Chương 21
- Em...xin...lỗi. Em xin lỗi anh. - Những giọt nước mắt từ nơi khóe mắt của cô cũng đã bắt đầu tuôn trào.
Cô cảm thấy mình có lỗi nhiều lắm. Cô cứ mãi vui cười trong khi một người âm thầm nhói lòng vì cô. Là tại cô ngốc nghếch, cô cứ nghĩ là Đình Dương cứ giống như anh Tuấn và anh Phong. Cô cứ cho là tất cả bọn họ là những người anh trai tốt nhất của cô. Thế nhưng...cô sai rồi. Sự sai sót của cô đã làm cho Đình Dương phải đau lòng, cô thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh. Cô phải làm sao đây? Cô biết phải làm như thế nào đây?
Đình Dương nghe tim mình rào hét. Nó thắt lại một cách đau rát làm cho anh như muốn gục xuống. Khuôn mặt điển trai của anh như nhíu lại. Anh đang đau... Rất đau là đằng khác.
Thế...là hết rồi sao?
Nước mắt bé xíu của cô rơi rơi trên khuôn mặt đáng yêu, lại làm cho anh nhói. Thôi là thật rồi, tình yêu ấy chẳng thể nào tồn tại được rồi. "Thầm kín" mà khi tỏ tình, thì nhận lấy cũng chỉ là "thầm đau" thôi. Cô yêu cậu ấy, hình ảnh của anh cũng chẳng thể nào được xuất hiện ở nơi góc tim bé nhỏ của cô.
Đình Dương đau, thế nhưng anh chẳng thể hiện. Đôi mắt của anh nhìn cô, mà trong lòng đau xót.
Bầu trời bỗng dưng đổ xuống một cơn mưa lớn. Đình Dương vẫn đứng đó, anh không có biểu hiện là trốn tránh cả. Thế nhưng sau khi anh định thần lại, anh khẽ nhắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
- Anh đưa em về. - Giọng nói có chút khàng khàng. Vẫn nhẹ nhàng, chứa đầy vị ngọt.
Thế nhưng..."Anh không ổn".
* * *
Cô vào nhà với khuôn mặt không thể nào tệ hơn. Cô không biết phải nói gì, hay phải giải thích ra sao. Thế nên, cô chọn cách im lặng.
Đình Dương không về nhà, mà anh ra ngoài công viên. Trên tay của anh là mấy ly bia vừa mới được anh mua từ siêu thị.
Trời vẫn cứ mưa...
Anh vẫn cứ ngắm...
Cô vẫn cứ buồn...
Nhưng giọt mưa rơi vào khuôn mặt điển trai của anh, làm cho anh cảm thấy đau rát. Anh ngồi đó, uống từng ngụm bia. Lòng đau như thắt, thế nhưng anh vẫn chẳng thể hiện.
"Mưa là thế...
Vẫn vô tình nhưng chẳng vô hình...
Tựa như là tình yêu vô vọng của tôi.
Cứ vô tình, cứ vô hình, vô màu sắc.
Là vì em vô tình? Để tình yêu nhỏ bé của tôi vô màu sắc?
Hay là vì ai kia? Người mà em yêu thương nhất?
Dưới màn mưa, tôi như đơn độc.
Thế giới vạn người, nhưng sao tôi chỉ yêu mỗi em?
Thế nhưng... người em yêu cũng chẳng thể là tôi.
Lời em nói, tôi như nghẹn lại.
Biết không em? Tôi yêu em vô vọng."
Đình Dương vô thức, chọi lon bia rỗng vào thùng rác. Thế nhưng ánh mắt của anh vẫn vô định.
Bộp
Dường như, lon bia ấy đã trúng vào một người nào đó. Thế nhưng, anh không quan tâm. Anh cứ tiếp tục mở một lon khác và uống cạn.
Bộp
"Người được chọi trúng" dường như đang rất nổi giận. Cô ấy quay sang nhìn anh với khuôn mặt rất ư là...dữ.
- Này anh kia. Anh vừa phải thôi chứ! Tôi đã bỏ qua cho anh lần đầu và cố tình né đi chỗ khác rồi mà anh còn dám chọi vào tôi nữa sao hả? - Tiếng của cô ấy dường như rất giận.
Thế nhưng, Đình Dương chẳng trả lời. Thử hỏi, với tâm trạng nào để anh có thể trả lời cô ấy đây?
- Cái đồ bất lịch sự. Loại người như anh thì chị đây đã gặp rất nhiều rồi có biết không hả? Hả? - Cô gái đó nhảy lên, và...đạp một cái rõ mạnh vào người của Đình Dương.
Đình Dương nhào người xuống khỏi băng ghế. Và...bất động. Cô gái ấy bắt đầu hoảng sợ. Cô lay lay anh một cách...bạo lực.
- Này anh kia. Anh bị gì thế hả?
Sau 15 phút, anh vẫn không động đậy.
- Tôi nói gì anh có nghe không hả?
- Trời ơi! Anh bị làm sao thế?
-...
Cô gái chẳng biết làm gì hơn, cô liền gọi một chiếc xe cấp cứu với một nổi sợ hãi tột độ. Thế nhưng, không phải vì cô gái ấy lo lắng cho anh. Cô ấy chỉ lo rằng, tự mình sẽ phải gặp rắc rối.
* * *
Đình Dương mở mắt, xung quanh của anh toàn là một màu trắng xóa. Mùi thuốc nồng nặc xuyên vào mũi làm anh thấy khó chịu. Nỗi mệt trong anh cứ thế mà dâng trào. Đôi mắt của anh duy chuyển, và dừng lại tại...chiếc ghế sô pha. Nơi ấy, một cô gái đang nằm ngủ một cách ngon lành. Chẳng màng gì về hiện tại.
Dù cố lắm nên anh mới đứng dậy được, đôi chân nặng nhọc bước đến phía cô gái.
Anh kêu nhẹ... Không động tỉnh.
Anh lay lay... Vẫn bất động.
Anh kéo nhẹ vạt áo... Cũng vẫn thế.
Anh bức hai sợi tóc...
- Ashhhh! Để cho bà ngủ! - Bấy giờ, cô gái ấy mới lên tiếng với giọng bực bội.
- Tôi...đói. - Đình Dương yếu ớt nói.
Sắc mặt của anh không có một chút gì của một người khỏe mạnh cả.
Đôi mắt của cô gái mở hẳn ra. - Trời ơi! Anh làm tôi giật cả mình đó.
Đình Dương không trả lời. Anh ôm bụng với vẻ mặt đầy khó chịu. - Tôi...đói.
- Anh đói hở? Được rồi, tôi đi mua chút gì cho anh ăn nha.
Sau 5 phút, cô gái ấy đã quay lại.
- Nè anh ăn cho đở đói nha. Cháu này tôi mua mắc tiền lắm đó. - Cô gái nói, rồi đưa cho anh.
Dường như thấy được anh không còn sức để mút, thế nên cô gái ấy đã mút cho anh.
- Nè, từ từ thôi nhé! Rất nóng đó. - Cô ấy nói nhẹ nhàng, dịu dàng một cách thùy mị.
- Um...
Sau khi cô đút muỗng cháo cuối cùng, thì đó cũng là lúc tiếng chuông điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông.
- Dạ, con nghe ạ.
-...
- Dạ, con mới về nước hôm qua ạ. - Cô trở nên dịu dàng hơn.
- ...
- Con về ngay đây ạ. - Nói rồi, cô cất điện thoại. Rồi quay sang anh. - Anh có người nhà không?
Đình Dương im lặng, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ một cách buồn bả. Cô gái ấy chợt khựng lại, cô nhìn kĩ vào khuôn mặt của anh. Thật là...rất đẹp, đẹp một cách hoàn hảo. Thể mà cô đã "nhẫn tâm" đánh người ta như vậy. Thật là tội lỗi.
- Mà anh...tên gì thế? - Cô gái ấy nói nhỏ, dường như hai bên má chợt đỏ lên.
- ... - Đình Dương không có dấu hiệu gì của sự để ý, bởi vì anh đang bận phải suy nghĩ về một số việc gì đó...không vui.
- Thôi vậy. Anh cứ ở đây nghĩ khỏe đi nhá! Tôi đang có việc. Chiều nay tôi sẽ đến. - Cô gái ấy nói rồi bước thẳng ra phía cửa.
Thế nhưng, cô ấy vẫn cố quay đầu lại và nói. - Tên tôi là Mai Anh. Tôi đi đây.
Đến giờ thì Đình Dương mới trở về với thực tại. Anh chỉ nghe đúng được một câu từ cô gái đó. "Tôi là Mai Anh."
Mai Anh...Trâm Anh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh lại một lần nữa reo lên.
- Dạ con nghe ạ.
- Con đang ở đâu thế? Ba mẹ đang ở nhà. Con về được không? - Bên ấy là tiếng dịu dàng của mẹ của Đình Dương.
Phải nói sao? Nói rằng anh bị kiệt sức phải vào viện vì...bị từ chối tình cảm? Hay là thế nào?
- Dạ con đang trên đường về nhà ạ. - Đình Dương dối, một việc làm mà hiếm khi thấy được ở anh.
- Ba mẹ đợi con. - Bên đầu dây bên kia tắt máy vì nghe rằng anh đang phải lái xe.
Một tô cháo thật sự rất hửu ích. Sau khi ăn nó, anh đã hồi phục lại rất nhiều rồi. Vẻ phong độ cũng đã trở về sau đó.
* * *
- Này cô sao thế? - Bảo Lâm hỏi khi nhìn thấy cô cùng hai con mắt đỏ hoe.
Có lẽ thời gian gần đây, anh thường hay quan tâm đến cô hẳn.
- Ờ, tôi không sao. - Cô nhỏ nhẹ nói. Giọng nói có chút khang khác.
Cô cố tình tránh né, thế nhưng dường như Bảo Lâm vẫn không chịu tha.
- Có chuyện gì vậy? - Anh nhíu mài.
- Tôi hỏi anh một câu được không?
- Được. - Bảo Lâm nói, hai mài của anh vẫn nhíu lại.
- Nếu anh tỏ tình với một người nào đó. Thế mà người ấy lại từ chối tình cảm của anh, thế thì anh sẽ như thế nào? - Cô hỏi, ánh mắt như vô hồn.
- Cô... - Anh ngạc nhiên. Chẳng lẽ...cô đã yêu một ai đó...không phải anh?
Nghĩ về việc đó thôi, làm cho lòng anh khẽ nhói, thắt lại đến tan nát.
Bảo Lâm không nói gì. Khuôn mặt của anh lại trở về với hình thái cũ, lạnh lùng và băng giá.
_ The Blue Heart_
- Em...xin...lỗi. Em xin lỗi anh. - Những giọt nước mắt từ nơi khóe mắt của cô cũng đã bắt đầu tuôn trào.
Cô cảm thấy mình có lỗi nhiều lắm. Cô cứ mãi vui cười trong khi một người âm thầm nhói lòng vì cô. Là tại cô ngốc nghếch, cô cứ nghĩ là Đình Dương cứ giống như anh Tuấn và anh Phong. Cô cứ cho là tất cả bọn họ là những người anh trai tốt nhất của cô. Thế nhưng...cô sai rồi. Sự sai sót của cô đã làm cho Đình Dương phải đau lòng, cô thực sự cảm thấy rất có lỗi với anh. Cô phải làm sao đây? Cô biết phải làm như thế nào đây?
Đình Dương nghe tim mình rào hét. Nó thắt lại một cách đau rát làm cho anh như muốn gục xuống. Khuôn mặt điển trai của anh như nhíu lại. Anh đang đau... Rất đau là đằng khác.
Thế...là hết rồi sao?
Nước mắt bé xíu của cô rơi rơi trên khuôn mặt đáng yêu, lại làm cho anh nhói. Thôi là thật rồi, tình yêu ấy chẳng thể nào tồn tại được rồi. "Thầm kín" mà khi tỏ tình, thì nhận lấy cũng chỉ là "thầm đau" thôi. Cô yêu cậu ấy, hình ảnh của anh cũng chẳng thể nào được xuất hiện ở nơi góc tim bé nhỏ của cô.
Đình Dương đau, thế nhưng anh chẳng thể hiện. Đôi mắt của anh nhìn cô, mà trong lòng đau xót.
Bầu trời bỗng dưng đổ xuống một cơn mưa lớn. Đình Dương vẫn đứng đó, anh không có biểu hiện là trốn tránh cả. Thế nhưng sau khi anh định thần lại, anh khẽ nhắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
- Anh đưa em về. - Giọng nói có chút khàng khàng. Vẫn nhẹ nhàng, chứa đầy vị ngọt.
Thế nhưng..."Anh không ổn".
* * *
Cô vào nhà với khuôn mặt không thể nào tệ hơn. Cô không biết phải nói gì, hay phải giải thích ra sao. Thế nên, cô chọn cách im lặng.
Đình Dương không về nhà, mà anh ra ngoài công viên. Trên tay của anh là mấy ly bia vừa mới được anh mua từ siêu thị.
Trời vẫn cứ mưa...
Anh vẫn cứ ngắm...
Cô vẫn cứ buồn...
Nhưng giọt mưa rơi vào khuôn mặt điển trai của anh, làm cho anh cảm thấy đau rát. Anh ngồi đó, uống từng ngụm bia. Lòng đau như thắt, thế nhưng anh vẫn chẳng thể hiện.
"Mưa là thế...
Vẫn vô tình nhưng chẳng vô hình...
Tựa như là tình yêu vô vọng của tôi.
Cứ vô tình, cứ vô hình, vô màu sắc.
Là vì em vô tình? Để tình yêu nhỏ bé của tôi vô màu sắc?
Hay là vì ai kia? Người mà em yêu thương nhất?
Dưới màn mưa, tôi như đơn độc.
Thế giới vạn người, nhưng sao tôi chỉ yêu mỗi em?
Thế nhưng... người em yêu cũng chẳng thể là tôi.
Lời em nói, tôi như nghẹn lại.
Biết không em? Tôi yêu em vô vọng."
Đình Dương vô thức, chọi lon bia rỗng vào thùng rác. Thế nhưng ánh mắt của anh vẫn vô định.
Bộp
Dường như, lon bia ấy đã trúng vào một người nào đó. Thế nhưng, anh không quan tâm. Anh cứ tiếp tục mở một lon khác và uống cạn.
Bộp
"Người được chọi trúng" dường như đang rất nổi giận. Cô ấy quay sang nhìn anh với khuôn mặt rất ư là...dữ.
- Này anh kia. Anh vừa phải thôi chứ! Tôi đã bỏ qua cho anh lần đầu và cố tình né đi chỗ khác rồi mà anh còn dám chọi vào tôi nữa sao hả? - Tiếng của cô ấy dường như rất giận.
Thế nhưng, Đình Dương chẳng trả lời. Thử hỏi, với tâm trạng nào để anh có thể trả lời cô ấy đây?
- Cái đồ bất lịch sự. Loại người như anh thì chị đây đã gặp rất nhiều rồi có biết không hả? Hả? - Cô gái đó nhảy lên, và...đạp một cái rõ mạnh vào người của Đình Dương.
Đình Dương nhào người xuống khỏi băng ghế. Và...bất động. Cô gái ấy bắt đầu hoảng sợ. Cô lay lay anh một cách...bạo lực.
- Này anh kia. Anh bị gì thế hả?
Sau 15 phút, anh vẫn không động đậy.
- Tôi nói gì anh có nghe không hả?
- Trời ơi! Anh bị làm sao thế?
-...
Cô gái chẳng biết làm gì hơn, cô liền gọi một chiếc xe cấp cứu với một nổi sợ hãi tột độ. Thế nhưng, không phải vì cô gái ấy lo lắng cho anh. Cô ấy chỉ lo rằng, tự mình sẽ phải gặp rắc rối.
* * *
Đình Dương mở mắt, xung quanh của anh toàn là một màu trắng xóa. Mùi thuốc nồng nặc xuyên vào mũi làm anh thấy khó chịu. Nỗi mệt trong anh cứ thế mà dâng trào. Đôi mắt của anh duy chuyển, và dừng lại tại...chiếc ghế sô pha. Nơi ấy, một cô gái đang nằm ngủ một cách ngon lành. Chẳng màng gì về hiện tại.
Dù cố lắm nên anh mới đứng dậy được, đôi chân nặng nhọc bước đến phía cô gái.
Anh kêu nhẹ... Không động tỉnh.
Anh lay lay... Vẫn bất động.
Anh kéo nhẹ vạt áo... Cũng vẫn thế.
Anh bức hai sợi tóc...
- Ashhhh! Để cho bà ngủ! - Bấy giờ, cô gái ấy mới lên tiếng với giọng bực bội.
- Tôi...đói. - Đình Dương yếu ớt nói.
Sắc mặt của anh không có một chút gì của một người khỏe mạnh cả.
Đôi mắt của cô gái mở hẳn ra. - Trời ơi! Anh làm tôi giật cả mình đó.
Đình Dương không trả lời. Anh ôm bụng với vẻ mặt đầy khó chịu. - Tôi...đói.
- Anh đói hở? Được rồi, tôi đi mua chút gì cho anh ăn nha.
Sau 5 phút, cô gái ấy đã quay lại.
- Nè anh ăn cho đở đói nha. Cháu này tôi mua mắc tiền lắm đó. - Cô gái nói, rồi đưa cho anh.
Dường như thấy được anh không còn sức để mút, thế nên cô gái ấy đã mút cho anh.
- Nè, từ từ thôi nhé! Rất nóng đó. - Cô ấy nói nhẹ nhàng, dịu dàng một cách thùy mị.
- Um...
Sau khi cô đút muỗng cháo cuối cùng, thì đó cũng là lúc tiếng chuông điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông.
- Dạ, con nghe ạ.
-...
- Dạ, con mới về nước hôm qua ạ. - Cô trở nên dịu dàng hơn.
- ...
- Con về ngay đây ạ. - Nói rồi, cô cất điện thoại. Rồi quay sang anh. - Anh có người nhà không?
Đình Dương im lặng, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ một cách buồn bả. Cô gái ấy chợt khựng lại, cô nhìn kĩ vào khuôn mặt của anh. Thật là...rất đẹp, đẹp một cách hoàn hảo. Thể mà cô đã "nhẫn tâm" đánh người ta như vậy. Thật là tội lỗi.
- Mà anh...tên gì thế? - Cô gái ấy nói nhỏ, dường như hai bên má chợt đỏ lên.
- ... - Đình Dương không có dấu hiệu gì của sự để ý, bởi vì anh đang bận phải suy nghĩ về một số việc gì đó...không vui.
- Thôi vậy. Anh cứ ở đây nghĩ khỏe đi nhá! Tôi đang có việc. Chiều nay tôi sẽ đến. - Cô gái ấy nói rồi bước thẳng ra phía cửa.
Thế nhưng, cô ấy vẫn cố quay đầu lại và nói. - Tên tôi là Mai Anh. Tôi đi đây.
Đến giờ thì Đình Dương mới trở về với thực tại. Anh chỉ nghe đúng được một câu từ cô gái đó. "Tôi là Mai Anh."
Mai Anh...Trâm Anh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của anh lại một lần nữa reo lên.
- Dạ con nghe ạ.
- Con đang ở đâu thế? Ba mẹ đang ở nhà. Con về được không? - Bên ấy là tiếng dịu dàng của mẹ của Đình Dương.
Phải nói sao? Nói rằng anh bị kiệt sức phải vào viện vì...bị từ chối tình cảm? Hay là thế nào?
- Dạ con đang trên đường về nhà ạ. - Đình Dương dối, một việc làm mà hiếm khi thấy được ở anh.
- Ba mẹ đợi con. - Bên đầu dây bên kia tắt máy vì nghe rằng anh đang phải lái xe.
Một tô cháo thật sự rất hửu ích. Sau khi ăn nó, anh đã hồi phục lại rất nhiều rồi. Vẻ phong độ cũng đã trở về sau đó.
* * *
- Này cô sao thế? - Bảo Lâm hỏi khi nhìn thấy cô cùng hai con mắt đỏ hoe.
Có lẽ thời gian gần đây, anh thường hay quan tâm đến cô hẳn.
- Ờ, tôi không sao. - Cô nhỏ nhẹ nói. Giọng nói có chút khang khác.
Cô cố tình tránh né, thế nhưng dường như Bảo Lâm vẫn không chịu tha.
- Có chuyện gì vậy? - Anh nhíu mài.
- Tôi hỏi anh một câu được không?
- Được. - Bảo Lâm nói, hai mài của anh vẫn nhíu lại.
- Nếu anh tỏ tình với một người nào đó. Thế mà người ấy lại từ chối tình cảm của anh, thế thì anh sẽ như thế nào? - Cô hỏi, ánh mắt như vô hồn.
- Cô... - Anh ngạc nhiên. Chẳng lẽ...cô đã yêu một ai đó...không phải anh?
Nghĩ về việc đó thôi, làm cho lòng anh khẽ nhói, thắt lại đến tan nát.
Bảo Lâm không nói gì. Khuôn mặt của anh lại trở về với hình thái cũ, lạnh lùng và băng giá.
_ The Blue Heart_
/42
|