Sáng sớm hôm sau, Hứa Kiệt thật sự rất mệt mởi, liền ở trên giường của Lâm Tiếu mông lung ngủ thiếp đi, Lâm Tiếu thở dài, nhẹ nhàng đắp chăn cho y, chính mình lặng lẽ đóng cửa lại đi ra ngoài, đến nhà tắm dành cho khách rửa mặt, nhìn trong gương, bởi vì vất vả một đêm nên sắc mặt có chút tiều tụy, nhìn có vẻ như tinh thần của hắn đang rất tốt nhưng mà hắn cả đêm không thể ngủ được, bây giờ có rất nhiều chuyện muốn làm.
Đánh thức Triệu Tiểu Phương dậy, đuổi hắn trở về nhà lấy thuốc, còn chính mình đến thư phòng gọi điện thoại cho Sở Ưu, thật sự rất hổ thẹn, Sở Ưu đã dặn dò hắn phải trông nom thật kỹ lưỡng cho Hứa Kiệt, không nghĩ tới lại làm cho y bị như vậy.
Không ngờ Sở Ưu lại đi công tác ở nước ngoài, thư ký thập phần khách sáo bảo hắn chờ một chút, may mắn, Lâm Tiếu cũng có tên tuổi khá lớn trong giới nên không tới mức bị dập máy.
Rốt cuộc cũng liên lạc được với Sở Ưu, Sở Ưu nghe nói xong cảm thấy lý do bị đau của y thật buồn cười: “Sớm bảo ngươi đừng chiều theo ý y quá, hôm nay thì tốt rồi.”
Lâm Tiếu xấu hổ cười: “Đúng thế, đều là lỗi của ta, hại y phải khổ như vậy.”
Sở Ưu nói: “Ngươi không cần phải như vậy, cái này là do y đáng đời nhận lấy, rõ ràng biết mình không thể ăn, để cho y khổ sở đau vài ngày cho y biết hậu quả, bất quá khổ cho ngươi rồi.”
Lâm Tiếu kỳ thật hiểu được, chỉ cảm thấy đau lòng, cũng không thể trách người khác, chỉ có thể tự mắng chửi bản thân mình.
Sở Ưu nói tiếp: “Ép y uống thuốc cũng không phải dễ dàng gì, lúc y thức ngươi cũng khó mà nghỉ ngơi, vì vậy nhân lúc y ngủ ngươi cũng tranh thủ ngủ một tí đi, bất quá, lúc y tỉnh dậy, bên người mà không có ai sẽ phát giận đấy, cho nên tốt nhất là ngươi nên ngủ bên cạnh y, mấy ngày này ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình, đừng để suy sụp là được.”
Lâm Tiếu đáp ứng, kỳ thật cho dù không ở bên cạnh y, hắn làm sao có thể yên tâm ngủ được, còn không lo lắng đến chết muốn ở bên cạnh y cả ngày sao.
“Ta đây ở bên này vẫn chưa xong việc, đại khái còn phải chờ hai, ba ngày nữa mới trở về, người trước chăm lo y giúp ta, ta về sẽ tới thăm y ngay.”
Lâm Tiếu đáp ứng, hai người nói với nhau mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.
Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Tiếu lại gọi điện thoại cho Mục Vân và Tiểu Phong, bảo bọn hắn mấy hôm nay toàn quyền xử lý công việc, làm bọn hắn phải giật mình: “Lão đại làm sao vậy?”
Lâm Tiếu cười nói: “Ta không có việc gì, Tiểu Kiệt bị bệnh, ta không đi được.”
Mục Vân không cho là đúng: “Bị bệnh thì tìm bác sĩ, y cũng không phải là hài tử, chẳng lẽ còn muốn lão đại ở bên cạnh chăm lo cho y.”
Lâm Tiếu im lặng không nói, đúng là Mục Vân nói đúng, nhưng mà nếu bây giờ không có ai bên cạnh y, không ai giúp đỡ y, chỉ sợ y sẽ rất tủi thân, kỳ thật trong lòng hắn bất quá tồn tại một ý niệm: cho dù không thể bên y thật dài lâu, thì cũng chỉ cần bên y những lúc như thế này cũng tốt rồi.
Mục Vân thấy đầu giây điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, không khỏi càng phát hỏa: “Y chỉ bị bệnh nhỏ nhặt, không có người lo cũng không thể chết được đâu? Đừng chuyện bé xé ra to, không nên cưng chiều theo sát bên y như vậy? Chẳng khác nào đang giày vò lão đại, lão đại yêu như thế nào mà không chịu nói ra, chỉ luôn khép nép bên cạnh y, ngươi làm lão đại, không thể vì việc nhỏ như vậy mà phó mặc lại cho ta, nếu lão đại không đem chuyện này nói rõ ràng ra thì cũng không thể nào bên cạnh y mãi mãi được.”
Chỉ nghe Lâm Tiếu ở đầu bên kia không khỏi trầm giọng kêu một tiếng: “Vân! Đừng nói nữa, chỉ vài ngày thôi, ta cũng chỉ tạm thời ly khai vài ngày thôi mà.”
Lâm Tiếu nghe Mục Vân nói câu kia: “bên cạnh mãi mãi”. Không khỏi cảm thấy thật đau xót, càng cảm thấy một câu cũng không thể tiếp tục nói được nữa, chỉ là muốn, nếu như năm đó Mục Vân biết nguyên nhân hắn đi theo con đường hắc bang, chỉ sợ hắn liền lập tức muốn rút ra. Nhớ tới nhiều năm như vậy, vì người kia, vì muốn bảo vệ y, vì muốn y có niềm vui, không biết đã bỏ qua bao nhiêu ước nguyện ban đầu, không biết đã nhượng bộ bao nhiêu lần. Nếu như Sở Ưu là kẻ có long tham thì chỉ sợ hắc bang đã sớm mất.
Thật may là các huynh đệ tín nhiệm hắn, mặc dù hắn có những quyết định kỳ quái, nhưng vẫn luôn một lòng ủng hộ hắn. Nghĩ tới một Lâm Tiếu như bây giờ, thật sự không biết đã phụ lòng tin của bao nhiêu người rồi…
Nhẹ nhàng nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Thực xin lỗi!”.
Mục Vân khẳng định là đã tức giận tới tột đỉnh rồi, nghe xong ba chữ kia ngược lại cả nửa ngày cũng không nói lên lời, oán hận một tiếng, liền tức giận cúp máy “Ba!”.
Lâm Tiếu cười khổ, đành phải cúp điện thoại.
Biết rõ tính tình Mục Vân nóng nảy, chỉ là trong lúc nóng giận thì nói vậy, nhưng thật ra lại không để bụng nhiều, vì vậy không cần hắn phải lo lắng nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, nghĩ tới, hay là lên xem Hứa Kiệt như thế nào rồi, cho dù cảm thấy nản chí, cho dù cảm thấy khổ sở, cho dù phải xin lỗi bao nhiêu người anh em của hắn đi chăng nữa thì cũng không thể để y phải tủi thân.
Hứa Kiệt ngủ không được yên tĩnh lắm, luôn cảm thấy đau răng dữ dội,trong lúc ngủ lông mày vẫn cau lại, Lâm Tiếu ngồi bên giường nhìn y tới phát ngốc ra, cũng không biết bây giờ trong đầu rốt cuộc là đang nghĩ tới vẫn đề gì nữa, chỉ cảm thấy phiền muộn khổ sở, vô cùng không thoải mái.
__
Đánh thức Triệu Tiểu Phương dậy, đuổi hắn trở về nhà lấy thuốc, còn chính mình đến thư phòng gọi điện thoại cho Sở Ưu, thật sự rất hổ thẹn, Sở Ưu đã dặn dò hắn phải trông nom thật kỹ lưỡng cho Hứa Kiệt, không nghĩ tới lại làm cho y bị như vậy.
Không ngờ Sở Ưu lại đi công tác ở nước ngoài, thư ký thập phần khách sáo bảo hắn chờ một chút, may mắn, Lâm Tiếu cũng có tên tuổi khá lớn trong giới nên không tới mức bị dập máy.
Rốt cuộc cũng liên lạc được với Sở Ưu, Sở Ưu nghe nói xong cảm thấy lý do bị đau của y thật buồn cười: “Sớm bảo ngươi đừng chiều theo ý y quá, hôm nay thì tốt rồi.”
Lâm Tiếu xấu hổ cười: “Đúng thế, đều là lỗi của ta, hại y phải khổ như vậy.”
Sở Ưu nói: “Ngươi không cần phải như vậy, cái này là do y đáng đời nhận lấy, rõ ràng biết mình không thể ăn, để cho y khổ sở đau vài ngày cho y biết hậu quả, bất quá khổ cho ngươi rồi.”
Lâm Tiếu kỳ thật hiểu được, chỉ cảm thấy đau lòng, cũng không thể trách người khác, chỉ có thể tự mắng chửi bản thân mình.
Sở Ưu nói tiếp: “Ép y uống thuốc cũng không phải dễ dàng gì, lúc y thức ngươi cũng khó mà nghỉ ngơi, vì vậy nhân lúc y ngủ ngươi cũng tranh thủ ngủ một tí đi, bất quá, lúc y tỉnh dậy, bên người mà không có ai sẽ phát giận đấy, cho nên tốt nhất là ngươi nên ngủ bên cạnh y, mấy ngày này ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình, đừng để suy sụp là được.”
Lâm Tiếu đáp ứng, kỳ thật cho dù không ở bên cạnh y, hắn làm sao có thể yên tâm ngủ được, còn không lo lắng đến chết muốn ở bên cạnh y cả ngày sao.
“Ta đây ở bên này vẫn chưa xong việc, đại khái còn phải chờ hai, ba ngày nữa mới trở về, người trước chăm lo y giúp ta, ta về sẽ tới thăm y ngay.”
Lâm Tiếu đáp ứng, hai người nói với nhau mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.
Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Tiếu lại gọi điện thoại cho Mục Vân và Tiểu Phong, bảo bọn hắn mấy hôm nay toàn quyền xử lý công việc, làm bọn hắn phải giật mình: “Lão đại làm sao vậy?”
Lâm Tiếu cười nói: “Ta không có việc gì, Tiểu Kiệt bị bệnh, ta không đi được.”
Mục Vân không cho là đúng: “Bị bệnh thì tìm bác sĩ, y cũng không phải là hài tử, chẳng lẽ còn muốn lão đại ở bên cạnh chăm lo cho y.”
Lâm Tiếu im lặng không nói, đúng là Mục Vân nói đúng, nhưng mà nếu bây giờ không có ai bên cạnh y, không ai giúp đỡ y, chỉ sợ y sẽ rất tủi thân, kỳ thật trong lòng hắn bất quá tồn tại một ý niệm: cho dù không thể bên y thật dài lâu, thì cũng chỉ cần bên y những lúc như thế này cũng tốt rồi.
Mục Vân thấy đầu giây điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, không khỏi càng phát hỏa: “Y chỉ bị bệnh nhỏ nhặt, không có người lo cũng không thể chết được đâu? Đừng chuyện bé xé ra to, không nên cưng chiều theo sát bên y như vậy? Chẳng khác nào đang giày vò lão đại, lão đại yêu như thế nào mà không chịu nói ra, chỉ luôn khép nép bên cạnh y, ngươi làm lão đại, không thể vì việc nhỏ như vậy mà phó mặc lại cho ta, nếu lão đại không đem chuyện này nói rõ ràng ra thì cũng không thể nào bên cạnh y mãi mãi được.”
Chỉ nghe Lâm Tiếu ở đầu bên kia không khỏi trầm giọng kêu một tiếng: “Vân! Đừng nói nữa, chỉ vài ngày thôi, ta cũng chỉ tạm thời ly khai vài ngày thôi mà.”
Lâm Tiếu nghe Mục Vân nói câu kia: “bên cạnh mãi mãi”. Không khỏi cảm thấy thật đau xót, càng cảm thấy một câu cũng không thể tiếp tục nói được nữa, chỉ là muốn, nếu như năm đó Mục Vân biết nguyên nhân hắn đi theo con đường hắc bang, chỉ sợ hắn liền lập tức muốn rút ra. Nhớ tới nhiều năm như vậy, vì người kia, vì muốn bảo vệ y, vì muốn y có niềm vui, không biết đã bỏ qua bao nhiêu ước nguyện ban đầu, không biết đã nhượng bộ bao nhiêu lần. Nếu như Sở Ưu là kẻ có long tham thì chỉ sợ hắc bang đã sớm mất.
Thật may là các huynh đệ tín nhiệm hắn, mặc dù hắn có những quyết định kỳ quái, nhưng vẫn luôn một lòng ủng hộ hắn. Nghĩ tới một Lâm Tiếu như bây giờ, thật sự không biết đã phụ lòng tin của bao nhiêu người rồi…
Nhẹ nhàng nói với đầu dây điện thoại bên kia: “Thực xin lỗi!”.
Mục Vân khẳng định là đã tức giận tới tột đỉnh rồi, nghe xong ba chữ kia ngược lại cả nửa ngày cũng không nói lên lời, oán hận một tiếng, liền tức giận cúp máy “Ba!”.
Lâm Tiếu cười khổ, đành phải cúp điện thoại.
Biết rõ tính tình Mục Vân nóng nảy, chỉ là trong lúc nóng giận thì nói vậy, nhưng thật ra lại không để bụng nhiều, vì vậy không cần hắn phải lo lắng nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, nghĩ tới, hay là lên xem Hứa Kiệt như thế nào rồi, cho dù cảm thấy nản chí, cho dù cảm thấy khổ sở, cho dù phải xin lỗi bao nhiêu người anh em của hắn đi chăng nữa thì cũng không thể để y phải tủi thân.
Hứa Kiệt ngủ không được yên tĩnh lắm, luôn cảm thấy đau răng dữ dội,trong lúc ngủ lông mày vẫn cau lại, Lâm Tiếu ngồi bên giường nhìn y tới phát ngốc ra, cũng không biết bây giờ trong đầu rốt cuộc là đang nghĩ tới vẫn đề gì nữa, chỉ cảm thấy phiền muộn khổ sở, vô cùng không thoải mái.
__
/37
|