Thẩm Qua thuật lại một lần chuyện của Hoàng Tư Dị cho nàng nghe sau đó lại đưa bức tranh cho Chu Tước.
Chu Tước ngồi trên ghế mở bức họa ra, một lục y thiếu nữ, gương mặt tươi cười. Nàng nhìn nữ nhân trong tranh, lại lấy gương đồng soi soi, hoảng sợ sờ sờ mặt mình: “Thật giống nha.”
Thẩm Qua chỉ vào miếng ngọc bội bên hông nữ nhân: “Miếng ngọc đó nàng thấy quen không?”
Chu Tước bỏ gương đồng xuống, nói: “Không chỉ quen nha, ta nghĩ nó chính là miếng ngọc bội của ta.”
Thẩm Qua ảm đạm nói: “Nếu ta đoán không sai, miếng ngọc bội của nàng chính là thứ chúng ta vất vả tìm kiếm, phù dung phỉ thúy. Nếu nó chính là phù dung phỉ thúy vậy nàng chính là Bích Phù hoàng hậu.”
“Không thể nào, không thể.” Chu Tước lo sợ quơ quơ hai tay: “Đây là vật ta mang từ âm phủ đến, sao có thể xuất hiện ở dương gian? Có lẽ chỉ trùng hợp thôi.”
Nếu là trùng hợp, người giống nhau cũng không tính, nhưng tại sao ngọc bội cũng giống như đúc?
Chu Tước chậm rãi đưa tay vuốt hình ngọc bội, trong lòng lo sợ, mắt cũng dần mơ hồ, mờ mịt.
Điều đó không có khả năng, không có khả năng.
Nàng nhớ đến khuôn mặt Diêm vương, nhớ tới hàng ngàn năm trải qua ở minh giới, nhớ tới loài hoa quen thuộc, tâm loạn như ma, cả thân mình như bị rút hết sức. Hay là, Diêm vương cử nàng đi dương gian là có ý khác? Dụng ý của hắn là gì, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Đúng rồi, âm phủ nhiều người như vậy, tại sao hắn cố tình sai nàng tới đây, hơn nữa còn không nói cho nàng biết mục đích là gì.
Nàng không thể ở đây nữa, phải lập tức tìm được người ở Trường An, tìm được nam tử ở Trường An, Nếu đúng như lời Diêm vương nói, nàng có thể thu thập được tin tức, có thể chứng minh Diêm vương không lừa nàng. Bằng không, tất cả mọi chuyện … chỉ là âm mưu. Mà nàng là quân cờ mà hắn tùy ý vứt bỏ.
Nàng lảo đảo đứng dậy đi ra cửa, vì hoảng hốt nên đụng phải cạnh bên. Đến khi ngã vào vòng tay ấm áp, ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc, lúc này tâm nàng mới dịu trở lại. Hơi ngước nhìn lên, nàng thấy đôi mắt sóng nước lấp lánh của Thẩm Qua, tình ý nồng đậm trong mắt hắn đã ở sâu trong lòng nàng.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Hắn thủ thỉ bên tai nàng, “Nói cho ta biết chuyện gì xảy ra.”
Nàng nắm chặt hai vai Thẩm Qua, trong mắt là tầng tầng sương mù mê mang không rõ, “Ta muốn đi Trường An, bây giờ, ngay lập tức.”
Thẩm Qua nâng khuôn mặt nàng lên: “Tại sao lại gấp như vậy?”
“Chàng không cần biết …. Chàng không muốn theo ta thì buông ra.”
Nàng cố dùng sức thoát khỏi vòng ôm kia, nhưng khí lực hắn rất lớn, có giãy dụa cũng vô ích, Chu Tước lấy tay đánh hắn: “Sao chàng không cho ta đi, chàng là người xấu!”
Hắn lo lắng nói: “Nàng như vậy sao có thể thượng kinh? Bình tĩnh một chút đi, nàng đã nói là thích ta mà, thích ta thì tin tưởng ta. Nàng nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp.”
“Chàng không biết, chuyện này rất quan trọng.” Nói thế nào cho hắn hiểu đây? Nàng sống ở âm phủ lâu như vậy, không có tên cũng không có trí nhớ, chính Diêm vương giao chức Chu Tước la sát cho nàng. Tuy nàng hay lén mắng chửi hắn, oán giận hắn nhưng trong lòng nàng hắn là người thân duy nhất. Vậy mà hôm nay nàng lại cảm giác mình bị phản bội. Nàng tin tưởng hắn như vậy, hắn giao nhiệm vụ nàng cũng không từ chối. Sự tin tưởng của nàng bây giờ lại hóa thành âm mưu.
Nàng bỗng rùng mình, lại nghĩ tới một khả năng khác: nhiệm vụ kia có phải muốn nàng thay thế Bích Phù hoàng hậu. Nếu như không phải tại sao đem ngọc bội của nàng ta đưa cho nàng cầm.
Thẩm Qua vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Nàng không nói cho ta biết sao ta có thể giúp nàng?”
Chu Tước cố gắng kìm nén không khóc, nụ cười cũng vạn phần chua xót: “Ta không muốn trở thành Bích Phù hoàng hậu.”
Thẩm Qua dường như rất khó chịu, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cong khóe môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chỉ cần nàng không phải, không ai bắt được nàng trở thành Bích Phù hoàng hậu.”
Chu Tước nín khóc mỉm cười: “Chàng nói đúng.”
Vì thế nàng đem toàn bộ chuyện mình ở âm phủ, tại sao lại trở thành một trong tứ đại la sát, là nhân vật bảo hộ phương Nam, trong sách cũng có ghi: Thanh long phương Đông, Bạch hổ phương Tây, Huyền Vũ phương Bắc, rêu rao một hồi. Danh xưng là Chu Tước la sát. Sau đó Diêm Vương giao nhiệm vụ cho nàng, nói nàng sẽ gặp được người hữu duyên, nhưng nàng phải đến thành Trường An, đưa nàng miếng ngọc bội giao cho một người ở thành Trường An tên là Trường An, như vậy, nàng sẽ biết nhiệm vụ là cái gì.
Chu Tước lắc đầu cười khổ: “Không cần nói nữa, lão Diêm vương nhất định muốn ta thay thế Bích Phù kia. Cho dù nàng là quý phi hoàng hậu, cũng không phải ta muốn trở thành nàng. Ta không phải không có tư tưởng, không có linh hồn, vì sao lại muốn ta trở thành nữ nhân đó? Hắn không biết làm như vậy sẽ khiến ta rất buồn … Công tử, tại sao chàng không nói gì?”
Rốt cuộc Chu Tước cũng cảm thấy Thẩm Qua bất thường, toàn thân hắn cứng nhắc lẳng lặng nhìn nàng.
Chu Tước lắc lắc cánh tay hắn: “Không dám tin nha, trong lúc ta tâm sự chàng lại không nghe a, thật … đáng ghét.”
Thẩm Qua hồi phục tinh thần, sau đó cười rất vui vẻ, như gió xuân ấm áp thổi qua mặt hồ.
Hai tay Chu Tước run rẩy chỉ hắn: “Không ngờ, chàng không biết hối cải. Chàng còn dám cười ta …”
Thẩm Qua bỗng nhiên cầm hai tay nàng, nhìn chăm chú: “Nàng nói, ta có phải là người đó không?”
“Sao có thể?” Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Thẩm Qua phát sáng nhìn nàng: “Không chỉ như thế, ta còn có thể là người nàng muốn tìm, nam tử tên Trường An đó.”
Lời vừa nói ra, Chu Tước thoáng nghẹn họng nhìn trân trối nửa ngày mới phản ứng: “Sao có thể, không phải tên chàng là Thẩm Qua sao?”
Thẩm Qua cúi đầu cười: “Tên của bản công tử đúng là Thẩm Qua.”
“Vậy sao chàng nói chàng là người ta muốn tìm. Chàng cũng đâu có tên là Trường An.”
“Ai nói ta không thể là Thẩm Qua, mà cũng có thể gọi là Trường An.”
“Công tử, chàng làm ta hồ đồ rồi, một người sao có thể có hai tên.”
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiều hết sức rực rỡ, tia nắng nghiêng nghiêng chiếu rọi từng hạt bụi phiêu phiêu trong không khí.
Trong phòng, thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát truyền vào tai Chu Tước: “Bởi vì ta họ Thẩm danh Qua, tự là Trường An.”
Chu Tước che miệng lại, cặp mắt xinh đẹp mở lớn, nàng nghĩ nghĩ lại chớp chớp mắt: “Trong kinh thành nhiều ngừơi tên Trường An lắm, sao ta biết đó là chàng.”
“Đơn giản thôi.” Thẩm Qua đỡ nàng đứng lên “Chúng ta lấy hai tờ giấy, ta viết địa chỉ nhà, nàng viết địa chỉ người nàng cần tìm. Chúng ta không nhìn lén đối phương viết cái gì sau đó có thể so sánh. Như vậy không phải xác định được ta có phải là người nàng muốn tìm hay sao?”
“Ý kiến hay.”
Kết quả ….
Trên hai tờ giấy đều viết một địa chỉ: Trường An, phố Bích Thủy, ngõ Tấn Dung, số năm mươi bảy.
“Trời ạ!” Chu Tước nhìn hai tờ giấy, “Náo loạn nửa ngày, người ta muốn tìm lại ở ngay bên cạnh. Vậy mà ta không biết.” Nàng gấp gáp hỏi Thẩm Qua, “Công tử, vậy nhiệm vụ là gì? Nhanh cho ta biết, ta muốn biết đáp án.”
Thẩm Qua thần sắc ảm đạm: “Không phải nàng nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ nàng phải rời đi sao?”
Chu Tước hưng phấn quên hết mọi chuyện: “Đúng vậy! Diêm vương nói hoàn thành nhiệm vụ ta có thể thành tiên nha.”
“Như vậy … Nàng, nàng muốn bỏ .. ta sao?” Sắc mặt Thẩm Qua tối sầm lại, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, thật vất vả mới nói xong một câu đơn giản, trong lòng giống như bị thiêu đốt.
Thì ra là thế, tiên nữ sao? Như vậy, tại sao bây giờ nàng nguyện ý ở cùng hắn? Chẳng lẽ coi hắn là khăn tay thích thì vứt bỏ sao?
Chu Tước dừng nhảy nhót đi về phía Thẩm Qua. Không xong rồi, sao nàng hưng phấn tới nỗi quên công tử luôn.
“Không, ta chỉ tò mò nhiệm vụ kia là gì thôi.”
“Chỉ tò mò?”
ChuTước nặng nề gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn cầm tay nàng, kéo nàng lại gần hắn cho tới khi hắn nhìn sâu vào mắt nàng: “Nàng không muốn thành tiên nữ sao? Hoàn thành nhiệm vụ nàng có thể hoàn thành luôn ước nguyện cơ mà,.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, ôn nhu cúi xuống thỏ thẻ bên tai, thanh âm lạnh thấu xương: “Nàng đúng là chỉ biết lợi dụng, nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi phất áo ra đi sao? Nàng có nghĩ tới ta hay không, tới lúc đó ta phải ngoan ngoãn để nàng bỏ ta sao?”
Cảm giác được hắn càng lúc càng dùng lực, sự đau đớn làm Chu Tước cau hàng lông mày thanh tú “Công tử, chàng hiểu lầm ta. Ta không muốn vậy đâu.”
Tay hắn nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nguy hiểm lóe lên: “Nha, vậy nàng nói cho ta biết, trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.”
Cho tới bây giờ công tử mà nàng quen biết, khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã hoàn mỹ biến mất tăm, người đứng trước mặt nàng là công tử tà tứ âm lãnh kiêu ngạo, tay hắn khiêu khích vuốt dọc lưng nàng làm hô hấp nàng trở nên nóng rực theo đầu ngón tay của hắn. Mà hắn càng ngày càng dựa gần, nàng đương nhiên biết hắn muốn làm gì, nhưng mà không được, ít nhất bây giờ chưa được.
“Công tử, không được như vậy.” Trước khi chạm môi hắn, nàng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, môi hắn xẹt qua má nàng lưu lại hơi thở nóng rực.
“Quả nhiên là vậy?” Thẩm Qua đẩy nàng ra, lắc đầu quay lưng, “Bây giờ giả vờ không nổi nữa đúng không? Nếu ngày nào đó nàng phải rời đi, vậy đi luôn đi. Bằng không, ta cũng không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Không phải vậy.” Vội vàng ôm lấy lưng hắn, cả thân thể mềm mại dựa sát vào người công tử. Bị người ta bất chợt ôm sau lưng, trong nháy mắt Thẩm Qua sững sờ, chỉ nghe thanh âm rầu rĩ phía sau: “Không phải vậy mà, ta không muốn bỏ đi. Ta muốn ở cùng chàng, hai chúng ta vĩnh viễn ở một chỗ nha.”
“Như vậy tại sao vừa rồi …”
Chu Tước chuyển đến trước mặt hắn, hai tay ôm lấy cổ ngẩng đầu cười: “Ta chỉ là tò mò thôi. Ta đã sớm không muốn làm nhiệm vụ kia, Dù sao chỉ cần không hoàn thành nó, tò mò một chút cũng có sao đâu.”
Sắc mặt Thẩm Qua rốt cuộc giãn ra, lộ một nụ cười.
Chu Tước kiễng chân, hôn vào môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, cười lộ lúm đồng tiền: “Coi như chàng tha thứ cho ta rồi.”
Thẩm Qua híp mắt suy nghĩ, mặt mỉm cười, bỗng nhiên nói một câu: “Làm sao bây giờ?”
Nàng nghi ngờ hỏi: ” Chuyên gì?”
Thẩm Qua mở to mắt, dựa vào trán nàng, cười nói: “Ta cũng không biết nhiệm vụ gì hết, không thỏa mãn được hiếu kỳ của nàng đâu.”
Chu Tước buồn bực kêu to: “Lão diêm vương kia đúng là đã lừa ta!”
Chu Tước ngồi trên ghế mở bức họa ra, một lục y thiếu nữ, gương mặt tươi cười. Nàng nhìn nữ nhân trong tranh, lại lấy gương đồng soi soi, hoảng sợ sờ sờ mặt mình: “Thật giống nha.”
Thẩm Qua chỉ vào miếng ngọc bội bên hông nữ nhân: “Miếng ngọc đó nàng thấy quen không?”
Chu Tước bỏ gương đồng xuống, nói: “Không chỉ quen nha, ta nghĩ nó chính là miếng ngọc bội của ta.”
Thẩm Qua ảm đạm nói: “Nếu ta đoán không sai, miếng ngọc bội của nàng chính là thứ chúng ta vất vả tìm kiếm, phù dung phỉ thúy. Nếu nó chính là phù dung phỉ thúy vậy nàng chính là Bích Phù hoàng hậu.”
“Không thể nào, không thể.” Chu Tước lo sợ quơ quơ hai tay: “Đây là vật ta mang từ âm phủ đến, sao có thể xuất hiện ở dương gian? Có lẽ chỉ trùng hợp thôi.”
Nếu là trùng hợp, người giống nhau cũng không tính, nhưng tại sao ngọc bội cũng giống như đúc?
Chu Tước chậm rãi đưa tay vuốt hình ngọc bội, trong lòng lo sợ, mắt cũng dần mơ hồ, mờ mịt.
Điều đó không có khả năng, không có khả năng.
Nàng nhớ đến khuôn mặt Diêm vương, nhớ tới hàng ngàn năm trải qua ở minh giới, nhớ tới loài hoa quen thuộc, tâm loạn như ma, cả thân mình như bị rút hết sức. Hay là, Diêm vương cử nàng đi dương gian là có ý khác? Dụng ý của hắn là gì, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Đúng rồi, âm phủ nhiều người như vậy, tại sao hắn cố tình sai nàng tới đây, hơn nữa còn không nói cho nàng biết mục đích là gì.
Nàng không thể ở đây nữa, phải lập tức tìm được người ở Trường An, tìm được nam tử ở Trường An, Nếu đúng như lời Diêm vương nói, nàng có thể thu thập được tin tức, có thể chứng minh Diêm vương không lừa nàng. Bằng không, tất cả mọi chuyện … chỉ là âm mưu. Mà nàng là quân cờ mà hắn tùy ý vứt bỏ.
Nàng lảo đảo đứng dậy đi ra cửa, vì hoảng hốt nên đụng phải cạnh bên. Đến khi ngã vào vòng tay ấm áp, ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc, lúc này tâm nàng mới dịu trở lại. Hơi ngước nhìn lên, nàng thấy đôi mắt sóng nước lấp lánh của Thẩm Qua, tình ý nồng đậm trong mắt hắn đã ở sâu trong lòng nàng.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Hắn thủ thỉ bên tai nàng, “Nói cho ta biết chuyện gì xảy ra.”
Nàng nắm chặt hai vai Thẩm Qua, trong mắt là tầng tầng sương mù mê mang không rõ, “Ta muốn đi Trường An, bây giờ, ngay lập tức.”
Thẩm Qua nâng khuôn mặt nàng lên: “Tại sao lại gấp như vậy?”
“Chàng không cần biết …. Chàng không muốn theo ta thì buông ra.”
Nàng cố dùng sức thoát khỏi vòng ôm kia, nhưng khí lực hắn rất lớn, có giãy dụa cũng vô ích, Chu Tước lấy tay đánh hắn: “Sao chàng không cho ta đi, chàng là người xấu!”
Hắn lo lắng nói: “Nàng như vậy sao có thể thượng kinh? Bình tĩnh một chút đi, nàng đã nói là thích ta mà, thích ta thì tin tưởng ta. Nàng nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau suy nghĩ biện pháp.”
“Chàng không biết, chuyện này rất quan trọng.” Nói thế nào cho hắn hiểu đây? Nàng sống ở âm phủ lâu như vậy, không có tên cũng không có trí nhớ, chính Diêm vương giao chức Chu Tước la sát cho nàng. Tuy nàng hay lén mắng chửi hắn, oán giận hắn nhưng trong lòng nàng hắn là người thân duy nhất. Vậy mà hôm nay nàng lại cảm giác mình bị phản bội. Nàng tin tưởng hắn như vậy, hắn giao nhiệm vụ nàng cũng không từ chối. Sự tin tưởng của nàng bây giờ lại hóa thành âm mưu.
Nàng bỗng rùng mình, lại nghĩ tới một khả năng khác: nhiệm vụ kia có phải muốn nàng thay thế Bích Phù hoàng hậu. Nếu như không phải tại sao đem ngọc bội của nàng ta đưa cho nàng cầm.
Thẩm Qua vuốt tóc nàng, ôn nhu nói: “Nàng không nói cho ta biết sao ta có thể giúp nàng?”
Chu Tước cố gắng kìm nén không khóc, nụ cười cũng vạn phần chua xót: “Ta không muốn trở thành Bích Phù hoàng hậu.”
Thẩm Qua dường như rất khó chịu, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng cong khóe môi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chỉ cần nàng không phải, không ai bắt được nàng trở thành Bích Phù hoàng hậu.”
Chu Tước nín khóc mỉm cười: “Chàng nói đúng.”
Vì thế nàng đem toàn bộ chuyện mình ở âm phủ, tại sao lại trở thành một trong tứ đại la sát, là nhân vật bảo hộ phương Nam, trong sách cũng có ghi: Thanh long phương Đông, Bạch hổ phương Tây, Huyền Vũ phương Bắc, rêu rao một hồi. Danh xưng là Chu Tước la sát. Sau đó Diêm Vương giao nhiệm vụ cho nàng, nói nàng sẽ gặp được người hữu duyên, nhưng nàng phải đến thành Trường An, đưa nàng miếng ngọc bội giao cho một người ở thành Trường An tên là Trường An, như vậy, nàng sẽ biết nhiệm vụ là cái gì.
Chu Tước lắc đầu cười khổ: “Không cần nói nữa, lão Diêm vương nhất định muốn ta thay thế Bích Phù kia. Cho dù nàng là quý phi hoàng hậu, cũng không phải ta muốn trở thành nàng. Ta không phải không có tư tưởng, không có linh hồn, vì sao lại muốn ta trở thành nữ nhân đó? Hắn không biết làm như vậy sẽ khiến ta rất buồn … Công tử, tại sao chàng không nói gì?”
Rốt cuộc Chu Tước cũng cảm thấy Thẩm Qua bất thường, toàn thân hắn cứng nhắc lẳng lặng nhìn nàng.
Chu Tước lắc lắc cánh tay hắn: “Không dám tin nha, trong lúc ta tâm sự chàng lại không nghe a, thật … đáng ghét.”
Thẩm Qua hồi phục tinh thần, sau đó cười rất vui vẻ, như gió xuân ấm áp thổi qua mặt hồ.
Hai tay Chu Tước run rẩy chỉ hắn: “Không ngờ, chàng không biết hối cải. Chàng còn dám cười ta …”
Thẩm Qua bỗng nhiên cầm hai tay nàng, nhìn chăm chú: “Nàng nói, ta có phải là người đó không?”
“Sao có thể?” Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Thẩm Qua phát sáng nhìn nàng: “Không chỉ như thế, ta còn có thể là người nàng muốn tìm, nam tử tên Trường An đó.”
Lời vừa nói ra, Chu Tước thoáng nghẹn họng nhìn trân trối nửa ngày mới phản ứng: “Sao có thể, không phải tên chàng là Thẩm Qua sao?”
Thẩm Qua cúi đầu cười: “Tên của bản công tử đúng là Thẩm Qua.”
“Vậy sao chàng nói chàng là người ta muốn tìm. Chàng cũng đâu có tên là Trường An.”
“Ai nói ta không thể là Thẩm Qua, mà cũng có thể gọi là Trường An.”
“Công tử, chàng làm ta hồ đồ rồi, một người sao có thể có hai tên.”
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiều hết sức rực rỡ, tia nắng nghiêng nghiêng chiếu rọi từng hạt bụi phiêu phiêu trong không khí.
Trong phòng, thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát truyền vào tai Chu Tước: “Bởi vì ta họ Thẩm danh Qua, tự là Trường An.”
Chu Tước che miệng lại, cặp mắt xinh đẹp mở lớn, nàng nghĩ nghĩ lại chớp chớp mắt: “Trong kinh thành nhiều ngừơi tên Trường An lắm, sao ta biết đó là chàng.”
“Đơn giản thôi.” Thẩm Qua đỡ nàng đứng lên “Chúng ta lấy hai tờ giấy, ta viết địa chỉ nhà, nàng viết địa chỉ người nàng cần tìm. Chúng ta không nhìn lén đối phương viết cái gì sau đó có thể so sánh. Như vậy không phải xác định được ta có phải là người nàng muốn tìm hay sao?”
“Ý kiến hay.”
Kết quả ….
Trên hai tờ giấy đều viết một địa chỉ: Trường An, phố Bích Thủy, ngõ Tấn Dung, số năm mươi bảy.
“Trời ạ!” Chu Tước nhìn hai tờ giấy, “Náo loạn nửa ngày, người ta muốn tìm lại ở ngay bên cạnh. Vậy mà ta không biết.” Nàng gấp gáp hỏi Thẩm Qua, “Công tử, vậy nhiệm vụ là gì? Nhanh cho ta biết, ta muốn biết đáp án.”
Thẩm Qua thần sắc ảm đạm: “Không phải nàng nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ nàng phải rời đi sao?”
Chu Tước hưng phấn quên hết mọi chuyện: “Đúng vậy! Diêm vương nói hoàn thành nhiệm vụ ta có thể thành tiên nha.”
“Như vậy … Nàng, nàng muốn bỏ .. ta sao?” Sắc mặt Thẩm Qua tối sầm lại, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, thật vất vả mới nói xong một câu đơn giản, trong lòng giống như bị thiêu đốt.
Thì ra là thế, tiên nữ sao? Như vậy, tại sao bây giờ nàng nguyện ý ở cùng hắn? Chẳng lẽ coi hắn là khăn tay thích thì vứt bỏ sao?
Chu Tước dừng nhảy nhót đi về phía Thẩm Qua. Không xong rồi, sao nàng hưng phấn tới nỗi quên công tử luôn.
“Không, ta chỉ tò mò nhiệm vụ kia là gì thôi.”
“Chỉ tò mò?”
ChuTước nặng nề gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn cầm tay nàng, kéo nàng lại gần hắn cho tới khi hắn nhìn sâu vào mắt nàng: “Nàng không muốn thành tiên nữ sao? Hoàn thành nhiệm vụ nàng có thể hoàn thành luôn ước nguyện cơ mà,.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, ôn nhu cúi xuống thỏ thẻ bên tai, thanh âm lạnh thấu xương: “Nàng đúng là chỉ biết lợi dụng, nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi phất áo ra đi sao? Nàng có nghĩ tới ta hay không, tới lúc đó ta phải ngoan ngoãn để nàng bỏ ta sao?”
Cảm giác được hắn càng lúc càng dùng lực, sự đau đớn làm Chu Tước cau hàng lông mày thanh tú “Công tử, chàng hiểu lầm ta. Ta không muốn vậy đâu.”
Tay hắn nắm lấy cằm nàng, ánh mắt nguy hiểm lóe lên: “Nha, vậy nàng nói cho ta biết, trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.”
Cho tới bây giờ công tử mà nàng quen biết, khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã hoàn mỹ biến mất tăm, người đứng trước mặt nàng là công tử tà tứ âm lãnh kiêu ngạo, tay hắn khiêu khích vuốt dọc lưng nàng làm hô hấp nàng trở nên nóng rực theo đầu ngón tay của hắn. Mà hắn càng ngày càng dựa gần, nàng đương nhiên biết hắn muốn làm gì, nhưng mà không được, ít nhất bây giờ chưa được.
“Công tử, không được như vậy.” Trước khi chạm môi hắn, nàng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, môi hắn xẹt qua má nàng lưu lại hơi thở nóng rực.
“Quả nhiên là vậy?” Thẩm Qua đẩy nàng ra, lắc đầu quay lưng, “Bây giờ giả vờ không nổi nữa đúng không? Nếu ngày nào đó nàng phải rời đi, vậy đi luôn đi. Bằng không, ta cũng không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Không phải vậy.” Vội vàng ôm lấy lưng hắn, cả thân thể mềm mại dựa sát vào người công tử. Bị người ta bất chợt ôm sau lưng, trong nháy mắt Thẩm Qua sững sờ, chỉ nghe thanh âm rầu rĩ phía sau: “Không phải vậy mà, ta không muốn bỏ đi. Ta muốn ở cùng chàng, hai chúng ta vĩnh viễn ở một chỗ nha.”
“Như vậy tại sao vừa rồi …”
Chu Tước chuyển đến trước mặt hắn, hai tay ôm lấy cổ ngẩng đầu cười: “Ta chỉ là tò mò thôi. Ta đã sớm không muốn làm nhiệm vụ kia, Dù sao chỉ cần không hoàn thành nó, tò mò một chút cũng có sao đâu.”
Sắc mặt Thẩm Qua rốt cuộc giãn ra, lộ một nụ cười.
Chu Tước kiễng chân, hôn vào môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, cười lộ lúm đồng tiền: “Coi như chàng tha thứ cho ta rồi.”
Thẩm Qua híp mắt suy nghĩ, mặt mỉm cười, bỗng nhiên nói một câu: “Làm sao bây giờ?”
Nàng nghi ngờ hỏi: ” Chuyên gì?”
Thẩm Qua mở to mắt, dựa vào trán nàng, cười nói: “Ta cũng không biết nhiệm vụ gì hết, không thỏa mãn được hiếu kỳ của nàng đâu.”
Chu Tước buồn bực kêu to: “Lão diêm vương kia đúng là đã lừa ta!”
/40
|