Có một ngày em buông tay anh ra…
Không nắm chặt như là em vẫn thế…
Có một ngày, bỗng dưng em chẳng thể…
Cứ mãi không buồn trước hờ hững anh trao…
Có một ngày, lòng em bỗng nôn nao
…
Mắt ứa nước những hư hao ngày cũ…
Có một ngày em hiểu mình chẳng đủ…
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…
Có một ngày, em nhìn anh bước nhanh…
Rời xa em, để ký ức tan tành…
Mọi thứ tan nhanh…hơn là đôi ta tưởng…
Có một ngày, em – anh chia đôi đường
Mưa vẫn rơi, ướt đẫm giường ngấn lệ
Có một ngày, thời gian dài lê thê
Để trái tim em, tưởng chừng như muốn bể
Để bước chân dường như chẳng thể…bước đi
Có một ngày, em cứ ngồi suy nghĩ
Vì lẽ gì…sao ta lại chia hai
….
Có một ngày, em chẳng biết trách ai
Cứ lấy dao đâm sâu vào tim mình mãi
Có một ngày, em biến thành cô gái
Lặng lẽ buồn rầu hóa câm nín từ lâu…
Có một ngày, một ngày bao đớn đau
Có một ngày, ta mãi mãi mất nhau
****
Tại sao anh không như em…
Không thấy đau đớn đến dại điên
Khi tình yêu bỗng nhiên trôi xa mất?
Tại sao anh không như em
Không cảm thấy mình dường như mất tất
Khi lỡ làng bỗng tụt mất yêu thương?
Tại sao anh không như em?
Không đầu hàng trước bao phen gió bão?
Tại sao anh lại gục trước rào
Người cản ngăn trong mùa nước nôn nao?
Tình yêu với anh, ôi monh manh vậy sao?
Sẽ rời xa em vì danh hay vì vọng?
Sẽ rời xa em chỉ vì một ngày nóng?
Và chóng bỏ em chỉ bởi một ngày mưa?
Sẽ rời xa em chỉ trong một buổi trưa?
Tình tan vỡ, thế là thôi…dang dở
Không nắm chặt như là em vẫn thế…
Có một ngày, bỗng dưng em chẳng thể…
Cứ mãi không buồn trước hờ hững anh trao…
Có một ngày, lòng em bỗng nôn nao
…
Mắt ứa nước những hư hao ngày cũ…
Có một ngày em hiểu mình chẳng đủ…
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…
Có một ngày, em nhìn anh bước nhanh…
Rời xa em, để ký ức tan tành…
Mọi thứ tan nhanh…hơn là đôi ta tưởng…
Có một ngày, em – anh chia đôi đường
Mưa vẫn rơi, ướt đẫm giường ngấn lệ
Có một ngày, thời gian dài lê thê
Để trái tim em, tưởng chừng như muốn bể
Để bước chân dường như chẳng thể…bước đi
Có một ngày, em cứ ngồi suy nghĩ
Vì lẽ gì…sao ta lại chia hai
….
Có một ngày, em chẳng biết trách ai
Cứ lấy dao đâm sâu vào tim mình mãi
Có một ngày, em biến thành cô gái
Lặng lẽ buồn rầu hóa câm nín từ lâu…
Có một ngày, một ngày bao đớn đau
Có một ngày, ta mãi mãi mất nhau
****
Tại sao anh không như em…
Không thấy đau đớn đến dại điên
Khi tình yêu bỗng nhiên trôi xa mất?
Tại sao anh không như em
Không cảm thấy mình dường như mất tất
Khi lỡ làng bỗng tụt mất yêu thương?
Tại sao anh không như em?
Không đầu hàng trước bao phen gió bão?
Tại sao anh lại gục trước rào
Người cản ngăn trong mùa nước nôn nao?
Tình yêu với anh, ôi monh manh vậy sao?
Sẽ rời xa em vì danh hay vì vọng?
Sẽ rời xa em chỉ vì một ngày nóng?
Và chóng bỏ em chỉ bởi một ngày mưa?
Sẽ rời xa em chỉ trong một buổi trưa?
Tình tan vỡ, thế là thôi…dang dở
/49
|