Mới đó mà đã thứ ba rồi. Tôi vốn dĩ không muốn dự buổi tiệc sinh nhật của Thái Hi, vì thế bèn lấy cớ là vết thương trên tay vẫn chưa lành nói không đến được. Nhưng Thái Hi trách tôi: “Y Nghiên, bạn không thể như thế này mãi được, hàng ngày không chịu học, chỉ nước mắt đầm đìa nằm trên giường. Bạn nên ra ngoài tham gia một vài buổi tiệc chứ!”. Cậu ấy còn thuyết phục cả người mẹ cố chấp của tôi, để kéo tôi tay còn băng bột đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình.
Vừa bước vào phòng khách nhà Thái Hi, tôi sững người, không nghĩ là sẽ có nhiều người đến thế. Buổi tiệc thật là náo nhiệt, khắp nơi tiếng nói cười rộn rã, mọi người tập trung thành từng nhóm. Có một vài người lớn tuổi hơn một tí, có lẽ là bạn thân của Thái Hi, họ đứng tập trung với nhau, hăng say bàn luận một chuyện gì đó. Còn lại đều là người trẻ tuổi, phần lớn tôi đều không biết mặt, có lẽ họ đều là những bạn học cùng trường của Thái Hi.
Tôi đi theo sau Thái Hi, rõ ràng sự xuất hiện của tôi không gây chú ý đến ai cả. Hơn nữa, tay lại đang băng bột, đứng giữa đám người ăn mặc rực rỡ, tôi thấy mình nhỏ bé làm sao.
Tôi hỏi nhỏ Thái Hi: “Này, chúng ta đi đâu vậy?”, cậu ta vẫn kéo lấy tay tôi: “Đi đến phòng mình.”
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao lại đến phòng bạn chứ? Lẽ nào lại để khách đầy nhà, còn một mình núp trong phòng chứ?”. Cậu ta vẫn cười bí hiểm: “Mình có một món quà muốn tặng bạn.”
“Bạn có quà muốn tặng mình? Nhưng hôm nay là sinh nhật bạn mà. Lẽ ra mình phải tặng quà cho bạn mới đúng, tại sao bạn lại tặng quà cho mình chứ?”
Thái Hi không hề quan tâm: “Sinh nhật gì chứ, chỉ là cái cớ để cùng nhau vui chơi mà thôi. Mình muốn tặng bạn một thứ, chắc chắn là bạn sẽ thích.” Thấy cậu ấy nói chắc chắn như vậy, tôi nửa tin nửa ngờ: “Này Thái Hi, bạn mới biết mình không lâu, sao lại biết mình chắc chắn sẽ thích thứ mà bạn tặng chứ?”
Vẻ mặt cậu ấy càng chắc chắn hơn: “Nhất định là bạn sẽ thích mà. Nếu bạn không thích, thì bạn không phải họ Hàn rồi.” Tôi lấy làm lạ hỏi: “Mình không phải họ Hàn, vậy chứ họ gì?”. Thái Hi cười giỡn: “Là họ Phác đó!”. Thì ra tôi đã mắc lỡm cậu ấy.
Lúc đi vào phòng Thái Hi, tôi nhìn quanh và hỏi: “Thứ bạn muốn tặng tôi đâu?”
Thái Hi dựa vào cửa nói: “Bạn nhìn kĩ xem.”
Tôi lại nhìn quanh một lượt nữa, đến cả trần nhà cũng ngước nhìn nhưng không thấy gì.
“Xem dưới chân bạn đi!”
Tôi cúi xuống, mắt chợt sáng lên.
Thì ra đó là một con mèo con trắng tinh, còn nhỏ xíu, toàn thân lông mượt như nhung, chỉ bằng lòng bàn tay. Tôi ôm nó lên, nó không hề tỏ ra sợ sệt mở đôi mắt đen bóng nhìn tôi, kêu “Meo! Meo!” hai tiếng với tôi. Cái mặt nhỏ xíu ngắn cũn với cái mũi nhỏ hồng, giống hệt như hình những con mèo trắng ở trong các quảng cáo.
Thái Hi nói: “Lúc cắm trại ở bãi biển, bạn nói muốn xem con mèo cưng màu trắng, nên mình đã tìm con mèo trắng này đây.”
Mũi tôi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Giẫm mạnh chân, tôi nói: “Thái Hi, sao lại tốt với mình như vậy? Cứ tiếp tục như vậy mình sẽ yêu bạn mất.”
Thái Hi cười: “Mình muốn bạn yêu mình mà!”
Tôi lớn giọng: “Bạn biết rõ là mình sẽ không mà!”
Thái Hi nói: “Y Nghiên, rồi có một ngày bạn sẽ yêu mình.”
Tôi cúi đầu ngắm con mèo, nó cũng ngẩng đầu thăm dò tôi. Tôi chau mày, nó cũng chau mày theo. Tôi cố ý phổng mũi lên dọa nó, nó cũng nhếch mũi lên, cuối cùng hắt xì một cái. Tôi và Thái Hi nhịn không được, phát cười lên “Ha ha”.
Thái Hi nói: “Sau khi mua nó về, mình hơi hối hận, vì nó thật ngốc. Mình đã dạy nó tự đánh răng, vậy mà nó không làm được.” Tôi ôm bụng cười: “Bạn dạy nó tự đánh răng? Đừng giỡn như vậy chứ.”
Thái Hi trả lời: “Phải, mình còn mua cho nó một cái bàn chải trẻ em số nhỏ nhất, dạy nó khá lâu, nhưng mỗi lần như vậy nó chỉ chà kem đánh răng lên đầu nó, lại còn nhét bàn chải vào mũi nữa chứ. Cho nên sau khi mang nó về nhà, bạn phải dành nhiều thời gian để dạy nó nhé.”
Tôi cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt. Từ sau khi vô tình gặp Kỷ Trung bên biển, rồi xảy ra bao nhiêu chuyện rối ren, tôi chưa có dịp cười vui vẻ như bây giờ.
Khó khăn lắm tôi mới nín cười được, lau nước mắt rồi nói với Thái Hi: “Được rồi, sau khi về mình nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu nó không ngoan mình sẽ phạt nó phải viết bài.” Rồi tôi lại không nhịn được, bật cười lên. Đúng lúc đó, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái chạy vào.
“Anh, thì ra anh ở đây, em tìm cả buổi. Mọi người muốn cắt bánh kem, sao anh vẫn chưa xuống?”
Thái Hi cười chỉ tôi và nói: “Bọn anh đang ở đây để dạy dỗ chú mèo con này đấy!”. Tôi bế chú mèo trong lòng đưa lên, quay qua nói với cô ấy: “Xem xem, nó ngoan lắm…”
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt tôi vụt tắt, một cơm gió lạnh thổi vào người, tôi há hốc miệng kinh ngạc.
“Thì ra là cô!”, cô gái đó lên tiếng trước.
Thái Hi cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Hơi thở của tôi bắt đầu dồn dập, những gì xảy ra hai tuần trước đây trong biệt thự của Kỷ Trung như dòng nước lại ùa về. Không ngờ cô bạn gái mới của Kỷ Trung lại là em gái của Thái Hi.
“Trước đây, hai người đã quen nhau rồi sao?”. Thái Hi hỏi tiếp. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại không thốt nên lời.
Em gái Thái Hi dò xét một lúc, rồi lại nhìn con mèo nhỏ trong tay tôi, “hứ” lên một tiếng rồi nói: “Anh. Tối qua em xin anh cả buổi, cho em mượn con mèo này chơi mấy ngày, anh không đồng ý. Bây giờ em hiểu rồi, thì ra anh muốn tặng nó cho cô ta! Thật không hiểu nổi, một người con gái bình thường như vậy, lại có khả năng lớn đến thế! Chỉ nửa tháng trời ngắn ngủi, đầu tiên là tranh giành bạn trai với em, sau đó là con mèo nhỏ này, tiếp theo đó có lẽ lại là giành lấy anh?”
Nỗi nghi hoặc hiện lên mặt Thái Hi, rõ ràng cậu ấy vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và em gái là như thế nào. Cậu ấy giải thích với em gái: “Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi, đây là Hàn Y Nghiên, bọn anh mới quen nhau. Đây là em gái mình, Phác Thái Chân, sau khi đến Mỹ thì đổi tên là Nina.”
Thì ra là vậy! Tôi nghĩ thầm trong bụng, sáng hôm đó ở trong nhà Kỷ Trung, mình nghe Kỷ Trung gọi cô ấy là “Nina”, nhưng tuyệt nhiên không thể ngờ rằng cô ấy lại là em gái của Thái Hi.
Em gái của Thái Hi vẫn nói giọng lạnh lùng: “Thì ra cô tên là Hàn Y Nghiên. Tôi đang muốn tìm cô thì cô lại tự tìm đến nhà tôi rồi!”
Vốn dĩ tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, cũng không muốn nói gì, quay người trả lại con mèo đang ôm trong lòng cho Thái Hi rồi từ tốn nói: “Mình về trước đây”, rồi đi ra.
Tuy nhiên, lúc tôi đi đến cửa, Nina đưa một chân chặn ngang cửa: “Muốn đi nhanh vậy sao? Hôm nay không ở lại nhà tôi à? Đến tối còn dễ dàng dụ dỗ anh tôi hơn đấy chứ!”
“Sao em có thể nói với Y Nghiên những lời này chứ!” Thái Hi quát em gái. Còn tôi, ngẩng đầu nhìn cô ấy, gặp phải ánh mắt thách thức, liền nhẹ nhàng nói: “Mình không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”
Em gái Thái Hi ngửa cổ cười lạnh lùng: “Ôi, vậy sao? Cô không có bản lĩnh à? Nhưng lại có khả năng đánh Kỷ Trung đến thổ huyết phải nhập viện chứ gì!”
“Cái gì?!”
Lúc đó, lời của cô ấy giống như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, đánh vào tai tôi. Tôi vẫn không dám tin những lời mình vừa nghe xong, kinh hãi hỏi dồn: “Kỷ Trung nhập viện? Cậu ấy thổ huyết? Đâu có ai nói cho mình biết đâu!”. Chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy đầy xuống khuôn mặt tôi.
Nina nói giọng đay nghiến: “Phải rồi. Chẳng phải là nhờ cú đấm của cô sao? Còn khóc gì nữa! Lúc này còn đứng trước mặt anh tôi giả vờ đáng thương. Lúc chị ra tay đánh Kỷ Trung sao không thương tình anh ấy một chút chứ, tôi đã sớm cảnh cáo chị, là tuyệt đối không được đánh vào ngực anh ấy rồi mà!”
Tôi kinh hãi sững sờ.
Vừa bước vào phòng khách nhà Thái Hi, tôi sững người, không nghĩ là sẽ có nhiều người đến thế. Buổi tiệc thật là náo nhiệt, khắp nơi tiếng nói cười rộn rã, mọi người tập trung thành từng nhóm. Có một vài người lớn tuổi hơn một tí, có lẽ là bạn thân của Thái Hi, họ đứng tập trung với nhau, hăng say bàn luận một chuyện gì đó. Còn lại đều là người trẻ tuổi, phần lớn tôi đều không biết mặt, có lẽ họ đều là những bạn học cùng trường của Thái Hi.
Tôi đi theo sau Thái Hi, rõ ràng sự xuất hiện của tôi không gây chú ý đến ai cả. Hơn nữa, tay lại đang băng bột, đứng giữa đám người ăn mặc rực rỡ, tôi thấy mình nhỏ bé làm sao.
Tôi hỏi nhỏ Thái Hi: “Này, chúng ta đi đâu vậy?”, cậu ta vẫn kéo lấy tay tôi: “Đi đến phòng mình.”
Tôi ngạc nhiên: “Tại sao lại đến phòng bạn chứ? Lẽ nào lại để khách đầy nhà, còn một mình núp trong phòng chứ?”. Cậu ta vẫn cười bí hiểm: “Mình có một món quà muốn tặng bạn.”
“Bạn có quà muốn tặng mình? Nhưng hôm nay là sinh nhật bạn mà. Lẽ ra mình phải tặng quà cho bạn mới đúng, tại sao bạn lại tặng quà cho mình chứ?”
Thái Hi không hề quan tâm: “Sinh nhật gì chứ, chỉ là cái cớ để cùng nhau vui chơi mà thôi. Mình muốn tặng bạn một thứ, chắc chắn là bạn sẽ thích.” Thấy cậu ấy nói chắc chắn như vậy, tôi nửa tin nửa ngờ: “Này Thái Hi, bạn mới biết mình không lâu, sao lại biết mình chắc chắn sẽ thích thứ mà bạn tặng chứ?”
Vẻ mặt cậu ấy càng chắc chắn hơn: “Nhất định là bạn sẽ thích mà. Nếu bạn không thích, thì bạn không phải họ Hàn rồi.” Tôi lấy làm lạ hỏi: “Mình không phải họ Hàn, vậy chứ họ gì?”. Thái Hi cười giỡn: “Là họ Phác đó!”. Thì ra tôi đã mắc lỡm cậu ấy.
Lúc đi vào phòng Thái Hi, tôi nhìn quanh và hỏi: “Thứ bạn muốn tặng tôi đâu?”
Thái Hi dựa vào cửa nói: “Bạn nhìn kĩ xem.”
Tôi lại nhìn quanh một lượt nữa, đến cả trần nhà cũng ngước nhìn nhưng không thấy gì.
“Xem dưới chân bạn đi!”
Tôi cúi xuống, mắt chợt sáng lên.
Thì ra đó là một con mèo con trắng tinh, còn nhỏ xíu, toàn thân lông mượt như nhung, chỉ bằng lòng bàn tay. Tôi ôm nó lên, nó không hề tỏ ra sợ sệt mở đôi mắt đen bóng nhìn tôi, kêu “Meo! Meo!” hai tiếng với tôi. Cái mặt nhỏ xíu ngắn cũn với cái mũi nhỏ hồng, giống hệt như hình những con mèo trắng ở trong các quảng cáo.
Thái Hi nói: “Lúc cắm trại ở bãi biển, bạn nói muốn xem con mèo cưng màu trắng, nên mình đã tìm con mèo trắng này đây.”
Mũi tôi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt. Giẫm mạnh chân, tôi nói: “Thái Hi, sao lại tốt với mình như vậy? Cứ tiếp tục như vậy mình sẽ yêu bạn mất.”
Thái Hi cười: “Mình muốn bạn yêu mình mà!”
Tôi lớn giọng: “Bạn biết rõ là mình sẽ không mà!”
Thái Hi nói: “Y Nghiên, rồi có một ngày bạn sẽ yêu mình.”
Tôi cúi đầu ngắm con mèo, nó cũng ngẩng đầu thăm dò tôi. Tôi chau mày, nó cũng chau mày theo. Tôi cố ý phổng mũi lên dọa nó, nó cũng nhếch mũi lên, cuối cùng hắt xì một cái. Tôi và Thái Hi nhịn không được, phát cười lên “Ha ha”.
Thái Hi nói: “Sau khi mua nó về, mình hơi hối hận, vì nó thật ngốc. Mình đã dạy nó tự đánh răng, vậy mà nó không làm được.” Tôi ôm bụng cười: “Bạn dạy nó tự đánh răng? Đừng giỡn như vậy chứ.”
Thái Hi trả lời: “Phải, mình còn mua cho nó một cái bàn chải trẻ em số nhỏ nhất, dạy nó khá lâu, nhưng mỗi lần như vậy nó chỉ chà kem đánh răng lên đầu nó, lại còn nhét bàn chải vào mũi nữa chứ. Cho nên sau khi mang nó về nhà, bạn phải dành nhiều thời gian để dạy nó nhé.”
Tôi cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt. Từ sau khi vô tình gặp Kỷ Trung bên biển, rồi xảy ra bao nhiêu chuyện rối ren, tôi chưa có dịp cười vui vẻ như bây giờ.
Khó khăn lắm tôi mới nín cười được, lau nước mắt rồi nói với Thái Hi: “Được rồi, sau khi về mình nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, nếu nó không ngoan mình sẽ phạt nó phải viết bài.” Rồi tôi lại không nhịn được, bật cười lên. Đúng lúc đó, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái chạy vào.
“Anh, thì ra anh ở đây, em tìm cả buổi. Mọi người muốn cắt bánh kem, sao anh vẫn chưa xuống?”
Thái Hi cười chỉ tôi và nói: “Bọn anh đang ở đây để dạy dỗ chú mèo con này đấy!”. Tôi bế chú mèo trong lòng đưa lên, quay qua nói với cô ấy: “Xem xem, nó ngoan lắm…”
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt tôi vụt tắt, một cơm gió lạnh thổi vào người, tôi há hốc miệng kinh ngạc.
“Thì ra là cô!”, cô gái đó lên tiếng trước.
Thái Hi cũng ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Hơi thở của tôi bắt đầu dồn dập, những gì xảy ra hai tuần trước đây trong biệt thự của Kỷ Trung như dòng nước lại ùa về. Không ngờ cô bạn gái mới của Kỷ Trung lại là em gái của Thái Hi.
“Trước đây, hai người đã quen nhau rồi sao?”. Thái Hi hỏi tiếp. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại không thốt nên lời.
Em gái Thái Hi dò xét một lúc, rồi lại nhìn con mèo nhỏ trong tay tôi, “hứ” lên một tiếng rồi nói: “Anh. Tối qua em xin anh cả buổi, cho em mượn con mèo này chơi mấy ngày, anh không đồng ý. Bây giờ em hiểu rồi, thì ra anh muốn tặng nó cho cô ta! Thật không hiểu nổi, một người con gái bình thường như vậy, lại có khả năng lớn đến thế! Chỉ nửa tháng trời ngắn ngủi, đầu tiên là tranh giành bạn trai với em, sau đó là con mèo nhỏ này, tiếp theo đó có lẽ lại là giành lấy anh?”
Nỗi nghi hoặc hiện lên mặt Thái Hi, rõ ràng cậu ấy vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và em gái là như thế nào. Cậu ấy giải thích với em gái: “Anh nghĩ em hiểu nhầm rồi, đây là Hàn Y Nghiên, bọn anh mới quen nhau. Đây là em gái mình, Phác Thái Chân, sau khi đến Mỹ thì đổi tên là Nina.”
Thì ra là vậy! Tôi nghĩ thầm trong bụng, sáng hôm đó ở trong nhà Kỷ Trung, mình nghe Kỷ Trung gọi cô ấy là “Nina”, nhưng tuyệt nhiên không thể ngờ rằng cô ấy lại là em gái của Thái Hi.
Em gái của Thái Hi vẫn nói giọng lạnh lùng: “Thì ra cô tên là Hàn Y Nghiên. Tôi đang muốn tìm cô thì cô lại tự tìm đến nhà tôi rồi!”
Vốn dĩ tôi không muốn tranh cãi với cô ấy, cũng không muốn nói gì, quay người trả lại con mèo đang ôm trong lòng cho Thái Hi rồi từ tốn nói: “Mình về trước đây”, rồi đi ra.
Tuy nhiên, lúc tôi đi đến cửa, Nina đưa một chân chặn ngang cửa: “Muốn đi nhanh vậy sao? Hôm nay không ở lại nhà tôi à? Đến tối còn dễ dàng dụ dỗ anh tôi hơn đấy chứ!”
“Sao em có thể nói với Y Nghiên những lời này chứ!” Thái Hi quát em gái. Còn tôi, ngẩng đầu nhìn cô ấy, gặp phải ánh mắt thách thức, liền nhẹ nhàng nói: “Mình không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”
Em gái Thái Hi ngửa cổ cười lạnh lùng: “Ôi, vậy sao? Cô không có bản lĩnh à? Nhưng lại có khả năng đánh Kỷ Trung đến thổ huyết phải nhập viện chứ gì!”
“Cái gì?!”
Lúc đó, lời của cô ấy giống như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, đánh vào tai tôi. Tôi vẫn không dám tin những lời mình vừa nghe xong, kinh hãi hỏi dồn: “Kỷ Trung nhập viện? Cậu ấy thổ huyết? Đâu có ai nói cho mình biết đâu!”. Chưa nói hết câu, nước mắt đã chảy đầy xuống khuôn mặt tôi.
Nina nói giọng đay nghiến: “Phải rồi. Chẳng phải là nhờ cú đấm của cô sao? Còn khóc gì nữa! Lúc này còn đứng trước mặt anh tôi giả vờ đáng thương. Lúc chị ra tay đánh Kỷ Trung sao không thương tình anh ấy một chút chứ, tôi đã sớm cảnh cáo chị, là tuyệt đối không được đánh vào ngực anh ấy rồi mà!”
Tôi kinh hãi sững sờ.
/27
|