Nó và Kiệt ra sau trường hóng gió, chỉ là họ ko chịu được những ánh mắt e dè nhìn hai người mỗi khi nó và Kiệt đi qua thôi..
-Gió ở đây êm thật em nhỉ?- Kiệt khẽ đưa tay đỡ lấy chiếc lá úa vàng nhẹ rơi..
Hành động đơn giản của anh làm nó càng thêm ngại ngùng, nó cười ngượng:
-À.. tên em là Phương anh ạ!
-Cùng tên với bạn thân hã!? Hì hì – Kiệt bấc giác quay lại, anh cười dịu
-Cũng đâu đến nỗi đó!- Nó hướng mắt lên trời.
Nắng bao trùm cả bầu trời, nắng dịu lấp đầy khoảng trống, nắng cất tiếng hát gọi gió..
Nó và Kiệt ngồi xuống góc cây lớn, trong không khí yên lặng gió để lại cho hai đứa, nó khẽ hát:
Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng.
Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.
Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em.
Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi.
Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi.
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên.
[Vẫn- Bích Phương]
Kiệt chợt ngẩn người trước giọng hát nàng tiên cá nhẹ nhàng mang đậm dấu ấn ngọt ngào của người con gái bên cạnh anh..
-Này.. Không phải em hát hay quá chứ?- Lát sau nó hóm hỉnh quay sang hỏi Kiệt
-Em..-Kiệt ngập ngừng.. Giọng hát thân quen của một quá khứ.. Chỉ người đó mới hát cho anh bài đó mà thôi..!
Anh chìm trong suy nghĩ của chính mình, ko có lối thoát, ko có cứu tinh.. Anh ngập sâu trong kí ức..
“-Em hát cho anh nghe đi!
-Haizzzz……Đến bao giờ anh mới đi ngủ mà thiếu em đây!?
- Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng.
Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.
Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em.
Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi.
Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi.
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên.
[Vẫn- Bích Phương]
-Khò…khò..
-Mớiđó mà anh ngủ rồi!! Bó tay..
Sau câu bông đùa là một nụ hôn nhẹ lên má, anh cười mỉm nhắm nghiền mắt lại, ko ai trên đời có thể thay thế tình yêu anh dành cho đc người ấy đc!!!”
Bỗng Kiệt thấy có gì nằng nặng trên vai mình, anh xua kí ức đi.. Về với thực tại. Nó đang dựa lên vai anh, lim dim ngủ.. đôi môi đỏ mọng hoa hồng hé nhẹ, có tiếng khò khò nho nhỏ.. Anh mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc thơm của nó, tận hưởng mùa xuân..!
-Gió ở đây êm thật em nhỉ?- Kiệt khẽ đưa tay đỡ lấy chiếc lá úa vàng nhẹ rơi..
Hành động đơn giản của anh làm nó càng thêm ngại ngùng, nó cười ngượng:
-À.. tên em là Phương anh ạ!
-Cùng tên với bạn thân hã!? Hì hì – Kiệt bấc giác quay lại, anh cười dịu
-Cũng đâu đến nỗi đó!- Nó hướng mắt lên trời.
Nắng bao trùm cả bầu trời, nắng dịu lấp đầy khoảng trống, nắng cất tiếng hát gọi gió..
Nó và Kiệt ngồi xuống góc cây lớn, trong không khí yên lặng gió để lại cho hai đứa, nó khẽ hát:
Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng.
Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.
Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em.
Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi.
Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi.
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên.
[Vẫn- Bích Phương]
Kiệt chợt ngẩn người trước giọng hát nàng tiên cá nhẹ nhàng mang đậm dấu ấn ngọt ngào của người con gái bên cạnh anh..
-Này.. Không phải em hát hay quá chứ?- Lát sau nó hóm hỉnh quay sang hỏi Kiệt
-Em..-Kiệt ngập ngừng.. Giọng hát thân quen của một quá khứ.. Chỉ người đó mới hát cho anh bài đó mà thôi..!
Anh chìm trong suy nghĩ của chính mình, ko có lối thoát, ko có cứu tinh.. Anh ngập sâu trong kí ức..
“-Em hát cho anh nghe đi!
-Haizzzz……Đến bao giờ anh mới đi ngủ mà thiếu em đây!?
- Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu lòng.
Cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên em anh nói cười.
Ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em.
Mi ngoan ngày ấy vẫn ướt đẫm khi nhớ anh
Bao đêm dài thao thức ước muốn thêm một lần ta trong tay chung lối đi.
Dù là xa xôi dù là trong mơ thôi.
Em vẫn yêu anh như ngày đầu tiên.
[Vẫn- Bích Phương]
-Khò…khò..
-Mớiđó mà anh ngủ rồi!! Bó tay..
Sau câu bông đùa là một nụ hôn nhẹ lên má, anh cười mỉm nhắm nghiền mắt lại, ko ai trên đời có thể thay thế tình yêu anh dành cho đc người ấy đc!!!”
Bỗng Kiệt thấy có gì nằng nặng trên vai mình, anh xua kí ức đi.. Về với thực tại. Nó đang dựa lên vai anh, lim dim ngủ.. đôi môi đỏ mọng hoa hồng hé nhẹ, có tiếng khò khò nho nhỏ.. Anh mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc thơm của nó, tận hưởng mùa xuân..!
/61
|