Khuya, trời mưa tầm tã, không khí thoang thoảng mùi ngọc lan xen lẫn vị ngai ngái của đất. Giang Niên ngồi co ro trên ghế đá ven đường, người run cầm cập, một phần vì lạnh, nhiều phần vì đói.
Hắn vẫn ... chưa đến...
Ánh sáng đèn pha ô tô chiếu thẳng vào mặt, cô lấy tay che mặt theo bản tính. Một bóng người cao lớn bước ra khỏi chiếc xe sang trọng. Giang Niên nheo mắt nhìn, là hắn! Hắn đứng đó, ngược sáng, đẹp đẽ như một vì thần. Cô mỉm cười, làn môi cũng vì vậy mà rỉ máu, cô mơ hồ ngửi thấy mùi tanh của máu.
Hắn... đến rồi...
***
Giang Niên chớp chớp mắt vài cái rồi mở hẳn mắt ra, tầm nhìn mới đầu có chút mơ hồ không rõ nét. Căn phòng cô đang nằm trắng như tuyết, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Là bệnh viện ư?
“Cạch” một cái, cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung tuổi bước vào. Ông ta nhìn Giang Niên, cúi đầu nói:
“Cô Giang đã tỉnh!” – Giọng nói đều đều không cảm xúc.
Giang Niên gật đầu, yếu ớt hỏi:
“Lão Trương,.. anh ấy đâu?”
“Em tìm tôi à?”
Cánh cửa mở ra một lần nữa, một giọng nói lạnh băng cất lên. Giang Niên bất giác co người lại. Hắn đứng tựa người vào cửa, cả người toát lên sự nguy hiểm.
Hắn phẩy tay:
“Lão Trương, ông ra ngoài đi, ở đây không có việc của ông nữa!”
Người đàn ông tên Lão Trương cúi người, lễ phép nói:
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Giang Niên và hắn, không gian yên lặng lạ thường. Hắn bước đến, kéo ghế cạnh giường bệnh ra ngồi, cặp chân dài vắt chéo, nhìn cô chăm chú. Cặp môi mỏng màu bạc khẽ nhếch:
“Em có gì muốn giải thích không?”
Giang Niên cười gượng, không dám nhìn vào mắt hắn:
“Xin lỗi, em không nên làm thế...”
Cặp mày kiếm của hắn nheo lại:
“Đừng cười nữa, em có biết là em cười rất xấu không?”
Cô lí nhí:
“Xin.. xin... lỗi. Sau này em sẽ... không cười nữa!”
Hắn đáp, có chút chán ghét:
“Lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi, ngu ngốc, vô dụng.”
“Xin...”
Cô định nói xin lỗi, lại biết mình vừa lỡ lời, liền vội im lặng. Cô khẽ ngước nhìn hắn, gương mặt ánh lên vẻ sợ sệt. Hắn nhìn bộ dạng của cô, bất lực thở dài, hắn nói:
“Nghỉ ngơi đi!”
Nói xong hắn quay người bước thẳng ra khỏi phòng. Cô nhìn bóng lưng thẳng của hắn khuất sau cánh cửa, nước mắt lặng lẽ rơi...
Xin lỗi, là em không tốt. Cố Thần Luân, thực sự xin lỗi anh...
***
Nằm hơn một ngày thì Giang Niên được xuất viện. Cô ngắm nhìn khoảng trời trong xanh trước mặt, vươn vai vài cái. Thật dễ chịu, không khí trong lành này thoải mái hơn trong bệnh viện nhiều.
Lão Trương vẫn như thường lệ đi sau cô, cung kính một cách máy móc. Cố Thần Luân không có ở đây, ngược lại lại làm cô thấy tốt hơn rất nhiều. Lúc nào cũng vậy, ở bên hắn cô luôn bị đè nén, trong lòng luôn có cảm giác mơ hồ đáng sợ.
Cố Thần Luân là nhân vật nổi tiếng của thành phố An. Cô không biết chính xác hắn làm công việc gì, chỉ biết ngay cả cảnh sát trưởng Lý cũng phải nể hắn vài phần. Giang Niên nhớ mình gặp hắn vào mùa Đông rất lạnh 4 năm về trước. Khi ấy cô mới 18 tuổi, vì em trai bệnh nặng mà phải vào quán bar là tiếp viên. Cố Thần Luân tình cờ gặp cô, hắn cho cô tiền chữa bệnh cho em, đổi lại cô phải theo hắn cả đời. Câu hắn nói đêm hôm ấy, lúc nào cũng văng vẳng trong đầu cô, hắn nói:
“Niên, tôi sẽ che chở cho em cả đời!”
Cuối cùng là cô đi theo hắn, mà hắn, lại coi cô như vật trang trí, thái độ lúc gần lúc xa.
Giang Niên lắc đầu, cố xua đi đoạn chuyện quá khứ. Cô mở cửa xe, ngồi xuống hàng ghế phía sau, bên cạnh đã có một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi sẵn. Gã tên Tô Lục, là cánh tay phải của Cố Thần Luân. Gã nhìn Giang Niên, ánh mắt ánh lên sự tức giận. Gã nở nụ cười nhạt:
“Cô Giang vô dụng hơn tôi nghĩ!”
Giang Niên cắn môi, cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ đi, mong anh đừng gây khó dễ cho em trai tôi.”
Tô Lục nhếch môi lần nữa:
“Còn có lần sau sao? Cô nghĩ cậu chủ sẽ buông lỏng cảnh giác sau sự việc cô bỏ trốn lần này ư? Cô quá ngây thơ rồi!”
“Vậy tôi phải làm sao?”
“Như vậy đi...” – Gã ghé tai cô nói nhỏ. Nghe xong lời gã nói, mặt Giang Niên liền trở nên trắng bệch. Cô kinh hãi:
“Việc này... tôi...”
Tô Lục cười nham hiểm:
“Vậy em trai yêu quý của cô...”
“Tôi đồng ý. Xin anh, đừng động đến em trai tôi. Làm ơn, tha cho nó!”
“Ngoan lắm.”
Tô Lục nhìn cô cười hài lòng. Gã nhìn lão Trương xách hành lý ra khỏi cổng bệnh viện, quay lại cung kính nói với Giang Niên:
“Cô Giang, chúng ta về thôi!”
Giang Niên rùng mình một cái, Tô Lục thật đáng sợ, giống như là hai con người khác nhau vậy...
Đường từ bệnh viện về đến Cố gia tương đối ngắn. Cố gia tọa lạc ở trung tâm thành phố, đó là một tòa biệt thự đồ sộ có phần cổ kính. Giang Niên nhìn cánh cửa sắt to đùng đang từ từ mở, lòng lại dấy lên sự đáng sợ vô hình.
Cố Thần Luân ở trong này...
Đang chờ cô...
“Cô Giang, mừng cô về nhà!”
Giọng nói đều đều không tình cảm của lão Trương vang lên khiến Giang Niên bừng tỉnh. Nhà ư? Có thật là vậy không?
/3
|