Hứa Kiệt ngủ không thoải mái, một lúc sau liền tỉnh dậy, răng vẫn còn rất đau, hết sức chán ghét, bất quá mắt vừa mở liền thấy Lâm Tiếu đang tựa ở đầu giường, trong lòng y cảm thấy thư thái rất nhiều. Nhưng mà… Lâm Tiếu làm sao vậy?
Rất ít khi hắn như vậy, từ trước tới giờ cùng hắn một chỗ, Lâm Tiếu luôn rất chuyên tâm, ánh mắt cười của hắn luôn đem đến cho người khác cảm giác dễ chịu, thoải mái, còn chưa từng thấy qua hắn mất hồn vía tới như vậy, đến y tỉnh dậy cũng không biết.
Đang muốn lay tỉnh hắn dậy, vươn tay ra giữa không trung lại chợt dừng lại, hắn.. Trên mặt tại sao lại mang vẻ mặt như vậy?
Có vài phần đau thương, có phần khổ sở, có vài phần mờ mịt, quầng mắt hơi thâm, giống như đang chịu ủy khuất nhưng không cách nào nói ra, lại để cho y cảm thấy trong nội tâm có chút đau thương, muốn ôm hắn, dỗ dành hắn, giúp hắn nói ra hết những tâm sự.
Hứa Kiệt gần đây phản ứng rất nhanh nhẹn thân thể phản ứng so với đầu óc còn nhanh hơn, cho nên chưa kịp suy nghĩ hết đã vội vươn tay ra ôm lấy hắn.
Lâm Tiếu giật mình tỉnh giấc, phục hồi lại tinh thần: “Tiểu Kiệt, ngươi tỉnh rồi ư?”
Hứa Kiệt gật đầu, y cảm thấy mặc dù bây giờ Lâm Tiếu không cười, nhưng lại giống như đang đeo mặt nạ, hắn với lúc nãy không có giống nhau, Hứa Kiệt vất vả mở miệng, thanh âm không rõ ràng lắm: “Ngươi làm sao vậy?”
Lâm Tiếu có chút kỳ quái: “Ta? Ta làm sao? Ta không có làm sao cả.”
Hứa Kiệt chăm chú nhìn hắn: “Ngươi giống như đang mất hứng vậy?”
Lâm Tiếu giật mình, sau đó không khỏi cười tươi, Hứa Kiệt a Hứa Kiệt, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người mà, vẫn luôn cảm thấy y thật đơn thuần, cảm thấy y sẽ không bao giờ chú ý tới cảm xúc của người khác, hết lần này tới lần khác, ốc còn không mang nổi mình ốc, vào thời điểm này lại nói như vậy, quam tâm tới hắn, Thật làm cho ý định của hắn vĩnh viễn cũng không thể bỏ xuống được mà.
Ôn nhu nói: “Ta không có mất hứng, ta chỉ thấy ngươi đau như vậy nên lo lắng thôi.”
Hứa KIệt một mực tin tưởng Lâm Tiếu, lập tức nghe hắn nói xong đã cho là đúng, càng cảm thấy mình đau dữ dội hơn, mặt liền nhăn nhó khổ sở.
Lâm Tiếu vội vàng dục y uống nước, vừa nói: “Có đói bụng không? Ta gọi đầu bếp nấu cháo thịt, ngươi ăn một chút được không?”
Hứa Kiệt lắc đầu, ôm lấy mặt.
Lâm Tiếu nói: “Ăn một ít thôi được không, ngươi cũng không thể nhịn đói mấy ngày liền không ăn được.”
Vẫn lắc đầu.
Lâm Tiếu không còn biện pháp, vừa đúng lúc Triệu Tiểu Phương chạy tới, cầm theo thuốc cho y.
Lâm tiếu liền cau mày: “Đây có phải là loại thuốc tốt nhất, chính hãng sản xuất không vậy?”
Triệu Tiểu Phương cười hì hì mà nói: “Nói cho ngươi biết đây chỉ là loại bịp bợm thôi, ngươi sợ cái gì chứ?”
Lâm Tiếu nói: “Là vì y uống nên ta mới sợ, cái kia, chút bịp bợm lần đó của ngươi suýt chút hại chết người còn gì.”
Triệu Tiểu Phương nói: “Lần này không sao, cái này đã được dùng qua rồi, y vốn được thử nghiệm đây chính là thuốc tê, nó vẫn còn rất hiệu quả đây này, hiệu quả rất tốt nữa là đằng khác.”
Lâm Tiếu bật cười, mặc dù Hứa Kiệt cũng đau đớn nhưng vẫn nhịn không được cũng phải bật cười.
Triệu Tiểu Phương không khỏi được nhìn nhiều hơn một chút.
Cân nhắc liên tục, Lâm Tiếu vẫn là đem thuốc cho Hứa Kiệt uống, còn hỏi Tiểu Phương: “Tiểu Kiệt đau răng không ăn được gì cả, bây giờ phải làm sao?”
Triệu Tiểu Phương không cho là đúng: “Có quan hệ gì? Đói một hai ngày cũng không chết người được, sau này khỏe ăn nhiều hơn chút là được, bây giờ không cần miễn cưỡng y.”
Hứa Kiệt hai mắt đều sáng lên, lập tức đối với Triệu Tiểu Phương có chút hảo cảm tăng lên nhiều.
Triệu Tiểu Phương quả thực không chịu được, vội vàng nói qua loa vài câu rồi bỏ đi.
Trong thuốc có một lượng an thần nhỏ, Hứa Kiệt uống xong hai mắt nhanh chóng trĩu lại, rất buồn ngủ, trước lúc nằm xuống còn dặn dò Lâm Tiếu: “Ta đi ngủ, ngươi đi làm việc đi.”
Ồ!.
“Không cần ta ở cùng ngươi sao?”
Hứa Kiệt miễn cưỡng trợn tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi còn phải đi làm mà.”
“Không sao, ta ở cùng ngươi, công việc đã có người khác lo.”
Hứa Kiệt trừng mắt: “Chính mình phải đi làm chứ.”
Lời nói ra càng nhiều, lại càng đau.
Người này như thế nào lại không có trách nhiệm, chỉ giao công việc cho cấp dưới làm chứ?
Lâm Tiếu nhìn y một bộ dang không chịu đáp ứng liền vội càng gật đầu: “Được rồi, ta nhìn ngươi ngủ xong sẽ đi được không?”
Cao hứng, y gật gật đầu liên tục, vài phút sau liền ngủ mất rồi.
Lâm Tiếu không khỏi buồn cười, hài tử này thật đáng yêu mà.
Qủa nhiên xuống dưới làm việc, vẫn không thể yên tâm nổi, cứ một giờ lại chạy lên xem y một chút, thấy y ngủ rất ngon lành, mới yên tâm một chút.
__
Rất ít khi hắn như vậy, từ trước tới giờ cùng hắn một chỗ, Lâm Tiếu luôn rất chuyên tâm, ánh mắt cười của hắn luôn đem đến cho người khác cảm giác dễ chịu, thoải mái, còn chưa từng thấy qua hắn mất hồn vía tới như vậy, đến y tỉnh dậy cũng không biết.
Đang muốn lay tỉnh hắn dậy, vươn tay ra giữa không trung lại chợt dừng lại, hắn.. Trên mặt tại sao lại mang vẻ mặt như vậy?
Có vài phần đau thương, có phần khổ sở, có vài phần mờ mịt, quầng mắt hơi thâm, giống như đang chịu ủy khuất nhưng không cách nào nói ra, lại để cho y cảm thấy trong nội tâm có chút đau thương, muốn ôm hắn, dỗ dành hắn, giúp hắn nói ra hết những tâm sự.
Hứa Kiệt gần đây phản ứng rất nhanh nhẹn thân thể phản ứng so với đầu óc còn nhanh hơn, cho nên chưa kịp suy nghĩ hết đã vội vươn tay ra ôm lấy hắn.
Lâm Tiếu giật mình tỉnh giấc, phục hồi lại tinh thần: “Tiểu Kiệt, ngươi tỉnh rồi ư?”
Hứa Kiệt gật đầu, y cảm thấy mặc dù bây giờ Lâm Tiếu không cười, nhưng lại giống như đang đeo mặt nạ, hắn với lúc nãy không có giống nhau, Hứa Kiệt vất vả mở miệng, thanh âm không rõ ràng lắm: “Ngươi làm sao vậy?”
Lâm Tiếu có chút kỳ quái: “Ta? Ta làm sao? Ta không có làm sao cả.”
Hứa Kiệt chăm chú nhìn hắn: “Ngươi giống như đang mất hứng vậy?”
Lâm Tiếu giật mình, sau đó không khỏi cười tươi, Hứa Kiệt a Hứa Kiệt, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người mà, vẫn luôn cảm thấy y thật đơn thuần, cảm thấy y sẽ không bao giờ chú ý tới cảm xúc của người khác, hết lần này tới lần khác, ốc còn không mang nổi mình ốc, vào thời điểm này lại nói như vậy, quam tâm tới hắn, Thật làm cho ý định của hắn vĩnh viễn cũng không thể bỏ xuống được mà.
Ôn nhu nói: “Ta không có mất hứng, ta chỉ thấy ngươi đau như vậy nên lo lắng thôi.”
Hứa KIệt một mực tin tưởng Lâm Tiếu, lập tức nghe hắn nói xong đã cho là đúng, càng cảm thấy mình đau dữ dội hơn, mặt liền nhăn nhó khổ sở.
Lâm Tiếu vội vàng dục y uống nước, vừa nói: “Có đói bụng không? Ta gọi đầu bếp nấu cháo thịt, ngươi ăn một chút được không?”
Hứa Kiệt lắc đầu, ôm lấy mặt.
Lâm Tiếu nói: “Ăn một ít thôi được không, ngươi cũng không thể nhịn đói mấy ngày liền không ăn được.”
Vẫn lắc đầu.
Lâm Tiếu không còn biện pháp, vừa đúng lúc Triệu Tiểu Phương chạy tới, cầm theo thuốc cho y.
Lâm tiếu liền cau mày: “Đây có phải là loại thuốc tốt nhất, chính hãng sản xuất không vậy?”
Triệu Tiểu Phương cười hì hì mà nói: “Nói cho ngươi biết đây chỉ là loại bịp bợm thôi, ngươi sợ cái gì chứ?”
Lâm Tiếu nói: “Là vì y uống nên ta mới sợ, cái kia, chút bịp bợm lần đó của ngươi suýt chút hại chết người còn gì.”
Triệu Tiểu Phương nói: “Lần này không sao, cái này đã được dùng qua rồi, y vốn được thử nghiệm đây chính là thuốc tê, nó vẫn còn rất hiệu quả đây này, hiệu quả rất tốt nữa là đằng khác.”
Lâm Tiếu bật cười, mặc dù Hứa Kiệt cũng đau đớn nhưng vẫn nhịn không được cũng phải bật cười.
Triệu Tiểu Phương không khỏi được nhìn nhiều hơn một chút.
Cân nhắc liên tục, Lâm Tiếu vẫn là đem thuốc cho Hứa Kiệt uống, còn hỏi Tiểu Phương: “Tiểu Kiệt đau răng không ăn được gì cả, bây giờ phải làm sao?”
Triệu Tiểu Phương không cho là đúng: “Có quan hệ gì? Đói một hai ngày cũng không chết người được, sau này khỏe ăn nhiều hơn chút là được, bây giờ không cần miễn cưỡng y.”
Hứa Kiệt hai mắt đều sáng lên, lập tức đối với Triệu Tiểu Phương có chút hảo cảm tăng lên nhiều.
Triệu Tiểu Phương quả thực không chịu được, vội vàng nói qua loa vài câu rồi bỏ đi.
Trong thuốc có một lượng an thần nhỏ, Hứa Kiệt uống xong hai mắt nhanh chóng trĩu lại, rất buồn ngủ, trước lúc nằm xuống còn dặn dò Lâm Tiếu: “Ta đi ngủ, ngươi đi làm việc đi.”
Ồ!.
“Không cần ta ở cùng ngươi sao?”
Hứa Kiệt miễn cưỡng trợn tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi còn phải đi làm mà.”
“Không sao, ta ở cùng ngươi, công việc đã có người khác lo.”
Hứa Kiệt trừng mắt: “Chính mình phải đi làm chứ.”
Lời nói ra càng nhiều, lại càng đau.
Người này như thế nào lại không có trách nhiệm, chỉ giao công việc cho cấp dưới làm chứ?
Lâm Tiếu nhìn y một bộ dang không chịu đáp ứng liền vội càng gật đầu: “Được rồi, ta nhìn ngươi ngủ xong sẽ đi được không?”
Cao hứng, y gật gật đầu liên tục, vài phút sau liền ngủ mất rồi.
Lâm Tiếu không khỏi buồn cười, hài tử này thật đáng yêu mà.
Qủa nhiên xuống dưới làm việc, vẫn không thể yên tâm nổi, cứ một giờ lại chạy lên xem y một chút, thấy y ngủ rất ngon lành, mới yên tâm một chút.
__
/37
|