Nghe Hứa Nhan Du nói vậy, anh vệ sĩ điển trai khá là kinh ngạc, nhưng ngoài mặt anh ấy vẫn không lộ biểu cảm gì. Còn về yêu cầu mượn điện thoại để gọi cho anh đầu đinh của Hứa Nhan Du, anh ấy liền đáp ứng. Bởi trong biệt thự này, ngoài Lý Kha Y ra thì không ai là không biết Tạ Hoằng Văn đối xử với Hứa Nhan Du đặc biệt thế nào.’
Hầu như mọi người đều nghĩ Hứa Nhan Du sẽ là bà chủ tương lai, cho nên thái độ của họ đối với cô rất tốt. Bây giờ cô lại chỉ yêu cầu mượn điện thoại gọi điện cho anh đầu đinh thì đương nhiên không thành vấn đề.
Anh vệ sĩ điển trai nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm gọi cho anh đầu đinh, sau đó đưa điện thoại cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du cầm lấy điện thoại, mà anh đầu đinh ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. “Alo?”
“Alo.” Hứa Nhan Du nói, “Tôi là Hứa Nhan Du.”
Anh đầu đinh có chút ngạc nhiên khi thấy người gọi là Hứa Nhan Du, liền hỏi: “Cô Hứa gọi tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn hỏi Hoằng Văn đang làm gì.” Hứa Nhan Du hỏi, “Sao muộn rồi mà anh ấy vẫn chưa về?”
Anh đầu đinh nhận được câu hỏi này thì liền nhìn về phía Tạ Hoằng Văn đang ở cách đó không xa.
Tạ Hoằng Văn mặc áo sơ trắng, quần tây đen. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm màu đỏ, mà bàn tay anh cũng dính đầy máu. Thậm chí trên mặt anh cũng bị máu bắn lên, nhưng trên môi anh lại nở một nụ cười rùng rợn, còn đôi mắt anh thì nhìn chăm chăm mấy xác chết dưới đất.
Anh đầu đinh lúc này lại trả lời Hứa Nhan Du: “Ông chủ hiện tại có việc bận, cô không cần đợi ông chủ đâu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì có chút hụt hẫng, lại hỏi: “Vậy Hoằng Văn ăn tối chưa?”
“Ông chủ ăn tối rồi.”
Nghe thấy thế, Hứa Nhan Du cũng yên tâm cho sức khỏe Tạ Hoằng Văn. Cô liền bảo anh đầu đinh: “Ừm, vậy thôi, cảm ơn anh nhé. Tôi cúp máy đây.”
“Vâng. Chào cô.”
…
Hứa Nhan Du cúp máy rồi đưa lại điện thoại cho anh vệ sĩ điển trai. Sau đó, cô nói chuyện với anh ấy mấy câu rồi liền vào trong biệt thự ăn tối.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã sai người xử lý mấy cái xác, sau đó thì liền lên xe rời đi.
Ngồi trong xe, Tạ Hoằng Văn lấy khăn lau máu trên tay và mặt. Nhưng lau mãi mà máu vẫn không hết, những vết máu giống như đang nhắc nhở với anh rằng: Mày đã giết người.
Mặc dù những kẻ anh giết đều đáng chết, nhưng hành vi giết người của anh chính là một tội ác khó có thể dung tha. Hơn nữa anh vốn không cần tự tay giết người, nhưng anh lại vẫn đích thân ra tay.
Anh đâm từng dao từng dao vào người những kẻ kia, tận hưởng cảm giác tự tay tước đi sinh mạng của con người. Anh giống như là một con ác quỷ trong vũng máu.
Một con ác quỷ xứng đáng bị đày xuống địa ngục.
Lúc này, anh đầu đinh ngồi trong xe lại lên tiếng: “Ông chủ, vừa rồi cô Hứa mượn điện thoại của vệ sĩ để gọi điện cho tôi, hỏi tôi rằng ông chủ đang làm gì và ăn tối chưa.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút thay đổi. Anh nhìn về phía anh đầu đinh, sau đó hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
Anh đầu đinh liền nhắc lại lời mình đã nói với Hứa Nhan Du cho Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn nghe xong thì im lặng một lát.
Tối nay anh đã uống rượu, lúc này đầu cảm thấy hơi nhức. Anh không khỏi cau mày, sau một lúc lại hỏi anh đầu đinh: “Vừa rồi anh nói cô ấy mượn điện thoại của vệ sĩ?”
Anh đầu đinh đáp: “Vâng.”
Tạ Hoằng Văn mới nhớ đến chuyện Hứa Nhan Du không có điện thoại, mà trừ vệ sĩ ra thì tất cả người ở trong biệt thự của anh đều không được dùng điện thoại.
Cho nên hôm nay đợi anh lâu quá, cô phải mượn điện thoại của vệ sĩ để gọi điện, hỏi về anh?
Tạ Hoằng Văn nghĩ đến đây thì lại trầm mặc.
Trong lúc đó, tại biệt thự.
Hứa Nhan Du đã ăn xong nên liền lên phòng, còn những người làm trong biệt thự cũng đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Ở trong phòng, Hứa Nhan Du ngồi trên giường đọc sách.
Đọc được vài trang, cô lại nghĩ đến Tạ Hoằng Văn. Nghĩ đến anh của kiếp này, cũng nghĩ đến anh của kiếp sau. Nghĩ đến anh lạnh lùng, cũng nghĩ đến anh dịu dàng, ấm áp.
Hứa Nhan Du đương nhiên thích anh dịu dàng ấm áp hơn. Tuy nhiên, anh có lạnh lùng thì cô vẫn yêu anh, bởi vì anh vẫn là Tạ Hoằng Văn mà.
Chỉ cần anh là Tạ Hoằng Văn, thì dù có thế nào cô cũng đều yêu anh.
Đến hơn mười giờ tối.
Lý Kha Y không ngủ được, thế là bèn rời khỏi phòng.
Phòng cô ta ở ngay tầng một, cô ta nhanh chóng đi đến phòng khách.
Phòng khách vẫn còn bật đèn.
Lý Kha Y đi lấy nước uống, sau đó thì liền ngồi xuống ghế sofa, cầm cuốn tạp chí lên đọc.
Cô ta lại không biết rằng lúc này, xe của Tạ Hoằng Văn đã về đến biệt thự.
Cửa xe mở ra, Tạ Hoằng Văn bước xuống, sau đó một mình bước vào trong biệt thự.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu đó, bàn tay dính máu cũng chưa lau sạch. Khuôn mặt anh lại lạnh như băng, mang cho người khác cảm giác anh giống như một tên sát nhân máu lạnh.
Đến lúc anh bước chân vào phòng khách, Lý Kha Y vẫn say sưa đọc tạp chí nên không biết gì.
Đến lúc anh bước thêm vài bước, Lý Kha Y vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng cô ta đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
Vì thế, cơ thể cô ta thoáng chốc cứng đờ, bàn tay cầm tạp chí run run.
Sự sợ hãi trong lòng dâng lên, cô ta từ từ quay đầu lại thì…
“A!!!” Lý Kha Y kinh hãi mà hét lớn, bởi cô ta đã nhìn thấy Tạ Hoằng Văn máu me đầy người.
Trong đầu cô ta hiện lên hai chữ: Quái vật.
Tạ Hoằng Văn trông giống như một con quái vật máu lạnh, dã man. Hơn nữa lúc này, anh lại nhìn Lý Kha Y rồi nở một nụ cười rùng rợn, sau đó rút con dao được giắt sau lưng ra.
Lý Kha Y hoảng hốt tột độ, nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng lùi lại rồi hoảng loạn nói: “Đừng giết tôi… Anh tránh ra… Đừng lại gần tôi…”
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lại chậm rãi bước về Lý Kha Y khiến cho cô ta hãi hùng đến suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
Mà Tạ Hoằng Văn thấy được vẻ kinh hãi của Lý Kha Y thì lại cười càng lớn. Trông vẻ mặt cô ta lúc này giống hệt như những kẻ vừa bị anh giết vậy, thật khiến cho anh cảm thấy sảng khoái.
Chỉ là đột nhiên, nghĩ đến Hứa Nhan Du cũng sẽ có vẻ mặt như Lý Kha Y bây giờ, nụ cười trên môi Tạ Hoằng Văn lại chợt đông cứng lại, cảm xúc sảng khoái trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.
Lý Kha Y thì đã khóc nức nở, luôn miệng van xin: “Tha cho tôi… Đừng lại đây… Cầu xin anh…”
Tạ Hoằng Văn lại nghĩ đến cảnh Hứa Nhan Du cũng cầu xin anh như Lý Kha Y, cầu xin anh tha cho cô, cầu xin anh đừng lại gần cô.
Thật khó chịu!
Nghĩ đến Hứa Nhan Du cũng sẽ có thái độ giống như Lý Kha Y, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Mà Lý Kha Y hiện tại vẫn đang tiếp tục khóc.
Tạ Hoằng Văn lúc này cau mày, quát cô ta: “Câm mồm!”
Cô ta bị quát mà sợ đến chết lặng. Tạ Hoằng Văn thì lại giận dữ, đi lên trên tầng.
Nhưng lúc đi đến tầng hai, trong đầu anh dường như lại vang lên một âm thanh: Nếu Hứa Nhan Du đột nhiên ra ngoài thì sao?
Đột nhiên mở cửa ra ngoài rồi nhìn thấy anh người đầy máu me, cô sẽ có cảm giác như thế nào? Sẽ giống như Lý Kha Y vừa nãy sao?
Nghĩ như vậy, anh không hiểu sao bản thân lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Anh nhận ra bản thân dường như không muốn Hứa Nhan Du như vậy, anh không muốn cô giống như Lý Kha Y và những người khác.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao anh lại có mong muốn như vậy?
Cô giống như người khác thì sao chứ? Cô sợ hãi anh, cô cầu xin anh, như vậy thì có gì không tốt đâu?
Hơn nữa, không phải anh luôn muốn vạch trần bộ mặt thật của cô sao?
Đúng, anh phải vạch trần cô. Những hành động ngọt ngào của cô dành cho anh đều là giả, những lời yêu thương mà cô dành cho anh cũng đều là dối trá. Anh phải bóp nát sự giả dối đó, để cô lộ ra bộ mặt thật sự.
Bộ mặt thật sự ấy chắc cũng giống như những người khác nhỉ.
Khinh thường anh, căm ghét anh, nhưng lại sợ hãi trước anh.
Anh nghĩ rằng Hứa Nhan Du nhất định sẽ như vậy, vì thế anh liền tiến đến trước phòng cô, sau đó mở toang cánh cửa ra.
“Rầm!” Cánh cửa bị mở.
Hứa Nhan Du đang đọc sách bên trong phòng giật mình, liền nhìn ra ngoài cửa.
Không ngờ rằng, cô lại thấy Tạ Hoằng Văn người đầy máu me đang cầm dao, đứng nhìn cô chằm chằm.
Mà Tạ Hoằng Văn nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thế rồi, anh phát hiện trong mắt cô chợt xuất hiện sự lo lắng, hốt hoảng.
Chà! Chắc cô đang sợ anh lắm nhỉ.
Anh nghĩ như vậy thì liền nhếch miệng cười, nhưng không hiểu sao trái tim của anh lại nhói lên một cơn.
Chỉ là khi anh đang nghĩ Hứa Nhan Du chắc sẽ sợ hãi van xin anh tránh xa cô, thì cô lại ngay lập tức đứng dậy rồi chạy một mạch về phía anh.
Mà anh còn đang kinh ngạc trước hành động này của cô thì cô đã chạy đến, hai tay run rẩy chạm vào khuôn mặt anh, giọng nói run run cất lên với vẻ đau lòng:
“Hoằng Văn… Anh làm sao thế này?”
“Hoằng Văn… Sao người anh lại nhiều máu thế này?”
“Hoằng Văn… Anh bị thương ở đâu?”
“Hoằng Văn…” Nói đến đây, Hứa Nhan Du đã đau lòng đến chảy nước mắt.
Mà Tạ Hoằng Văn thì lại ngây ngẩn nhìn cô. Sau đó không biết vì sao, cơ thể anh giống như thoát khỏi sự điều khiển của lý trí.
Anh kéo Hứa Nhan Du vào lòng mình rồi ôm chặt lấy cô.
Sau đó thì cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô.
Hầu như mọi người đều nghĩ Hứa Nhan Du sẽ là bà chủ tương lai, cho nên thái độ của họ đối với cô rất tốt. Bây giờ cô lại chỉ yêu cầu mượn điện thoại gọi điện cho anh đầu đinh thì đương nhiên không thành vấn đề.
Anh vệ sĩ điển trai nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm gọi cho anh đầu đinh, sau đó đưa điện thoại cho Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du cầm lấy điện thoại, mà anh đầu đinh ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. “Alo?”
“Alo.” Hứa Nhan Du nói, “Tôi là Hứa Nhan Du.”
Anh đầu đinh có chút ngạc nhiên khi thấy người gọi là Hứa Nhan Du, liền hỏi: “Cô Hứa gọi tôi có chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn hỏi Hoằng Văn đang làm gì.” Hứa Nhan Du hỏi, “Sao muộn rồi mà anh ấy vẫn chưa về?”
Anh đầu đinh nhận được câu hỏi này thì liền nhìn về phía Tạ Hoằng Văn đang ở cách đó không xa.
Tạ Hoằng Văn mặc áo sơ trắng, quần tây đen. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm màu đỏ, mà bàn tay anh cũng dính đầy máu. Thậm chí trên mặt anh cũng bị máu bắn lên, nhưng trên môi anh lại nở một nụ cười rùng rợn, còn đôi mắt anh thì nhìn chăm chăm mấy xác chết dưới đất.
Anh đầu đinh lúc này lại trả lời Hứa Nhan Du: “Ông chủ hiện tại có việc bận, cô không cần đợi ông chủ đâu.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì có chút hụt hẫng, lại hỏi: “Vậy Hoằng Văn ăn tối chưa?”
“Ông chủ ăn tối rồi.”
Nghe thấy thế, Hứa Nhan Du cũng yên tâm cho sức khỏe Tạ Hoằng Văn. Cô liền bảo anh đầu đinh: “Ừm, vậy thôi, cảm ơn anh nhé. Tôi cúp máy đây.”
“Vâng. Chào cô.”
…
Hứa Nhan Du cúp máy rồi đưa lại điện thoại cho anh vệ sĩ điển trai. Sau đó, cô nói chuyện với anh ấy mấy câu rồi liền vào trong biệt thự ăn tối.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn đã sai người xử lý mấy cái xác, sau đó thì liền lên xe rời đi.
Ngồi trong xe, Tạ Hoằng Văn lấy khăn lau máu trên tay và mặt. Nhưng lau mãi mà máu vẫn không hết, những vết máu giống như đang nhắc nhở với anh rằng: Mày đã giết người.
Mặc dù những kẻ anh giết đều đáng chết, nhưng hành vi giết người của anh chính là một tội ác khó có thể dung tha. Hơn nữa anh vốn không cần tự tay giết người, nhưng anh lại vẫn đích thân ra tay.
Anh đâm từng dao từng dao vào người những kẻ kia, tận hưởng cảm giác tự tay tước đi sinh mạng của con người. Anh giống như là một con ác quỷ trong vũng máu.
Một con ác quỷ xứng đáng bị đày xuống địa ngục.
Lúc này, anh đầu đinh ngồi trong xe lại lên tiếng: “Ông chủ, vừa rồi cô Hứa mượn điện thoại của vệ sĩ để gọi điện cho tôi, hỏi tôi rằng ông chủ đang làm gì và ăn tối chưa.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút thay đổi. Anh nhìn về phía anh đầu đinh, sau đó hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
Anh đầu đinh liền nhắc lại lời mình đã nói với Hứa Nhan Du cho Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn nghe xong thì im lặng một lát.
Tối nay anh đã uống rượu, lúc này đầu cảm thấy hơi nhức. Anh không khỏi cau mày, sau một lúc lại hỏi anh đầu đinh: “Vừa rồi anh nói cô ấy mượn điện thoại của vệ sĩ?”
Anh đầu đinh đáp: “Vâng.”
Tạ Hoằng Văn mới nhớ đến chuyện Hứa Nhan Du không có điện thoại, mà trừ vệ sĩ ra thì tất cả người ở trong biệt thự của anh đều không được dùng điện thoại.
Cho nên hôm nay đợi anh lâu quá, cô phải mượn điện thoại của vệ sĩ để gọi điện, hỏi về anh?
Tạ Hoằng Văn nghĩ đến đây thì lại trầm mặc.
Trong lúc đó, tại biệt thự.
Hứa Nhan Du đã ăn xong nên liền lên phòng, còn những người làm trong biệt thự cũng đã bắt đầu nghỉ ngơi.
Ở trong phòng, Hứa Nhan Du ngồi trên giường đọc sách.
Đọc được vài trang, cô lại nghĩ đến Tạ Hoằng Văn. Nghĩ đến anh của kiếp này, cũng nghĩ đến anh của kiếp sau. Nghĩ đến anh lạnh lùng, cũng nghĩ đến anh dịu dàng, ấm áp.
Hứa Nhan Du đương nhiên thích anh dịu dàng ấm áp hơn. Tuy nhiên, anh có lạnh lùng thì cô vẫn yêu anh, bởi vì anh vẫn là Tạ Hoằng Văn mà.
Chỉ cần anh là Tạ Hoằng Văn, thì dù có thế nào cô cũng đều yêu anh.
Đến hơn mười giờ tối.
Lý Kha Y không ngủ được, thế là bèn rời khỏi phòng.
Phòng cô ta ở ngay tầng một, cô ta nhanh chóng đi đến phòng khách.
Phòng khách vẫn còn bật đèn.
Lý Kha Y đi lấy nước uống, sau đó thì liền ngồi xuống ghế sofa, cầm cuốn tạp chí lên đọc.
Cô ta lại không biết rằng lúc này, xe của Tạ Hoằng Văn đã về đến biệt thự.
Cửa xe mở ra, Tạ Hoằng Văn bước xuống, sau đó một mình bước vào trong biệt thự.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng nhuốm máu đó, bàn tay dính máu cũng chưa lau sạch. Khuôn mặt anh lại lạnh như băng, mang cho người khác cảm giác anh giống như một tên sát nhân máu lạnh.
Đến lúc anh bước chân vào phòng khách, Lý Kha Y vẫn say sưa đọc tạp chí nên không biết gì.
Đến lúc anh bước thêm vài bước, Lý Kha Y vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng cô ta đã ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
Vì thế, cơ thể cô ta thoáng chốc cứng đờ, bàn tay cầm tạp chí run run.
Sự sợ hãi trong lòng dâng lên, cô ta từ từ quay đầu lại thì…
“A!!!” Lý Kha Y kinh hãi mà hét lớn, bởi cô ta đã nhìn thấy Tạ Hoằng Văn máu me đầy người.
Trong đầu cô ta hiện lên hai chữ: Quái vật.
Tạ Hoằng Văn trông giống như một con quái vật máu lạnh, dã man. Hơn nữa lúc này, anh lại nhìn Lý Kha Y rồi nở một nụ cười rùng rợn, sau đó rút con dao được giắt sau lưng ra.
Lý Kha Y hoảng hốt tột độ, nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng lùi lại rồi hoảng loạn nói: “Đừng giết tôi… Anh tránh ra… Đừng lại gần tôi…”
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lại chậm rãi bước về Lý Kha Y khiến cho cô ta hãi hùng đến suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
Mà Tạ Hoằng Văn thấy được vẻ kinh hãi của Lý Kha Y thì lại cười càng lớn. Trông vẻ mặt cô ta lúc này giống hệt như những kẻ vừa bị anh giết vậy, thật khiến cho anh cảm thấy sảng khoái.
Chỉ là đột nhiên, nghĩ đến Hứa Nhan Du cũng sẽ có vẻ mặt như Lý Kha Y bây giờ, nụ cười trên môi Tạ Hoằng Văn lại chợt đông cứng lại, cảm xúc sảng khoái trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.
Lý Kha Y thì đã khóc nức nở, luôn miệng van xin: “Tha cho tôi… Đừng lại đây… Cầu xin anh…”
Tạ Hoằng Văn lại nghĩ đến cảnh Hứa Nhan Du cũng cầu xin anh như Lý Kha Y, cầu xin anh tha cho cô, cầu xin anh đừng lại gần cô.
Thật khó chịu!
Nghĩ đến Hứa Nhan Du cũng sẽ có thái độ giống như Lý Kha Y, trong lòng anh vô cùng khó chịu.
Mà Lý Kha Y hiện tại vẫn đang tiếp tục khóc.
Tạ Hoằng Văn lúc này cau mày, quát cô ta: “Câm mồm!”
Cô ta bị quát mà sợ đến chết lặng. Tạ Hoằng Văn thì lại giận dữ, đi lên trên tầng.
Nhưng lúc đi đến tầng hai, trong đầu anh dường như lại vang lên một âm thanh: Nếu Hứa Nhan Du đột nhiên ra ngoài thì sao?
Đột nhiên mở cửa ra ngoài rồi nhìn thấy anh người đầy máu me, cô sẽ có cảm giác như thế nào? Sẽ giống như Lý Kha Y vừa nãy sao?
Nghĩ như vậy, anh không hiểu sao bản thân lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Anh nhận ra bản thân dường như không muốn Hứa Nhan Du như vậy, anh không muốn cô giống như Lý Kha Y và những người khác.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao anh lại có mong muốn như vậy?
Cô giống như người khác thì sao chứ? Cô sợ hãi anh, cô cầu xin anh, như vậy thì có gì không tốt đâu?
Hơn nữa, không phải anh luôn muốn vạch trần bộ mặt thật của cô sao?
Đúng, anh phải vạch trần cô. Những hành động ngọt ngào của cô dành cho anh đều là giả, những lời yêu thương mà cô dành cho anh cũng đều là dối trá. Anh phải bóp nát sự giả dối đó, để cô lộ ra bộ mặt thật sự.
Bộ mặt thật sự ấy chắc cũng giống như những người khác nhỉ.
Khinh thường anh, căm ghét anh, nhưng lại sợ hãi trước anh.
Anh nghĩ rằng Hứa Nhan Du nhất định sẽ như vậy, vì thế anh liền tiến đến trước phòng cô, sau đó mở toang cánh cửa ra.
“Rầm!” Cánh cửa bị mở.
Hứa Nhan Du đang đọc sách bên trong phòng giật mình, liền nhìn ra ngoài cửa.
Không ngờ rằng, cô lại thấy Tạ Hoằng Văn người đầy máu me đang cầm dao, đứng nhìn cô chằm chằm.
Mà Tạ Hoằng Văn nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thế rồi, anh phát hiện trong mắt cô chợt xuất hiện sự lo lắng, hốt hoảng.
Chà! Chắc cô đang sợ anh lắm nhỉ.
Anh nghĩ như vậy thì liền nhếch miệng cười, nhưng không hiểu sao trái tim của anh lại nhói lên một cơn.
Chỉ là khi anh đang nghĩ Hứa Nhan Du chắc sẽ sợ hãi van xin anh tránh xa cô, thì cô lại ngay lập tức đứng dậy rồi chạy một mạch về phía anh.
Mà anh còn đang kinh ngạc trước hành động này của cô thì cô đã chạy đến, hai tay run rẩy chạm vào khuôn mặt anh, giọng nói run run cất lên với vẻ đau lòng:
“Hoằng Văn… Anh làm sao thế này?”
“Hoằng Văn… Sao người anh lại nhiều máu thế này?”
“Hoằng Văn… Anh bị thương ở đâu?”
“Hoằng Văn…” Nói đến đây, Hứa Nhan Du đã đau lòng đến chảy nước mắt.
Mà Tạ Hoằng Văn thì lại ngây ngẩn nhìn cô. Sau đó không biết vì sao, cơ thể anh giống như thoát khỏi sự điều khiển của lý trí.
Anh kéo Hứa Nhan Du vào lòng mình rồi ôm chặt lấy cô.
Sau đó thì cúi đầu, hôn mạnh lên môi cô.
/108
|