Nó chậm rãi đi trên cái hành lang mới lưa thưa vài học sinh tới trường, không hiểu số mệnh ra sao mà nhỏ Nhã Uyên cũng không để yên cho nó lành lặn về lớp nữa. Nhã Uyên đi lướt qua, cố tình va vào làm nó mất thăng bằng ngã cúi xuống sàn đá lạnh lẽo trong cái thời tiết sắp chuyển sang mùa đông.
Cô ta hất mặt nói rồi lấy khăn giấy ra lau lau chỗ vừa va vào nó như dơ bẩn lắm vậy.
-Mày chỉ đáng thế thôi con nhãi...hừ.
Nó hôm nay thấy mệt nên cũng không rảnh đứng cãi lý, chỉ đứng dậy phủi phủi tay bước về lớp.
-Hừ, đúng là cái số ruồi bu mà. Không hiểu mục đích chị ta tới trái đất là gì nữa...
Vừa thấy nó thôi là máy radio của Minh Ngọc liền phát ngay lập tức không ngừng nghỉ. Cứ thế, nó ngồi đấy nghe câu chuyện tình đầy rẫy những tình tiết lâm ly và bi đát như tình yêu 'Thị Nở-Chí Phèo' của Minh Ngọc-Thiên Nhật.
Nó đặt chiếc balo xuống ghế, mắt bắt đầu hoa lên. Tự lắc đầu cho là không sao, có lẽ là do buồn ngủ chút thôi, nó gục xuống bàn thiếp đi 1 lát. May sao hôm nay cô Anh lại rất hiền lành và vui vẻ, nghe loáng thoáng nửa tỉnh nửa mơ nó cũng biết là cô mới quen được với thấy văn trường cạnh, vui cũng đúng thôi, trên 30 rùi chứ ít ỏi gì đâu chớ.
Đợi mãi cũng đã tới giờ giải lao, nó bị Minh Ngọc lôi tuột xuống căn tin ngay và luôn. Mệt mỏi, nó chỉ kêu 1 cốc trà xanh uống cho ấm người, không hiểu sao nãy giờ nó thấy lành lạnh, nổi hết gai lên. Còn Minh Ngọc thì vẫn vô tư bốc snack ăn, đúng là càng thân với cô bạn này nó mới thấy nhỏ cũng trẻ con và dễ thương phết. Nhấp ngụm trà đầu tiên, sự ấm áp tràn vào cơ thể, nó thấy tốt hẳn.
Bỗng Minh Ngọc nói quên gì trên lớp liền bỏ nó lại lon ton chạy đi 1 lát. Minh ngọc vừa rời đi khỏi, Nhã Uyên từ đâu đi tới. Đi đứng ưỡn ẹo trêu tức nó kiểu gì mà nhỏ vấp vào chân ghế ngã sóng soài khiến tất thảy mọi người trong đây đều cười sặc sụa, thấy quê quá, nhỏ vu oan là chính nó-Nguyễn Hoàng Thiên Vy là kẻ làm nhỏ ngã.
-Mày...mày giỏi lắm, dám đẩy tao ngã hả?
Nó có chút khó chịu gằn giong.
-Chị nói lại xem.
Trong đời nó ghét nhất là cái kiểu 'ghắp lửa bỏ tay người', chị ta lại là loại người đó nên nó lại càng khinh hơn.
-Á...à...đã làm lại còn chối à? Mày nói cái giọng với đàn chị như thế À...?
Sau tiếng hét 'à' cuối câu là 1 cái tát giáng mạnh vào khuôn đang dần xanh xao của nó. 1 lần nữa ngã nhào xuống xuống sàn, nó đau rát bên má, mắt nó hoa lên, cơn đau đầu ập tới...bỗng nó nằm đó bất động. Mọi người xung quanh lo lắng cho nó nhưng lại không dám động chạm tới Nhã Uyên, chỉ còn cách mong cho nó không sao.
Nhã Uyên nghĩ nó giả vờ, chân đi đôi giày cao 10 phân đạp đạp vào tay nó.
-Mày định diễn với ai hả?
Bỗng từ đâu nổi lên tiếng nói xầm xì.
-Thiên Vy ơi, mình quay lại rùi nè, có cả nhóm anh Thiên Nam n...nữa. Á...Thiên Vy, cậu làm sao vậy?
Minh Ngọc lon ton chạy vào cầm theo 1 bọc kẹo mút cùng tứ quái đi đằng sau bỗng thấy nó đang nằm bất động, da mặt nhợt nhạt dưới chân Nhã Uyên. Nghe tiếng hét của Minh Ngọc, tứ quái chạy xẹt đến chỗ nó. Nhanh chóng, Thiên Nam liền phân công.
-Mày mau đưa Thiên Vy vô phòng y tế nằm nghỉ.-Lâm Phong gật đầu đã hiểu rồi tiến tới nhấc bổng nó lên đi về phòng y tế.
-Còn mày, đi kiếm ông bác sĩ giỏi nhất về đây.-Thiên Nhật ra dấu 'ok' xong phóng vọt đi.
-Minh Ngọc, em đi theo Lâm Phong chăm sóc Thiên Vy nhé.-Minh Ngọc nghe lệnh xong cũng vọt đi luôn.
-Thế còn tao?-Gia Huy chỉ vào mặt mình hỏi.
-Mày thì ở đây để cùng tao xử vụ này. NHÂN ĐÂY, TÔI MUỐN THÔNG BÁO 1 TIN MUỘN, NGUYỄN HOÀNG THIÊN VY CHÍNH LÀ EM GÁI TÔI.
Thiên Nam nói lớn mang đầy vẻ nhấn mạnh từng chữ cùng ánh mắt uy hiếp ý là 'động vào em gái tôi là...CHẾT'.
Cả căn tin sock và cả Gia Huy bên cạnh cũng khá ngạc nhiên, không ngờ nó lại là em gái của đại ca trường còn Nhã Uyên thì đứng hình luôn.
Thiên Nam bẻ tay rôm rốp, nhiệt độ căn phòng tụt xuống âm độ, Nhã Uyên nuốt nước bọt ừng ực. Tay vung lên bỗng dừng lại nơi khoảng không, Thiên Nam bỗng rút tay lại quay ra Gia huy.
-Tao không thích đánh con gái, mày tìm cách gì xử đi.
Gia Huy gật đầu rồi cậu vẫy tay gọi 1 bạn nữ có dáng dấp yếu đuối hay bị nhỏ Nhã Uyên bắt nạt lại.
-Em có thể giúp anh tát cô ta liên tục được không? Cô ta dám làm gì em thì anh xử, ok?
Gia Huy liếc nhìn Nhã Uyên sắc lạnh nói với cô gái kia. Chỉ chờ câu nói đấy thôi, cô gái kia từ nhút nhát e thẹn mà giờ đã trở thành ác quỉ, hiếm khi được trả thù, liên tục những cái tát giáng mạnh vào mặt Nhã Uyên. Đến khi máu dính đến nửa mặt và 2 má sưng vù rồi Thiên Nam mới kêu dừng lại, bỏ đi cùng Gia Huy không thèm liếc nhìn nhỏ lấy 1 cái.
Nhã Uyên ngồi dưới đất vừa sợ hãi lại vừa tức giận, răng nghiến ken két.
Trở về với nó...Thiên Nam lượn qua bệnh viện gần nhất lôi luôn ông bác sĩ còn đang ăn dở tô mì về. Trán mướt mát mồ hôi khi bị lôi xềnh xệch về đây, ổng bắt đầu khám bệnh. Lúc này Thiên Nam và Gia Huy đã ở phòng y tế. Cả bọn lo lắng nhìn ông bác sĩ khám cho nó, một lát sau ổng quay ra với 1 đơn thuốc nói.
-Cô bé chỉ bị cảm thôi. Uống theo đơn này là ổn.
Lau mồ hôi trên trán, tất cả thở phào nhẹ nhõm, mây thiệt là nó không sao. Quả thực là nó rất quan trọng đối với tứ quái và Minh Ngọc mà, tỉnh dậy là nó bị nhồi nhét đủ món tốt cho sức khỏe và lốc thuốc bổ. Vài ngày được chăm sóc 'tận tình', nó đã khỏi ốm và lại lon ton chạy nhảy như thường.
Nó nghĩ lại mà càng thấy khó chịu hơn, bây giờ thầy cô cũng để ý sau vụ ở căn tin rùi. Ngồi suy nghĩ mông lung mà chuông vào tiết đã reo tự lúc nào, nó đứng dậy phủi váy bước về lớp mà lòng thở dài.
-Haizzz...đâu phải là em gái đại ca trường mà thích thú gì đâu...
Cô ta hất mặt nói rồi lấy khăn giấy ra lau lau chỗ vừa va vào nó như dơ bẩn lắm vậy.
-Mày chỉ đáng thế thôi con nhãi...hừ.
Nó hôm nay thấy mệt nên cũng không rảnh đứng cãi lý, chỉ đứng dậy phủi phủi tay bước về lớp.
-Hừ, đúng là cái số ruồi bu mà. Không hiểu mục đích chị ta tới trái đất là gì nữa...
Vừa thấy nó thôi là máy radio của Minh Ngọc liền phát ngay lập tức không ngừng nghỉ. Cứ thế, nó ngồi đấy nghe câu chuyện tình đầy rẫy những tình tiết lâm ly và bi đát như tình yêu 'Thị Nở-Chí Phèo' của Minh Ngọc-Thiên Nhật.
Nó đặt chiếc balo xuống ghế, mắt bắt đầu hoa lên. Tự lắc đầu cho là không sao, có lẽ là do buồn ngủ chút thôi, nó gục xuống bàn thiếp đi 1 lát. May sao hôm nay cô Anh lại rất hiền lành và vui vẻ, nghe loáng thoáng nửa tỉnh nửa mơ nó cũng biết là cô mới quen được với thấy văn trường cạnh, vui cũng đúng thôi, trên 30 rùi chứ ít ỏi gì đâu chớ.
Đợi mãi cũng đã tới giờ giải lao, nó bị Minh Ngọc lôi tuột xuống căn tin ngay và luôn. Mệt mỏi, nó chỉ kêu 1 cốc trà xanh uống cho ấm người, không hiểu sao nãy giờ nó thấy lành lạnh, nổi hết gai lên. Còn Minh Ngọc thì vẫn vô tư bốc snack ăn, đúng là càng thân với cô bạn này nó mới thấy nhỏ cũng trẻ con và dễ thương phết. Nhấp ngụm trà đầu tiên, sự ấm áp tràn vào cơ thể, nó thấy tốt hẳn.
Bỗng Minh Ngọc nói quên gì trên lớp liền bỏ nó lại lon ton chạy đi 1 lát. Minh ngọc vừa rời đi khỏi, Nhã Uyên từ đâu đi tới. Đi đứng ưỡn ẹo trêu tức nó kiểu gì mà nhỏ vấp vào chân ghế ngã sóng soài khiến tất thảy mọi người trong đây đều cười sặc sụa, thấy quê quá, nhỏ vu oan là chính nó-Nguyễn Hoàng Thiên Vy là kẻ làm nhỏ ngã.
-Mày...mày giỏi lắm, dám đẩy tao ngã hả?
Nó có chút khó chịu gằn giong.
-Chị nói lại xem.
Trong đời nó ghét nhất là cái kiểu 'ghắp lửa bỏ tay người', chị ta lại là loại người đó nên nó lại càng khinh hơn.
-Á...à...đã làm lại còn chối à? Mày nói cái giọng với đàn chị như thế À...?
Sau tiếng hét 'à' cuối câu là 1 cái tát giáng mạnh vào khuôn đang dần xanh xao của nó. 1 lần nữa ngã nhào xuống xuống sàn, nó đau rát bên má, mắt nó hoa lên, cơn đau đầu ập tới...bỗng nó nằm đó bất động. Mọi người xung quanh lo lắng cho nó nhưng lại không dám động chạm tới Nhã Uyên, chỉ còn cách mong cho nó không sao.
Nhã Uyên nghĩ nó giả vờ, chân đi đôi giày cao 10 phân đạp đạp vào tay nó.
-Mày định diễn với ai hả?
Bỗng từ đâu nổi lên tiếng nói xầm xì.
-Thiên Vy ơi, mình quay lại rùi nè, có cả nhóm anh Thiên Nam n...nữa. Á...Thiên Vy, cậu làm sao vậy?
Minh Ngọc lon ton chạy vào cầm theo 1 bọc kẹo mút cùng tứ quái đi đằng sau bỗng thấy nó đang nằm bất động, da mặt nhợt nhạt dưới chân Nhã Uyên. Nghe tiếng hét của Minh Ngọc, tứ quái chạy xẹt đến chỗ nó. Nhanh chóng, Thiên Nam liền phân công.
-Mày mau đưa Thiên Vy vô phòng y tế nằm nghỉ.-Lâm Phong gật đầu đã hiểu rồi tiến tới nhấc bổng nó lên đi về phòng y tế.
-Còn mày, đi kiếm ông bác sĩ giỏi nhất về đây.-Thiên Nhật ra dấu 'ok' xong phóng vọt đi.
-Minh Ngọc, em đi theo Lâm Phong chăm sóc Thiên Vy nhé.-Minh Ngọc nghe lệnh xong cũng vọt đi luôn.
-Thế còn tao?-Gia Huy chỉ vào mặt mình hỏi.
-Mày thì ở đây để cùng tao xử vụ này. NHÂN ĐÂY, TÔI MUỐN THÔNG BÁO 1 TIN MUỘN, NGUYỄN HOÀNG THIÊN VY CHÍNH LÀ EM GÁI TÔI.
Thiên Nam nói lớn mang đầy vẻ nhấn mạnh từng chữ cùng ánh mắt uy hiếp ý là 'động vào em gái tôi là...CHẾT'.
Cả căn tin sock và cả Gia Huy bên cạnh cũng khá ngạc nhiên, không ngờ nó lại là em gái của đại ca trường còn Nhã Uyên thì đứng hình luôn.
Thiên Nam bẻ tay rôm rốp, nhiệt độ căn phòng tụt xuống âm độ, Nhã Uyên nuốt nước bọt ừng ực. Tay vung lên bỗng dừng lại nơi khoảng không, Thiên Nam bỗng rút tay lại quay ra Gia huy.
-Tao không thích đánh con gái, mày tìm cách gì xử đi.
Gia Huy gật đầu rồi cậu vẫy tay gọi 1 bạn nữ có dáng dấp yếu đuối hay bị nhỏ Nhã Uyên bắt nạt lại.
-Em có thể giúp anh tát cô ta liên tục được không? Cô ta dám làm gì em thì anh xử, ok?
Gia Huy liếc nhìn Nhã Uyên sắc lạnh nói với cô gái kia. Chỉ chờ câu nói đấy thôi, cô gái kia từ nhút nhát e thẹn mà giờ đã trở thành ác quỉ, hiếm khi được trả thù, liên tục những cái tát giáng mạnh vào mặt Nhã Uyên. Đến khi máu dính đến nửa mặt và 2 má sưng vù rồi Thiên Nam mới kêu dừng lại, bỏ đi cùng Gia Huy không thèm liếc nhìn nhỏ lấy 1 cái.
Nhã Uyên ngồi dưới đất vừa sợ hãi lại vừa tức giận, răng nghiến ken két.
Trở về với nó...Thiên Nam lượn qua bệnh viện gần nhất lôi luôn ông bác sĩ còn đang ăn dở tô mì về. Trán mướt mát mồ hôi khi bị lôi xềnh xệch về đây, ổng bắt đầu khám bệnh. Lúc này Thiên Nam và Gia Huy đã ở phòng y tế. Cả bọn lo lắng nhìn ông bác sĩ khám cho nó, một lát sau ổng quay ra với 1 đơn thuốc nói.
-Cô bé chỉ bị cảm thôi. Uống theo đơn này là ổn.
Lau mồ hôi trên trán, tất cả thở phào nhẹ nhõm, mây thiệt là nó không sao. Quả thực là nó rất quan trọng đối với tứ quái và Minh Ngọc mà, tỉnh dậy là nó bị nhồi nhét đủ món tốt cho sức khỏe và lốc thuốc bổ. Vài ngày được chăm sóc 'tận tình', nó đã khỏi ốm và lại lon ton chạy nhảy như thường.
Nó nghĩ lại mà càng thấy khó chịu hơn, bây giờ thầy cô cũng để ý sau vụ ở căn tin rùi. Ngồi suy nghĩ mông lung mà chuông vào tiết đã reo tự lúc nào, nó đứng dậy phủi váy bước về lớp mà lòng thở dài.
-Haizzz...đâu phải là em gái đại ca trường mà thích thú gì đâu...
/41
|