Diệp Tranh nửa tỉnh nửa mê rất lâu.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô bị giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần, thấy trời vẫn còn tối, các chòm sao vẫn đang lấp lánh trên bầu trời thì lại mơ mơ hồ hồ ngủ tiếp.
Thế nhưng, không biết cô đã mở mắt ra bao nhiêu lần, bầu trời vẫn như cũ đen tuyền một mảnh, cô rốt cục hoảng hốt.
Diệp Tranh là một người sinh hoạt vô cùng có quy luật. Trước mười một giờ nhất định sẽ lên giường đi ngủ, chừng sáu giờ sáng thì sẽ tự động thức dậy, hơn nữa còn rất có tinh thần. Xem như lần này cô ngủ không được tốt, nhưng để bổ sung tinh thần cũng đã ngủ nhiều hơn một hai giờ, vậy mà giờ vẫn chưa sáng?
Bụng Diệp Tranh sôi ‘ùng ục’, sắc mặt khó coi vô cùng, cô thật sự rất đói. Cơn đói này có cảm giác giống như những lần cô bỏ bữa ăn sáng, cho đến tận giờ trưa thì bụng sôi trào, cồn cào vì đói.
Không phải chứ, cô ngủ không chỉ có bảy, tám tiếng đồng hồ thế mà trời vẫn còn chưa sáng, giấc ngủ này của cô tính ra cũng đã vượt qua mười hai tiếng đồng hồ rồi!
Chẳng lẽ, nơi này gần xích đạo! Nhưng Diệp Tranh cũng chưa từng nghe thấy đêm xích đạo có thể dài như thế này.
“Chết tiệt, chết tiệt. Gặp quỷ, mình nhất định gặp quỷ rồi…” Miệng Diệp Tranh mắng, tâm lại càng ngày càng hoảng. Cô không ngừng tự nhủ, ngữ điệu phẫn hận kịch liệt, muốn dùng nó để giảm bớt cái lạnh đang lan tràn khắp cơ thể.
“Tuyệt không, không phải.” Cô hoảng loạn nói với chính mình, hai tay Diệp Tranh run run nghĩ muốn thoát khỏi mảnh vải cột giữa mình và cành cây khô, cô không thể tiếp tục an ổn ngồi trên này, cô muốn xuống dưới. Nhưng tay cô lại cương cứng không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, cô liên tục bị trượt tay khi mở nút thắt.
Hôm qua, khi vừa đến nơi này, cô nhìn thấy giống ‘cây dừa’ lạ, chim mỏ đỏ năm phần tương tự hải âu, con ‘tôm hùm lớn’ óng ánh đỏ tươi, còn có… Con cá lớn tuyệt mỹ nhảy dưới ánh trăng, loài sinh vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh.
Diệp Tranh đột nhiên mất hết toàn bộ khí lực, cô chán nản ngồi tựa trên thân cây khô, kinh ngạc nghĩ: Khi cô vừa tỉnh lại lẽ ra nên phát hiện chuyện này. Nơi này, khẳng định không phải là một hòn đảo nhỏ nằm trong vùng biển Caribbean rồi. Còn nơi này là nơi nào, Diệp Tranh đã không còn quan tâm.
Trước khi đi du lịch ba mẹ đã nói với cô “Nhớ chụp nhiều hình nhé”, không biết ba mẹ sẽ đau lòng đến cỡ nào, chóp mũi cô liền chua xót, vị chua cứ thế se chảy từ trong cổ họng ra.
Diệp Tranh tựa người trên thân cây, cô dù sao cũng chỉ mới là một cô học sinh cấp ba mười sáu tuổi, sợ hãi, thống khổ, bi thương, một đợt tiếp một đợt tâm tình từng kích đánh vào trái tim chưa đủ kiên cường của cô. Diệp Tranh đầu tiên là nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó nhớ ra nơi này ngoại trừ mình cũng không có ai, vì thể mở miệng không chút hình tượng gào khóc, tiếng khóc thê lương truyền đi thật xa.
Diệp Tranh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng khóc dữ dội đến như vậy. Nước mắt vừa chảy ra liền không có cách nào khống chế, Diệp Tranh càng khóc càng khổ sở oan ức, mà càng khổ sở oan ức thì càng khóc to hơn. Đến cuối cùng, cổ họng khàn khàn, gió biển thổi qua hông khô nước mắt trên khuôn mặt có chút đau rát, Diệp Tranh vẫn có thể nghe từng tiếng nát vụn bi thống truyền ra từ cuống họng của mình.
Nhưng rồi dần dần, bên tai cô vang lên một loại âm thanh khác. Cô không biết phải miêu tả âm thanh này như thế nào, không giống như ‘nghe’ thấy, mà tựa như nó trực tiếp tiến vào đầu cô.
Đó là một giọng nói rất mềm mại nhẹ nhàng, có trường điệu, âm luật rất kỳ quái nhưng lại có thể khiến cho lòng người yên ổn. Diệp Tranh cảm thấy mình giống như bị một bàn tay ôn nhu chạm vào, cỗ bi thống trong lòng cô lúc nãy cũng dần tan biến.
Diệp Tranh không khỏi nhìn quanh, sau đó nhìn thấy chủ nhân của thanh âm kia đang nằm nhoài người trên tảng đá ngầm – là con người cá kia, nó dùng hai cánh tay chịu lực nửa người trên. Lúc này, nó đang nhìn Diệp Tranh ngồi trên cây, nó chỉ ngước đầu, Diệp Tranh có thể nhìn thấy miệng nó động đậy. Nhưng… Không, thanh âm kia rõ ràng là từ nó phát ra.
Lần này, tâm trạng Diệp Tranh không giống như mấy lần trước khi nhìn thấy nó sẽ không biết làm gì, cô ngồi trên cành cây khô, nhắm mắt lại lắng nghe từng âm thanh và giai điệu mềm nhẹ ngắt quãng, nước mắt cũng dần dần ngừng lại, mãi cho đến tận giai điệu cuối cùng cũng dừng lại, Diệp Tranh mới tỉnh lại từ sự chìm đắm trong âm nhạc. Diệp Tranh xoa xoa con mắt, nhìn về phía tảng đá ngầm, người cá đã không thấy đâu.
“Chờ đã!” Không biết tại sao, Diệp Tranh đột nhiên không muốn để cho con người cá từ lúc xuất hiện cứ một đường đi theo cô, rồi thỉnh thoảng nhảy ra chứng minh sự tồn tại của bản thân biến mất không có tăm hơi như thế.
Tiếng hát của nó vừa rồi đại khái đã động viên cô, ở thế giới này Diệp Tranh cũng chỉ có một thân một mình vì thế càng không muốn để tên gia hỏa đó rời đi – mặc kệ nó có là một con cá kỳ quái đi chăng nữa.
“Chờ một chút!” Diệp Tranh hô to, vội vàng mở ra mảnh vải quấn trên đùi, nhe răng trợn mắt ôm thân cây trượt xuống, sau đó chạy về phía tảng đá ngầm.
“Chờ, chờ đã!” Cô hô càng lớn, chạy đến cạnh bờ biển, từng đợt sóng đánh lên tảng đá ngầm màu đen yên tĩnh, không thấy bóng dáng của người cá đâu.
Diệp Tranh mất mát đứng trên bờ cát, cô cũng không nói được vì sao nỗi thất vọng này lại cứ dâng lên theo từng đợt sóng, cô cười khổ lắc đầu, thì thào: “Cả mày cũng không ở sao?”
Ngay khi cô định từ bỏ, dự định rời đi, ‘Rào’ một tiếng, lại có thứ gì đó bị người cá ném lên, lần nữa chuẩn xác rơi đến trước mặt cô.
Diệp Tranh cúi người nhặt nó lên, sau đó dưới ánh sao quan sát tỉ mỉ.
Đây là một khối san hô mà Diệp Tranh chưa từng thấy bao giờ, san hô màu tím phát ra ánh sáng dìu dịu dưới ánh sao. Xem ra, người cá lấy nó lên từ dưới đáy biển.
Diệp Tranh cảm kích sờ sờ khối san hô trong tay, người cá hẳn là muốn dùng nó để an ủi cô.
Lúc này, người cá theo sóng biển đồng thời nhảy lên bờ cát, phần đuôi dưới của nó gấp lên, dựng thẳng thân cá, Diệp Tranh có thể cảm giác được nó đang nhìn cô.
Diệp Tranh từ từ đi tới, cô phát hiện tâm trạng người cá lại có chút căng thẳng.
Nhưng lại không giống với lần đầu tiên khi nhìn thấy nó hơi khuynh thân thể về phía trước bày ra tư thế uy hiếp công kích; lần này, nửa người trên người cá hơi ngửa ra sau, vây cá trước người cũng không mở ra, miệng của nó hơi giương lên, lộ ra răng nanh.
Diệp Tranh đứng lại trước mặt nó, ngẩng đầu nhìn. Cô cuối cùng có thể thấy rõ hình dáng của người cá, trông nó cũng không đáng sợ như mới đầu gặp mặt, là con quái vật khổng lồ. Đương nhiên, nếu so sánh với những con cá khác, cái đầu của nó đã tính là to. Cái đuôi nó lớn vô cùng, nhìn qua phải nặng ngàn cân. Cố gắng đứng thẳng người, nó so với Diệp Tranh cao hơn cũng nửa cái đầu.
“Cái này, cảm ơn san hô của cậu.”
Diệp Tranh nói xong, từ từ đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt nó.
Mặt người cá không chút cảm xúc liếc nhìn Diệp Tranh, lại liếc nhìn khối san hô, Diệp Tranh chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, móng vuốt của nó thật nhanh lướt qua tay cô, lấy đi khối san hô.
Diệp Tranh chú ý thấy, khi nó tiến tới vây lưng cũng thu lại.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Tranh nhìn nó cười, lần nữa nói, cũng mặc kệ nó nghe hiểu hay không. “Thật sự cảm ơn cậu.”
Người cá đưa móng vuốt sắc bén ra hướng về Diệp Tranh.
Diệp Tranh ngừng thở, cô biết người cá không có ý công kích cô, nhưng nhìn thấy móng vuốt sắc bén như thế hướng về mình, Diệp Tranh vẫn có chút sợ. Cô cật lực duy trì nụ cười trên mặt, không ngừng mà nhắc nhở chính mình phải trấn định, sau đó nhìn thấy móng vuốt của nó chạm vào cổ họng của cô.
Quá lạnh, Diệp Tranh không khỏi rùng mình, tiếp đó nó thu hồi móng vuốt, lại nhấn cổ họng của cô một cái.
Diệp Tranh trầm mặc nhìn mấy hành động cổ quái của nó, sau đó cô nghe thấy một tiếng nói non nớt, run rẩy.
“Nha nha…”
Diệp Tranh ngây người, nó đang muốn nói hai chữ ‘cảm ơn’ sao? Nhưng vì sao âm thanh này khi nghe vào… Nghe vào…
“Rào —” một tiếng phá nước thật lớn từ mặt biển phía sau người cá truyền đến, Diệp Tranh nhìn thấy một cái đuôi cá lớn bắn nước từ ngoài khơi nhảy lên, sau đó nặng nề ngã vào trong nước, bọt nước bắn lên thật cao. Diệp Tranh thấy rõ, người cá này cao phải hơn hai mét!
Ánh mắt Diệp Tranh lần nữa rơi xuống khuôn mặt của người cá còn đang cầm san hô, so với những loài cá khác nó quả thật lớn hơn, nhưng so sánh với đồng loại… Có vẻ nhỏ hơn nhiều. Trong lúc cô đang đánh giá nó, người cá vuốt cổ họng của chính mình, lại phát ra hai tiếng “Nha nha…” kỳ quái, âm thanh vừa tinh tế lại non nót, hệt như tiếng mèo kêu.
À, hóa ra là vậy. Diệp Tranh giống như hiểu ra cái gì, lần nữa có nhận thức mới về người cá.
Sắc mặt Diệp Tranh phức tạp đánh giá nó, nói vậy nó còn đang trong thời kỳ thành niên học phát âm?
Vậy tiếng hát vừa rồi từ đâu ra? Diệp Tranh còn nhớ rõ lúc đó nó nằm nhoài người, ngước đầu lên trên tảng đá ngầm, miệng mở lại hợp, vô cùng ra dáng.
Chẳng lẽ nó đã thông minh đến mức biết tìm người, không phải, tìm cá đến hát?
Trong lúc mơ mơ màng màng cô bị giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần, thấy trời vẫn còn tối, các chòm sao vẫn đang lấp lánh trên bầu trời thì lại mơ mơ hồ hồ ngủ tiếp.
Thế nhưng, không biết cô đã mở mắt ra bao nhiêu lần, bầu trời vẫn như cũ đen tuyền một mảnh, cô rốt cục hoảng hốt.
Diệp Tranh là một người sinh hoạt vô cùng có quy luật. Trước mười một giờ nhất định sẽ lên giường đi ngủ, chừng sáu giờ sáng thì sẽ tự động thức dậy, hơn nữa còn rất có tinh thần. Xem như lần này cô ngủ không được tốt, nhưng để bổ sung tinh thần cũng đã ngủ nhiều hơn một hai giờ, vậy mà giờ vẫn chưa sáng?
Bụng Diệp Tranh sôi ‘ùng ục’, sắc mặt khó coi vô cùng, cô thật sự rất đói. Cơn đói này có cảm giác giống như những lần cô bỏ bữa ăn sáng, cho đến tận giờ trưa thì bụng sôi trào, cồn cào vì đói.
Không phải chứ, cô ngủ không chỉ có bảy, tám tiếng đồng hồ thế mà trời vẫn còn chưa sáng, giấc ngủ này của cô tính ra cũng đã vượt qua mười hai tiếng đồng hồ rồi!
Chẳng lẽ, nơi này gần xích đạo! Nhưng Diệp Tranh cũng chưa từng nghe thấy đêm xích đạo có thể dài như thế này.
“Chết tiệt, chết tiệt. Gặp quỷ, mình nhất định gặp quỷ rồi…” Miệng Diệp Tranh mắng, tâm lại càng ngày càng hoảng. Cô không ngừng tự nhủ, ngữ điệu phẫn hận kịch liệt, muốn dùng nó để giảm bớt cái lạnh đang lan tràn khắp cơ thể.
“Tuyệt không, không phải.” Cô hoảng loạn nói với chính mình, hai tay Diệp Tranh run run nghĩ muốn thoát khỏi mảnh vải cột giữa mình và cành cây khô, cô không thể tiếp tục an ổn ngồi trên này, cô muốn xuống dưới. Nhưng tay cô lại cương cứng không chịu nghe theo sự điều khiển của cô, cô liên tục bị trượt tay khi mở nút thắt.
Hôm qua, khi vừa đến nơi này, cô nhìn thấy giống ‘cây dừa’ lạ, chim mỏ đỏ năm phần tương tự hải âu, con ‘tôm hùm lớn’ óng ánh đỏ tươi, còn có… Con cá lớn tuyệt mỹ nhảy dưới ánh trăng, loài sinh vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh.
Diệp Tranh đột nhiên mất hết toàn bộ khí lực, cô chán nản ngồi tựa trên thân cây khô, kinh ngạc nghĩ: Khi cô vừa tỉnh lại lẽ ra nên phát hiện chuyện này. Nơi này, khẳng định không phải là một hòn đảo nhỏ nằm trong vùng biển Caribbean rồi. Còn nơi này là nơi nào, Diệp Tranh đã không còn quan tâm.
Trước khi đi du lịch ba mẹ đã nói với cô “Nhớ chụp nhiều hình nhé”, không biết ba mẹ sẽ đau lòng đến cỡ nào, chóp mũi cô liền chua xót, vị chua cứ thế se chảy từ trong cổ họng ra.
Diệp Tranh tựa người trên thân cây, cô dù sao cũng chỉ mới là một cô học sinh cấp ba mười sáu tuổi, sợ hãi, thống khổ, bi thương, một đợt tiếp một đợt tâm tình từng kích đánh vào trái tim chưa đủ kiên cường của cô. Diệp Tranh đầu tiên là nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó nhớ ra nơi này ngoại trừ mình cũng không có ai, vì thể mở miệng không chút hình tượng gào khóc, tiếng khóc thê lương truyền đi thật xa.
Diệp Tranh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng khóc dữ dội đến như vậy. Nước mắt vừa chảy ra liền không có cách nào khống chế, Diệp Tranh càng khóc càng khổ sở oan ức, mà càng khổ sở oan ức thì càng khóc to hơn. Đến cuối cùng, cổ họng khàn khàn, gió biển thổi qua hông khô nước mắt trên khuôn mặt có chút đau rát, Diệp Tranh vẫn có thể nghe từng tiếng nát vụn bi thống truyền ra từ cuống họng của mình.
Nhưng rồi dần dần, bên tai cô vang lên một loại âm thanh khác. Cô không biết phải miêu tả âm thanh này như thế nào, không giống như ‘nghe’ thấy, mà tựa như nó trực tiếp tiến vào đầu cô.
Đó là một giọng nói rất mềm mại nhẹ nhàng, có trường điệu, âm luật rất kỳ quái nhưng lại có thể khiến cho lòng người yên ổn. Diệp Tranh cảm thấy mình giống như bị một bàn tay ôn nhu chạm vào, cỗ bi thống trong lòng cô lúc nãy cũng dần tan biến.
Diệp Tranh không khỏi nhìn quanh, sau đó nhìn thấy chủ nhân của thanh âm kia đang nằm nhoài người trên tảng đá ngầm – là con người cá kia, nó dùng hai cánh tay chịu lực nửa người trên. Lúc này, nó đang nhìn Diệp Tranh ngồi trên cây, nó chỉ ngước đầu, Diệp Tranh có thể nhìn thấy miệng nó động đậy. Nhưng… Không, thanh âm kia rõ ràng là từ nó phát ra.
Lần này, tâm trạng Diệp Tranh không giống như mấy lần trước khi nhìn thấy nó sẽ không biết làm gì, cô ngồi trên cành cây khô, nhắm mắt lại lắng nghe từng âm thanh và giai điệu mềm nhẹ ngắt quãng, nước mắt cũng dần dần ngừng lại, mãi cho đến tận giai điệu cuối cùng cũng dừng lại, Diệp Tranh mới tỉnh lại từ sự chìm đắm trong âm nhạc. Diệp Tranh xoa xoa con mắt, nhìn về phía tảng đá ngầm, người cá đã không thấy đâu.
“Chờ đã!” Không biết tại sao, Diệp Tranh đột nhiên không muốn để cho con người cá từ lúc xuất hiện cứ một đường đi theo cô, rồi thỉnh thoảng nhảy ra chứng minh sự tồn tại của bản thân biến mất không có tăm hơi như thế.
Tiếng hát của nó vừa rồi đại khái đã động viên cô, ở thế giới này Diệp Tranh cũng chỉ có một thân một mình vì thế càng không muốn để tên gia hỏa đó rời đi – mặc kệ nó có là một con cá kỳ quái đi chăng nữa.
“Chờ một chút!” Diệp Tranh hô to, vội vàng mở ra mảnh vải quấn trên đùi, nhe răng trợn mắt ôm thân cây trượt xuống, sau đó chạy về phía tảng đá ngầm.
“Chờ, chờ đã!” Cô hô càng lớn, chạy đến cạnh bờ biển, từng đợt sóng đánh lên tảng đá ngầm màu đen yên tĩnh, không thấy bóng dáng của người cá đâu.
Diệp Tranh mất mát đứng trên bờ cát, cô cũng không nói được vì sao nỗi thất vọng này lại cứ dâng lên theo từng đợt sóng, cô cười khổ lắc đầu, thì thào: “Cả mày cũng không ở sao?”
Ngay khi cô định từ bỏ, dự định rời đi, ‘Rào’ một tiếng, lại có thứ gì đó bị người cá ném lên, lần nữa chuẩn xác rơi đến trước mặt cô.
Diệp Tranh cúi người nhặt nó lên, sau đó dưới ánh sao quan sát tỉ mỉ.
Đây là một khối san hô mà Diệp Tranh chưa từng thấy bao giờ, san hô màu tím phát ra ánh sáng dìu dịu dưới ánh sao. Xem ra, người cá lấy nó lên từ dưới đáy biển.
Diệp Tranh cảm kích sờ sờ khối san hô trong tay, người cá hẳn là muốn dùng nó để an ủi cô.
Lúc này, người cá theo sóng biển đồng thời nhảy lên bờ cát, phần đuôi dưới của nó gấp lên, dựng thẳng thân cá, Diệp Tranh có thể cảm giác được nó đang nhìn cô.
Diệp Tranh từ từ đi tới, cô phát hiện tâm trạng người cá lại có chút căng thẳng.
Nhưng lại không giống với lần đầu tiên khi nhìn thấy nó hơi khuynh thân thể về phía trước bày ra tư thế uy hiếp công kích; lần này, nửa người trên người cá hơi ngửa ra sau, vây cá trước người cũng không mở ra, miệng của nó hơi giương lên, lộ ra răng nanh.
Diệp Tranh đứng lại trước mặt nó, ngẩng đầu nhìn. Cô cuối cùng có thể thấy rõ hình dáng của người cá, trông nó cũng không đáng sợ như mới đầu gặp mặt, là con quái vật khổng lồ. Đương nhiên, nếu so sánh với những con cá khác, cái đầu của nó đã tính là to. Cái đuôi nó lớn vô cùng, nhìn qua phải nặng ngàn cân. Cố gắng đứng thẳng người, nó so với Diệp Tranh cao hơn cũng nửa cái đầu.
“Cái này, cảm ơn san hô của cậu.”
Diệp Tranh nói xong, từ từ đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt nó.
Mặt người cá không chút cảm xúc liếc nhìn Diệp Tranh, lại liếc nhìn khối san hô, Diệp Tranh chỉ cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, móng vuốt của nó thật nhanh lướt qua tay cô, lấy đi khối san hô.
Diệp Tranh chú ý thấy, khi nó tiến tới vây lưng cũng thu lại.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Tranh nhìn nó cười, lần nữa nói, cũng mặc kệ nó nghe hiểu hay không. “Thật sự cảm ơn cậu.”
Người cá đưa móng vuốt sắc bén ra hướng về Diệp Tranh.
Diệp Tranh ngừng thở, cô biết người cá không có ý công kích cô, nhưng nhìn thấy móng vuốt sắc bén như thế hướng về mình, Diệp Tranh vẫn có chút sợ. Cô cật lực duy trì nụ cười trên mặt, không ngừng mà nhắc nhở chính mình phải trấn định, sau đó nhìn thấy móng vuốt của nó chạm vào cổ họng của cô.
Quá lạnh, Diệp Tranh không khỏi rùng mình, tiếp đó nó thu hồi móng vuốt, lại nhấn cổ họng của cô một cái.
Diệp Tranh trầm mặc nhìn mấy hành động cổ quái của nó, sau đó cô nghe thấy một tiếng nói non nớt, run rẩy.
“Nha nha…”
Diệp Tranh ngây người, nó đang muốn nói hai chữ ‘cảm ơn’ sao? Nhưng vì sao âm thanh này khi nghe vào… Nghe vào…
“Rào —” một tiếng phá nước thật lớn từ mặt biển phía sau người cá truyền đến, Diệp Tranh nhìn thấy một cái đuôi cá lớn bắn nước từ ngoài khơi nhảy lên, sau đó nặng nề ngã vào trong nước, bọt nước bắn lên thật cao. Diệp Tranh thấy rõ, người cá này cao phải hơn hai mét!
Ánh mắt Diệp Tranh lần nữa rơi xuống khuôn mặt của người cá còn đang cầm san hô, so với những loài cá khác nó quả thật lớn hơn, nhưng so sánh với đồng loại… Có vẻ nhỏ hơn nhiều. Trong lúc cô đang đánh giá nó, người cá vuốt cổ họng của chính mình, lại phát ra hai tiếng “Nha nha…” kỳ quái, âm thanh vừa tinh tế lại non nót, hệt như tiếng mèo kêu.
À, hóa ra là vậy. Diệp Tranh giống như hiểu ra cái gì, lần nữa có nhận thức mới về người cá.
Sắc mặt Diệp Tranh phức tạp đánh giá nó, nói vậy nó còn đang trong thời kỳ thành niên học phát âm?
Vậy tiếng hát vừa rồi từ đâu ra? Diệp Tranh còn nhớ rõ lúc đó nó nằm nhoài người, ngước đầu lên trên tảng đá ngầm, miệng mở lại hợp, vô cùng ra dáng.
Chẳng lẽ nó đã thông minh đến mức biết tìm người, không phải, tìm cá đến hát?
/28
|