Edit: Trần “Đệ, đệ tử không dám!” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lý Diệu Ẩn mặc dù là người nóng nảy hay hấp tấp, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, vừa thấy sư phụ nổi giận lập tức gió chiều nào theo chiều đó nói: “Nếu nha đầu này nhận trọng trách phá giải câu đố Thiên thư, vậy một khắc cũng không thể trì hoãn nữa. Người thường tu tiên, nếu tư chất kém thì muốn tu đến khi mở được linh khiếu cũng phải mất vài thập niên. Ôi chao, vài thập niên, chỉ sợ đến lúc đó trời đất đều hủy cả rồi. Cho nên đệ tử nghĩ – -, đại sư huynh làm sư phụ cho nha đầu này là thích hợp nhất, sư phụ người coi bản lĩnh của Phong Nhi là biết!”
Sắc mặt biến đổi, vẻ mặt Bạch Chí Thanh xanh mét trừng mắt nhìn Ngũ sư đệ. Nói thật là hay, nhưng nhỡ đâu hắn phải thu tiểu ma nữ này làm đồ đệ, đến lúc đó hắn phải dốc lòng dạy dỗ hay không nên dốc lòng? Nếu dốc lòng dạy dỗ, vạn nhất sau khi nàng học thành không đi giúp đỡ sư môn hóa giải kiếp nạn Càn Khôn, ngược lại Trợ trụ vi ngược, giúp đỡ ma đầu kia đảo điên Càn Khôn, vậy Bạch Chí Thanh hắn chết ngàn lần không đủ tạ tội. Nghiến chặt răng, Bạch Chí Thanh nắm chặt hai nắm tay, lương tâm và lý trí đánh nhau kịch liệt trong đầu! Sự việc rất quan trọng, không thể không cẩn thận suy nghĩ! “Nếu nói là – -” Nhận được “mị nhãn” sư phụ không ngừng ném tới, lão Tứ luôn kiệm lời cũng đứng ngồi không yên, né tránh ánh mắt của Đại sư huynh nói: “Luận tu vi, võ công, mấy sư huynh đệ chúng ta chỉ có Đại sư huynh giỏi nhất, luận về dạy dỗ đồ đệ, mỗi đệ tử tọa hạ đều nhân phẩm xuất chúng, tu vi phi phàm – – vẫn là đại sư huynh làm sư phụ giỏi, thế nên – -“ “Không được, không được!” Thấy tất cả mọi người đều đẩy mình cho lão lông trắng, Đường Đường nóng nảy, nhăn mặt nhăn mũi nói: “Cả ngày hắn muốn giết ta, để ta làm đệ tử của hắn, trong lòng ta sẽ có bóng ma tâm lý, học hành không tốt!” “Hì hì, vậy hay là Nhị sư đệ đi!” Nghe tiểu ma nữ nói thế, trái tim Bạch Chí Thanh thả lòng, trong lòng nở nuuj cười, nha đầu này chống cự lại dù sao vẫn tốt hơn việc hắn từ chối! “Nhị sư đệ tính tình thuần hậu, lại rất kiên nhẫn, tu vi cũng không kém ta nhiều, làm sư phụ cho nha đầu này là thích hợp nhất! Chẳng những có thể dạy nàng phương pháp tu tiên, còn có thể dạy nàng quay lại con đường lương thiện!” “Sao có thể thế được!” Lão nhị cũng sốt ruột, trọng trách nặng nề như vậy sao có thể trọn hắn? Hơn nữa, nếu cả ngày đều phải dạy tiểu nha đầu này, vậy hắn đâu còn thời gian nghiên cứu đan dược, không thể thu, kiên quyết không thu. “Sư phụ, ngài không phải không biết, đệ tử nói năng luôn vụng về, lại say mê y thuật. Nếu là đệ tử tu tiên bình thường thì đệ tử cũng thu, nhưng nha đầu này là người sẽ phá giải câu đố của thiên thư, không phải người bình thường. Đệ tử bất tài, việc nha đầu này hóa giải đại kiếp nạn của Càn Khôn là đại sự, đệ tử trăm triệu lần không dám trở thành tội nhân thiên cổ. “Vậy Tam sư đệ đi!” Thấy Nhị sư đệ dùng cái cớ “nói năng vụng về” từ chối trôi chảy như thế, Bạch Chí Thanh cũng nóng nảy, quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn một người, đành phải đẩy lên đầu Tam sư đệ, cái người lúc nào cũng không có việc gì làm đi. “Đệ hả?” Đôi mắt hoa đào hơi xao động, A Lãng khì một tiếng, nở nụ cười: “Có thể – -“ “Không được!” Có người đồng ý rồi, nhưng Huyền Thiên chân nhân lại nhảy dựng lên. Tam đồ đệ này lão hiểu rõ, vì thiên phú cực cao, cho nên đâm ra lười, lười đến nỗi cả ngày chỉ thích “ngồi” trên bồ đoàn, chẳng ai hay là nó đang tu hành hay đang ngủ. (=.=”’) Để nó dạy nha đầu này, chỉ sợ trời đất hóa tro rồi mà nàng vẫn chưa mở được linh khiếu. Lén thở phào một cái, Đường Đường kỳ thật cũng không muốn làm đồ đệ của “sói đào hoa” này. Xét thấy hắn có nhiều quái chiêu, hơi một tí là lấy kim đâm huyệt thái dương, làm đồ đệ của hắn chỉ sợ chết cũng không biết mình chết thế nào. “Nếu đã không có người muốn thu ta – -” Đường Đường nở nụ cười, mắt hạnh ngắm Mặc Phong từ dưới lên trên lại từ trên xuống dưới. Để “liên hoa nam” dạy nàng đi, vừa hay mọi người cùng tham khảo xem làm thế nào để trói chặt “ma tâm”. “Các ngươi người nào cũng không muốn gánh vác trọng trách này, vậy vi sư sẽ chỉ định!” Phẩy ống tay áo, Huyền Thiên chân nhân trầm mặt… ***************************************** Một ngọn núi nho nhỏ, chỉ cao khoảng mười tầng lầu. Đỉnh núi chìm trong tuyết trắng long lanh, chân núi là nhiều loại hoa cỏ khó phân biệt, một dòng nước nhỏ từ vách núi chảy xuống, hơi nước bốc lên bị ánh mặt trời chiếu vào, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giữa cánh đồng hoa, Tử Tô ngồi đó, trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười yếu ớt mang theo ngại ngùng và ôn nhu. “Nói như vậy, Ngũ Tôn của Tiên giới đều trở thành sư phụ ngươi?” “Đúng thế!” Quệt miệng, Đường Đường nửa quỳ trên mặt đất đứng lên, nghiêng một ống trúc, một dòng nước nhỏ chậm rãi nhỏ giọt vào trong mắt Tử Tô: “Cả năm người cứ nhìn ta chằm chằm, khiến lão nương đi nhà xí cũng vội vội vàng vàng!” “Khụ!” Muốn cười lại bị sặc nước, Tử Tô không nhịn được hơi ho khan, hơi lạnh của nước suối thấm vào miệng, mang theo một vị thanh mát. “Hừ, cười nữa đi! Ai bảo dám vui sướng khi người gặp họa!” Tiếng nói tức giận vang lên bên tai, ống tay áo mềm mại phất qua khuôn mặt, Tử Tô biết Đường Đường đang lau nước đọng trên mặt cho mình, nên nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cám ơn!” “Không cần cám ơn!” Cong ngón tay nâng cằm Tử Tô, Đường Đường cười như kẻ gian chiếm được món hời, cười khùng khục: “Ngoan, chuẩn bị rửa mắt còn lại!” “Được!” Khẽ mím môi, Tử Tô nghe lời ngẩng đầu lên, hai bàn tay lại không tự chủ được xiết chặt lại, nổi lên hai vết gân xanh. Ngón tay của Đường Đường, đụng vào cằm hắn, khiến hắn có cảm giác như có lửa đốt trên da thịt, đốt vào tận trong đáy lòng. Tử Tô không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được, mặt hắn giờ chắc chắn rất đỏ, quả nhiên – - “A ha, Tử Tô, da của ngươi thật đẹp đó! Tựa như cái câu quảng cáo: ‘Trong trắng có ánh hồng, đẹp không giống người thường’, ha ha, khiến ta ghen tị quá!” “Đường Đường….” Xấu hổ cười, hai bàn tay Tử Tô đã chảy đầy mồ hôi. Lần nào cũng thế, mỗi lần Đường Đường trêu chọc ca ngợi da của hắn sẽ khiến hắn không biết phải làm sao, không biết nên dùng phản ứng thế nào. Vui mừng sẽ có vẻ rất kiêu ngạo, tỏ vẻ tất nhiên sẽ rất có vẻ lập dị, trầm mặc có vẻ chất phác, bác bỏ sẽ có vẻ rất nhỏ mọn… Aiiii! Than nhẹ một tiếng, ho nhẹ thêm một hồi để khép lại bất an và không an ổn trong lòng, Tử Tô khép mắt lại, để nước suối trong mắt chậm rãi khô đi, cố gắng bình ổn sóng cuộn trong lòng. Hắn không phải thiếu niên không rành thế sự, hắn cũng từng được vô số giai lệ dung mạo khuynh thành vây quanh hầu hạ, nhưng chưa từng có một người nào như Đường Đường, khiến hắn khi thì vui mừng, thoải mái, lúc lại luống cuống không biết làm sao, lại càng khiến hắn mỗi khi ở một mình – – kìm lòng không được mà nhớ nhung. Khi thấy nàng thì thấp thỏm vui mừng, không thấy nàng thì tưởng niệm không ngừng! “Đường Đường,” Nhăn mi, trong nụ cười của thiếu niên lần đầu biết đến tình yêu có thêm một tia chua xót nhàn nhạt, , “Xin lỗi!”
Sắc mặt biến đổi, vẻ mặt Bạch Chí Thanh xanh mét trừng mắt nhìn Ngũ sư đệ. Nói thật là hay, nhưng nhỡ đâu hắn phải thu tiểu ma nữ này làm đồ đệ, đến lúc đó hắn phải dốc lòng dạy dỗ hay không nên dốc lòng? Nếu dốc lòng dạy dỗ, vạn nhất sau khi nàng học thành không đi giúp đỡ sư môn hóa giải kiếp nạn Càn Khôn, ngược lại Trợ trụ vi ngược, giúp đỡ ma đầu kia đảo điên Càn Khôn, vậy Bạch Chí Thanh hắn chết ngàn lần không đủ tạ tội. Nghiến chặt răng, Bạch Chí Thanh nắm chặt hai nắm tay, lương tâm và lý trí đánh nhau kịch liệt trong đầu! Sự việc rất quan trọng, không thể không cẩn thận suy nghĩ! “Nếu nói là – -” Nhận được “mị nhãn” sư phụ không ngừng ném tới, lão Tứ luôn kiệm lời cũng đứng ngồi không yên, né tránh ánh mắt của Đại sư huynh nói: “Luận tu vi, võ công, mấy sư huynh đệ chúng ta chỉ có Đại sư huynh giỏi nhất, luận về dạy dỗ đồ đệ, mỗi đệ tử tọa hạ đều nhân phẩm xuất chúng, tu vi phi phàm – – vẫn là đại sư huynh làm sư phụ giỏi, thế nên – -“ “Không được, không được!” Thấy tất cả mọi người đều đẩy mình cho lão lông trắng, Đường Đường nóng nảy, nhăn mặt nhăn mũi nói: “Cả ngày hắn muốn giết ta, để ta làm đệ tử của hắn, trong lòng ta sẽ có bóng ma tâm lý, học hành không tốt!” “Hì hì, vậy hay là Nhị sư đệ đi!” Nghe tiểu ma nữ nói thế, trái tim Bạch Chí Thanh thả lòng, trong lòng nở nuuj cười, nha đầu này chống cự lại dù sao vẫn tốt hơn việc hắn từ chối! “Nhị sư đệ tính tình thuần hậu, lại rất kiên nhẫn, tu vi cũng không kém ta nhiều, làm sư phụ cho nha đầu này là thích hợp nhất! Chẳng những có thể dạy nàng phương pháp tu tiên, còn có thể dạy nàng quay lại con đường lương thiện!” “Sao có thể thế được!” Lão nhị cũng sốt ruột, trọng trách nặng nề như vậy sao có thể trọn hắn? Hơn nữa, nếu cả ngày đều phải dạy tiểu nha đầu này, vậy hắn đâu còn thời gian nghiên cứu đan dược, không thể thu, kiên quyết không thu. “Sư phụ, ngài không phải không biết, đệ tử nói năng luôn vụng về, lại say mê y thuật. Nếu là đệ tử tu tiên bình thường thì đệ tử cũng thu, nhưng nha đầu này là người sẽ phá giải câu đố của thiên thư, không phải người bình thường. Đệ tử bất tài, việc nha đầu này hóa giải đại kiếp nạn của Càn Khôn là đại sự, đệ tử trăm triệu lần không dám trở thành tội nhân thiên cổ. “Vậy Tam sư đệ đi!” Thấy Nhị sư đệ dùng cái cớ “nói năng vụng về” từ chối trôi chảy như thế, Bạch Chí Thanh cũng nóng nảy, quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn một người, đành phải đẩy lên đầu Tam sư đệ, cái người lúc nào cũng không có việc gì làm đi. “Đệ hả?” Đôi mắt hoa đào hơi xao động, A Lãng khì một tiếng, nở nụ cười: “Có thể – -“ “Không được!” Có người đồng ý rồi, nhưng Huyền Thiên chân nhân lại nhảy dựng lên. Tam đồ đệ này lão hiểu rõ, vì thiên phú cực cao, cho nên đâm ra lười, lười đến nỗi cả ngày chỉ thích “ngồi” trên bồ đoàn, chẳng ai hay là nó đang tu hành hay đang ngủ. (=.=”’) Để nó dạy nha đầu này, chỉ sợ trời đất hóa tro rồi mà nàng vẫn chưa mở được linh khiếu. Lén thở phào một cái, Đường Đường kỳ thật cũng không muốn làm đồ đệ của “sói đào hoa” này. Xét thấy hắn có nhiều quái chiêu, hơi một tí là lấy kim đâm huyệt thái dương, làm đồ đệ của hắn chỉ sợ chết cũng không biết mình chết thế nào. “Nếu đã không có người muốn thu ta – -” Đường Đường nở nụ cười, mắt hạnh ngắm Mặc Phong từ dưới lên trên lại từ trên xuống dưới. Để “liên hoa nam” dạy nàng đi, vừa hay mọi người cùng tham khảo xem làm thế nào để trói chặt “ma tâm”. “Các ngươi người nào cũng không muốn gánh vác trọng trách này, vậy vi sư sẽ chỉ định!” Phẩy ống tay áo, Huyền Thiên chân nhân trầm mặt… ***************************************** Một ngọn núi nho nhỏ, chỉ cao khoảng mười tầng lầu. Đỉnh núi chìm trong tuyết trắng long lanh, chân núi là nhiều loại hoa cỏ khó phân biệt, một dòng nước nhỏ từ vách núi chảy xuống, hơi nước bốc lên bị ánh mặt trời chiếu vào, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giữa cánh đồng hoa, Tử Tô ngồi đó, trên khuôn mặt thanh tú là nụ cười yếu ớt mang theo ngại ngùng và ôn nhu. “Nói như vậy, Ngũ Tôn của Tiên giới đều trở thành sư phụ ngươi?” “Đúng thế!” Quệt miệng, Đường Đường nửa quỳ trên mặt đất đứng lên, nghiêng một ống trúc, một dòng nước nhỏ chậm rãi nhỏ giọt vào trong mắt Tử Tô: “Cả năm người cứ nhìn ta chằm chằm, khiến lão nương đi nhà xí cũng vội vội vàng vàng!” “Khụ!” Muốn cười lại bị sặc nước, Tử Tô không nhịn được hơi ho khan, hơi lạnh của nước suối thấm vào miệng, mang theo một vị thanh mát. “Hừ, cười nữa đi! Ai bảo dám vui sướng khi người gặp họa!” Tiếng nói tức giận vang lên bên tai, ống tay áo mềm mại phất qua khuôn mặt, Tử Tô biết Đường Đường đang lau nước đọng trên mặt cho mình, nên nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cám ơn!” “Không cần cám ơn!” Cong ngón tay nâng cằm Tử Tô, Đường Đường cười như kẻ gian chiếm được món hời, cười khùng khục: “Ngoan, chuẩn bị rửa mắt còn lại!” “Được!” Khẽ mím môi, Tử Tô nghe lời ngẩng đầu lên, hai bàn tay lại không tự chủ được xiết chặt lại, nổi lên hai vết gân xanh. Ngón tay của Đường Đường, đụng vào cằm hắn, khiến hắn có cảm giác như có lửa đốt trên da thịt, đốt vào tận trong đáy lòng. Tử Tô không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được, mặt hắn giờ chắc chắn rất đỏ, quả nhiên – - “A ha, Tử Tô, da của ngươi thật đẹp đó! Tựa như cái câu quảng cáo: ‘Trong trắng có ánh hồng, đẹp không giống người thường’, ha ha, khiến ta ghen tị quá!” “Đường Đường….” Xấu hổ cười, hai bàn tay Tử Tô đã chảy đầy mồ hôi. Lần nào cũng thế, mỗi lần Đường Đường trêu chọc ca ngợi da của hắn sẽ khiến hắn không biết phải làm sao, không biết nên dùng phản ứng thế nào. Vui mừng sẽ có vẻ rất kiêu ngạo, tỏ vẻ tất nhiên sẽ rất có vẻ lập dị, trầm mặc có vẻ chất phác, bác bỏ sẽ có vẻ rất nhỏ mọn… Aiiii! Than nhẹ một tiếng, ho nhẹ thêm một hồi để khép lại bất an và không an ổn trong lòng, Tử Tô khép mắt lại, để nước suối trong mắt chậm rãi khô đi, cố gắng bình ổn sóng cuộn trong lòng. Hắn không phải thiếu niên không rành thế sự, hắn cũng từng được vô số giai lệ dung mạo khuynh thành vây quanh hầu hạ, nhưng chưa từng có một người nào như Đường Đường, khiến hắn khi thì vui mừng, thoải mái, lúc lại luống cuống không biết làm sao, lại càng khiến hắn mỗi khi ở một mình – – kìm lòng không được mà nhớ nhung. Khi thấy nàng thì thấp thỏm vui mừng, không thấy nàng thì tưởng niệm không ngừng! “Đường Đường,” Nhăn mi, trong nụ cười của thiếu niên lần đầu biết đến tình yêu có thêm một tia chua xót nhàn nhạt, , “Xin lỗi!”
/186
|