nhan Du: “Chào cô.”
Nói xong, cô ta lại nhìn Tạ Hoằng Văn, xem xem anh có để ý đến cô ta không. Cô ta nghĩ thấy cô ta bị Hứa Nhan Du áp bức công khai như thế, Tạ Hoằng Văn nhất định sẽ có phản ứng gì đó.
Nhưng kết quả là không. Tạ Hoằng Văn lúc này liền rời khỏi biệt thự rồi lên xe đi làm. Hứa Nhan Du thì vui vẻ tiễn anh, còn những người làm trong biệt thự thì nhìn hai người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Ông chủ và bà chủ làm lành rồi, thật tốt quá!
Lý Kha Y thì lại nhăn mặt, siết chặt bàn tay. Đến lúc Hứa Nhan Du quay lại, Lý Kha Y liền tỏ thái độ khó chịu mà nói: “Cô bắt tôi phải chào cô, vậy cô thì đã chào tôi chưa?”
“Ồ!: Hứa Nhan Du nghe Lý Kha Y nói thì cười nhạt một cái, sau đó nói: “Chào cô.”
Chỉ là khi nói lời chào, ánh mắt của Hứa Nhan Du nhìn Lý Kha Y lộ rõ vẻ khinh thường và châm biếm. Hơn nữa thái độ của cô đối với Lý Kha Y còn giống như là chủ nhân nói chuyện với bề tôi, cho nên cô ta nhìn mà vô cùng tức giận.
Nhưng tức giận cũng chẳng thể làm được gì, cô ta chỉ có thể hậm hực bước vào trong phòng khách, ngồi chờ quản gia đến xếp phòng cho cô ta.
Ai ngờ lúc quản gia đến, Hứa Nhan Du lại thẳng thắn nói với quản gia rằng: “Chú hãy xếp cho cô ta phòng nào nhỏ nhất, điều kiện kém nhất trong biệt thự. Hơn nữa cô ta cũng không cần nhận những đãi ngộ như một vị khách, chú bảo mọi người cứ xem cô ta như người ở nhờ là được rồi.”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du còn nhìn thẳng vào mắt Lý Kha Y mà mỉa mai: “Dù sao cô ta cũng đang ăn nhờ ở đậu, cho nên mọi người không cần khách sáo với cô ta đâu.”
Nghe đến đây, Lý Kha Y thật sự đã tức đến sắp phát điên lên. Nhưng những người xung quanh lại không ai lên tiếng nói giúp cho cô ta, cho nên cô ta vẫn phải nhẫn nhịn.
Cô ta thầm nghĩ những gì phải chịu đựng ngày hôm nay, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ trả hết cho Hứa Nhan Du.
Cô ta vẫn tưởng rằng Tạ Hoằng Văn thích cô ta. Chẳng qua mấy hôm trước cô ta và Đàm Vũ Trạch có những hành động thân mật với nhau, cho nên anh mới tức giận, không ngó ngàng tới cô ta thôi.
Còn mấy hôm nữa, nhất định anh sẽ nguôi giận. Mặc dù cô ta chỉ yêu Đàm Vũ Trạch, nhưng cô ta vẫn có thể lấy lòng anh. Cô ta nghĩ đến lúc anh bị cô ta mê hoặc rồi thì đầu tiên cô ta sẽ bảo anh xử lý Hứa Nhan Du, sau đó thì cô ta sẽ tìm cách bỏ trốn, quay về bên Đàm Vũ Trạch.
Nghĩ như vậy, cô ta liền nở một nụ cười.
Đến bảy giờ tối.
Tạ Hoằng Văn vẫn chưa về, Hứa Nhan Du không khỏi buồn chán, lại còn có chút sốt ruột.
Đến tám rưỡi, Tạ Hoằng Văn vẫn chưa về, Hứa Nhan Du tự nhiên có linh cảm rằng anh đang có việc gì đó.
Đến chín rưỡi, hai chiếc xe ô tô chín chỗ dừng lại trước cổng biệt thự.
Từ trong xe, mấy người vệ sĩ bước xuống, sau đó thay thế đội vệ sĩ hiện tại canh gác cổng.
Hứa Nhan Du đi ra cổng để đợi Tạ Hoằng Văn về thì cúng lúc thấy mấy vệ sĩ mới đến. Mà trong số những vệ sĩ mới đó có một anh chàng khá điển trai. Anh ấy là đội trưởng của đội vệ sĩ này.
Hứa Nhan Du lại biết anh ấy, bởi vì anh ấy là một trong những đàn em của anh đầu đinh. Lần giúp Tạ Hoằng Văn khỏi nhóm bắt nạt ở cửa hàng tiện lợi, anh ấy cũng có đi theo. Lần Tạ Hoằng Văn bị bà Tạ đâm, anh ấy cũng có mặt rồi cùng cô và những người khác đưa Tạ Hoằng Văn đi bệnh viện.
Vì thế, bây giờ nhìn thấy anh ấy, tâm tình của Hứa Nhan Du khá thoải mái. Cô đi đến gần anh ấy, sau đó chủ động chào hỏi: “Chào anh.”
Anh vệ sĩ điển trai thấy Hứa Nhan Du chào mình thì hơi bất ngờ. Sau đó, anh cũng nhanh chóng đáp lại: “Chào cô.”
Hứa Nhan Du liền gật đầu, sau đó lại bắt chuyện: “Hôm nay đến phiên anh gác ở đây à?”
“Vâng.” Anh vệ sĩ điển trai đáp, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ khi Hứa Nhan Du trông rất tự nhiên mà nói chuyện với anh ấy như vậy.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại hỏi: “Hôm nay sao Hoằng Văn lại về muộn thế nhỉ, anh có biết không?”
Anh vệ sĩ điển trai đáp: “Tôi không biết.”
Hứa Nhan Du liền hỏi: “Vậy anh gọi cho anh đầu đinh được không? Tôi muốn hỏi anh ấy xem Hoằng Văn thế nào rồi.”
Anh vệ sĩ điển trai nghe vậy thì khó hiểu. “Anh đầu đinh? Xin hỏi anh đầu đinh là ai vậy?”
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại nói: “Là đại ca của anh đó.”
Hứa Nhan Du thức dậy, đánh răng, rửa mặt, chăm sóc da, thay quần áo, trang điểm,...
Sau một loạt công việc như vậy, Hứa Nhan Du mới đi xuống tầng để chuẩn bị ăn sáng. Chỉ là không ngờ rằng, lúc xuống đến phòng khách thì cô lại nhìn thấy Tạ Hoằng Văn.
Anh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, khuôn mặt lạnh lùng cứ như viết rõ bốn chữ: Cấm lại gần tôi.
Hứa Nhan Du lại nghĩ anh vẫn còn tức giận mình, cho nên cô chỉ lên tiếng chào anh: “Chào buổi sáng.” Sau đó, cô định đi xuống phòng ăn để không làm phiền anh.
Vậy mà không ngờ, anh bỗng nhiên lại lên tiếng đáp lời: “Ờ.”
Chỉ một chữ “Ờ”, nhưng Hứa Nhan Du lại rất ngạc nhiên. Cô quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn, có chút không tin được mà hỏi: “Anh vừa “ờ” với em hả?”
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày, khuôn mặt giống như không kiên nhẫn nhưng vẫn đáp lại: “Ờ.” một tiếng nữa.
Hứa Nhan Du nghe vậy thì rất vui vẻ. Gần đây anh luôn đối xử với cô rất lạnh lùng, cô có làm gì thì anh cũng không chịu để ý hay nói chuyện với cô. Đương nhiên khi cô chào, anh cũng không hề đáp lại hay nhìn cô một cái.
Thế mà hôm nay anh lại đáp lại cô, vậy có nghĩa là anh không còn tức giận với cô nữa rồi.
Nghĩ như vậy, Hứa Nhan Du liền vui vẻ đi đến, ngồi bên cạnh anh rồi hỏi: “Anh không còn giận nữa đúng không?”
Lần này anh không trả lời cô, nhưng nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, cô liền biết anh không còn bài xích cô nữa. Thế là cô bèn ngồi bên cạnh anh xem tivi một lát.
Một lúc sau.
Đến lúc dì giúp việc mang thức ăn lên tầng ba, anh cũng liền tắt tivi rồi đứng dậy.
Hứa Nhan Du lại suy nghĩ trong giây lát, sau đó thử lên tiếng hỏi anh: “Em có thể ăn sáng cùng anh không?”
Nói thật, Hứa Nhan Du không nghĩ Tạ Hoằng Văn sẽ đồng ý cho cô ăn sáng cùng. Cô chỉ hỏi anh như vậy thôi, tâm lý bị từ chối cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
Vậy mà không ngờ, lúc này anh lại dùng giọng điệu lạnh lùng mà trả lời: “Tùy cô.”
Nhận được câu trả lời này, Hứa Nhan Du thật sự rất bất ngờ. Cô liền lên tiếng hỏi anh: “Thật sao? Em ăn cùng anh được hả?”, nhưng anh không trả lời mà chỉ đi lên tầng.
Cô liền biết sự im lặng của anh là ngầm đồng ý cho cô, cho nên cô liền hào hứng mà đi theo sau anh.
Đến lúc đi lên sân thượng, hai người lại ngồi cùng nhau ăn sáng.
Hứa Nhan Du lại cảm thấy lạ, không hiểu vì sao thái độ của anh đối với cô hôm nay lại thay đổi khá nhiều. Mà cô đương nhiên cũng không biết vừa rồi, anh ngồi xem tivi dưới phòng khách là vì muốn đợi cô.
Đợi cô xuống tầng để tình cờ gặp anh, đợi cô mở lời chào anh, đợi cô ngỏ lời muốn cùng anh ăn sáng.
Cô không biết những điều đó. Nhưng cô biết thái độ của anh đối với cô đã tốt lên rồi, cho nên cô biết mình có thể lấn tới, gần gũi với anh hơn.
Ăn sáng xong.
Anh thong thả xuống tầng để đi làm, còn cô thì đi bên cạnh anh, vừa đi vừa nói chuyện:
“Anh có nhiều công việc phải đảm đương, vất vả thật.” Cô nói.
Anh thì im lặng.
Cô nói tiếp: “Mặc dù sức khỏe anh tốt, nhưng anh cũng phải chú ý, đừng làm việc quá sức đấy!”
Anh vẫn im lặng. Lúc này hai người đã bước xuống phòng khách.
Cô lại nói tiếp: “Haizz… Anh làm việc cực nhọc, lần trước em lại tiêu của anh biết bao nhiêu là tiền.” Nói đến đây, cô làm bộ áy náy mà bảo: “Tự nhiên cảm thấy có lỗi ghê.”
Kết quả, anh không im lặng nữa mà nhếch miệng hỏi cô: “Cô mà cũng biết cảm thấy có lỗi sao?”
Cô nghe vậy thì bật cười, đang định nói chuyện tiếp thì lại bị một giọng nói cắt ngang: “Tạ Hoằng Văn, chào buổi sáng.”
Giọng nói này là của Lý Kha Y.
Hứa Nhan Du nghe thấy thì liền nhíu mày.
Sáng hôm qua, Lý Kha Y đã một lần nữa nhờ vệ sĩ chuyển lời, xin Tạ Hoằng thả cô ta ra khỏi căn phòng cũ kỹ kia và cho cô ta được chuyển đến biệt thự.
Tạ Hoằng Văn đã đồng ý, bảo cô ta sáng hôm nay chuyển về biệt thự, cho nên bây giờ cô ta mới xuất hiện ở đây.
Mà Tạ Hoằng Văn nghe cô ta chào thì liếc nhìn cô ta một cái. Sau đó anh định rời đi thì cô ta lại lên tiếng, hỏi: “Tạ Hoằng Văn, anh sắp xếp cho tôi ở phòng nào vậy?”
Không ngờ rằng, người trả lời cô ta lại là Hứa Nhan Du. “Cô hỏi quản gia đi. Hoằng Văn bận rộn bao nhiêu là việc, chẳng lẽ có thời gian sắp xếp phòng cho cô ở à?”
“Còn nữa.” Hứa Nhan Du nghiêm mặt nói, “Sao cô chỉ chào mỗi Hoằng Văn vậy? Mắt cô không nhìn thấy được tôi sao?”
Lý Kha Y nghe vậy thì lộ ra sắc mặt không vui, ánh mắt lại liếc về phía Tạ Hoằng Văn. Nhưng Tạ Hoằng Văn không hề nhìn cô ta mà lại nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du. Trong lòng anh thầm nghĩ: Lại muốn làm bà chủ rồi?
“Bà chủ” Hứa Nhan Du lúc này lại nhíu mày, khó chịu mà nói với Lý Kha Y: “Tôi bảo cô chào tôi, cô lại nhìn Hoằng Văn làm gì?”
Lý Kha Y nghe vậy thì khẽ cắn môi. Lại thấy Tạ Hoằng Văn không ra mặt nói giúp mình, cô ta đành phải ấm ức nói với Hứa Nhan Du: “Chào cô.”
Nói xong, cô ta lại nhìn Tạ Hoằng Văn, xem xem anh có để ý đến cô ta không. Cô ta nghĩ thấy cô ta bị Hứa Nhan Du áp bức công khai như thế, Tạ Hoằng Văn nhất định sẽ có phản ứng gì đó.
Nhưng kết quả là không. Tạ Hoằng Văn lúc này liền rời khỏi biệt thự rồi lên xe đi làm. Hứa Nhan Du thì vui vẻ tiễn anh, còn những người làm trong biệt thự thì nhìn hai người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Ông chủ và bà chủ làm lành rồi, thật tốt quá!
Lý Kha Y thì lại nhăn mặt, siết chặt bàn tay. Đến lúc Hứa Nhan Du quay lại, Lý Kha Y liền tỏ thái độ khó chịu mà nói: “Cô bắt tôi phải chào cô, vậy cô thì đã chào tôi chưa?”
“Ồ!: Hứa Nhan Du nghe Lý Kha Y nói thì cười nhạt một cái, sau đó nói: “Chào cô.”
Chỉ là khi nói lời chào, ánh mắt của Hứa Nhan Du nhìn Lý Kha Y lộ rõ vẻ khinh thường và châm biếm. Hơn nữa thái độ của cô đối với Lý Kha Y còn giống như là chủ nhân nói chuyện với bề tôi, cho nên cô ta nhìn mà vô cùng tức giận.
Nhưng tức giận cũng chẳng thể làm được gì, cô ta chỉ có thể hậm hực bước vào trong phòng khách, ngồi chờ quản gia đến xếp phòng cho cô ta.
Ai ngờ lúc quản gia đến, Hứa Nhan Du lại thẳng thắn nói với quản gia rằng: “Chú hãy xếp cho cô ta phòng nào nhỏ nhất, điều kiện kém nhất trong biệt thự. Hơn nữa cô ta cũng không cần nhận những đãi ngộ như một vị khách, chú bảo mọi người cứ xem cô ta như người ở nhờ là được rồi.”
Nói đến đây, Hứa Nhan Du còn nhìn thẳng vào mắt Lý Kha Y mà mỉa mai: “Dù sao cô ta cũng đang ăn nhờ ở đậu, cho nên mọi người không cần khách sáo với cô ta đâu.”
Nghe đến đây, Lý Kha Y thật sự đã tức đến sắp phát điên lên. Nhưng những người xung quanh lại không ai lên tiếng nói giúp cho cô ta, cho nên cô ta vẫn phải nhẫn nhịn.
Cô ta thầm nghĩ những gì phải chịu đựng ngày hôm nay, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ trả hết cho Hứa Nhan Du.
Cô ta vẫn tưởng rằng Tạ Hoằng Văn thích cô ta. Chẳng qua mấy hôm trước cô ta và Đàm Vũ Trạch có những hành động thân mật với nhau, cho nên anh mới tức giận, không ngó ngàng tới cô ta thôi.
Còn mấy hôm nữa, nhất định anh sẽ nguôi giận. Mặc dù cô ta chỉ yêu Đàm Vũ Trạch, nhưng cô ta vẫn có thể lấy lòng anh. Cô ta nghĩ đến lúc anh bị cô ta mê hoặc rồi thì đầu tiên cô ta sẽ bảo anh xử lý Hứa Nhan Du, sau đó thì cô ta sẽ tìm cách bỏ trốn, quay về bên Đàm Vũ Trạch.
Nghĩ như vậy, cô ta liền nở một nụ cười.
Đến bảy giờ tối.
Tạ Hoằng Văn vẫn chưa về, Hứa Nhan Du không khỏi buồn chán, lại còn có chút sốt ruột.
Đến tám rưỡi, Tạ Hoằng Văn vẫn chưa về, Hứa Nhan Du tự nhiên có linh cảm rằng anh đang có việc gì đó.
Đến chín rưỡi, hai chiếc xe ô tô chín chỗ dừng lại trước cổng biệt thự.
Từ trong xe, mấy người vệ sĩ bước xuống, sau đó thay thế đội vệ sĩ hiện tại canh gác cổng.
Hứa Nhan Du đi ra cổng để đợi Tạ Hoằng Văn về thì cúng lúc thấy mấy vệ sĩ mới đến. Mà trong số những vệ sĩ mới đó có một anh chàng khá điển trai. Anh ấy là đội trưởng của đội vệ sĩ này.
Hứa Nhan Du lại biết anh ấy, bởi vì anh ấy là một trong những đàn em của anh đầu đinh. Lần giúp Tạ Hoằng Văn khỏi nhóm bắt nạt ở cửa hàng tiện lợi, anh ấy cũng có đi theo. Lần Tạ Hoằng Văn bị bà Tạ đâm, anh ấy cũng có mặt rồi cùng cô và những người khác đưa Tạ Hoằng Văn đi bệnh viện.
Vì thế, bây giờ nhìn thấy anh ấy, tâm tình của Hứa Nhan Du khá thoải mái. Cô đi đến gần anh ấy, sau đó chủ động chào hỏi: “Chào anh.”
Anh vệ sĩ điển trai thấy Hứa Nhan Du chào mình thì hơi bất ngờ. Sau đó, anh cũng nhanh chóng đáp lại: “Chào cô.”
Hứa Nhan Du liền gật đầu, sau đó lại bắt chuyện: “Hôm nay đến phiên anh gác ở đây à?”
“Vâng.” Anh vệ sĩ điển trai đáp, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ khi Hứa Nhan Du trông rất tự nhiên mà nói chuyện với anh ấy như vậy.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại hỏi: “Hôm nay sao Hoằng Văn lại về muộn thế nhỉ, anh có biết không?”
Anh vệ sĩ điển trai đáp: “Tôi không biết.”
Hứa Nhan Du liền hỏi: “Vậy anh gọi cho anh đầu đinh được không? Tôi muốn hỏi anh ấy xem Hoằng Văn thế nào rồi.”
Anh vệ sĩ điển trai nghe vậy thì khó hiểu. “Anh đầu đinh? Xin hỏi anh đầu đinh là ai vậy?”
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại nói: “Là đại ca của anh đó.”
/108
|