Lại một đêm mất ngủ.
Sự căng thẳng do mất ngủ đang giày vò từng sợi dây thần kinh của Thái Hi. Mắt cậu ấy vì mất ngủ khá lâu nên sưng húp, đau nhức. Cảnh tượng nhìn thấy trong phòng bệnh của Kỷ Trung, đêm nay cứ hiện về trong đầu Thái Hi, không cách nào quên được.
Từ hôm sinh nhật, sau khi em gái vô tình nói ra tin tức Kỷ Trung nhập viện, Thái Hi thấy Y Nghiên bình thường vốn lạc quan, kiên định nay bỗng tiều tuỵ hẳn đi. Mắt hõm sâu, nét mặt kì lạ khác thường, ánh mắt đầy vẻ cố chấp không quan tâm điều gì. Y Nghiên không hề quan tâm là sau 8 giờ tối bác sĩ không cho phép người nhà vào thăm bệnh, cũng không để ý đến sự ngăn cản của y tá, cứ thế xong vào phòng bệnh của Kỷ Trung.
Thái Hi vẫn theo sát Y Nghiên, sợ xảy ra điều gì bất trắc với cô ấy. Tình cảm mãnh liệt, hoang dã của cô ấy làm Thái Hi cảm thấy kinh ngạc, sự mãnh liệt đó rất giống một người, Quyền Hựu Hi, là bạn gái trước đây của Thái Hi. Vừa nghĩ đến cái tên này, lòng Thái Hi như bị kim chích. Năm đó, vì xô xát với một băng nhóm ở trường khác tại sân thể thao, Thái Hi bị thương nặng, Hựu Hi cũng thể hiện tình cảm mãnh liệt, cố chấp và hoang dã như vậy. Cô ấy còn đỡ cho anh một nhát dao, vì vậy Hựu Hi rời xa anh mãi mãi, không bao giờ trở lại nữa.
Trong mấy ngày đầu, Thái Hi giống như một con thú hoang bị thương nặng, nhốt mình trong phòng, cào cấu điên cuồng lên bức tường, kêu gào thảm thiết tên Hựu Hi, cầu khẩn cô trở lại. Từ đó về sau, Thái Hi thầm thề rằng từ nay về sau sẽ không theo bất kì một băng nhóm nào trong trường, cũng không nói chuyện yêu đương nữa, vì một đứa con trai đến bạn gái mình cũng không bảo vệ được, thì làm sao có tư cách để nói chuyện yêu đương chứ.
Cho đến học kì này, tình cờ gặp Y Nghiên của trường trung học Thừa Nguyên, tình cảm mãnh liệt chôn dấu trong lòng bấy lâu bỗng nhiên bùng lên như một ngọn núi lửa. Đã lâu lắm rồi, anh sớm học được cách che giấu tình cảm trong lòng mình, nhưng sự xuất hiện của Y Nghiên, đã làm những nổ lực của Thái Hi trong thời gian qua bị phá huỷ hoàn toàn. Thật ra, cô ấy không có gì đặc biệt, nhưng đến một lúc nào đó Y Nghiên lại toát lên một sự mạnh mẽ, kiên định mà những người con gái khác không có. Nhìn thấy cô ấy thất thểu đi, một tình cảm xót thương từ sâu trong đáy lòng anh trỗi dậy. Thái Hi rất muốn ngăn gió che mưa cho Y Nghiên, bảo vệ cẩn thận để cô ấy từ nay về sau không phải chịu sự tổn thương nào nữa.
Nhưng tối nay trong bệnh viện, Thái Hi lại không giúp được gì. Anh đi theo sau Y Nghiên, cùng đẩy cửa vào phòng bệnh của Kỷ Trung, Y Nghiên đi thẳng đến trước giường Kỷ Trung nằm, mắt nhìn anh ấy không hề chớp. Kỷ Trung nằm ngửa, sắc mặt vàng vọt, đôi má hóp lại, toàn thân đầy ống chuyền. Y tá nói vừa mới được tiêm thuốc ngủ nên Kỷ Trung ngủ thiếp đi.
Y Nghiên cúi xuống, đưa tay sờ lên mặt anh, hoàn toàn không để ý đến nhưngx người khác. Người y tá muốn ngăn lại, nhưng Thái Hi kéo tay cô ta ra nói nhỏ: “Xin chị cứ để cô ấy ở đó một lúc.”
Tiếp đó, Thái Hi nghe thấy Y Nghiên nói khẽ với Kỷ Trung đang ngủ say: “Kỷ Trung cậu thật tệ, cậu tệ lắm. Trong người có bệnh sao không nói với mình? Cứ thế chịu một cú đấm của mình. Mình cũng thật ngu ngốc, mình nên sớm biết chứ. Cậu đi không lời từ biệt, còn nữa, sau khi từ Mỹ về, lại không muốn gặp mình, nhất định là phải có lí do rồi, đúng không? Tối hôm đó, trong ngôi biệt thự nhà cậu, cậu muốn mình hứa từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, đều phải tự chăm sóc bản thân, quý trọng lấy chính mình. Lúc đó mình đâu có để ý. Mình thật ngốc, mình phải sớm đoán ra chứ?”
Sau đó cô ấy trầm tư, gục xuống giường Kỷ Trung, hai vai không ngừng rung lên. Một lúc sau, Y Nghiên ngẩng đầu lên, nói với Kỷ Trung vẫn đang ngủ: “Kỷ Trung, mình hứa với cậu, sau này dù xảy ra chuyện gì, mình nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân mình cẩn thận, sẽ quý trọng chính mình, không để cậu lo lắng nữa. Nhưng cậu cũng hứa với mình một chuyện được không? Từ nay về sau cho dù xảy ra chuyện gì, dù tốt hay xấu cậu đều phải nói cho mình biết, có được không? Không được như lần trước, xảy ra chuyện lớn đến vậy, lại một mình chịu đựng, chỉ nghĩ đến đây là mình lòng đau lắm!”
Thái Hi thấy nước mắt Y Nghiên chảy xuống, chỉ buồn bã im lặng đứng đằng sau nhìn. Cô y tá không kiên nhẫn được nữa, lại đến kéo Y Nghiên ra, nói một cách nhẫn nại: “Người bệnh vẫn chưa qua khỏi thời kì nguy hiểm, đừng làm ảnh hưởng tới cậu ấy.”
Không còn cách nào khác, Thái Hi đành cùng Y Nghiên đi ra. Không ngờ mới ra khỏi phòng bệnh Kỷ Trung mấy bước, họ liền gặp Bảo Nhi và Tại Vũ.
Cho đến lúc này, từ miệng của Tại Vũ, họ mới biết được những việc xảy ra với Kỷ Trung lúc ở Mỹ.
Lúc đó Kỷ Trung vừa đến Mỹ, vì ba mẹ quản quá chặt, thêm vào đó bỗng nhiên thay đổi môi trường sống mới, tâm trạng cậu ấy rơi vào sự trầm cảm. Anh ấy không thể hút thuốc, cũng không thể uống rượu, lại còn bị cấm chơi đàn nên đành phải chọn môn đua xe để giải tỏa bớt tâm lí u uất của mình.
Không ngờ, Kỷ Trung gặp sự cố. Một hôm, Kỷ Trung cùng nhóm bạn đua xe, lúc anh lái xe đến khúc quẹo của đường đua thì mất tay lái, xe anh ấy bay bổng lên rồi va vào vành đai bên đường, vỡ nát. Kỷ Trung được đưa đến bệnh viện, xương lồng ngực bị gãy, suýt chút nữa thì tổn thương đến tim, vì mất quá nhiều máu nên Kỷ Trung hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện khá lâu.
Trong lúc khẩn cấp như thế, bác sĩ lại báo cho người nhà Kỷ Trung một tin xấu, kho máu trong bệnh viện không còn loại máu thích hợp với Kỷ Trung. Điều đó có nghĩa là phải tìm được người hiến máu có nhóm máu tương đồng với Kỷ Trung, nếu không tính mạng của Kỷ Trung như ngàn cân treo sợi tóc, anh sẽ mất mạng.
Tin này đối với người nhà của Kỷ Trung mà nói giống như sét đánh ngang tai. Trong mấy ngày ngắn ngủi, mẹ Kỷ Trung tiều tụy hẳn đi, trong một đêm tóc bà đã bạc hết một nửa. Đúng lúc cả nhà Kỷ Trung tuyệt vọng thì em gái Thái Hi, Nina xuất hiện, mang đến niềm hi vọng cho họ. Cô là bạn học cùng lớp với Kỷ Trung ở Mỹ, nói với ba mẹ Kỷ Trung là tình nguyện lấy máu cho Kỷ Trung, vì lúc kiểm tra sức khỏe trước khi nhập học, cô ấy biết rằng mình và Kỷ Trung có nhóm máu giống nhau.
Kỷ Trung được cứu sống, sức khỏe của anh ấy dần dần hồi phục.
Sau đó, Kỷ Trung mới biết Nina đã có một sự hi sinh vô cùng to lớn: vốn dĩ cô ấy mắc bệnh tim, nếu không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên cô ấy vì cứu sống Kỷ Trung mà không quan tâm gì đến sự nguy hiểm của chính bản thân mình, hiến máu cho Kỷ Trung.
Điều này khiến Kỷ Trung vô cùng cảm động! Anh không thể ngờ rằng một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn đến vậy. Vì thế Kỷ Trung hứa với cô ấy, quyết tâm những ngày tháng sau này sẽ chăm sóc, bảo vệ cho Nina suốt đời. Lúc vết thương của Kỷ Trung tạm ổn, có thể tự đi lại được, cha mẹ Kỷ Trung để anh trở về Hàn Quốc để dưỡng bệnh.
Như thế, Kỷ Trung lặng lẽ về Hàn Quốc, sau đó tình cờ bị Y Nghiên nhìn thấy, rồi vô tình bị Y Nghiên đánh vào vết thương cũ, phải nhập viện…
Mọi người ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa phòng bệnh Kỷ Trung, sau khi nghe những điều Tại Vũ kể lại, không khí trầm lặng hẳn xuống. Tất cả đều thẫn thờ, đờ đẫn, không ai nghĩ rằng một Kỷ Trung như rồng như hổ, đội trời đạp đất, nóng nảy ngang tàng thế kia lại gặp phải hoàn cảnh éo le đến như vậy. Lại nữa, anh ấy vẫn còn nghĩ cho người khác, hi vọng “người ta” có thể sống vui vẻ, tự chăm sóc bản thâm mình…
Thái Hi nhìn chằm chằm Y Nghiên đang ngồi trước mặt mình, mắt cô ấy không còn nước mắt nữa, mà là hai đốm lửa nhỏ đỏ rực. Thái Hi cảm thấy một nỗi đau trong lòng, anh bỗng nhiên có một dự cảm mơ hồ rằng sẽ không bao giờ có được Y Nghiên. Lúc Tại Vũ kể chuyện, anh thấy ánh mắt Y Nghiên như toát lên một tình yêu sâu đậm và sự tha thứ đối với Kỷ Trung. Tình cảm sâu sắc đó của cô khiến Thái Hi cảm thấy ganh tị.
Thái Hi ngồi đối diện với Y Nghiên, tay kéo vạt áo, đầu suy nghĩ mông lung còn trong lòng thì rất đau khổ. Chỉ có thể giả vờ tự an ủi mình: Cô ấy có gì ghê gớm chứ, chỉ là một cô gái ngốc nghếch, tuỳ tiện, tính khí lại ngang bướng.
Anh kéo đứt khuy áo dưới cùng của áo sơ mi. Trời ạ! Loại con gái này xe tải chở không hết, đầy ngoài đường! Tại sao lại thích cô ấy chứ? Tại sao toàn bộ suy nghĩ trong đầu mình đều là người con gái này?Cô ta chưa bao giờ để ý đến mình mà? Trong đời đây là lần đầu tiên, Thái Hi cảm thấy bản thân mình mới thảm bại làm sao.
Sự căng thẳng do mất ngủ đang giày vò từng sợi dây thần kinh của Thái Hi. Mắt cậu ấy vì mất ngủ khá lâu nên sưng húp, đau nhức. Cảnh tượng nhìn thấy trong phòng bệnh của Kỷ Trung, đêm nay cứ hiện về trong đầu Thái Hi, không cách nào quên được.
Từ hôm sinh nhật, sau khi em gái vô tình nói ra tin tức Kỷ Trung nhập viện, Thái Hi thấy Y Nghiên bình thường vốn lạc quan, kiên định nay bỗng tiều tuỵ hẳn đi. Mắt hõm sâu, nét mặt kì lạ khác thường, ánh mắt đầy vẻ cố chấp không quan tâm điều gì. Y Nghiên không hề quan tâm là sau 8 giờ tối bác sĩ không cho phép người nhà vào thăm bệnh, cũng không để ý đến sự ngăn cản của y tá, cứ thế xong vào phòng bệnh của Kỷ Trung.
Thái Hi vẫn theo sát Y Nghiên, sợ xảy ra điều gì bất trắc với cô ấy. Tình cảm mãnh liệt, hoang dã của cô ấy làm Thái Hi cảm thấy kinh ngạc, sự mãnh liệt đó rất giống một người, Quyền Hựu Hi, là bạn gái trước đây của Thái Hi. Vừa nghĩ đến cái tên này, lòng Thái Hi như bị kim chích. Năm đó, vì xô xát với một băng nhóm ở trường khác tại sân thể thao, Thái Hi bị thương nặng, Hựu Hi cũng thể hiện tình cảm mãnh liệt, cố chấp và hoang dã như vậy. Cô ấy còn đỡ cho anh một nhát dao, vì vậy Hựu Hi rời xa anh mãi mãi, không bao giờ trở lại nữa.
Trong mấy ngày đầu, Thái Hi giống như một con thú hoang bị thương nặng, nhốt mình trong phòng, cào cấu điên cuồng lên bức tường, kêu gào thảm thiết tên Hựu Hi, cầu khẩn cô trở lại. Từ đó về sau, Thái Hi thầm thề rằng từ nay về sau sẽ không theo bất kì một băng nhóm nào trong trường, cũng không nói chuyện yêu đương nữa, vì một đứa con trai đến bạn gái mình cũng không bảo vệ được, thì làm sao có tư cách để nói chuyện yêu đương chứ.
Cho đến học kì này, tình cờ gặp Y Nghiên của trường trung học Thừa Nguyên, tình cảm mãnh liệt chôn dấu trong lòng bấy lâu bỗng nhiên bùng lên như một ngọn núi lửa. Đã lâu lắm rồi, anh sớm học được cách che giấu tình cảm trong lòng mình, nhưng sự xuất hiện của Y Nghiên, đã làm những nổ lực của Thái Hi trong thời gian qua bị phá huỷ hoàn toàn. Thật ra, cô ấy không có gì đặc biệt, nhưng đến một lúc nào đó Y Nghiên lại toát lên một sự mạnh mẽ, kiên định mà những người con gái khác không có. Nhìn thấy cô ấy thất thểu đi, một tình cảm xót thương từ sâu trong đáy lòng anh trỗi dậy. Thái Hi rất muốn ngăn gió che mưa cho Y Nghiên, bảo vệ cẩn thận để cô ấy từ nay về sau không phải chịu sự tổn thương nào nữa.
Nhưng tối nay trong bệnh viện, Thái Hi lại không giúp được gì. Anh đi theo sau Y Nghiên, cùng đẩy cửa vào phòng bệnh của Kỷ Trung, Y Nghiên đi thẳng đến trước giường Kỷ Trung nằm, mắt nhìn anh ấy không hề chớp. Kỷ Trung nằm ngửa, sắc mặt vàng vọt, đôi má hóp lại, toàn thân đầy ống chuyền. Y tá nói vừa mới được tiêm thuốc ngủ nên Kỷ Trung ngủ thiếp đi.
Y Nghiên cúi xuống, đưa tay sờ lên mặt anh, hoàn toàn không để ý đến nhưngx người khác. Người y tá muốn ngăn lại, nhưng Thái Hi kéo tay cô ta ra nói nhỏ: “Xin chị cứ để cô ấy ở đó một lúc.”
Tiếp đó, Thái Hi nghe thấy Y Nghiên nói khẽ với Kỷ Trung đang ngủ say: “Kỷ Trung cậu thật tệ, cậu tệ lắm. Trong người có bệnh sao không nói với mình? Cứ thế chịu một cú đấm của mình. Mình cũng thật ngu ngốc, mình nên sớm biết chứ. Cậu đi không lời từ biệt, còn nữa, sau khi từ Mỹ về, lại không muốn gặp mình, nhất định là phải có lí do rồi, đúng không? Tối hôm đó, trong ngôi biệt thự nhà cậu, cậu muốn mình hứa từ nay về sau dù xảy ra chuyện gì, đều phải tự chăm sóc bản thân, quý trọng lấy chính mình. Lúc đó mình đâu có để ý. Mình thật ngốc, mình phải sớm đoán ra chứ?”
Sau đó cô ấy trầm tư, gục xuống giường Kỷ Trung, hai vai không ngừng rung lên. Một lúc sau, Y Nghiên ngẩng đầu lên, nói với Kỷ Trung vẫn đang ngủ: “Kỷ Trung, mình hứa với cậu, sau này dù xảy ra chuyện gì, mình nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân mình cẩn thận, sẽ quý trọng chính mình, không để cậu lo lắng nữa. Nhưng cậu cũng hứa với mình một chuyện được không? Từ nay về sau cho dù xảy ra chuyện gì, dù tốt hay xấu cậu đều phải nói cho mình biết, có được không? Không được như lần trước, xảy ra chuyện lớn đến vậy, lại một mình chịu đựng, chỉ nghĩ đến đây là mình lòng đau lắm!”
Thái Hi thấy nước mắt Y Nghiên chảy xuống, chỉ buồn bã im lặng đứng đằng sau nhìn. Cô y tá không kiên nhẫn được nữa, lại đến kéo Y Nghiên ra, nói một cách nhẫn nại: “Người bệnh vẫn chưa qua khỏi thời kì nguy hiểm, đừng làm ảnh hưởng tới cậu ấy.”
Không còn cách nào khác, Thái Hi đành cùng Y Nghiên đi ra. Không ngờ mới ra khỏi phòng bệnh Kỷ Trung mấy bước, họ liền gặp Bảo Nhi và Tại Vũ.
Cho đến lúc này, từ miệng của Tại Vũ, họ mới biết được những việc xảy ra với Kỷ Trung lúc ở Mỹ.
Lúc đó Kỷ Trung vừa đến Mỹ, vì ba mẹ quản quá chặt, thêm vào đó bỗng nhiên thay đổi môi trường sống mới, tâm trạng cậu ấy rơi vào sự trầm cảm. Anh ấy không thể hút thuốc, cũng không thể uống rượu, lại còn bị cấm chơi đàn nên đành phải chọn môn đua xe để giải tỏa bớt tâm lí u uất của mình.
Không ngờ, Kỷ Trung gặp sự cố. Một hôm, Kỷ Trung cùng nhóm bạn đua xe, lúc anh lái xe đến khúc quẹo của đường đua thì mất tay lái, xe anh ấy bay bổng lên rồi va vào vành đai bên đường, vỡ nát. Kỷ Trung được đưa đến bệnh viện, xương lồng ngực bị gãy, suýt chút nữa thì tổn thương đến tim, vì mất quá nhiều máu nên Kỷ Trung hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện khá lâu.
Trong lúc khẩn cấp như thế, bác sĩ lại báo cho người nhà Kỷ Trung một tin xấu, kho máu trong bệnh viện không còn loại máu thích hợp với Kỷ Trung. Điều đó có nghĩa là phải tìm được người hiến máu có nhóm máu tương đồng với Kỷ Trung, nếu không tính mạng của Kỷ Trung như ngàn cân treo sợi tóc, anh sẽ mất mạng.
Tin này đối với người nhà của Kỷ Trung mà nói giống như sét đánh ngang tai. Trong mấy ngày ngắn ngủi, mẹ Kỷ Trung tiều tụy hẳn đi, trong một đêm tóc bà đã bạc hết một nửa. Đúng lúc cả nhà Kỷ Trung tuyệt vọng thì em gái Thái Hi, Nina xuất hiện, mang đến niềm hi vọng cho họ. Cô là bạn học cùng lớp với Kỷ Trung ở Mỹ, nói với ba mẹ Kỷ Trung là tình nguyện lấy máu cho Kỷ Trung, vì lúc kiểm tra sức khỏe trước khi nhập học, cô ấy biết rằng mình và Kỷ Trung có nhóm máu giống nhau.
Kỷ Trung được cứu sống, sức khỏe của anh ấy dần dần hồi phục.
Sau đó, Kỷ Trung mới biết Nina đã có một sự hi sinh vô cùng to lớn: vốn dĩ cô ấy mắc bệnh tim, nếu không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên cô ấy vì cứu sống Kỷ Trung mà không quan tâm gì đến sự nguy hiểm của chính bản thân mình, hiến máu cho Kỷ Trung.
Điều này khiến Kỷ Trung vô cùng cảm động! Anh không thể ngờ rằng một cô gái với vẻ ngoài yếu đuối lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn đến vậy. Vì thế Kỷ Trung hứa với cô ấy, quyết tâm những ngày tháng sau này sẽ chăm sóc, bảo vệ cho Nina suốt đời. Lúc vết thương của Kỷ Trung tạm ổn, có thể tự đi lại được, cha mẹ Kỷ Trung để anh trở về Hàn Quốc để dưỡng bệnh.
Như thế, Kỷ Trung lặng lẽ về Hàn Quốc, sau đó tình cờ bị Y Nghiên nhìn thấy, rồi vô tình bị Y Nghiên đánh vào vết thương cũ, phải nhập viện…
Mọi người ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa phòng bệnh Kỷ Trung, sau khi nghe những điều Tại Vũ kể lại, không khí trầm lặng hẳn xuống. Tất cả đều thẫn thờ, đờ đẫn, không ai nghĩ rằng một Kỷ Trung như rồng như hổ, đội trời đạp đất, nóng nảy ngang tàng thế kia lại gặp phải hoàn cảnh éo le đến như vậy. Lại nữa, anh ấy vẫn còn nghĩ cho người khác, hi vọng “người ta” có thể sống vui vẻ, tự chăm sóc bản thâm mình…
Thái Hi nhìn chằm chằm Y Nghiên đang ngồi trước mặt mình, mắt cô ấy không còn nước mắt nữa, mà là hai đốm lửa nhỏ đỏ rực. Thái Hi cảm thấy một nỗi đau trong lòng, anh bỗng nhiên có một dự cảm mơ hồ rằng sẽ không bao giờ có được Y Nghiên. Lúc Tại Vũ kể chuyện, anh thấy ánh mắt Y Nghiên như toát lên một tình yêu sâu đậm và sự tha thứ đối với Kỷ Trung. Tình cảm sâu sắc đó của cô khiến Thái Hi cảm thấy ganh tị.
Thái Hi ngồi đối diện với Y Nghiên, tay kéo vạt áo, đầu suy nghĩ mông lung còn trong lòng thì rất đau khổ. Chỉ có thể giả vờ tự an ủi mình: Cô ấy có gì ghê gớm chứ, chỉ là một cô gái ngốc nghếch, tuỳ tiện, tính khí lại ngang bướng.
Anh kéo đứt khuy áo dưới cùng của áo sơ mi. Trời ạ! Loại con gái này xe tải chở không hết, đầy ngoài đường! Tại sao lại thích cô ấy chứ? Tại sao toàn bộ suy nghĩ trong đầu mình đều là người con gái này?Cô ta chưa bao giờ để ý đến mình mà? Trong đời đây là lần đầu tiên, Thái Hi cảm thấy bản thân mình mới thảm bại làm sao.
/27
|