Diệp Tranh ăn sạch con tôm hùm người cá mang đến, hương vị của nó so với lần đầu tiên còn muốn tốt hơn. Ăn xong tôm hùm, Diệp Tranh mới bắt đầu cân nhắc đến một vấn đề vô cùng quan trọng: Cô nên làm gì bây giờ?
Nếu nhảy xuống biển thêm lần nữa, cô có thể quay trở lại vùng biển Caribbean – tuy lại phải rơi xuống biển – Diệp Tranh vẫn sẽ làm. Có điều, cô không chắc chắn mình có thể trở về, mà cô cũng không dám đem tính mạng mình ra đánh cược trên phương diện này.
Diệp Tranh nghĩ, với hoàn cảnh hiện tại, điều tốt nhất cô có thể làm là chuẩn bị cho cuộc sống lâu dài ở nơi này. Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ vẫn còn đang trông ngóng cô ở nhà, cô cảm thấy thống khổ cực kỳ.
“Không được,” cô nói nhỏ với chính mình, “Mày phải quên những thứ này đi, lấy lại tinh thần, hết thảy sẽ tốt đẹp.”
“Đúng, hết thảy sẽ tốt đẹp.” Diệp Tranh yên lặng tự khuyến khích bản thân, sau đó cô vác cung và tên lên vai, đi thẳng về phía trước.
Cô biết mình cần tìm những gì: Một nơi có thể phòng tránh rắn độc và dã thú, có thể che mây tránh gió, lại gần nguồn nước.
Diệp Tranh cũng không dám khẳng định vận may của mình có bao nhiêu tốt, thế nhưng cô vẫn đi thẳng dọc theo đường bờ biển. Cô rất hi vọng mình có thể tìm thấy cửa biển, như thế cô sẽ không cần tiến vào rừng rậm, cũng sẽ không cần quá lo lắng về sự an toàn của bản thân.
Cô không biết mình đã đi bao xa, ở nơi ngày đêm dài đằng đẳng này, cô đi từ lúc trời đầy sao cho đến tận khi mặt trời đã mọc sừng sững giữa trời – tạm thời cứ xem ngôi sao tỏa nhiệt kia là mặt trời đi.
Diệp Tranh cảm thấy mình sắp bị mặt trời đốt đến bốc hơi, mồ hôi không ngừng chảy ra, làm toàn thân quần áo của cô ướt đẫm.
Diệp Tranh cuối cùng đặt mông ngồi dưới một góc cây cành lá lớn xum xuê rậm rạp.
Hiện tại, cô không còn nhìn thấy loài cây nhà họ dừa có tán lá mọc ra từ đầu ngọn cây nào nữa. Cái cây trước mặt cô, lá của nó cực kỳ to, vô số tán lá lại vươn dài từ thân cây tản ra bốn phía xung quanh.
Cô từng ngụm uống hết mấy trái nước quả cuối cùng cô mang theo bên người, cô mệt mỏi thoát lực, thả lỏng người nằm xuống một bên, nhắm mắt lại thở phì phò. Cho dù trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không mấy dễ dàng có thể tìm được một nơi ở lý tưởng, nhưng giờ phút này Diệp Tranh vẫn bị sự thất vọng bao trùm.
Khi cô nhắm mắt lại, đem hết thảy động tĩnh đặt vào lỗ tai của mình, cô bỗng nghe thấy… Tiếng nước.
Không, cái này cũng không giống với tiếng nước, nói chính xác hơn, nó là tiếng thác nước.
Diệp Tranh có chút kích động, càng cẩn thận nghe, không sai, xác thực là tiếng thác nước, không phải tiếng sóng biển đánh vào bờ cát.
Cô lần nữa lấy lại tinh thần, Diệp Tranh đợi đến lúc mồ hôi trên người khô đi mới từ dưới đất đứng dậy.
Diệp Tranh chỉ đi một đoạn, rồi nhắm mắt lại cẩn thận xác định vị trí phát ra âm thanh, sau đó hướng về phía đó đi.
Lần này, vận may đã đến với cô.
Diệp Tranh đi một quãng đường rất dài, quẹo qua mấy khúc quanh, sau khi cắn răng xuyên qua một cánh rừng cây, cô phát hiện mình đứng gần một thác nước không mấy lớn.
Thác nước rất cao, khoảng chừng năm mươi mét, thế nhưng tính từ nơi thác nước đổ xuống thì hồ nước chỉ trải dài chừng mười mét, rồi đổ ra vịnh biển.
Diệp Tranh hiện đang đứng ngay bên cạnh vịnh biển, đại khái là bởi vì dòng nước giột rửa, cho nên kế bên vịnh biển có rất nhiều tảng đá lớn.
Diệp Tranh đi dọc theo bờ hồ đến bên cạnh thác nước, bọt nước mát lạnh từng chút bắn lên mặt Diệp Tranh, khiến cho một người vừa khát vừa nóng như cô cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Cô cúi người xuống, vốc nước lên uống một ngụm, sau một thời gian dài cuối cùng cũng có nước ngọt để hòa dịu cuống họng khô rát của cô. Dưới tác động của thác nước, nước hồ cực kỳ trong suốt. Diệp Tranh có thể nhìn thấy rất nhiều cá nhỏ đang khoái hoạt bơi lội trong nước, không có bất kỳ sinh vật kỳ quái nào.
Tâm trạng Diệp Tranh thoáng bình ổn lại một chút, cô cởi chiếc quần jean đã bị xé thành mảnh ra, sau đó luồn một chân vào trong nước.
Thật mát.
Cô nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống, rồi tiến cả người vào trong hồ nước, trong lúc ngâm mình trong nước, cô thuận tiện giặt quần áo và đồ lót. Sau đó trải phẳng chúng ra trên một tảng nham thạch để hông khô dưới ánh nắng mặt trời, còn bản thân thì trần truồng ngồi trên một tảng đá bên cạnh phơi nắng.
Sau khi tẩy sạch một thân uể oải, Diệp Tranh bắt đầu cân nhắc đến việc xây dựng chỗ ở.
Cô mặc lại bộ quần áo đã khô một nửa lên người, sau đó dựa vào những tảng đá nhỏ nhô ra trên vách đá bắt đầu trèo lên. Khi Diệp Tranh quan sát bốn phía xung quanh, cô phát hiện phía trên hồ nước khoảng chừng ba, bốn mét, ngay phía sau thác nước có bóng râm. Cô đoán sau lưng thác nước có hang động.
Khi Diệp Tranh nhoài người trên tảng đá nhìn vào bên trong, cô vui mừng phát hiện, quả nhiên có hang động! Cô cẩn thận từng li từng tí chân trần đi trên những phiến đá bóng loáng đã bị nước cọ rửa, khó nhọc đi vào bên trong.
Cái huyệt động này tương đối nhỏ, nhưng cửa động lại được dòng nước ào ào chảy che khuất, tạo ra một khoảng không gian riêng biệt, cho nên Diệp Tranh cảm thấy hết sức an toàn.
Tuy nhiên, khuyết điểm của nó cũng hết sức rõ ràng, trong động cực kỳ ẩm ướt, chỗ tiếp xúc với thác nước thì không cần phải nói, nhưng sâu bên trong hang động lại mọc đầy rêu xanh. Hơn nữa những tảng đá bên ngoài động quá trơn, không cẩn thận có thể dễ dàng trượt ngã vào trong hồ nước phía dưới.
Ở trong huyệt động xoay chuyển vài vòng, Diệp Tranh vẫn quyết định tạm thời cư ngụ ở đây, ít nhất là trước khi tìm được nơi ở thích hợp hơn cô muốn có một nơi để che mưa tránh gió.
Đúng lúc nào, cô nghe thấy “Rào –” một tiếng, theo bản năng cô nhìn ra bên ngoài, một bóng người màu đen đang ở bên ngoài thác nước.
Chân so với ý thức của Diệp Tranh càng nhanh hơn, cô lập tức chạy về phía ngược lại, giương cung lên. Trong nháy mắt, một tên to xác xuyên qua thác nước, nặng nề nện lên trên nền đá ẩm ướt trơn tuột, sau đó trượt về phía trước cho đến khi đầu nó va lên bích thạch sâu bên trong hang động. Diệp Tranh nghe thấy một tiếng “Cành Cạch” vang dội, nó mới ngừng lại.
Diệp Tranh chậm rãi buông dây cung bị kéo căng ra, từ từ đến gần tên to xác đang nằm úp sấp không nhúc nhích kia. Chính là tên người cá đã đưa đồ ăn cho cô.
Nhìn qua, nó bị đụng không nhẹ, Diệp Tranh đến gần mà nó cũng không có phản ứng gì.
Diệp Tranh thả đồ vật trong tay ra, ngồi xổm người bên cạnh nó, có chút bận tâm, không xác định hỏi: “Này… Cậu có sao không…”
Nó vẫn không có phản ứng, Diệp Tranh cẩn thận từ từ đưa tay ra, sờ lên phần đầu nó bị va vào tảng đá.
Chỗ bình thường con người mọc tóc thì ở trên người nó lại mọc ra một dải gì đó trơn trượt, có vẻ nhớp dính gần giống như tảo biển.
Diệp Tranh nhìn nó không giống như tức giận, nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái, hi vọng có thể giảm đau cho nó.
Nửa ngày sau, cái đuôi khổng lồ của nó vẩy vẩy, chiếc đuôi lạnh lẽo đánh lên trên nền đá đầy rêu xanh phát ra âm thanh “Đùng Đùng”, cái đầu của nó chôn dưới cánh tay di chuyển qua, con ngươi giật giật nhìn Diệp Tranh.
“Cậu… Có sao không?” Diệp Tranh chần chờ hỏi, cô không biết người cá có phải thật sự bị đụng vào đầu hay không.
Lỗ tai nó cũng giật giật, lúc này Diệp Tranh mới phát hiện lỗ tai của nó vừa giống vây cá vừa giống vỏ sò.
Người cá duỗi móng vuốt lạnh lẽo ra, nắm chặt mắt cá chân của Diệp Tranh, sau đó xoa xoa mu bàn chân của cô.
Diệp Tranh không biết nên nói cái gì, yên lặng kéo móng vuốt nó ra, đỡ đầu gối đứng lên.
Người cá có chút thất vọng, nó nhìn thẳng Diệp Tranh một lúc rồi cũng bò dậy, lần nữa đứng ở trước mặt cô. Tiếp đó, nó chuyển đầu qua một bên, đánh giá cái huyệt động này.
“Rất tuyệt phải không?” Diệp Tranh nói, cũng mặc kệ nó nghe hiểu hay không.
Ngăn ngắn không tới hai ngày, cảm giác của Diệp Tranh đối với nó đã từ sợ hãi biến thành thân cận, một phần cũng vì cô cảm thấy người cá cũng thuộc chủng tộc có trí tuệ.
“Tôi dự định tạm thời ở đây, trước tiên cần tìm nhánh cây trải đều mặt đất, rồi phủ một lớp lá và cỏ khô lên, nếu có thể tìm được……. Tôi dự định đi xem xung quanh một chút, xem xem có thể tìm nơi thích hợp hơn không, nơi ở…”
Cô dừng lải nhải, bởi vì người cá cũng chẳng quan tâm con người đang trước mặt nó đang lảm nhảm cái gì.
Nó dùng ngón tay nâng lên vải vụn quần jean Diệp Tranh để ở một bên.
Lúc tắm, Diệp Tranh đã cởi quần jean ra, vì không muốn lãng phí cho nên cô vẫn mang theo quần jean đã biến thành mảnh vải bên người.
Mắt người cá không nháy một cái nhìn bắp đùi trơn mềm của Diệp Tranh, sau đó đưa vải vụn qua cho cô.
“Cảm, cảm ơn.” Diệp Tranh không hiểu ra sao tiếp nhận một đống vải vóc không cách nào có thể mặc lên người được nữa, chậm chạp nói.
Vải? Nếu cô nhớ không lầm, trong nước cũng có những vật mềm mại như vải, giống như… giống như tóc của nó.
“Cậu có thể tìm được cái này không?” Cô vội vàng hỏi, chỉ chỉ bộ áo trên người. Khoa tay múa chân, trông rất dài.
“Mềm mại, rất lớn, bị mặt trời chiếu sẽ khô quắp….”
Cô dựa theo hình ảnh của rong biển để hình dung, vụng về diễn tả bằng tay. Diệp Tranh nghĩ, cho dù tảo biển không thể mặc thì vẫn còn có rong biển, cô cũng có thể dùng chúng để bện thành dây thừng hoặc những vật dụng khác.
Trong ấn tượng của cô, tảo biển có độ dẻo cực cao.
Cô liên tục khoa tay rất lâu, người cá vẫn chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn chăm chú.
Diệp Tranh lo lắng nó không rõ, nên cầm lấy cổ áo của mình kéo kéo: “Giống thế này, thế này…”
Người cá có vẻ đã hiểu, nó chậm rì rì dùng móng vuốt cầm lấy cổ áo của Diệp Tranh lên.
Diệp Tranh còn chưa kịp nở nụ cười, người cá lại học theo dáng vẻ của Diệp Tranh, cũng kéo kéo cổ áo của cô…
“Roạt–”
Tiếng vải bị xé rách đặc biệt vang dội bên trong huyệt động, Diệp Tranh há hốc mồm.
Cô trì độn cúi đầu nhìn vạt áo phía trước bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn và gò đất nhô cao.
Diệp Tranh thống khổ nhắm chặt hai mắt lại, cô thật sự… Quá ngu!
Nếu nhảy xuống biển thêm lần nữa, cô có thể quay trở lại vùng biển Caribbean – tuy lại phải rơi xuống biển – Diệp Tranh vẫn sẽ làm. Có điều, cô không chắc chắn mình có thể trở về, mà cô cũng không dám đem tính mạng mình ra đánh cược trên phương diện này.
Diệp Tranh nghĩ, với hoàn cảnh hiện tại, điều tốt nhất cô có thể làm là chuẩn bị cho cuộc sống lâu dài ở nơi này. Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ vẫn còn đang trông ngóng cô ở nhà, cô cảm thấy thống khổ cực kỳ.
“Không được,” cô nói nhỏ với chính mình, “Mày phải quên những thứ này đi, lấy lại tinh thần, hết thảy sẽ tốt đẹp.”
“Đúng, hết thảy sẽ tốt đẹp.” Diệp Tranh yên lặng tự khuyến khích bản thân, sau đó cô vác cung và tên lên vai, đi thẳng về phía trước.
Cô biết mình cần tìm những gì: Một nơi có thể phòng tránh rắn độc và dã thú, có thể che mây tránh gió, lại gần nguồn nước.
Diệp Tranh cũng không dám khẳng định vận may của mình có bao nhiêu tốt, thế nhưng cô vẫn đi thẳng dọc theo đường bờ biển. Cô rất hi vọng mình có thể tìm thấy cửa biển, như thế cô sẽ không cần tiến vào rừng rậm, cũng sẽ không cần quá lo lắng về sự an toàn của bản thân.
Cô không biết mình đã đi bao xa, ở nơi ngày đêm dài đằng đẳng này, cô đi từ lúc trời đầy sao cho đến tận khi mặt trời đã mọc sừng sững giữa trời – tạm thời cứ xem ngôi sao tỏa nhiệt kia là mặt trời đi.
Diệp Tranh cảm thấy mình sắp bị mặt trời đốt đến bốc hơi, mồ hôi không ngừng chảy ra, làm toàn thân quần áo của cô ướt đẫm.
Diệp Tranh cuối cùng đặt mông ngồi dưới một góc cây cành lá lớn xum xuê rậm rạp.
Hiện tại, cô không còn nhìn thấy loài cây nhà họ dừa có tán lá mọc ra từ đầu ngọn cây nào nữa. Cái cây trước mặt cô, lá của nó cực kỳ to, vô số tán lá lại vươn dài từ thân cây tản ra bốn phía xung quanh.
Cô từng ngụm uống hết mấy trái nước quả cuối cùng cô mang theo bên người, cô mệt mỏi thoát lực, thả lỏng người nằm xuống một bên, nhắm mắt lại thở phì phò. Cho dù trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không mấy dễ dàng có thể tìm được một nơi ở lý tưởng, nhưng giờ phút này Diệp Tranh vẫn bị sự thất vọng bao trùm.
Khi cô nhắm mắt lại, đem hết thảy động tĩnh đặt vào lỗ tai của mình, cô bỗng nghe thấy… Tiếng nước.
Không, cái này cũng không giống với tiếng nước, nói chính xác hơn, nó là tiếng thác nước.
Diệp Tranh có chút kích động, càng cẩn thận nghe, không sai, xác thực là tiếng thác nước, không phải tiếng sóng biển đánh vào bờ cát.
Cô lần nữa lấy lại tinh thần, Diệp Tranh đợi đến lúc mồ hôi trên người khô đi mới từ dưới đất đứng dậy.
Diệp Tranh chỉ đi một đoạn, rồi nhắm mắt lại cẩn thận xác định vị trí phát ra âm thanh, sau đó hướng về phía đó đi.
Lần này, vận may đã đến với cô.
Diệp Tranh đi một quãng đường rất dài, quẹo qua mấy khúc quanh, sau khi cắn răng xuyên qua một cánh rừng cây, cô phát hiện mình đứng gần một thác nước không mấy lớn.
Thác nước rất cao, khoảng chừng năm mươi mét, thế nhưng tính từ nơi thác nước đổ xuống thì hồ nước chỉ trải dài chừng mười mét, rồi đổ ra vịnh biển.
Diệp Tranh hiện đang đứng ngay bên cạnh vịnh biển, đại khái là bởi vì dòng nước giột rửa, cho nên kế bên vịnh biển có rất nhiều tảng đá lớn.
Diệp Tranh đi dọc theo bờ hồ đến bên cạnh thác nước, bọt nước mát lạnh từng chút bắn lên mặt Diệp Tranh, khiến cho một người vừa khát vừa nóng như cô cảm thấy mát mẻ thoải mái.
Cô cúi người xuống, vốc nước lên uống một ngụm, sau một thời gian dài cuối cùng cũng có nước ngọt để hòa dịu cuống họng khô rát của cô. Dưới tác động của thác nước, nước hồ cực kỳ trong suốt. Diệp Tranh có thể nhìn thấy rất nhiều cá nhỏ đang khoái hoạt bơi lội trong nước, không có bất kỳ sinh vật kỳ quái nào.
Tâm trạng Diệp Tranh thoáng bình ổn lại một chút, cô cởi chiếc quần jean đã bị xé thành mảnh ra, sau đó luồn một chân vào trong nước.
Thật mát.
Cô nhanh chóng cởi quần áo trên người xuống, rồi tiến cả người vào trong hồ nước, trong lúc ngâm mình trong nước, cô thuận tiện giặt quần áo và đồ lót. Sau đó trải phẳng chúng ra trên một tảng nham thạch để hông khô dưới ánh nắng mặt trời, còn bản thân thì trần truồng ngồi trên một tảng đá bên cạnh phơi nắng.
Sau khi tẩy sạch một thân uể oải, Diệp Tranh bắt đầu cân nhắc đến việc xây dựng chỗ ở.
Cô mặc lại bộ quần áo đã khô một nửa lên người, sau đó dựa vào những tảng đá nhỏ nhô ra trên vách đá bắt đầu trèo lên. Khi Diệp Tranh quan sát bốn phía xung quanh, cô phát hiện phía trên hồ nước khoảng chừng ba, bốn mét, ngay phía sau thác nước có bóng râm. Cô đoán sau lưng thác nước có hang động.
Khi Diệp Tranh nhoài người trên tảng đá nhìn vào bên trong, cô vui mừng phát hiện, quả nhiên có hang động! Cô cẩn thận từng li từng tí chân trần đi trên những phiến đá bóng loáng đã bị nước cọ rửa, khó nhọc đi vào bên trong.
Cái huyệt động này tương đối nhỏ, nhưng cửa động lại được dòng nước ào ào chảy che khuất, tạo ra một khoảng không gian riêng biệt, cho nên Diệp Tranh cảm thấy hết sức an toàn.
Tuy nhiên, khuyết điểm của nó cũng hết sức rõ ràng, trong động cực kỳ ẩm ướt, chỗ tiếp xúc với thác nước thì không cần phải nói, nhưng sâu bên trong hang động lại mọc đầy rêu xanh. Hơn nữa những tảng đá bên ngoài động quá trơn, không cẩn thận có thể dễ dàng trượt ngã vào trong hồ nước phía dưới.
Ở trong huyệt động xoay chuyển vài vòng, Diệp Tranh vẫn quyết định tạm thời cư ngụ ở đây, ít nhất là trước khi tìm được nơi ở thích hợp hơn cô muốn có một nơi để che mưa tránh gió.
Đúng lúc nào, cô nghe thấy “Rào –” một tiếng, theo bản năng cô nhìn ra bên ngoài, một bóng người màu đen đang ở bên ngoài thác nước.
Chân so với ý thức của Diệp Tranh càng nhanh hơn, cô lập tức chạy về phía ngược lại, giương cung lên. Trong nháy mắt, một tên to xác xuyên qua thác nước, nặng nề nện lên trên nền đá ẩm ướt trơn tuột, sau đó trượt về phía trước cho đến khi đầu nó va lên bích thạch sâu bên trong hang động. Diệp Tranh nghe thấy một tiếng “Cành Cạch” vang dội, nó mới ngừng lại.
Diệp Tranh chậm rãi buông dây cung bị kéo căng ra, từ từ đến gần tên to xác đang nằm úp sấp không nhúc nhích kia. Chính là tên người cá đã đưa đồ ăn cho cô.
Nhìn qua, nó bị đụng không nhẹ, Diệp Tranh đến gần mà nó cũng không có phản ứng gì.
Diệp Tranh thả đồ vật trong tay ra, ngồi xổm người bên cạnh nó, có chút bận tâm, không xác định hỏi: “Này… Cậu có sao không…”
Nó vẫn không có phản ứng, Diệp Tranh cẩn thận từ từ đưa tay ra, sờ lên phần đầu nó bị va vào tảng đá.
Chỗ bình thường con người mọc tóc thì ở trên người nó lại mọc ra một dải gì đó trơn trượt, có vẻ nhớp dính gần giống như tảo biển.
Diệp Tranh nhìn nó không giống như tức giận, nhẹ nhàng xoa đầu nó một cái, hi vọng có thể giảm đau cho nó.
Nửa ngày sau, cái đuôi khổng lồ của nó vẩy vẩy, chiếc đuôi lạnh lẽo đánh lên trên nền đá đầy rêu xanh phát ra âm thanh “Đùng Đùng”, cái đầu của nó chôn dưới cánh tay di chuyển qua, con ngươi giật giật nhìn Diệp Tranh.
“Cậu… Có sao không?” Diệp Tranh chần chờ hỏi, cô không biết người cá có phải thật sự bị đụng vào đầu hay không.
Lỗ tai nó cũng giật giật, lúc này Diệp Tranh mới phát hiện lỗ tai của nó vừa giống vây cá vừa giống vỏ sò.
Người cá duỗi móng vuốt lạnh lẽo ra, nắm chặt mắt cá chân của Diệp Tranh, sau đó xoa xoa mu bàn chân của cô.
Diệp Tranh không biết nên nói cái gì, yên lặng kéo móng vuốt nó ra, đỡ đầu gối đứng lên.
Người cá có chút thất vọng, nó nhìn thẳng Diệp Tranh một lúc rồi cũng bò dậy, lần nữa đứng ở trước mặt cô. Tiếp đó, nó chuyển đầu qua một bên, đánh giá cái huyệt động này.
“Rất tuyệt phải không?” Diệp Tranh nói, cũng mặc kệ nó nghe hiểu hay không.
Ngăn ngắn không tới hai ngày, cảm giác của Diệp Tranh đối với nó đã từ sợ hãi biến thành thân cận, một phần cũng vì cô cảm thấy người cá cũng thuộc chủng tộc có trí tuệ.
“Tôi dự định tạm thời ở đây, trước tiên cần tìm nhánh cây trải đều mặt đất, rồi phủ một lớp lá và cỏ khô lên, nếu có thể tìm được……. Tôi dự định đi xem xung quanh một chút, xem xem có thể tìm nơi thích hợp hơn không, nơi ở…”
Cô dừng lải nhải, bởi vì người cá cũng chẳng quan tâm con người đang trước mặt nó đang lảm nhảm cái gì.
Nó dùng ngón tay nâng lên vải vụn quần jean Diệp Tranh để ở một bên.
Lúc tắm, Diệp Tranh đã cởi quần jean ra, vì không muốn lãng phí cho nên cô vẫn mang theo quần jean đã biến thành mảnh vải bên người.
Mắt người cá không nháy một cái nhìn bắp đùi trơn mềm của Diệp Tranh, sau đó đưa vải vụn qua cho cô.
“Cảm, cảm ơn.” Diệp Tranh không hiểu ra sao tiếp nhận một đống vải vóc không cách nào có thể mặc lên người được nữa, chậm chạp nói.
Vải? Nếu cô nhớ không lầm, trong nước cũng có những vật mềm mại như vải, giống như… giống như tóc của nó.
“Cậu có thể tìm được cái này không?” Cô vội vàng hỏi, chỉ chỉ bộ áo trên người. Khoa tay múa chân, trông rất dài.
“Mềm mại, rất lớn, bị mặt trời chiếu sẽ khô quắp….”
Cô dựa theo hình ảnh của rong biển để hình dung, vụng về diễn tả bằng tay. Diệp Tranh nghĩ, cho dù tảo biển không thể mặc thì vẫn còn có rong biển, cô cũng có thể dùng chúng để bện thành dây thừng hoặc những vật dụng khác.
Trong ấn tượng của cô, tảo biển có độ dẻo cực cao.
Cô liên tục khoa tay rất lâu, người cá vẫn chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn chăm chú.
Diệp Tranh lo lắng nó không rõ, nên cầm lấy cổ áo của mình kéo kéo: “Giống thế này, thế này…”
Người cá có vẻ đã hiểu, nó chậm rì rì dùng móng vuốt cầm lấy cổ áo của Diệp Tranh lên.
Diệp Tranh còn chưa kịp nở nụ cười, người cá lại học theo dáng vẻ của Diệp Tranh, cũng kéo kéo cổ áo của cô…
“Roạt–”
Tiếng vải bị xé rách đặc biệt vang dội bên trong huyệt động, Diệp Tranh há hốc mồm.
Cô trì độn cúi đầu nhìn vạt áo phía trước bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn và gò đất nhô cao.
Diệp Tranh thống khổ nhắm chặt hai mắt lại, cô thật sự… Quá ngu!
/28
|