Chu Tước ngơ ngác nhìn bức tranh, một cảnh tượng như hiện lên trước mặt, chân thật như vậy, giống như nàng đang hiện diện tại đó. Chợt nghe tiếng bước chân, quay đầu lại đã thấy Thẩm Qua đứng bên cạnh nàng. Thẩm Qua một thân bạch y như trước, không vương bụi trần, chỉ có ánh mắt luôn ôn nhu có vẻ ngỡ ngàng, ngơ ngác.
“Công tử! Đám tranh này có vấn đề.”
Thẩm Qua cũng không ngạc nhiên, chỉ lôi nàng ra khỏi phòng Phan Dao Dao, xuyên qua khoảng sân vắng vẻ, trở về phòng nàng rồi nhìn nàng chăm chú si ngốc nửa ngày.
Chu Tước nheo mắt nhìn hắn, hắn trầm mặc không nói, còn nàng chỉ im lặng chờ hắn mở miệng. Cho tới một lúc sau, hắn không nói chuyện, nàng mới nắm tay hắn, cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt hắn truyền đến, trong lòng nàng lại thấy ấm áp ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Thẩm Qua im lặng cúi nhìn bàn tay trắng mịn như bạch ngọc đang nắm tay mình, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng hỏi: “Nàng nói, nàng từ âm phủ tới phải không?”
Không hiểu tại sao hắn hỏi như vậy, hắn không phải đã nói tin tưởng nàng sao?
“Trả lời ta.” Thanh âm của hắn trầm thấp hữu lực, lại có chút mê hoặc. Chu Tước chìm vào thanh âm dụ hoặc kia, kìm lòng không được gật đầu.
“Như vậy, tại sao nàng tới đây.”
“Ta tới tìm người.”
“Nói cho ta biết, nàng muốn tìm ai?”
Chu Tước nhìn hắn, chớp chớp mắt: “Xin lỗi, đó là bí mật ta không thể nói với chàng.”
Thẩm Qua nhìn nàng chăm chăm, bên miệng hiện lên ý cười như có như không: “Nàng cũng biết lai lịch của miếng ngọc kia không?”
Chu Tước nhìn chiếc hộp gấm đặt trước bàn trang điểm. Vì miếng ngọc đã làm tổn thương mắt của Phan Dao Dao, nên nàng mới đem nó đặt trong hộp gấm. Bây giờ công tử lại hỏi đến nó là có ý gì? Hay hắn biết lai lịch của miếng ngọc?
Lại nghe Thẩm Qua cất giọng: “Ngươi tới đây vì muốn giao lại ngọc bội cho người kia?”
Chu Tước hai mắt mở lớn, sửng sốt không thốt nên lời.
Thẩm Qua cười khổ một tiếng: “Quả nhiên là vậy? Bây giờ hẳn là ta nên gọi Chu cô nương là Bích Phù hoàng hậu.”
Chu Tước ngạc nhiên bật cười: “Ta mà là Bích Phù hoàng hậu? Không cần lừa ta, ta sao có thể là đương kim hoàng hậu, hoàng hậu không phải ở trong hậu cung hầu hoàng đế chơi cờ sao, sau đó cùng mấy nàng phi tần chơi trò cung đấu tranh giành người yêu?”
Thẩm Qua nhìn nàng không chớp mắt giống như không muốn bỏ sót biểu tình nào trên mặt nàng, cho tới khi xác định nàng không có gì lạ mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự nàng không phải nàng ta.”
Chu Tước gật đầu đồng ý, Thẩm Qua lại nói: “Bất quá, nàng lại có khuôn mặt giống hệt hoàng hậu, còn có ngọc bội nàng ta hay dùng.”
Đây rốt cuộc là chuyện gì, lời nói của công tử khiến nàng sa vào mây mù.
Lúc đó Thẩm Qua tới phòng khách gặp Hoàng Tư Dị, trong lòng cũng chấn động. Chỉ có điều hơn phân nửa thời gian, tinh thần Hoàng Tư Dị mệt mỏi ủ rũ, giống như người chết im lặng không nói gì.
Hắn cũng không vòng vo, nói thẳng lý do tới tìm công tử.
“Ta biết ngươi muốn tìm đá phù dung phỉ thúy.”
Thẩm Qua cười đạm đạm, tầm mắt quét qua A Lai khiến A Lai sợ hãi lùi về sau một bước.
Hoàng Tư Dị mở to cặp mắt mù sương: “Ta cũng biết tại sao ngươi lại muốn tìm nó. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không tìm được đâu, vĩnh viễn ngươi sẽ không có được nó.”
Lời nói vô cùng khẳng định của hắn cũng không thể khiến người ta tin được. Thẩm Qua nhẹ nhàng giương mắt: “Ai”
Hoàng Tư Dị lảo đảo đứng không vững phải dựa vào tay ghế: “Ta biết ngươi không tin, nhưng lời ta nói khẳng định là sự thật.”
Thẩm Qua cười lạnh nhạt: “Phải không?”
“Ngươi có lẽ nghi ngờ vì sao ta lại tự tin như vậy, vì sao ta biết ngươi vĩnh viễn không có được nói. Bởi vì đá phù dung phỉ thúy mà ngươi muốn, đã vĩnh viễn biến mất trên đời.”
“Phù dung phỉ thúy đã bị hủy.”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Thẩm Qua lóe lên: “Ta dựa vào đâu để tin ngươi.”
Hoàng Tư Dị ngửa mặt lên trời cười một hơi, lệ nóng chảy tràn trên mặt: “Ngay cả con ta cũng đã chết, lừa ngươi có thể làm con ta sống lại không? Công tử không muốn nghe, lão phu sẽ đi, tuyệt không làm mất thời gian của công tử.”
Thẩm Qua nói: “Sao ta biết lời ngươi là thật hay giả?”
“Giả không thể thành thật, mà thật không thể là giả. Công tử hãy nghe ta nói hết, dựa vào trí tuệ của ngươi, chắc hẳn phải đoán được là thật hay giả.”
Thẩm Qua ý bảo hắn nói tiếp. Hắn run rẩy ho khan một trận, thật lâu sau mới dịu lại. Hai mắt Hoàng Tư Dị nhắm hờ bắt đầu nói: “Công tử chắc cũng đã điều tra gia thế của ta. Đệ đệ của ta và đương kim hoàng đế có chút quan hệ, bởi vậy mà sinh ra một đoạn nghiệt duyên. Hắn yêu Bích Phù hoàng hậu, cũng vì vậy là từ chối hô sự với Châu Thuyền cô nương, cũng xem là một ngươi si tình. Nhưng hắn không đoán được, Châu cô nương vì vậy mà ôm hận, nhẫn nhị bảy năm để báo thù hắn. Cuối cùng, Bích Phù hoàng hậu cũng tán tẫn trong tay nàng ta. Chuyện này còn nhiều khúc mắc, không phải chỉ một câu có thể nói hết. Yêu yêu hận hận, năng lực của ta có hạn chỉ biết có một phần câu chuyện cho nên ta chỉ có thể nói cho ngươi những gì ta biết.”
Thẩm Qua gật gật đầu, thế nhân chỉ biết, Bích Phù hoàng hậu trong cung hưởng hết sủng ái, cũng không biết nàng đã mất từ lâu. Hoàng đế vẫn để trống chỗ nàng, phong bế tin nàng đã chết, để mọi người nghĩ nàng vẫn còn sống. Việc này ở kinh thành vốn là bí mật. Hoàng đế mất đi hoàng hậu cũng không nạp phi, hắn đối với nàng thâm tình không đổi. Trong kinh mọi người khi nói về chuyện này chỉ có thể thở dài một tiếng đau lòng thay cho đôi tình nhân âm dương cách trở.
“Ta thương cảm cho Châu Thuyền cô nương vô cớ bị đệ đệ từ hôn, huống hồ Bích Phù hoàng hậu đã chế, đệ đệ ta cũng nên có nữ nhân bên người để chăm sóc. Vì thế, ta mời Châu Thuyền lui tới phủ đệ thường xuyên. Châu Thuyền vì muốn đệ đệ hồi tâm chuyển ý, mười năm không oán không hận quan tâm chăm sóc hắn, Đệ đệ yêu thi họa, nàng liền học thi họa. Tóm lại, bất luận đệ đệ nói điều gì, nàng sẽ không làm trái ý hắn. Thời gian trôi qua, con ta cũng quen thuộc với nàng. Con ta từ nhỏ đã mất mẹ, Châu Thuyền cũng quan tâm hắn khiến lòng ta cũng vui mừng, cũng không thấy chỗ nào kỳ lạ. Ai ngờ nửa năm trước ta phát hiện con ta làm việc luôn mất tập trung, vì thế lưu tâm hơn thì phát hiện thì ra hắn động tình với Châu Thuyền.”
A Lai hét lên: “Ngươi nói gì vậy, Châu Thuyền hơn quý công tử mười tuổi, đáng làm trưởng bối a.”
Thẩm Qua thấp giọng nói: “Không phải hồng nhan của quý công tử là Như Yên cô nương ở Yên Hồng lâu sao?”
Hoàng Tư Dị đau lòng: “Lúc ấy ta cũng tình nguyện đã sai nhưng mỗi khi Châu Thuyền đến, con ta luôn ngây ngốc nhìn nàng, trong ánh mắt vừa ẩn chưa đau thường lại vô cùng tình cảm, ta thân làm phụ thân chẳng lẽ không biết hắn nghĩ gì? Tuy rằng hắn thường xuyên ra vào Yên Hồng lâu nhưng ta nghĩ hắn chẳng qua đang che mắt mọi người, không ngờ phụ thân như ta lại biết. Nhưng một người luyến mộ chi tâm với người khác làm sao có thể che dấu được?”
Hoàng Tư Dị ngẩng đầu nhìn Thẩm Qua, giống như muốn tìm người khác trên thân thể công tử, trên mặt mơ hồ.
Thẩm Qua nói: “Vậy ngươi đã làm gì?”
Hoàng Tư Dị phục hồi tinh thần: “Lúc ấy ta trách cứ hắn trầm luân, hắn lại không có ý hối cải, ta nghe chính miệng hắn thừa nhận có tình cảm với Châu Thuyền, tức giận xanh mặt thật lâu cũng không thốt nên lời. Ta biết tâm ý của hắn đã quyết nhất định không nghe ta khuyên bảo, liền quay sang Châu Thuyền kia. Châu Thuyền nghe xong cũng đáp ứng ta không gặp lại hắn. Sau đó con ta ít về nhà hơn, còn gia nhập sòng bạc.”
Thẩm Qua hơi bất mãn, Như Yên cô nương cũng có nói, nửa năm trước tính tình Hoàng công tử thay đổi lớn, không ngờ vì nguyên nhân này. Bí mật bị che dấu dần lộ ra, rốt cuộc cũng có manh mối.
Hoàng Tư Dị kể tiếp: “Ta thấy con mình cả ngày đều mất hồn, tiều tụy khổ sở, tuy rằng rất đau lòng, nhưng vẫn trách hắn trầm mê vu nữ, ta nghĩ hắn sẽ dần tốt lên, sẽ vì tiền đồ của bản thân mà phấn đấu không ngờ rằng hắn ngày càng suy sụp. Vừa lúc cuộc thi cờ vây hằng năm tổ chức, lần này ta lại là người phụ trách trận đấu nên rất nhiều việc, cả ngày bận rộn, sao có thời gian lo cho hắn?”
Người này không quan tâm con mình, đúng là lạnh nhạt. Thẩm Qua “hừ” một tiếng.
Hoàng Tư Dị cười khổ: “Thẩm công tử nhất định cho rằng ta thiếu quan tâm tới hắn. Bây giờ ta cũng rất hối hận, nếu lúc ấy ta quan tâm hắn nhiều hơn, kết quả có thể sẽ khác. Đáng tiếc thời gian không thể quay lại. Ngày đó ta hận không thể đánh hắn một trận để hắn tỉnh ra, nhưng cuối cùng ta lại lựa chọn không quan tâm. Ta nghĩ nếu hắn sống đến tuổi của ta, nhất định sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng cha mẹ.”
Thẩm Qua tuy thấy Hoàng Tư Dị đau khổ cũng không muốn nghe hắn nói thêm, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người phụ trách giải đấu cờ vây hằng năm, đá phù dung phỉ thúy là vật gia truyền nhà ngươi, nói rõ xem tại sao nó lại trở thành phần thưởng của cuộc thi lầm này.”
Hoàng Tư Dị chua xót nhìn công tử: “Việc này cũng có quan hệ tới ngươi, thật ra phụ thân ngươi, Thẩm Độ cũng có liên quan. Có thể nói, nếu không vì hắn, chuyện này có lẽ không xảy ra.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Qua và A Lai đều kêu lên. Thẩm Qua lớn tiếng quát: “Chớ có ăn nói hàm hồ, phụ thân ta ở xa ngàn dặm, sao có quan hệ với việc này.”
Hoàng Tư Dị cũng không để ý, tiếp tục kể: “Thẩm đại nhân biết người muốn làm ngự tiền thị vệ, nhưng quan giám khảo lại đưa cho ngươi đề mục quá khó khăn nên đại nhân mới quyết định viết một phong thư đem đến cho ta. Ngươi biết nội dung bức thư là gì không?”
Thẩm Qua thấp giọng hỏi: “Là gì?”
“Thư viết, đại nhân biết phù dung phỉ thúy là vật gia truyền trong gia tộc ta, cho nên hy vọng ta dâng khối bảo thạch kia ra làm phần thưởng kỳ thi đấu lần này. Đại nhân biết ngươi có thể lấy được nó nên ngài muốn trợ giúp ngươi nhưng không muốn ngươi biết nên mới nghĩ ra biện pháp này.”
Thẩm Qua không tin lắc đầu: “Không có khả năng, phụ thân không thể giúp ta nhiều như vậy. Ngươi nhất định đang gạt ta, người không thể làm thế, không thể …”
Hoàng Tư Dị lúc này mới đứng lên, nhìn ra ngoài chậm rãi nói: “Cha mẹ thương con, đều dấu sâu trong lòng. Có lẽ đại nhân không biết cách biểu đạt tình yêu với ngươi thôi, có người phụ thân nào lại không muốn con cái có tiền đồ vô lượng, giàu sang phú quý cả đời? Ngay như ta, ta cũng nghĩ vậy. Thẩm Đại nhân còn nói, chỉ cần ta giúp hắn lần này hắn sẽ đề cử con ta được vào Văn Hoa các học, lúc ấy ta nghĩ muốn giúp con ta phấn đấu học tập để phát huy tài hoa của hắn.”
Thẩm Qua vẫn nghĩ phụ thân luôn đối xử với hắn lạnh lùng, lại không nhìn thấy mặt kia của người, luôn lo lắng thương yêu hắn, trái tim trong lồng ngực khẽ nảy lên một nhịp, cảm giác lo lắng chảy khắp thân thể.
Hoàng Tư Dị tiếp tục kể: “Ta biết miếng ngọc kia trong tay đệ đệ, vì thế tìm mọi cách năn nỉ hắn, hắn không chịu được ta van xin nên cuối cùng mới lộ ra. Thì ra năm đó phụ thân ta đã đem bảo thạch đưa cho Ám Dạ Vương, vương gia biết đây là khối ngọc trong truyền thuyết, rất hài lòng sai người làm thành một miếng ngọc bội tặng cho Tiêu Bích Phù. Cho nên mọi người đều nói là phù dung phỉ thúy. Sau này, khi Tiêu Bích Phù qua đời, miếng ngọc bội cũng mất tích theo. Cho nên, đệ đệ ta không có khối bảo thạch đó.”
Thẩm Qua híp ánh mắt, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Ngươi biết phù dung phỉ thúy biến mất, cũng không còn cách nào hơn nữa người nhận dạng được miếng đá này không nhiều vì thế làm giả đúng không?”
Hoàng Tư Dị thống khổ: “Đúng vậy, đệ đệ bất mãn cách làm của ta nên cãi nhau một trận rồi bỏ đi, ta mới đầu cũng không để ý, hằng năm hắn đều biến mất một cách thần bí khoảng một hai tháng, không ai biết hắn đi đâu, tới giờ cũng chưa kể cho ta nghe. Nhưng lúc này, hắn đã không thể trở về. Ta vốn nghĩ hắn giận ta nhưng sau này ta lại nhận được thư hắn buộc trên ngựa, hắn nói hắn trúng phù chú, không bao lâu sẽ chết, hy vọng ta có thể đừng lừa người.”
Hoàng Tư Dị lại ngẩng đầu hướng về phía trước, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Đệ đệ của ta, cứ như vậy mà chết. Hắn là người hiền lành, sao có thể vô duyên vô cớ bị hạ bùa chú. Khẳng định chỉ có yêu phụ Châu Thuyền oán hân mới có thể hãm hại hắn.”
Ngữ khí càng nói càng giận dữ, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng kêu, ngay cả Thẩm Qua cũng phát hiện hận ý của hắn. Thẩm Qua thở dài một tiếng, nói: “Ngươi đúng là nghi ngờ vô căn cứ.”
Hoàng Tư Dị quay đầu, ánh mắt oán hận sắc bén trừng công tử: “Không, nhất định là ả, nhất định là ả. Gia đình ả biết vu thuật, tinh thông bùa chú. Tuy rằng thư của đệ đệ một câu cũng không nhắc tới ả, nhưng người có thể hạ bùa chú hại người không phải ả thì là ai? Nhưng ta không thể tìm ra bằng chứng, ta yếu đuối làm rùa đen rút đầu, không dám báo thù cho đệ đê. Vì ả ta biết tà thuật, có thể giết người không nhìn thấy được, ta chỉ có thể thần phục ả nhưng ả không buông tha ta. Sau này ả không biết sao thám thính ra bí mật của ta, liền đem tin tức phù dung phỉ thúy là giả đem tung ra ngoài, ả ở trong tối châm chọc ta không tự lượng sức. Nhưng dù ta một lòng oán hận, cũng chỉ có thể nén giận thừa nhận chuyện này.”
Thẩm Qua ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, tin tức phù dung phỉ thúy là giả hắn biết rõ người nào tung ra, nhưng phân vân không biết nên nói hay không. Cuối cùng quyết định không nói ra.
Nội đường nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, qua một lúc, Hoàng Tư Dị chậm rãi ngồi xuống mới nói tiếp: “Ta sợ yêu phụ kia không để yên vì thế đem nghi ngờ trong lòng nói cho con ta biết, hy vọng nó có thể tỉnh ngộ không còn trầm mê. Ai ngờ con ta nghe xong lại càng đau khổ, hắn không tin lời ta nói, phủ định suy đoán của ta. Lòng ta vừa tức vừa hận không thể lập tức làm hắn thanh tỉnh. Ta chỉ có thể chờ đợi con ta từ từ rời xa ả, lại hy vọng yêu phụ tha cho nhà chúng ta.”
Thẩm Qua nghe hắn nói đến đoạn này, vẻ mặt lộ ra vẻ bị thương cảm xúc lại bị kích thích lần nữa: “Đúng là thần phật không nghe được lời cầu nguyện của ta, con ta còn trẻ lại phải chết. Nhất định do yêu phụ kia hại, ả sử dụng yêu pháp hại chết đệ đệ, còn hại nốt con ta, ta hận ta hận … Lúc trước tại sao ta lại dẫn sói vào nhà, nếu không phải vì ta, con ta sẽ không chết, hắn còn trẻ như vậy còn chưa kịp hưởng thụ cuộc đời, vô duyên vô cớ mà chết, tât cả là do con yêu phụ kia, ta phải đem ả băm vàm ra, khiến ả sống không bằng chết mới hả nỗi hận trong lòng, mới an ủi được vong linh con ta.” Hoàng Tư Dị bỗng nhiên ngẩng đầu hét lên, sắc mặt dữ tợn, lộ ra oán khí. Có lẽ hắn chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bị đả kích quá lớn nên có chút điên điên.
Thẩm Qua và A Lai thấy Hoàng Tư Dị nói chuyện nghiến răng, nghiến lợi, không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.
Hoàng Tư Dị bỗng dưng ngừng lại, ai oán nói: “Tuy rằng ta không có sức lực, không đối phó nổi yêu phụ kia nhưng ta là phụ thân nhất quyết phải báo thù cho con. Ta đã quyết định đêm nay sẽ trả thù ả. Ta biết ả tinh thông bí thuật, có thể giết người từ ngàn dặm, lần này đi nhất định hung hiểm vạn phần, không có đường về. Có câu: nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện. Ta không nghĩ tới việc được an táng nên mới nói hết cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đề phòng yêu phụ kia, không nên đắc tội ả, bằng không, tánh mạng cũng khó bảo toàn.”
Thẩm Qua muốn nói vài câu khuyên nhủ nhưng đối phương thật sự rất kích động, càng nhận định Châu Thuyền nhất định là hung thủ giết người, cùng với sự hối hận trong lòng nhất quyết báo thù cho con. Xem vẻ mặt hắn cũng biết tâm ý đã định không thể lay chuyển. Nhưng nếu không khuyên nhủ, lại khiến hắn làm ra chuyện sai trái. Hôm nay hắn tới đây muốn kể hết mọi chuyện ngọn nguồn, còn giúp công tử biết được phụ thân có quan tâm đến mình, công tử cũng không muốn hắn gặp chuyện không may.
Hoàng Tư Dị thấy công tử không lên tiếng thì cười ảm đạm: “Thẩm công tử không cần lo lắng cho lão phu. Lão sống trên đời đã đủ rồi, hiện tại chỉ hy vọng báo thù cho con sau đó đến hoàng tuyền tạ tội với hắn.” Nói xong, lại khóc, hắn lấy tay áo lai nước mắt rồi rút trong vạt áo một bức họa: “Đây là bức họa của Bích Phù hoàng hậu đệ đệ ta đã vẽ ra, miếng ngọc bội đeo bên hông nàng chính là phù dung phỉ thúy. Lão phu sở dĩ có thể làm giả chính là căn cứ vào bức họa này. Đệ đệ cả đời thầm yêu Bích Phù hoàng hâu, hắn từng nói, phù dung phỉ thúy xuất hiện chính là lúc Bích Phù hoàng hậu trở về. Ta không biết hắn nói vậy có ý gì. Hiện giờ, ta mang bức họa đưa ngươi, có lẽ, ngươi có thể tìm được miếng ngọc bội.”
“Công tử! Đám tranh này có vấn đề.”
Thẩm Qua cũng không ngạc nhiên, chỉ lôi nàng ra khỏi phòng Phan Dao Dao, xuyên qua khoảng sân vắng vẻ, trở về phòng nàng rồi nhìn nàng chăm chú si ngốc nửa ngày.
Chu Tước nheo mắt nhìn hắn, hắn trầm mặc không nói, còn nàng chỉ im lặng chờ hắn mở miệng. Cho tới một lúc sau, hắn không nói chuyện, nàng mới nắm tay hắn, cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt hắn truyền đến, trong lòng nàng lại thấy ấm áp ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Thẩm Qua im lặng cúi nhìn bàn tay trắng mịn như bạch ngọc đang nắm tay mình, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng hỏi: “Nàng nói, nàng từ âm phủ tới phải không?”
Không hiểu tại sao hắn hỏi như vậy, hắn không phải đã nói tin tưởng nàng sao?
“Trả lời ta.” Thanh âm của hắn trầm thấp hữu lực, lại có chút mê hoặc. Chu Tước chìm vào thanh âm dụ hoặc kia, kìm lòng không được gật đầu.
“Như vậy, tại sao nàng tới đây.”
“Ta tới tìm người.”
“Nói cho ta biết, nàng muốn tìm ai?”
Chu Tước nhìn hắn, chớp chớp mắt: “Xin lỗi, đó là bí mật ta không thể nói với chàng.”
Thẩm Qua nhìn nàng chăm chăm, bên miệng hiện lên ý cười như có như không: “Nàng cũng biết lai lịch của miếng ngọc kia không?”
Chu Tước nhìn chiếc hộp gấm đặt trước bàn trang điểm. Vì miếng ngọc đã làm tổn thương mắt của Phan Dao Dao, nên nàng mới đem nó đặt trong hộp gấm. Bây giờ công tử lại hỏi đến nó là có ý gì? Hay hắn biết lai lịch của miếng ngọc?
Lại nghe Thẩm Qua cất giọng: “Ngươi tới đây vì muốn giao lại ngọc bội cho người kia?”
Chu Tước hai mắt mở lớn, sửng sốt không thốt nên lời.
Thẩm Qua cười khổ một tiếng: “Quả nhiên là vậy? Bây giờ hẳn là ta nên gọi Chu cô nương là Bích Phù hoàng hậu.”
Chu Tước ngạc nhiên bật cười: “Ta mà là Bích Phù hoàng hậu? Không cần lừa ta, ta sao có thể là đương kim hoàng hậu, hoàng hậu không phải ở trong hậu cung hầu hoàng đế chơi cờ sao, sau đó cùng mấy nàng phi tần chơi trò cung đấu tranh giành người yêu?”
Thẩm Qua nhìn nàng không chớp mắt giống như không muốn bỏ sót biểu tình nào trên mặt nàng, cho tới khi xác định nàng không có gì lạ mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự nàng không phải nàng ta.”
Chu Tước gật đầu đồng ý, Thẩm Qua lại nói: “Bất quá, nàng lại có khuôn mặt giống hệt hoàng hậu, còn có ngọc bội nàng ta hay dùng.”
Đây rốt cuộc là chuyện gì, lời nói của công tử khiến nàng sa vào mây mù.
Lúc đó Thẩm Qua tới phòng khách gặp Hoàng Tư Dị, trong lòng cũng chấn động. Chỉ có điều hơn phân nửa thời gian, tinh thần Hoàng Tư Dị mệt mỏi ủ rũ, giống như người chết im lặng không nói gì.
Hắn cũng không vòng vo, nói thẳng lý do tới tìm công tử.
“Ta biết ngươi muốn tìm đá phù dung phỉ thúy.”
Thẩm Qua cười đạm đạm, tầm mắt quét qua A Lai khiến A Lai sợ hãi lùi về sau một bước.
Hoàng Tư Dị mở to cặp mắt mù sương: “Ta cũng biết tại sao ngươi lại muốn tìm nó. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không tìm được đâu, vĩnh viễn ngươi sẽ không có được nó.”
Lời nói vô cùng khẳng định của hắn cũng không thể khiến người ta tin được. Thẩm Qua nhẹ nhàng giương mắt: “Ai”
Hoàng Tư Dị lảo đảo đứng không vững phải dựa vào tay ghế: “Ta biết ngươi không tin, nhưng lời ta nói khẳng định là sự thật.”
Thẩm Qua cười lạnh nhạt: “Phải không?”
“Ngươi có lẽ nghi ngờ vì sao ta lại tự tin như vậy, vì sao ta biết ngươi vĩnh viễn không có được nói. Bởi vì đá phù dung phỉ thúy mà ngươi muốn, đã vĩnh viễn biến mất trên đời.”
“Phù dung phỉ thúy đã bị hủy.”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Thẩm Qua lóe lên: “Ta dựa vào đâu để tin ngươi.”
Hoàng Tư Dị ngửa mặt lên trời cười một hơi, lệ nóng chảy tràn trên mặt: “Ngay cả con ta cũng đã chết, lừa ngươi có thể làm con ta sống lại không? Công tử không muốn nghe, lão phu sẽ đi, tuyệt không làm mất thời gian của công tử.”
Thẩm Qua nói: “Sao ta biết lời ngươi là thật hay giả?”
“Giả không thể thành thật, mà thật không thể là giả. Công tử hãy nghe ta nói hết, dựa vào trí tuệ của ngươi, chắc hẳn phải đoán được là thật hay giả.”
Thẩm Qua ý bảo hắn nói tiếp. Hắn run rẩy ho khan một trận, thật lâu sau mới dịu lại. Hai mắt Hoàng Tư Dị nhắm hờ bắt đầu nói: “Công tử chắc cũng đã điều tra gia thế của ta. Đệ đệ của ta và đương kim hoàng đế có chút quan hệ, bởi vậy mà sinh ra một đoạn nghiệt duyên. Hắn yêu Bích Phù hoàng hậu, cũng vì vậy là từ chối hô sự với Châu Thuyền cô nương, cũng xem là một ngươi si tình. Nhưng hắn không đoán được, Châu cô nương vì vậy mà ôm hận, nhẫn nhị bảy năm để báo thù hắn. Cuối cùng, Bích Phù hoàng hậu cũng tán tẫn trong tay nàng ta. Chuyện này còn nhiều khúc mắc, không phải chỉ một câu có thể nói hết. Yêu yêu hận hận, năng lực của ta có hạn chỉ biết có một phần câu chuyện cho nên ta chỉ có thể nói cho ngươi những gì ta biết.”
Thẩm Qua gật gật đầu, thế nhân chỉ biết, Bích Phù hoàng hậu trong cung hưởng hết sủng ái, cũng không biết nàng đã mất từ lâu. Hoàng đế vẫn để trống chỗ nàng, phong bế tin nàng đã chết, để mọi người nghĩ nàng vẫn còn sống. Việc này ở kinh thành vốn là bí mật. Hoàng đế mất đi hoàng hậu cũng không nạp phi, hắn đối với nàng thâm tình không đổi. Trong kinh mọi người khi nói về chuyện này chỉ có thể thở dài một tiếng đau lòng thay cho đôi tình nhân âm dương cách trở.
“Ta thương cảm cho Châu Thuyền cô nương vô cớ bị đệ đệ từ hôn, huống hồ Bích Phù hoàng hậu đã chế, đệ đệ ta cũng nên có nữ nhân bên người để chăm sóc. Vì thế, ta mời Châu Thuyền lui tới phủ đệ thường xuyên. Châu Thuyền vì muốn đệ đệ hồi tâm chuyển ý, mười năm không oán không hận quan tâm chăm sóc hắn, Đệ đệ yêu thi họa, nàng liền học thi họa. Tóm lại, bất luận đệ đệ nói điều gì, nàng sẽ không làm trái ý hắn. Thời gian trôi qua, con ta cũng quen thuộc với nàng. Con ta từ nhỏ đã mất mẹ, Châu Thuyền cũng quan tâm hắn khiến lòng ta cũng vui mừng, cũng không thấy chỗ nào kỳ lạ. Ai ngờ nửa năm trước ta phát hiện con ta làm việc luôn mất tập trung, vì thế lưu tâm hơn thì phát hiện thì ra hắn động tình với Châu Thuyền.”
A Lai hét lên: “Ngươi nói gì vậy, Châu Thuyền hơn quý công tử mười tuổi, đáng làm trưởng bối a.”
Thẩm Qua thấp giọng nói: “Không phải hồng nhan của quý công tử là Như Yên cô nương ở Yên Hồng lâu sao?”
Hoàng Tư Dị đau lòng: “Lúc ấy ta cũng tình nguyện đã sai nhưng mỗi khi Châu Thuyền đến, con ta luôn ngây ngốc nhìn nàng, trong ánh mắt vừa ẩn chưa đau thường lại vô cùng tình cảm, ta thân làm phụ thân chẳng lẽ không biết hắn nghĩ gì? Tuy rằng hắn thường xuyên ra vào Yên Hồng lâu nhưng ta nghĩ hắn chẳng qua đang che mắt mọi người, không ngờ phụ thân như ta lại biết. Nhưng một người luyến mộ chi tâm với người khác làm sao có thể che dấu được?”
Hoàng Tư Dị ngẩng đầu nhìn Thẩm Qua, giống như muốn tìm người khác trên thân thể công tử, trên mặt mơ hồ.
Thẩm Qua nói: “Vậy ngươi đã làm gì?”
Hoàng Tư Dị phục hồi tinh thần: “Lúc ấy ta trách cứ hắn trầm luân, hắn lại không có ý hối cải, ta nghe chính miệng hắn thừa nhận có tình cảm với Châu Thuyền, tức giận xanh mặt thật lâu cũng không thốt nên lời. Ta biết tâm ý của hắn đã quyết nhất định không nghe ta khuyên bảo, liền quay sang Châu Thuyền kia. Châu Thuyền nghe xong cũng đáp ứng ta không gặp lại hắn. Sau đó con ta ít về nhà hơn, còn gia nhập sòng bạc.”
Thẩm Qua hơi bất mãn, Như Yên cô nương cũng có nói, nửa năm trước tính tình Hoàng công tử thay đổi lớn, không ngờ vì nguyên nhân này. Bí mật bị che dấu dần lộ ra, rốt cuộc cũng có manh mối.
Hoàng Tư Dị kể tiếp: “Ta thấy con mình cả ngày đều mất hồn, tiều tụy khổ sở, tuy rằng rất đau lòng, nhưng vẫn trách hắn trầm mê vu nữ, ta nghĩ hắn sẽ dần tốt lên, sẽ vì tiền đồ của bản thân mà phấn đấu không ngờ rằng hắn ngày càng suy sụp. Vừa lúc cuộc thi cờ vây hằng năm tổ chức, lần này ta lại là người phụ trách trận đấu nên rất nhiều việc, cả ngày bận rộn, sao có thời gian lo cho hắn?”
Người này không quan tâm con mình, đúng là lạnh nhạt. Thẩm Qua “hừ” một tiếng.
Hoàng Tư Dị cười khổ: “Thẩm công tử nhất định cho rằng ta thiếu quan tâm tới hắn. Bây giờ ta cũng rất hối hận, nếu lúc ấy ta quan tâm hắn nhiều hơn, kết quả có thể sẽ khác. Đáng tiếc thời gian không thể quay lại. Ngày đó ta hận không thể đánh hắn một trận để hắn tỉnh ra, nhưng cuối cùng ta lại lựa chọn không quan tâm. Ta nghĩ nếu hắn sống đến tuổi của ta, nhất định sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng cha mẹ.”
Thẩm Qua tuy thấy Hoàng Tư Dị đau khổ cũng không muốn nghe hắn nói thêm, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là người phụ trách giải đấu cờ vây hằng năm, đá phù dung phỉ thúy là vật gia truyền nhà ngươi, nói rõ xem tại sao nó lại trở thành phần thưởng của cuộc thi lầm này.”
Hoàng Tư Dị chua xót nhìn công tử: “Việc này cũng có quan hệ tới ngươi, thật ra phụ thân ngươi, Thẩm Độ cũng có liên quan. Có thể nói, nếu không vì hắn, chuyện này có lẽ không xảy ra.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Qua và A Lai đều kêu lên. Thẩm Qua lớn tiếng quát: “Chớ có ăn nói hàm hồ, phụ thân ta ở xa ngàn dặm, sao có quan hệ với việc này.”
Hoàng Tư Dị cũng không để ý, tiếp tục kể: “Thẩm đại nhân biết người muốn làm ngự tiền thị vệ, nhưng quan giám khảo lại đưa cho ngươi đề mục quá khó khăn nên đại nhân mới quyết định viết một phong thư đem đến cho ta. Ngươi biết nội dung bức thư là gì không?”
Thẩm Qua thấp giọng hỏi: “Là gì?”
“Thư viết, đại nhân biết phù dung phỉ thúy là vật gia truyền trong gia tộc ta, cho nên hy vọng ta dâng khối bảo thạch kia ra làm phần thưởng kỳ thi đấu lần này. Đại nhân biết ngươi có thể lấy được nó nên ngài muốn trợ giúp ngươi nhưng không muốn ngươi biết nên mới nghĩ ra biện pháp này.”
Thẩm Qua không tin lắc đầu: “Không có khả năng, phụ thân không thể giúp ta nhiều như vậy. Ngươi nhất định đang gạt ta, người không thể làm thế, không thể …”
Hoàng Tư Dị lúc này mới đứng lên, nhìn ra ngoài chậm rãi nói: “Cha mẹ thương con, đều dấu sâu trong lòng. Có lẽ đại nhân không biết cách biểu đạt tình yêu với ngươi thôi, có người phụ thân nào lại không muốn con cái có tiền đồ vô lượng, giàu sang phú quý cả đời? Ngay như ta, ta cũng nghĩ vậy. Thẩm Đại nhân còn nói, chỉ cần ta giúp hắn lần này hắn sẽ đề cử con ta được vào Văn Hoa các học, lúc ấy ta nghĩ muốn giúp con ta phấn đấu học tập để phát huy tài hoa của hắn.”
Thẩm Qua vẫn nghĩ phụ thân luôn đối xử với hắn lạnh lùng, lại không nhìn thấy mặt kia của người, luôn lo lắng thương yêu hắn, trái tim trong lồng ngực khẽ nảy lên một nhịp, cảm giác lo lắng chảy khắp thân thể.
Hoàng Tư Dị tiếp tục kể: “Ta biết miếng ngọc kia trong tay đệ đệ, vì thế tìm mọi cách năn nỉ hắn, hắn không chịu được ta van xin nên cuối cùng mới lộ ra. Thì ra năm đó phụ thân ta đã đem bảo thạch đưa cho Ám Dạ Vương, vương gia biết đây là khối ngọc trong truyền thuyết, rất hài lòng sai người làm thành một miếng ngọc bội tặng cho Tiêu Bích Phù. Cho nên mọi người đều nói là phù dung phỉ thúy. Sau này, khi Tiêu Bích Phù qua đời, miếng ngọc bội cũng mất tích theo. Cho nên, đệ đệ ta không có khối bảo thạch đó.”
Thẩm Qua híp ánh mắt, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Ngươi biết phù dung phỉ thúy biến mất, cũng không còn cách nào hơn nữa người nhận dạng được miếng đá này không nhiều vì thế làm giả đúng không?”
Hoàng Tư Dị thống khổ: “Đúng vậy, đệ đệ bất mãn cách làm của ta nên cãi nhau một trận rồi bỏ đi, ta mới đầu cũng không để ý, hằng năm hắn đều biến mất một cách thần bí khoảng một hai tháng, không ai biết hắn đi đâu, tới giờ cũng chưa kể cho ta nghe. Nhưng lúc này, hắn đã không thể trở về. Ta vốn nghĩ hắn giận ta nhưng sau này ta lại nhận được thư hắn buộc trên ngựa, hắn nói hắn trúng phù chú, không bao lâu sẽ chết, hy vọng ta có thể đừng lừa người.”
Hoàng Tư Dị lại ngẩng đầu hướng về phía trước, hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Đệ đệ của ta, cứ như vậy mà chết. Hắn là người hiền lành, sao có thể vô duyên vô cớ bị hạ bùa chú. Khẳng định chỉ có yêu phụ Châu Thuyền oán hân mới có thể hãm hại hắn.”
Ngữ khí càng nói càng giận dữ, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng kêu, ngay cả Thẩm Qua cũng phát hiện hận ý của hắn. Thẩm Qua thở dài một tiếng, nói: “Ngươi đúng là nghi ngờ vô căn cứ.”
Hoàng Tư Dị quay đầu, ánh mắt oán hận sắc bén trừng công tử: “Không, nhất định là ả, nhất định là ả. Gia đình ả biết vu thuật, tinh thông bùa chú. Tuy rằng thư của đệ đệ một câu cũng không nhắc tới ả, nhưng người có thể hạ bùa chú hại người không phải ả thì là ai? Nhưng ta không thể tìm ra bằng chứng, ta yếu đuối làm rùa đen rút đầu, không dám báo thù cho đệ đê. Vì ả ta biết tà thuật, có thể giết người không nhìn thấy được, ta chỉ có thể thần phục ả nhưng ả không buông tha ta. Sau này ả không biết sao thám thính ra bí mật của ta, liền đem tin tức phù dung phỉ thúy là giả đem tung ra ngoài, ả ở trong tối châm chọc ta không tự lượng sức. Nhưng dù ta một lòng oán hận, cũng chỉ có thể nén giận thừa nhận chuyện này.”
Thẩm Qua ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, tin tức phù dung phỉ thúy là giả hắn biết rõ người nào tung ra, nhưng phân vân không biết nên nói hay không. Cuối cùng quyết định không nói ra.
Nội đường nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, qua một lúc, Hoàng Tư Dị chậm rãi ngồi xuống mới nói tiếp: “Ta sợ yêu phụ kia không để yên vì thế đem nghi ngờ trong lòng nói cho con ta biết, hy vọng nó có thể tỉnh ngộ không còn trầm mê. Ai ngờ con ta nghe xong lại càng đau khổ, hắn không tin lời ta nói, phủ định suy đoán của ta. Lòng ta vừa tức vừa hận không thể lập tức làm hắn thanh tỉnh. Ta chỉ có thể chờ đợi con ta từ từ rời xa ả, lại hy vọng yêu phụ tha cho nhà chúng ta.”
Thẩm Qua nghe hắn nói đến đoạn này, vẻ mặt lộ ra vẻ bị thương cảm xúc lại bị kích thích lần nữa: “Đúng là thần phật không nghe được lời cầu nguyện của ta, con ta còn trẻ lại phải chết. Nhất định do yêu phụ kia hại, ả sử dụng yêu pháp hại chết đệ đệ, còn hại nốt con ta, ta hận ta hận … Lúc trước tại sao ta lại dẫn sói vào nhà, nếu không phải vì ta, con ta sẽ không chết, hắn còn trẻ như vậy còn chưa kịp hưởng thụ cuộc đời, vô duyên vô cớ mà chết, tât cả là do con yêu phụ kia, ta phải đem ả băm vàm ra, khiến ả sống không bằng chết mới hả nỗi hận trong lòng, mới an ủi được vong linh con ta.” Hoàng Tư Dị bỗng nhiên ngẩng đầu hét lên, sắc mặt dữ tợn, lộ ra oán khí. Có lẽ hắn chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bị đả kích quá lớn nên có chút điên điên.
Thẩm Qua và A Lai thấy Hoàng Tư Dị nói chuyện nghiến răng, nghiến lợi, không khỏi nhìn nhau hoảng sợ.
Hoàng Tư Dị bỗng dưng ngừng lại, ai oán nói: “Tuy rằng ta không có sức lực, không đối phó nổi yêu phụ kia nhưng ta là phụ thân nhất quyết phải báo thù cho con. Ta đã quyết định đêm nay sẽ trả thù ả. Ta biết ả tinh thông bí thuật, có thể giết người từ ngàn dặm, lần này đi nhất định hung hiểm vạn phần, không có đường về. Có câu: nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện. Ta không nghĩ tới việc được an táng nên mới nói hết cho ngươi, hy vọng ngươi có thể đề phòng yêu phụ kia, không nên đắc tội ả, bằng không, tánh mạng cũng khó bảo toàn.”
Thẩm Qua muốn nói vài câu khuyên nhủ nhưng đối phương thật sự rất kích động, càng nhận định Châu Thuyền nhất định là hung thủ giết người, cùng với sự hối hận trong lòng nhất quyết báo thù cho con. Xem vẻ mặt hắn cũng biết tâm ý đã định không thể lay chuyển. Nhưng nếu không khuyên nhủ, lại khiến hắn làm ra chuyện sai trái. Hôm nay hắn tới đây muốn kể hết mọi chuyện ngọn nguồn, còn giúp công tử biết được phụ thân có quan tâm đến mình, công tử cũng không muốn hắn gặp chuyện không may.
Hoàng Tư Dị thấy công tử không lên tiếng thì cười ảm đạm: “Thẩm công tử không cần lo lắng cho lão phu. Lão sống trên đời đã đủ rồi, hiện tại chỉ hy vọng báo thù cho con sau đó đến hoàng tuyền tạ tội với hắn.” Nói xong, lại khóc, hắn lấy tay áo lai nước mắt rồi rút trong vạt áo một bức họa: “Đây là bức họa của Bích Phù hoàng hậu đệ đệ ta đã vẽ ra, miếng ngọc bội đeo bên hông nàng chính là phù dung phỉ thúy. Lão phu sở dĩ có thể làm giả chính là căn cứ vào bức họa này. Đệ đệ cả đời thầm yêu Bích Phù hoàng hâu, hắn từng nói, phù dung phỉ thúy xuất hiện chính là lúc Bích Phù hoàng hậu trở về. Ta không biết hắn nói vậy có ý gì. Hiện giờ, ta mang bức họa đưa ngươi, có lẽ, ngươi có thể tìm được miếng ngọc bội.”
/40
|