Chương 20
Thế thôi mà một tuần đã trôi qua một cách nhanh chóng. Công ty U&M của Bảo Lâm dường như đang ở trong giai đoạn phát triển. Các lời mời hợp tác cứ thế mà ồ ạt gửi đến. Và cũng vì thế, mọi người ai nấy cũng đều bận rộn với công việc của riêng mình. Kể cả giám đốc Lâm và thư ký Trâm cũng vậy. Họ thường làm việc thâu đêm mà quên cả việc ăn uống.
Ánh đèn đường dường như đang mở. Bầu trời đã bắt đầu tối hẳn đi. Mọi người trong công ty dường như đã về hết. Chỉ còn lại giám đốc Lâm và cô thì đang giải quyết các đống tài liệu. Thế mà cô và anh chưa có một thứ gì vào bụng. Nghĩ có thế, cô đứng lên và thu dọn lại các bản tài liệu rồi vào phòng làm việc của anh.
- Nè! Về thôi. - Cô nói, kèm theo là một nụ cười có chút mệt mõi.
- Cô về trước đi. Tôi muốn hoàn thành bản tài liệu này rồi về. - Bảo Lâm nói, đôi mắt vẫn dán vào xấp tài liệu.
Cô nhìn anh với vẻ ngơ ngác. Nếu cứ cố gắng mà làm việc mà quên đi sức khỏe như thế. Cũng chẳng thể có được kết quả cao.
- Từ trưa đến giờ anh chưa ăn gì mà. Đi ăn nhé, tôi vừa tìm được một quán ăn rất ngon nha. - Cô thuyết phục anh đi cho bằng được.
- Tôi nói là... - Bảo Lâm lặp lại, thế nhưng chưa nói ra thì cô đã đi đến bàn làm việc của anh, và thu dọn các đóng tài liệu sang một bên.
- Anh nghe lời một chút được không hả? Làm việc thì cũng nghĩ đến bản thân của mình chứ! - Cô tức giận nói, rồi kéo anh đi.
Đồ rắc rối và tên tóc vàng là thế, chẳng thế nói chuyện một cách nhỏ nhẹ với nhau, kết thúc những cuộc trò chuyện vẫn chỉ là những lần nổi cáo.
* * *
- Nè, tên tóc vàng! - Cô gọi.
- Gì? - Bảo Lâm hỏi, đôi đũa vẫn gắp lia lịa.
- Anh nói là anh không muốn đi ăn cơ mà? Sao lại... - Cô bịt miệng cười tủm tỉm.
Một miếng thịt to đã được vào miệng của cô. Bảo Lâm cho một miếng thịt to vào miệng của cô, rồi anh chậm rãi ăn tiếp.
- Lo ăn đi, đồ rắc rối.
Một con người hoàn hảo, cũng chẳng thể nào có thể hoàn hảo mọi mặt. Nhưng họ chỉ để người họ yêu thương nhất thấy những việc "xấu" của họ, họ có thể tự nhiên bên người ấy mà không phải phiền toái hay giả vờ bất cứ điều gì. Vậy, Bảo Lâm anh có yêu thương Trâm Anh cô không?
- Anh ăn chậm chậm thôi. Không sợ mấy chị "con gái" nhìn thấy sao? Sẽ mất hết phong độ đó. - Cô vừa nhai nhai, vừa nói.
- Đó không phải là chuyện của tôi. - Bảo Lâm nói, vẫn tiếp tục ăn.
Cô thở dài, người trước mặt của cô đây cứ như là một tảng băng được lấy về từ Bắc Băng Dương vậy. Anh lạnh lẽo chẳng thể nào tan. Và khi được đặt ở đó, tảng băng anh học cách tiết kiệm lời nói một cách rút gọn nhất có thể. Thật là...
Thế là anh và cô về nhà. Bảo Lâm đang hộ tống cô về nhà, chiếc xe đã được dừng lại tại căn biệt thự của cô. Anh quay sang, đồ rắc rối đã ngủ say sưa từ khi nào. Nhìn cô bây giờ hiền lắm, đôi mắt nhắm lại, cô ngủ say sưa chẳng màng việc chi. Anh nhìn cô, bàn tay khẽ vén mái tóc đang che khuất đi nữa khuôn mặt của cô. Dường như là vô thức, anh nhẹ đặt lên một bên má của cô một nụ hôn nhẹ. Thế mà cô chẳng hề hay biết. Có lẽ cô đã rất mệt rồi, có lẽ các việc làm trong công ty đã làm cho cô kiệt sức.
Anh khẽ bế cô lên phòng nhờ sự dẫn đường của bà Trương. Cô gái này vẫn thế, vẫn dụi đầu vào ngực của anh mỗi khi được anh bế. Có lẽ lúc trước, anh hay chiều ý cô và bế cô như thế này...
- Già này không biết làm gì hơn ngoài cảm ơn cậu. Từ trước đến giờ, cậu vẫn là người lo cho cô chủ. Già mong sau này cậu vẫn như vậy. - Bà Trương nói, trong khi đang cùng cậu đi ra cổng.
Anh bất chợt ngạc nhiên. Sau này sao? Anh cũng nên nghĩ về việc đó rồi nhỉ? Khẽ chào bà Trương một cách lễ phép, anh về nhà với rất nhiều suy nghĩ... cho trương lai.
* * *
- Sao hôm nay anh lại "rủ" em đi ăn thế? - Trâm Anh cười cười nhìn Đình Dương. Chỉ có mỗi anh biết được cô thích gì và chiều chuộng cô như thế...ngoài Bảo Lâm...của ngày xưa.
- Ờ, chỉ là anh có chuyện muốn nói với em thôi mà. - Đình Dương cũng mĩm cười, một nụ cười tuyệt đẹp.
- Anh nói đi, em nghe này. - Cô vừa mút một muỗng kem đầy vào miệng, cô vừa nói.
- Em từ từ ăn thôi, anh không vội.
Theo sau đó, cô kể cho anh nghe về những ngày cô bị "hành hạ" từ Ngọc Vy. Anh nghe xong mà lòng đau thắc. Đình Dương tự nói với mình, rằng anh sẽ chăm sóc cô, sẽ bảo vệ cô, sẽ yêu thương chiều chuộng cô...bằng tình yêu của chính anh.
* * *
Thiên Vỹ ngồi thẩn thờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên tay của hắn là những bức ảnh của một cô gái, có tên là Lan Phương. Đâu ai biết được rằng, Hắn yêu cô gái đó, rất nhiều. Hắn yêu cái vẻ dịu dàng của Lan Phương, cùng khuôn mặt trong sáng ấy. Thế mà...Lan Phương chẳng yêu hắn. Cô gái đó chỉ xem hắn như một người bạn, chia sẽ và nhận lời giải thích của hắn. Và hắn cũng đã từng là một thằng ngốc, đau lòng giúp Lan Phương lấy lòng người cô ấy yêu, âm thầm bảo vệ cô ấy, tan nát khi nhìn cô ấy đau...vì không có được hạnh phúc từ người cô ấy yêu.
Nhũng bức ảnh đã được hắn bảo vệ rất kỹ càng, tất cả cứ như là bảo vật vô giá của hắn.
Hắn vẫn nhớ mùa thu năm ấy, ngọt ngào lẫn yêu thương.
...
- Thiên Vỹ, kem của anh chảy hết rồi kìa. - Lan Phương khẽ cười, nụ cười rất đẹp, rất đặt biệt.
- Ơ...ờ, anh đang ăn đây. - Hắn trả lời, rồi cứ thế mà mút từng muỗng kem vào miệng. Mặc dù, hắn chẳng thích những món ngọt.
- Mình sẽ chơi trò nào trước nhỉ? - Cô gái nhìn sơ vào tấm bản đồ của khu vui chơi, khuôn mặt rất ư là thích thú.
Thiên Vỹ mĩm cười hạnh phúc, vì đây là lần đầu tiên anh đi chơi cùng Lan Phương.
Lan Phương rất đẹp, một vẻ đẹp rất dịu dàng mà không kém phần sang trọng. Cô gái cũng đã từng nằm trong top hot-girl của trường KU nổi tiếng của thành phố.
- Em nói cho anh nghe một điều nhé! Em rất sợ đi vào khu nhà ma. Thế nhưng em rất muốn vào thử... Mình đi nha. - Lan Phương đề nghị.
- Em sợ sao? Thế thì vào làm gì? - Hắn mĩm cười, đáp lại một cách dịu dàng, chứa đầy yêu thương.
- Chỉ là thử một lần thôi. Đi nha, nha.
Thế là họ đi vào "Ngôi Nhà Ma Ám". Vừa mới bước vào, một luồng không khí lạnh đã làm cho sự quyết tâm của cô gái trở về con số "0". Lan Phương sợ hết vía, đôi chân không thể nào bước tiếp được nữa. Đổi lấy sự sợ hãi của Lan Phương, Minh Vỹ chẳng hề có biểu hiện gì là sợ hải cả. Và vì thế, hắn cổng Lan Phương ra ngoài với sự hâm mộ của mọi người. Ai ấy đi cùng cũng phải hướng mắt nhìn mà quên mất đi nổi sợ hải từ "những con ma".
...
Minh Vỹ cười nhẹ, những ký ức về Lan Phương hắn điều nhớ rất rõ. Thế nhưng...cô ấy ở đâu? Hắn nghĩ chỉ có thế, máu thù hận của hắn lại bắt đầu nổi dậy.
Có lẽ vì thế, đã biến hắn trở thành một con người tàn ác và sống trong thù hận ư? Con người có một câu nói thật đúng. "Tình yêu là thứ có thể thay đổi tất cả."
* * *
- Trâm Anh! Anh yêu em. Anh đã không xem em như một người em gái như Tuấn và Phong đã làm. Anh yêu em như là một người con trai yêu một người con gái. Anh muốn làm người bảo vệ, chăm sóc cho em. Em sẽ cho anh cơ hội chứ? - Đình Dương khẽ quỳ xuống. Khuôn mặt của anh như mọi ngày đã rất nghiêm túc, thế nhưng hôm nay lại nghiêm túc đến lạ. Cũng là vì..."tình yêu."
Cô ngạc nhiên, đầu óc trở nên rối bời. Suy nghĩ một lúc, rồi cô khẽ nói.
- Em...
_The Blue Heart_
Thế thôi mà một tuần đã trôi qua một cách nhanh chóng. Công ty U&M của Bảo Lâm dường như đang ở trong giai đoạn phát triển. Các lời mời hợp tác cứ thế mà ồ ạt gửi đến. Và cũng vì thế, mọi người ai nấy cũng đều bận rộn với công việc của riêng mình. Kể cả giám đốc Lâm và thư ký Trâm cũng vậy. Họ thường làm việc thâu đêm mà quên cả việc ăn uống.
Ánh đèn đường dường như đang mở. Bầu trời đã bắt đầu tối hẳn đi. Mọi người trong công ty dường như đã về hết. Chỉ còn lại giám đốc Lâm và cô thì đang giải quyết các đống tài liệu. Thế mà cô và anh chưa có một thứ gì vào bụng. Nghĩ có thế, cô đứng lên và thu dọn lại các bản tài liệu rồi vào phòng làm việc của anh.
- Nè! Về thôi. - Cô nói, kèm theo là một nụ cười có chút mệt mõi.
- Cô về trước đi. Tôi muốn hoàn thành bản tài liệu này rồi về. - Bảo Lâm nói, đôi mắt vẫn dán vào xấp tài liệu.
Cô nhìn anh với vẻ ngơ ngác. Nếu cứ cố gắng mà làm việc mà quên đi sức khỏe như thế. Cũng chẳng thể có được kết quả cao.
- Từ trưa đến giờ anh chưa ăn gì mà. Đi ăn nhé, tôi vừa tìm được một quán ăn rất ngon nha. - Cô thuyết phục anh đi cho bằng được.
- Tôi nói là... - Bảo Lâm lặp lại, thế nhưng chưa nói ra thì cô đã đi đến bàn làm việc của anh, và thu dọn các đóng tài liệu sang một bên.
- Anh nghe lời một chút được không hả? Làm việc thì cũng nghĩ đến bản thân của mình chứ! - Cô tức giận nói, rồi kéo anh đi.
Đồ rắc rối và tên tóc vàng là thế, chẳng thế nói chuyện một cách nhỏ nhẹ với nhau, kết thúc những cuộc trò chuyện vẫn chỉ là những lần nổi cáo.
* * *
- Nè, tên tóc vàng! - Cô gọi.
- Gì? - Bảo Lâm hỏi, đôi đũa vẫn gắp lia lịa.
- Anh nói là anh không muốn đi ăn cơ mà? Sao lại... - Cô bịt miệng cười tủm tỉm.
Một miếng thịt to đã được vào miệng của cô. Bảo Lâm cho một miếng thịt to vào miệng của cô, rồi anh chậm rãi ăn tiếp.
- Lo ăn đi, đồ rắc rối.
Một con người hoàn hảo, cũng chẳng thể nào có thể hoàn hảo mọi mặt. Nhưng họ chỉ để người họ yêu thương nhất thấy những việc "xấu" của họ, họ có thể tự nhiên bên người ấy mà không phải phiền toái hay giả vờ bất cứ điều gì. Vậy, Bảo Lâm anh có yêu thương Trâm Anh cô không?
- Anh ăn chậm chậm thôi. Không sợ mấy chị "con gái" nhìn thấy sao? Sẽ mất hết phong độ đó. - Cô vừa nhai nhai, vừa nói.
- Đó không phải là chuyện của tôi. - Bảo Lâm nói, vẫn tiếp tục ăn.
Cô thở dài, người trước mặt của cô đây cứ như là một tảng băng được lấy về từ Bắc Băng Dương vậy. Anh lạnh lẽo chẳng thể nào tan. Và khi được đặt ở đó, tảng băng anh học cách tiết kiệm lời nói một cách rút gọn nhất có thể. Thật là...
Thế là anh và cô về nhà. Bảo Lâm đang hộ tống cô về nhà, chiếc xe đã được dừng lại tại căn biệt thự của cô. Anh quay sang, đồ rắc rối đã ngủ say sưa từ khi nào. Nhìn cô bây giờ hiền lắm, đôi mắt nhắm lại, cô ngủ say sưa chẳng màng việc chi. Anh nhìn cô, bàn tay khẽ vén mái tóc đang che khuất đi nữa khuôn mặt của cô. Dường như là vô thức, anh nhẹ đặt lên một bên má của cô một nụ hôn nhẹ. Thế mà cô chẳng hề hay biết. Có lẽ cô đã rất mệt rồi, có lẽ các việc làm trong công ty đã làm cho cô kiệt sức.
Anh khẽ bế cô lên phòng nhờ sự dẫn đường của bà Trương. Cô gái này vẫn thế, vẫn dụi đầu vào ngực của anh mỗi khi được anh bế. Có lẽ lúc trước, anh hay chiều ý cô và bế cô như thế này...
- Già này không biết làm gì hơn ngoài cảm ơn cậu. Từ trước đến giờ, cậu vẫn là người lo cho cô chủ. Già mong sau này cậu vẫn như vậy. - Bà Trương nói, trong khi đang cùng cậu đi ra cổng.
Anh bất chợt ngạc nhiên. Sau này sao? Anh cũng nên nghĩ về việc đó rồi nhỉ? Khẽ chào bà Trương một cách lễ phép, anh về nhà với rất nhiều suy nghĩ... cho trương lai.
* * *
- Sao hôm nay anh lại "rủ" em đi ăn thế? - Trâm Anh cười cười nhìn Đình Dương. Chỉ có mỗi anh biết được cô thích gì và chiều chuộng cô như thế...ngoài Bảo Lâm...của ngày xưa.
- Ờ, chỉ là anh có chuyện muốn nói với em thôi mà. - Đình Dương cũng mĩm cười, một nụ cười tuyệt đẹp.
- Anh nói đi, em nghe này. - Cô vừa mút một muỗng kem đầy vào miệng, cô vừa nói.
- Em từ từ ăn thôi, anh không vội.
Theo sau đó, cô kể cho anh nghe về những ngày cô bị "hành hạ" từ Ngọc Vy. Anh nghe xong mà lòng đau thắc. Đình Dương tự nói với mình, rằng anh sẽ chăm sóc cô, sẽ bảo vệ cô, sẽ yêu thương chiều chuộng cô...bằng tình yêu của chính anh.
* * *
Thiên Vỹ ngồi thẩn thờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trên tay của hắn là những bức ảnh của một cô gái, có tên là Lan Phương. Đâu ai biết được rằng, Hắn yêu cô gái đó, rất nhiều. Hắn yêu cái vẻ dịu dàng của Lan Phương, cùng khuôn mặt trong sáng ấy. Thế mà...Lan Phương chẳng yêu hắn. Cô gái đó chỉ xem hắn như một người bạn, chia sẽ và nhận lời giải thích của hắn. Và hắn cũng đã từng là một thằng ngốc, đau lòng giúp Lan Phương lấy lòng người cô ấy yêu, âm thầm bảo vệ cô ấy, tan nát khi nhìn cô ấy đau...vì không có được hạnh phúc từ người cô ấy yêu.
Nhũng bức ảnh đã được hắn bảo vệ rất kỹ càng, tất cả cứ như là bảo vật vô giá của hắn.
Hắn vẫn nhớ mùa thu năm ấy, ngọt ngào lẫn yêu thương.
...
- Thiên Vỹ, kem của anh chảy hết rồi kìa. - Lan Phương khẽ cười, nụ cười rất đẹp, rất đặt biệt.
- Ơ...ờ, anh đang ăn đây. - Hắn trả lời, rồi cứ thế mà mút từng muỗng kem vào miệng. Mặc dù, hắn chẳng thích những món ngọt.
- Mình sẽ chơi trò nào trước nhỉ? - Cô gái nhìn sơ vào tấm bản đồ của khu vui chơi, khuôn mặt rất ư là thích thú.
Thiên Vỹ mĩm cười hạnh phúc, vì đây là lần đầu tiên anh đi chơi cùng Lan Phương.
Lan Phương rất đẹp, một vẻ đẹp rất dịu dàng mà không kém phần sang trọng. Cô gái cũng đã từng nằm trong top hot-girl của trường KU nổi tiếng của thành phố.
- Em nói cho anh nghe một điều nhé! Em rất sợ đi vào khu nhà ma. Thế nhưng em rất muốn vào thử... Mình đi nha. - Lan Phương đề nghị.
- Em sợ sao? Thế thì vào làm gì? - Hắn mĩm cười, đáp lại một cách dịu dàng, chứa đầy yêu thương.
- Chỉ là thử một lần thôi. Đi nha, nha.
Thế là họ đi vào "Ngôi Nhà Ma Ám". Vừa mới bước vào, một luồng không khí lạnh đã làm cho sự quyết tâm của cô gái trở về con số "0". Lan Phương sợ hết vía, đôi chân không thể nào bước tiếp được nữa. Đổi lấy sự sợ hãi của Lan Phương, Minh Vỹ chẳng hề có biểu hiện gì là sợ hải cả. Và vì thế, hắn cổng Lan Phương ra ngoài với sự hâm mộ của mọi người. Ai ấy đi cùng cũng phải hướng mắt nhìn mà quên mất đi nổi sợ hải từ "những con ma".
...
Minh Vỹ cười nhẹ, những ký ức về Lan Phương hắn điều nhớ rất rõ. Thế nhưng...cô ấy ở đâu? Hắn nghĩ chỉ có thế, máu thù hận của hắn lại bắt đầu nổi dậy.
Có lẽ vì thế, đã biến hắn trở thành một con người tàn ác và sống trong thù hận ư? Con người có một câu nói thật đúng. "Tình yêu là thứ có thể thay đổi tất cả."
* * *
- Trâm Anh! Anh yêu em. Anh đã không xem em như một người em gái như Tuấn và Phong đã làm. Anh yêu em như là một người con trai yêu một người con gái. Anh muốn làm người bảo vệ, chăm sóc cho em. Em sẽ cho anh cơ hội chứ? - Đình Dương khẽ quỳ xuống. Khuôn mặt của anh như mọi ngày đã rất nghiêm túc, thế nhưng hôm nay lại nghiêm túc đến lạ. Cũng là vì..."tình yêu."
Cô ngạc nhiên, đầu óc trở nên rối bời. Suy nghĩ một lúc, rồi cô khẽ nói.
- Em...
_The Blue Heart_
/42
|