Diệp Tranh nhìn người cá có vẻ nhỏ tuổi hơn đang ở trước mặt, ý nghĩ có chút loạn.
Nó mới từ dưới biển nhảy lên, nước biển còn không ngừng nhỏ giọt từ trên cơ thể nó xuống. Hiện tại, một tay móng vuốt của nó đang cầm khối san hô, tay kia thì vắt ngang qua cổ họng của chính mình, cố gắng phát ra âm tiết, miệng mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, phối hợp với khuôn mặt khiếm khuyết biểu tình của nó là mấy tiếng ‘kha kha khí khí’, trông có vẻ buồn cười.
Diệp Tranh giống như bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra, chạm lên móng vuốt lạnh buốt đang đặt trên cổ họng của nó.
Cá lớn cũng ngây người, nó dùng đôi mắt to ướt nhẹp nhìn thẳng cô. Diệp Tranh phát giác, mắt nó không giống với ban ngày – đồng tử không còn dựng thẳng, vô cơ lạnh lẽo nữa. Con ngươi của nó bây giờ có hình tròn, dưới ánh sao còn mang theo ánh hào quang màu xanh lam.
Diệp Tranh kéo móng vuốt của nó, từ từ đặt lên trên cổ họng của mình. Khi móng vuốt lạnh buốt vô cùng sắc bén tiếp xúc với da thịt ấm áp của cô, Diệp Tranh có thể cảm nhận được không chỉ mình cô mà ngay cả con cá lớn trước mặt cũng run lên.
“Cảm——-ơn——–”
Diệp Tranh muốn nó cảm nhận được sự rung chuyển của cổ họng, nói ra từng từ từng chữ.
Nó nhìn chằm chằm mặt Diệp Tranh, tròng mắt bên trong còn phản chiếu ra hình ảnh của cô.
Sau đó, nó rút móng vuốt về, một người một cá mặt đối mặt cứ như vậy tiến vào trầm mặc.
Đúng lúc này, một tiếng hát nhẹ nhàng ấm áp truyền đến.
Phong cảnh trước mắt Diệp Tranh phút chốc liền thay đổi, cô cảm thấy mình giống như đứng trên đỉnh viễn vọng, lại vừa giống như đang lắc lư đi đạp trên tầng tầng đám mây. Tiếng hát kia tiến vào lòng cô, không ngừng nói với cô “Đến đây đi, đến đây đi, đến đây đi…”
Diệp Tranh cảm thấy mình như bị hạnh phúc bao phủ, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái như không có thực thể. Cô giống như biến thành một con cá, muốn đấm mình vào trong làn nước mát lạnh an toàn của đại dương. Nó giống như người nhà, trân bảo, cuộc sống, thiên đường của cô.
Cô muốn tiến lên, nước chảy bèo trôi (*), để rồi nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp nhất…
(*)Nước chảy bèo trôi: Phó mặc mọi sự cho số phận tự nhiên, không có ý chí hay phương hướng của riêng mình; đến đâu hay đến đó.
Bất thình lình, những thứ kia biến mất.
Diệp Tranh hoảng sợ mở to mắt, cô phát hiện toàn thân mình nhưng ướt đẫm. Gò má cô đang tựa trên thứ gì đó có chút cứng, vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt, hai lỗ tai cô thì đều bị thứ đó che lại.
Mới rồi…
Diệp Tranh mờ mịt ngẩng đầu lên, mới biết mình đang nằm nghiêng người trên bờ cát, mặt đang đè lên một khối vây cá trên bả vai của người cá, hai móng vuốt của người cá thì đang che lại lỗ tai cô.
Đại khái là cô ngã lên người nó làm nó cũng bị ngã lên mặt cát, hai cánh tay bày ra một tư thế đặc biệt khó chịu.
Đôi mắt ướt át của nó vẫn nhìn Diệp Tranh, thấy cô đã mở mắt ra, con mắt của nó…. Lại biến đổi, đồng tử dựng thẳng lên.
Nó đẩy Diệp Tranh ra, toàn bộ vây cá đều dựng lên, Diệp Tranh nhìn thấy vây cá phía sau lưng nó đằng đằng sát khí mở ra, nó há mồm, hướng về đại dương gào to.
Thế nhưng không có âm thanh.
Tình cảnh này vô cùng quái dị, Diệp Tranh thậm chí quên suy xét tại sao mình lại đột nhiên té xỉu. Chỉ có thể ngây ngốc nhìn nó quay đầu không tiếng động rít gào về phía đại dương.
Nó đang thét to? Lẽ nào chỉ có Diệp Tranh cô không nghe được âm thanh này?
Mặt khác, người cá trưởng thành vẫn đang ở ngoài khơi đột nhiên nhảy lên khỏi mặt biển, sau đó lại trở xuống.
Bấy giờ, người cá mới ngậm miệng lại, thu hồi vây lưng của nó, lần nữa cúi đầu nhìn Diệp Tranh.
Câu thông xong rồi? Diệp Tranh chần chờ nghĩ, cô nhớ tới một bộ phim phóng sự mình từng xem qua, hầu hết sinh vật biển đều có ngôn ngữ, nhưng lỗ tai loài người lại không thể bắt được những tần suất đó.
Con cá lớn trước mặt hơi hạ thấp thân mình, thấy Diệp Tranh đang ngẩn người, không có động tĩnh, nó cẩn thận dùng móng vuốt chọt chọt cô.
Đau quá!
Mặt Diệp Tranh nhăn lại, cá lớn thấy vẻ mặt của cô đột ngột thay đổi thì giật cả mình, khi nó cúi eo xuống rồi bỗng ưỡn thẳng lại, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Tuy rằng nó trước sau như một không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng Diệp Tranh vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của nó dành cho cô.
“Ờ, không sao,” cô lầm bầm, từ dưới cát bò lên, “Tôi không sao.”
Ngay khi cô bò dậy, người cá trưởng thành lần nữa cất tiếng hát.
Lần này, Diệp Tranh không hề nhìn thấy bất kỳ ảo giác nào, tiếng hát nhẹ nhàng, mềm mại, truyền đi thật xa. Từng âm tiết chui vào lòng, khiến tâm cô đều ngứa. Cô theo tiếng hát tìm kiếm chủ nhân của nó, người cá kia đang nổi trên mặt biển, đuôi bạc bày ra một độ cong duyên dáng.
Có điều, người cá bên cạnh Diệp Tranh lúc này hoàn toàn bạo nộ, nó nhe bốn cái răng nanh, vây cá trước ngực và sau lưng như lưỡi dao sắc bén đều dựng thẳng lên, nó không tiếng động rít gào về phía đại dương —- có thể là rất nhiều tiếng,
Sau đó, nó tàn bạo nhảy vào trong nước, bắn lên người Diệp Tranh một thân bọt nước. Nó hùng hùng hổ hổ bơi về phía người cá trưởng thành giống như một viên đạn. Diệp Tranh nhìn thấy vây cá trên lưng nó phá tan mặt nước, không chút khách khí đâm về phía trước.
Diệp Tranh nhìn hai con cá lớn lăn lộn ngoài khơi, đuôi cá lúc ẩn lúc hiện, quấy động một vùng biển lớn.
Diệp Tranh có chút lo lắng, vùng biển này vô cùng rộng lớn, cô chỉ có thể nhìn mà không thể giúp.
Cô còn đang tự hỏi, hai con người cá tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy? Tại sao con người cá cô biết lại không giống với con người cá kia? Nó có thể phát ra âm thanh sao? Hơn hết, nó trông có vẻ như không thể hát.
Diệp Tranh nhớ đến mấy đoạn tiếng hát có khả năng đầu độc vừa rồi. Cô có thể chắc chắn, nếu vừa rồi người cá nhỏ không bảo vệ cô thì cô thật sự sẽ bị chết đuối.
Chẳng lẽ, hát có nghĩa là đã hoàn toàn trưởng thành rồi? Diệp Tranh nhớ đến sự nỗ lực phát ra tiếng của người cá nhỏ vừa rồi, so sánh nó với người cá kia thì nó nhìn nhỏ hơn rất nhiều.
Suy luận này càng khiến Diệp Tranh lo lắng hơn, cô cũng biết, người cá nhỏ là vì cô mà tức giận, trong lòng có chút sốt sắng nó sẽ chịu thiệt dưới móng vuốt của người cá trưởng thành, dù sao nó vẫn còn nhỏ như vậy. Diệp Tranh nghe tiếng sóng dồn dập đánh rồi lại rút trên bờ biển, không khỏi yên lặng cầu khẩn. Mặc dù đấu với đối thủ có kích thước lớn hơn nó gấp mấy lần, cô vẫn hi vọng người cá nhỏ sẽ không xây xước gì.
Thế nhưng dần dần động tĩnh ngoài đại dương cũng nhỏ xuống. Nhìn qua, chúng nó giống như chỉ tranh đấu, không có dùng hàm răng hay móng vuốt công kích đối phương, lúc này chúng nó đang dùng cái đuôi nặng trình trịch quật đối phương ——- càng giống như một loại trò chơi.
Vậy liền coi như xong?
Diệp Tranh cười khổ không thôi, thiệt thòi cô vừa rồi còn lo lắng.
Diệp Tranh ngưng thần nhìn lại, cô thấy người cá nhỏ vẫn đang đuổi đánh người cá trưởng thành. Nói là đuổi đánh thì càng giống như một loại trò chơi, bởi vì người cá trưởng thành có vẻ rất khoan dung đối với người cá nhỏ, nó dùng đuôi quật người cá trưởng thành rất nhiều lần, nhưng người ta cũng không phản kích mấy lần. Dáng dấp kia càng giống như không thể làm gì.
Diệp Tranh nhìn hai con cá ở trong nước hổ động, không nhịn được cười ra tiếng. Chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều, thế nhưng chuyện phát sinh trước mặt lại khiến tâm thần Diệp Tranh thả lỏng, cô cười càng lúc càng lớn, âm thanh lanh lảnh truyền đi càng xa.
Hai con người cá đều dừng lại, chúng nó đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Tranh, Diệp Tranh giơ tay hướng về chúng nó vẫy vẫy.
Người cá nhỏ bỗng nhiên lặn xuống nước, người cá trưởng thành cũng nhìn Diệp Tranh một chút, rồi cũng lặn xuống.
Đại dương lần nữa khôi phục sự yên bình.
Diệp Tranh cúi người nhặt khối san hô bị vứt lại trên bãi cát, nó vẫn còn dính chút nước biển lành lạnh. Diệp Tranh nâng niu khối san hô trong tay, quyết định đem nó mang theo bên người.
Một làn sóng đánh tới, người cá nhỏ lần nữa xuất hiện trên mặt biển, nó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tranh với con mắt to tròn, rồi thả hết tất cả những thứ đang cầm trong tay ra, sau đó lại theo hải triều rời đi.
Diệp Tranh ngồi xổm người xuống nhìn xem nó lại đưa tới thứ gì.
Là một con tôm hùm đã được xử lý tốt. So với con tôm nó cho cô lúc trước càng lớn hơn, tôm hùm dài chừng một cánh tay của Diệp Tranh.
Nó biết!
Diệp Tranh cảm thấy có vật gì đó nghẹn ở cuống họng.
Nó biết so với thịt cá, sò biển, hoặc hải sâm mềm nhũn, Diệp Tranh sẽ càng muốn ăn tôm.
Vì vậy nó mới đưa tới con tôm hùm khổng lồ này.
Diệp Tranh nâng tôm hùm lên, khóe môi không tự chủ được giương lên, nước mắt chảy liên hồi, muốn nhịn cũng không được.
“…Cảm ơn cậu…”
Cô hít hít mũi, có chút nghẹn ngào thấp giọng nói, âm thanh rất nhanh bị gió biển thổi tan.
Nó mới từ dưới biển nhảy lên, nước biển còn không ngừng nhỏ giọt từ trên cơ thể nó xuống. Hiện tại, một tay móng vuốt của nó đang cầm khối san hô, tay kia thì vắt ngang qua cổ họng của chính mình, cố gắng phát ra âm tiết, miệng mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, phối hợp với khuôn mặt khiếm khuyết biểu tình của nó là mấy tiếng ‘kha kha khí khí’, trông có vẻ buồn cười.
Diệp Tranh giống như bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra, chạm lên móng vuốt lạnh buốt đang đặt trên cổ họng của nó.
Cá lớn cũng ngây người, nó dùng đôi mắt to ướt nhẹp nhìn thẳng cô. Diệp Tranh phát giác, mắt nó không giống với ban ngày – đồng tử không còn dựng thẳng, vô cơ lạnh lẽo nữa. Con ngươi của nó bây giờ có hình tròn, dưới ánh sao còn mang theo ánh hào quang màu xanh lam.
Diệp Tranh kéo móng vuốt của nó, từ từ đặt lên trên cổ họng của mình. Khi móng vuốt lạnh buốt vô cùng sắc bén tiếp xúc với da thịt ấm áp của cô, Diệp Tranh có thể cảm nhận được không chỉ mình cô mà ngay cả con cá lớn trước mặt cũng run lên.
“Cảm——-ơn——–”
Diệp Tranh muốn nó cảm nhận được sự rung chuyển của cổ họng, nói ra từng từ từng chữ.
Nó nhìn chằm chằm mặt Diệp Tranh, tròng mắt bên trong còn phản chiếu ra hình ảnh của cô.
Sau đó, nó rút móng vuốt về, một người một cá mặt đối mặt cứ như vậy tiến vào trầm mặc.
Đúng lúc này, một tiếng hát nhẹ nhàng ấm áp truyền đến.
Phong cảnh trước mắt Diệp Tranh phút chốc liền thay đổi, cô cảm thấy mình giống như đứng trên đỉnh viễn vọng, lại vừa giống như đang lắc lư đi đạp trên tầng tầng đám mây. Tiếng hát kia tiến vào lòng cô, không ngừng nói với cô “Đến đây đi, đến đây đi, đến đây đi…”
Diệp Tranh cảm thấy mình như bị hạnh phúc bao phủ, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái như không có thực thể. Cô giống như biến thành một con cá, muốn đấm mình vào trong làn nước mát lạnh an toàn của đại dương. Nó giống như người nhà, trân bảo, cuộc sống, thiên đường của cô.
Cô muốn tiến lên, nước chảy bèo trôi (*), để rồi nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp nhất…
(*)Nước chảy bèo trôi: Phó mặc mọi sự cho số phận tự nhiên, không có ý chí hay phương hướng của riêng mình; đến đâu hay đến đó.
Bất thình lình, những thứ kia biến mất.
Diệp Tranh hoảng sợ mở to mắt, cô phát hiện toàn thân mình nhưng ướt đẫm. Gò má cô đang tựa trên thứ gì đó có chút cứng, vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt, hai lỗ tai cô thì đều bị thứ đó che lại.
Mới rồi…
Diệp Tranh mờ mịt ngẩng đầu lên, mới biết mình đang nằm nghiêng người trên bờ cát, mặt đang đè lên một khối vây cá trên bả vai của người cá, hai móng vuốt của người cá thì đang che lại lỗ tai cô.
Đại khái là cô ngã lên người nó làm nó cũng bị ngã lên mặt cát, hai cánh tay bày ra một tư thế đặc biệt khó chịu.
Đôi mắt ướt át của nó vẫn nhìn Diệp Tranh, thấy cô đã mở mắt ra, con mắt của nó…. Lại biến đổi, đồng tử dựng thẳng lên.
Nó đẩy Diệp Tranh ra, toàn bộ vây cá đều dựng lên, Diệp Tranh nhìn thấy vây cá phía sau lưng nó đằng đằng sát khí mở ra, nó há mồm, hướng về đại dương gào to.
Thế nhưng không có âm thanh.
Tình cảnh này vô cùng quái dị, Diệp Tranh thậm chí quên suy xét tại sao mình lại đột nhiên té xỉu. Chỉ có thể ngây ngốc nhìn nó quay đầu không tiếng động rít gào về phía đại dương.
Nó đang thét to? Lẽ nào chỉ có Diệp Tranh cô không nghe được âm thanh này?
Mặt khác, người cá trưởng thành vẫn đang ở ngoài khơi đột nhiên nhảy lên khỏi mặt biển, sau đó lại trở xuống.
Bấy giờ, người cá mới ngậm miệng lại, thu hồi vây lưng của nó, lần nữa cúi đầu nhìn Diệp Tranh.
Câu thông xong rồi? Diệp Tranh chần chờ nghĩ, cô nhớ tới một bộ phim phóng sự mình từng xem qua, hầu hết sinh vật biển đều có ngôn ngữ, nhưng lỗ tai loài người lại không thể bắt được những tần suất đó.
Con cá lớn trước mặt hơi hạ thấp thân mình, thấy Diệp Tranh đang ngẩn người, không có động tĩnh, nó cẩn thận dùng móng vuốt chọt chọt cô.
Đau quá!
Mặt Diệp Tranh nhăn lại, cá lớn thấy vẻ mặt của cô đột ngột thay đổi thì giật cả mình, khi nó cúi eo xuống rồi bỗng ưỡn thẳng lại, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Tuy rằng nó trước sau như một không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng Diệp Tranh vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của nó dành cho cô.
“Ờ, không sao,” cô lầm bầm, từ dưới cát bò lên, “Tôi không sao.”
Ngay khi cô bò dậy, người cá trưởng thành lần nữa cất tiếng hát.
Lần này, Diệp Tranh không hề nhìn thấy bất kỳ ảo giác nào, tiếng hát nhẹ nhàng, mềm mại, truyền đi thật xa. Từng âm tiết chui vào lòng, khiến tâm cô đều ngứa. Cô theo tiếng hát tìm kiếm chủ nhân của nó, người cá kia đang nổi trên mặt biển, đuôi bạc bày ra một độ cong duyên dáng.
Có điều, người cá bên cạnh Diệp Tranh lúc này hoàn toàn bạo nộ, nó nhe bốn cái răng nanh, vây cá trước ngực và sau lưng như lưỡi dao sắc bén đều dựng thẳng lên, nó không tiếng động rít gào về phía đại dương —- có thể là rất nhiều tiếng,
Sau đó, nó tàn bạo nhảy vào trong nước, bắn lên người Diệp Tranh một thân bọt nước. Nó hùng hùng hổ hổ bơi về phía người cá trưởng thành giống như một viên đạn. Diệp Tranh nhìn thấy vây cá trên lưng nó phá tan mặt nước, không chút khách khí đâm về phía trước.
Diệp Tranh nhìn hai con cá lớn lăn lộn ngoài khơi, đuôi cá lúc ẩn lúc hiện, quấy động một vùng biển lớn.
Diệp Tranh có chút lo lắng, vùng biển này vô cùng rộng lớn, cô chỉ có thể nhìn mà không thể giúp.
Cô còn đang tự hỏi, hai con người cá tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy? Tại sao con người cá cô biết lại không giống với con người cá kia? Nó có thể phát ra âm thanh sao? Hơn hết, nó trông có vẻ như không thể hát.
Diệp Tranh nhớ đến mấy đoạn tiếng hát có khả năng đầu độc vừa rồi. Cô có thể chắc chắn, nếu vừa rồi người cá nhỏ không bảo vệ cô thì cô thật sự sẽ bị chết đuối.
Chẳng lẽ, hát có nghĩa là đã hoàn toàn trưởng thành rồi? Diệp Tranh nhớ đến sự nỗ lực phát ra tiếng của người cá nhỏ vừa rồi, so sánh nó với người cá kia thì nó nhìn nhỏ hơn rất nhiều.
Suy luận này càng khiến Diệp Tranh lo lắng hơn, cô cũng biết, người cá nhỏ là vì cô mà tức giận, trong lòng có chút sốt sắng nó sẽ chịu thiệt dưới móng vuốt của người cá trưởng thành, dù sao nó vẫn còn nhỏ như vậy. Diệp Tranh nghe tiếng sóng dồn dập đánh rồi lại rút trên bờ biển, không khỏi yên lặng cầu khẩn. Mặc dù đấu với đối thủ có kích thước lớn hơn nó gấp mấy lần, cô vẫn hi vọng người cá nhỏ sẽ không xây xước gì.
Thế nhưng dần dần động tĩnh ngoài đại dương cũng nhỏ xuống. Nhìn qua, chúng nó giống như chỉ tranh đấu, không có dùng hàm răng hay móng vuốt công kích đối phương, lúc này chúng nó đang dùng cái đuôi nặng trình trịch quật đối phương ——- càng giống như một loại trò chơi.
Vậy liền coi như xong?
Diệp Tranh cười khổ không thôi, thiệt thòi cô vừa rồi còn lo lắng.
Diệp Tranh ngưng thần nhìn lại, cô thấy người cá nhỏ vẫn đang đuổi đánh người cá trưởng thành. Nói là đuổi đánh thì càng giống như một loại trò chơi, bởi vì người cá trưởng thành có vẻ rất khoan dung đối với người cá nhỏ, nó dùng đuôi quật người cá trưởng thành rất nhiều lần, nhưng người ta cũng không phản kích mấy lần. Dáng dấp kia càng giống như không thể làm gì.
Diệp Tranh nhìn hai con cá ở trong nước hổ động, không nhịn được cười ra tiếng. Chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều, thế nhưng chuyện phát sinh trước mặt lại khiến tâm thần Diệp Tranh thả lỏng, cô cười càng lúc càng lớn, âm thanh lanh lảnh truyền đi càng xa.
Hai con người cá đều dừng lại, chúng nó đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Tranh, Diệp Tranh giơ tay hướng về chúng nó vẫy vẫy.
Người cá nhỏ bỗng nhiên lặn xuống nước, người cá trưởng thành cũng nhìn Diệp Tranh một chút, rồi cũng lặn xuống.
Đại dương lần nữa khôi phục sự yên bình.
Diệp Tranh cúi người nhặt khối san hô bị vứt lại trên bãi cát, nó vẫn còn dính chút nước biển lành lạnh. Diệp Tranh nâng niu khối san hô trong tay, quyết định đem nó mang theo bên người.
Một làn sóng đánh tới, người cá nhỏ lần nữa xuất hiện trên mặt biển, nó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tranh với con mắt to tròn, rồi thả hết tất cả những thứ đang cầm trong tay ra, sau đó lại theo hải triều rời đi.
Diệp Tranh ngồi xổm người xuống nhìn xem nó lại đưa tới thứ gì.
Là một con tôm hùm đã được xử lý tốt. So với con tôm nó cho cô lúc trước càng lớn hơn, tôm hùm dài chừng một cánh tay của Diệp Tranh.
Nó biết!
Diệp Tranh cảm thấy có vật gì đó nghẹn ở cuống họng.
Nó biết so với thịt cá, sò biển, hoặc hải sâm mềm nhũn, Diệp Tranh sẽ càng muốn ăn tôm.
Vì vậy nó mới đưa tới con tôm hùm khổng lồ này.
Diệp Tranh nâng tôm hùm lên, khóe môi không tự chủ được giương lên, nước mắt chảy liên hồi, muốn nhịn cũng không được.
“…Cảm ơn cậu…”
Cô hít hít mũi, có chút nghẹn ngào thấp giọng nói, âm thanh rất nhanh bị gió biển thổi tan.
/28
|