Giang Niên chậm chạp bước qua cánh cửa sắt, cô lưu luyến quay đầu ngoảnh lại, có lẽ, sẽ phải một thời gian rất dài, rất dài nữa cô mới có thể bước chân ra khỏi đây, hoặc cũng có thể vĩnh viễn cô bị giam cầm ở chốn này. Cánh cửa sắt nặng chục tấn nặng nề khép lại, giống như ánh sáng của Giang Niên vụt tắt, trước mắt cô chỉ có màn đêm vĩnh hằng tăm tối.
Cố Thần Luân ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, hắn liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi thăm mấy câu. Giang Niên đáp lại một cách thụ động máy móc rồi trở về phòng mình. Cô thả người xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Căn phòng Giang Niên ở sơn màu vàng ấm áp, khác hoàn toàn với vẻ lạnh lẽo ngoài kia. Trong phòng có một tủ quần áo lớn, trong tủ chỉ duy nhất một loại đồ: váy trắng, trắng tinh khôi giống như tuyết. Bên cạnh tủ kê một bàn trang điểm, cũng chỉ có duy nhất một loại: Son môi hồng. Những thứ này trước khi Giang Niên dọn đến ở đã có rồi. Có lần, Giang Niên tò mò hỏi lão Trương, ông ta đáp rằng vì cậu chủ thích con gái mặc váy trắng, dùng son màu hồng. Còn cô, lại cảm thấy những thứ này giống như là sở thích của một cô gái nào đó, bởi nhiều thứ trong ngôi nhà này không hề giống với con người Cố Thần Luân.
Ví dụ như ngoài vườn trồng rất nhiều hoa hồng trắng, mà hắn lại là người rất ghét hoa.
Lại ví như vào những hôm mưa, Cố Thần Luân thả mắt ra ngoài khung cửa sổ, lúc đó khuôn mặt hắn đặc biệt dịu dàng, lại ẩn chứa chút nhớ nhung. Giang Niên chưa từng bắt gặp bộ dạng này ở hắn bao giờ, cho nên cô không khỏi cảm thấy có chút xót thương trong lòng. Là ai khiến một người lạnh lùng như hắn trở nên bi thương đến như này? Giang Niên không biết, nhưng cô biết rất rõ, người ấy hẳn là người vô cùng quan trọng với Cố Thần Luân.
Giang Niên thở dài một cái, thay chiếc váy liền màu trắng. Cô buông mái tóc dài đẹp như thác nước của mình xuống, thoa thêm chút son màu hồng. Cô ngắm nhìn mình trong gương, thật xa lạ, giống như một con búp bê vô hồn.
Cô đi xuống tầng, Cố Thần Luân đã không còn ở đó. Lão Trương nhìn thấy cô, ông nói:
“Cô Giang, cậu chủ đang đợi cô trong phòng bếp!”
Vậy là Giang Niên đi thẳng đến phòng bếp. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà bếp cô đã suýt ngất, Cố Thần Luân đang đứng trước một con cá to đùng. Hắn nhìn cô, nhếch mép:
“Giang Niên, hôm nay tôi muốn ăn canh cá!”
Cô cười cười:
“Vậy để em đi gọi cô Lý nấu giúp anh!”
Hắn lắc đầu:
“Tôi muốn em nấu, ngoài em ra, hôm nay tôi sẽ không ăn đồ do người khác làm.”
Giang Niên thầm than trong lòng, bất đắc dĩ mặc tạp dề vào, chuẩn bị mổ cá. Cô nhìn con cá, lại lén nhìn Cố Thần Luân, cô đâu có biết mổ cá đâu. Như cảm nhận được ánh mắt cô, hắn hỏi:
“Không biết làm?”
Giang Niên yếu ớt gật đầu. Cô nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho cô lần này, nhưng không ngờ hắn lại nói:
“Không biết làm cũng phải làm!”
Giang Niên đành giở chiêu cuối:
“Em vẫn là người bệnh.”
“Tôi không quan tâm.” – Hắn nhàn nhạt đáp.
Giang Niên không còn lời nào để nói. Cô cầm dao, chém xuống đầu cá. Cá trượt xuống nền nhà rồi, ai nói cho cô biết tại sao lại trơn như vậy đi ~~
Cô cúi xuống, cầm cá, cá tuột khỏi tay, lại cầm lần nữa, vẫn tuột. Giang Niên khóc trong lòng, cá này là cá trê, rất trơn rất trơn.
Cuối cùng, không biết sau bao nhiêu lần rơi và tuột, cô cũng sơ chế xong con cá. Đến công đoạn chế biến, vì trước đây Giang Niên chưa bao giờ nấu ăn nên cô cho cả con vào luộc, chỉ đơn giản là cho vào nước rồi luộc chín, vừa nhanh lại đơn giản.
Giang Niên đặt đĩa cá trước mặt Cố Thần Luân, cô cười tươi như hoa:
“Anh ăn đi.”
Cố Thần Luân nhìn nhìn đĩa cá, nhíu mày. Hắn cầm đũa một cách chậm chạp, cẩn thận gỡ một ít thịt ra. Ăn xong, hắn nhăn mặt:
“Nhạt.”
Giang Niên gãi gãi đầu:
“Em quên không bỏ muối.”
Cố Thần Luân đứng dậy, nói với Giang Niên:
“Tối nay tiếp tục nấu!”
Giang Niên khóc thật sự, cô nấu tệ như vậy mà vẫn muốn ăn sao? Rồi đột nhiên cô như hiểu ra điều gì, cô quay lại, nghi hoặc hỏi:
“Anh, là đang trừng phạt em sao?”
Vì cô đã bỏ trốn khỏi đây, nên hắn đang phạt cô sao?
Cố Thần Luân mỉm cười:
“Cho là vậy đi!”
Giang Niên nghe vậy thấy có chút ngọt ngào. Thật ra hắn cũng đáng yêu đấy chứ, ít ra là với cô, hắn luôn dịu dàng như vậy. Trừ lần ở bệnh viện, chưa bao giờ hắn lớn tiếng với cô. Nhưng mà, hắn vốn lạnh lùng, lại dịu dàng với cô đến vậy, thật sự khiến cô rất sợ, dù hắn có tốt với cô đến thế nào chăng nữa, cô vẫn cảm thấy không chân thực, giống như một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ biến mất. Giang Niên không hề biết, vẻ dịu dàng mà hắn “ban” cho cô, vĩnh viễn là dành cho một người khác, một người mà hắn, đời đời kiếp nhớ thương.
/3
|