Dọc theo đường đi, nữ hoàng nhiệt tình hướng Thanh Thanh giới thiệu các cung điện tại đây, nơi này là Thanh Hà cung, nơi đó là Hoa dương điện, đi được chốc lát, Ngải Thi Mã dừng cước bộ, chỉ vào một tòa đại điện rộng rãi, nói: Yên nhi, bên kia là điện Thái Hòa, là nơi để ta cùng với triều thần thương nghị quốc sự.
Nga. Nhìn cái đền tượng trưng cho quyền lực tối cao, ta chỉ là thản nhiên 'nga' một tiếng, bởi vì đối với cái triều chính này, ta một chút cũng không cảm thấy hứng thú.
Ha ha! Yên nhi, chúng ta đi qua Ngự hoa viên xem một chút đi. Thấy Thanh Thanh phản ứng, Ngải Thi Mã biết nàng không thích cùng hoàng quyền có quan hệ, vì vậy liền chỉ chỉ Ngự hoa viên ở phía trước.
Uh, hảo. Nghe nàng nói muốn đi Ngự hoa viên, ta nháy mắt lại hưng trí lên.
Trước kia, lúc xem kịch cung đình, đều nghe nói bên trong Ngự hoa viên phong cảnh tuyệt đẹp mê người, các phi tần có thể cùng hoàng thượng du lãm ngự hoa đó chính là vinh dự, không biết ngự hoa viên ở nơi này cảnh sắc như thế nào.
Gặp Thanh Thanh nháy mắt liền khôi phục tinh thần phấn chấn, Ngải Thi Mã không khỏi ôn nhu nở nụ cười.
Cảm thấy hứng thú là tốt rồi, nàng thực sợ không tìm thấy thứ Thanh Thanh thích, nàng sẽ không biết làm thế nào mới có thể bù đắp lại thua thiệt Thanh Thanh mười bảy năm qua.
Đi vào ngự hoa viên, ánh mắt của ta phút chốc liền bị nơi này hấp dẫn thật sâu, chỉ thấy các loại hoa cỏ quý hiếm đua nhau nở rộ, màu hồng, vàng, tím, xanh cái gỉ cũng có, thật có thể nói là muôn hồng nghìn tía, phồn hoa một mảnh, đằng kia một gốc cây ngô đồng Pháp, cùng cây hợp hoan vùng Australia, chúng trải dài khắp các góc hoa viên, khiến cho sắc thái xinh đẹp của hoa viên nhiều thêm một phần tĩnh lặng, điều chỉnh sắc thái cân bằng.
Bây giờ còn là đầu thu, đợi đến thời điểm cuối thu, dạo chơi trong hoa viên nhìn lá rụng, hẳn là rất thú vị đi.
Này, trả lại cho ta, không được lấy đồ của ta. Đi tới phía trước, cách đó không xa truyền đến tiếng đùa giỡn, theo âm thanh mà đoán, hẳn còn là một tiểu hài tử.
Ha ha! Không biết là đứa nhỏ nhà ai, cư nhiên lại ở trong cung làm ầm ĩ, đây là kích thích trí tò mò của ta nha, nghĩ nghĩ, ta iền quyết định tiến lên nhìn xem một chút.
Xuyên qua bụi cây trước mắt, cách ta không xa ở một cái đình lí, có bốn nam tử đang đùa giỡn, không, hẳn chỉ có ba nam tử, vì trong đó có một tiểu tử phấn nộn hoạt bát, thoạt nhìn chỉ mới tám, chín tuổi, âm thanh vừa rồi hẳn là của hắn vọng lại.
Thước Thanh ca ca, ngươi mau trả khăn tay lại cho ta, ngươi nếu không đưa, ta sẽ sinh khí. Tiểu tử kia hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, một bên muốn cướp lại khăn tay trên tay Thước Thanh một bên căm giận nói.
Đồng Vũ đệ đệ tính sinh khí như thế nào a? Muốn lột da hay ăn thịt chúng ta đây? Nam tử bên cạnh Thước Thanh nói, còn Thước Thanh vẫn như cũ giơ cao khăn tay trên tay, làm cho tiểu tử kia muốn cướp, lại với không tới.
Hừ! Ta không chỉ muốn lột da các ngươi, ăn thịt các ngươi, mà còn muốn uống máu các ngươi. Thấy không lấy lại được, tiểu tử kia lập tức thu tay lại, đứng im một chỗ, nói.
Oa! Tử Nhạc ca ca thật sợ nha, bây giờ, đệ đệ nói cho ca xem khăn tay này là ở đâu, ca ca sẽ nói Thước Thanh ca ca trả lại khăn tay cho đệ, miễn cho ca phải chịu khổ da thịt, ngươi thấy thế nào? Tử Nhạc biểu tình kinh sợ, cố ý trêu đùa tiểu tử kia.
Hừ! Hiện tại đã muốn sợ, nhưng đã chậm. Tiểu tử hai tay chống nạnh, đầu nhỏ uốn éo, không hề để ý đến mọi người ở phía sau.
Phốc, ha ha ha..... Nhìn tiểu tử kia bộ dáng đáng yêu, ta nhịn không được cười ra tiếng, cười nhạo hắn cử chỉ kiêu ngạo.
Ai? Ở nơi nào? Còn không mau ra đây. Phát hiện có người tránh ở một bên nghe lén, lập tức quát lớn, âm thanh so với lúc nãy mãnh liệt hơn.
Mắt thấy chính mình đã bị phát hiện, ta thoải mái hướng về phía trước, đi đến cái đình chỗ mọi người.
Nhìn tình cảnh trước mắt, nữ hoàng một câu cũng không nói, chính là vẫn như cũ đứng bên bụi cây, mà Thanh Thanh vừa rồi cũng chỉ lo nhìn bọn hắn trêu đùa, hoàn toàn quên mất nàng (NTM) cũng đứng đây cùng với nàng (TT) nha.
Ngải Thi Mã cho rằng, nếu để Yên nhi cùng bọn đệ đệ chậm rãi quen thuộc, nói không chừng đối với Yên nhi sẽ có lợi, cho nên, nàng nghĩ cứ ngư vậy đứng ở mặt sau bụi cây, lặng lẽ quan sát là được.
Ngươi là người nào? Cư nhiên dám lén lút nghe bọn ta nói chuyện, ngươi có biết nơi thâm cung cấm viện nữ tử không thể đi vào? Tử Nhạc răn dạy nói, hắn đối với thân phận của nữ tử đột nhiên xuất hiện này rất nghi hoặc.
Đúng nga, nơi này lấy nữ tử vi tôn, bên trong hoàng cung đều là quân phi hoàng tử, nữ tử tự nhiên không thể đi vào, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của bọn họ.
Nhưng tại sao người ở Ngọc Lam điện của ta tất cả đều là nữ tử? Chẳng lẽ bọn họ không sợ ảnh hưởng đến hoàng tử sao?
Haizzz! Xã hội này nam nữ điên đảo thực hảo loạn a.
Vì sao không trả lời bổn hoàng tử? Ngươi tưởng ta không dám trị tội ngươi? Tử Nhạc thấy người tới không trả lời, chính là đứng một chỗ giương mắt nhìn mình, không khỏi có chút phẫn nộ.
Nga, ta là.... thanh âm hắn tức giận làm cho ta hồi tỉnh lại, mở miệng trả lời hắn.
Nhưng là, ta lại không biết nên trả lời thế nào, ta chỉ biết nữ hoàng gọi ta là Yên nhi, nhưng mà tên đầy đủ gọi là gì? Tóm lại không thể nói với bọn họ tên ta là Ngải Thanh Thanh hay Yên nhi.
Đúng rồi! Ta biết phải giới thiệu mình thế nào rồi.
Hai mắt mở ra, khóe miệng câu lên, trưng ra bộ mặt tươi cười sáng lạn, nói: Chư vị đệ đệ, các ngươi hảo, ta là hoàng tỷ của các ngươi.
Hoàng tỷ?! Ba cái hoàng tỷ cùng vị nam tử không biết tên kkia đồng loạt kinh ngạc, hai mắt không khỏi trừng lớn.
Ngươi gạt người, hoàng tỷ chưa từng bước ra khỏi Ngọc Lam cung, hơn nữa nàng bất luận thế nào cũng không cùng người khác nói chuyện. Tiểu tử kia lớn tiếng bác bỏ.
Theo hắn biết, hoàng tỷ sau mười bảy năm trước si ngốc, liền không hề bước ra khỏi Ngọc Lam cung, cũng không mở miệng nói chuyện , hắn cũng không biết hoàng tỷ là người như thế nào.
Người trước mắt lại dám khằn định mình là Huyễn Tích vương triều trưởng công chúa, cũng không biết, lời nói của nàng ai sẽ tin tưởng a, ngay cả hắn là tiểu hài tử còn không tin, nói chi đến người khác.
Cung nữ lớn mật, cư nhiên dám xưng mình là Huyễn Tích quốc công chúa, ngươi có biết tội. Thước Thanh phản ứng đầu tiên nói.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua hoàng tỷ, nhưng quy củ trong cung bọn họ đều biết, bình thường nếu có người dám đối với hoàng tỷ bất kính, mẫu hoàng sẽ nghiêm trị không tha.
Ách, tứ đệ Thước Thanh, ngũ đệ Tử Nhạc, lục đệ Đồng Vũ, ta không nói sai đâu. Thật tốt, lúc đi cùng với nữ hoàng ta đã nhớ lời nàng nói, liền biết cái tiểu tử lùn lùn kia gọi Đồng Vũ.
Vừa nghe nữ tử trước mặt nói ra tên của bọn họ, bốn người liền trợn tròn mắt, không nghĩ tới nữ nhân này là người điên, người trong cung ai không biết tên hoàng tử, duy chỉ có nàng là dám gọi thẳng tên bọn hắn, xem ra, nàng chính là không muốn sống nữa.
Ha ha! Thước Thanh, Tử Nhạc, Đồng Vũ, nàng thật là hoàng tỷ của các ngươi. Nhìn thấy nếu mình không ra mặt, Yên nhi sẽ bị cho là mạo danh người hoàng thất, Ngải Thi Mã nhanh chóng xuất hiện.
Nga. Nhìn cái đền tượng trưng cho quyền lực tối cao, ta chỉ là thản nhiên 'nga' một tiếng, bởi vì đối với cái triều chính này, ta một chút cũng không cảm thấy hứng thú.
Ha ha! Yên nhi, chúng ta đi qua Ngự hoa viên xem một chút đi. Thấy Thanh Thanh phản ứng, Ngải Thi Mã biết nàng không thích cùng hoàng quyền có quan hệ, vì vậy liền chỉ chỉ Ngự hoa viên ở phía trước.
Uh, hảo. Nghe nàng nói muốn đi Ngự hoa viên, ta nháy mắt lại hưng trí lên.
Trước kia, lúc xem kịch cung đình, đều nghe nói bên trong Ngự hoa viên phong cảnh tuyệt đẹp mê người, các phi tần có thể cùng hoàng thượng du lãm ngự hoa đó chính là vinh dự, không biết ngự hoa viên ở nơi này cảnh sắc như thế nào.
Gặp Thanh Thanh nháy mắt liền khôi phục tinh thần phấn chấn, Ngải Thi Mã không khỏi ôn nhu nở nụ cười.
Cảm thấy hứng thú là tốt rồi, nàng thực sợ không tìm thấy thứ Thanh Thanh thích, nàng sẽ không biết làm thế nào mới có thể bù đắp lại thua thiệt Thanh Thanh mười bảy năm qua.
Đi vào ngự hoa viên, ánh mắt của ta phút chốc liền bị nơi này hấp dẫn thật sâu, chỉ thấy các loại hoa cỏ quý hiếm đua nhau nở rộ, màu hồng, vàng, tím, xanh cái gỉ cũng có, thật có thể nói là muôn hồng nghìn tía, phồn hoa một mảnh, đằng kia một gốc cây ngô đồng Pháp, cùng cây hợp hoan vùng Australia, chúng trải dài khắp các góc hoa viên, khiến cho sắc thái xinh đẹp của hoa viên nhiều thêm một phần tĩnh lặng, điều chỉnh sắc thái cân bằng.
Bây giờ còn là đầu thu, đợi đến thời điểm cuối thu, dạo chơi trong hoa viên nhìn lá rụng, hẳn là rất thú vị đi.
Này, trả lại cho ta, không được lấy đồ của ta. Đi tới phía trước, cách đó không xa truyền đến tiếng đùa giỡn, theo âm thanh mà đoán, hẳn còn là một tiểu hài tử.
Ha ha! Không biết là đứa nhỏ nhà ai, cư nhiên lại ở trong cung làm ầm ĩ, đây là kích thích trí tò mò của ta nha, nghĩ nghĩ, ta iền quyết định tiến lên nhìn xem một chút.
Xuyên qua bụi cây trước mắt, cách ta không xa ở một cái đình lí, có bốn nam tử đang đùa giỡn, không, hẳn chỉ có ba nam tử, vì trong đó có một tiểu tử phấn nộn hoạt bát, thoạt nhìn chỉ mới tám, chín tuổi, âm thanh vừa rồi hẳn là của hắn vọng lại.
Thước Thanh ca ca, ngươi mau trả khăn tay lại cho ta, ngươi nếu không đưa, ta sẽ sinh khí. Tiểu tử kia hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, một bên muốn cướp lại khăn tay trên tay Thước Thanh một bên căm giận nói.
Đồng Vũ đệ đệ tính sinh khí như thế nào a? Muốn lột da hay ăn thịt chúng ta đây? Nam tử bên cạnh Thước Thanh nói, còn Thước Thanh vẫn như cũ giơ cao khăn tay trên tay, làm cho tiểu tử kia muốn cướp, lại với không tới.
Hừ! Ta không chỉ muốn lột da các ngươi, ăn thịt các ngươi, mà còn muốn uống máu các ngươi. Thấy không lấy lại được, tiểu tử kia lập tức thu tay lại, đứng im một chỗ, nói.
Oa! Tử Nhạc ca ca thật sợ nha, bây giờ, đệ đệ nói cho ca xem khăn tay này là ở đâu, ca ca sẽ nói Thước Thanh ca ca trả lại khăn tay cho đệ, miễn cho ca phải chịu khổ da thịt, ngươi thấy thế nào? Tử Nhạc biểu tình kinh sợ, cố ý trêu đùa tiểu tử kia.
Hừ! Hiện tại đã muốn sợ, nhưng đã chậm. Tiểu tử hai tay chống nạnh, đầu nhỏ uốn éo, không hề để ý đến mọi người ở phía sau.
Phốc, ha ha ha..... Nhìn tiểu tử kia bộ dáng đáng yêu, ta nhịn không được cười ra tiếng, cười nhạo hắn cử chỉ kiêu ngạo.
Ai? Ở nơi nào? Còn không mau ra đây. Phát hiện có người tránh ở một bên nghe lén, lập tức quát lớn, âm thanh so với lúc nãy mãnh liệt hơn.
Mắt thấy chính mình đã bị phát hiện, ta thoải mái hướng về phía trước, đi đến cái đình chỗ mọi người.
Nhìn tình cảnh trước mắt, nữ hoàng một câu cũng không nói, chính là vẫn như cũ đứng bên bụi cây, mà Thanh Thanh vừa rồi cũng chỉ lo nhìn bọn hắn trêu đùa, hoàn toàn quên mất nàng (NTM) cũng đứng đây cùng với nàng (TT) nha.
Ngải Thi Mã cho rằng, nếu để Yên nhi cùng bọn đệ đệ chậm rãi quen thuộc, nói không chừng đối với Yên nhi sẽ có lợi, cho nên, nàng nghĩ cứ ngư vậy đứng ở mặt sau bụi cây, lặng lẽ quan sát là được.
Ngươi là người nào? Cư nhiên dám lén lút nghe bọn ta nói chuyện, ngươi có biết nơi thâm cung cấm viện nữ tử không thể đi vào? Tử Nhạc răn dạy nói, hắn đối với thân phận của nữ tử đột nhiên xuất hiện này rất nghi hoặc.
Đúng nga, nơi này lấy nữ tử vi tôn, bên trong hoàng cung đều là quân phi hoàng tử, nữ tử tự nhiên không thể đi vào, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của bọn họ.
Nhưng tại sao người ở Ngọc Lam điện của ta tất cả đều là nữ tử? Chẳng lẽ bọn họ không sợ ảnh hưởng đến hoàng tử sao?
Haizzz! Xã hội này nam nữ điên đảo thực hảo loạn a.
Vì sao không trả lời bổn hoàng tử? Ngươi tưởng ta không dám trị tội ngươi? Tử Nhạc thấy người tới không trả lời, chính là đứng một chỗ giương mắt nhìn mình, không khỏi có chút phẫn nộ.
Nga, ta là.... thanh âm hắn tức giận làm cho ta hồi tỉnh lại, mở miệng trả lời hắn.
Nhưng là, ta lại không biết nên trả lời thế nào, ta chỉ biết nữ hoàng gọi ta là Yên nhi, nhưng mà tên đầy đủ gọi là gì? Tóm lại không thể nói với bọn họ tên ta là Ngải Thanh Thanh hay Yên nhi.
Đúng rồi! Ta biết phải giới thiệu mình thế nào rồi.
Hai mắt mở ra, khóe miệng câu lên, trưng ra bộ mặt tươi cười sáng lạn, nói: Chư vị đệ đệ, các ngươi hảo, ta là hoàng tỷ của các ngươi.
Hoàng tỷ?! Ba cái hoàng tỷ cùng vị nam tử không biết tên kkia đồng loạt kinh ngạc, hai mắt không khỏi trừng lớn.
Ngươi gạt người, hoàng tỷ chưa từng bước ra khỏi Ngọc Lam cung, hơn nữa nàng bất luận thế nào cũng không cùng người khác nói chuyện. Tiểu tử kia lớn tiếng bác bỏ.
Theo hắn biết, hoàng tỷ sau mười bảy năm trước si ngốc, liền không hề bước ra khỏi Ngọc Lam cung, cũng không mở miệng nói chuyện , hắn cũng không biết hoàng tỷ là người như thế nào.
Người trước mắt lại dám khằn định mình là Huyễn Tích vương triều trưởng công chúa, cũng không biết, lời nói của nàng ai sẽ tin tưởng a, ngay cả hắn là tiểu hài tử còn không tin, nói chi đến người khác.
Cung nữ lớn mật, cư nhiên dám xưng mình là Huyễn Tích quốc công chúa, ngươi có biết tội. Thước Thanh phản ứng đầu tiên nói.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua hoàng tỷ, nhưng quy củ trong cung bọn họ đều biết, bình thường nếu có người dám đối với hoàng tỷ bất kính, mẫu hoàng sẽ nghiêm trị không tha.
Ách, tứ đệ Thước Thanh, ngũ đệ Tử Nhạc, lục đệ Đồng Vũ, ta không nói sai đâu. Thật tốt, lúc đi cùng với nữ hoàng ta đã nhớ lời nàng nói, liền biết cái tiểu tử lùn lùn kia gọi Đồng Vũ.
Vừa nghe nữ tử trước mặt nói ra tên của bọn họ, bốn người liền trợn tròn mắt, không nghĩ tới nữ nhân này là người điên, người trong cung ai không biết tên hoàng tử, duy chỉ có nàng là dám gọi thẳng tên bọn hắn, xem ra, nàng chính là không muốn sống nữa.
Ha ha! Thước Thanh, Tử Nhạc, Đồng Vũ, nàng thật là hoàng tỷ của các ngươi. Nhìn thấy nếu mình không ra mặt, Yên nhi sẽ bị cho là mạo danh người hoàng thất, Ngải Thi Mã nhanh chóng xuất hiện.
/21
|