Tôi mở mắt thì không thấy Tôn Diệp bên cạnh nữa. Thay vào đó là gương mặt mình chìa ra trước mắt. Nhưng hắn còn đang bận gọi điện thoại
- Các người làm tốt lắm! Ngày mai hãy đến chỗ đó lấy tiền! Vậy nhé! – Trịnh Duy nói xong, vui vẻ cụp máy
Tôi liên tục chớp mắt nhìn hắn
- Anh ….anh…..
- Tỉnh rồi à? – Trịnh Duy quay sang phía tôi, cười gian manh
- Mấy kẻ đó……- Tôi ấp úng
- Đều là người của tôi!
Tôi thật sự không còn lời nào để nói. Sững sờ nhìn hắn
- Tôi đã sớm biết Tôn Diệp không dễ dàng bị khuất phục như vậy, đây là phần hai của kịch bản. – Trịnh Duy đắc ý nhìn tôi giải thích. Sau đó còn tự thưởng cho mình một ly nước
- Sao…..sao anh không nói với tôi?
Nếu tôi sớm biết, đã không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Lại còn bị một phen hoảng sợ.
Trịnh Duy chỉ thản nhiên
- Cô không biết thì sẽ diễn đạt hơn! Xem ra vai anh hùng cứu mĩ nhân của cô, đã thành công ngoài mong đợi!
- Nhưng chuyện tôi bị ngất, làm sao anh tính toán được? – tôi nghiêng đầu thắc mắc. Trịnh Duy cười gian
- Cô không cảm thấy café mình uống có gì khác lạ sao?
- …..!
Quá…..quá gian xảo! Chuyện như vậy mà anh ta cũng tính đến. Tôi quả thực đã nhìn Trịnh Duy quá đơn giản. Càng cảm thấy Tôn Diệp đáng thương. Có lẽ giờ này còn đang đứng ngồi không yên mà lo cho tôi
Trịnh Duy chìa chiếc điện thoại hơn 30 cuộc gọi nhỡ, cộng với cả trăm tin nhắn của Tôn Diệp gửi cho tôi ra khoe. Tôi định trả lời thì Trịnh Duy ngăn lại
- Không được gọi!
- Tại sao? tôi thắc mắc
- Chưa phải thời điểm thích hợp!
Trịnh Duy nói rồi tước điện thoại của tôi, vứt ra xa.
Tôi khó hiểu nhìn Trịnh Duy, hắn chỉ nói
- Tôi nói với cả nhà cô bị ốm! Cứ nghỉ đi!
Tôi định nhỏm người dậy thì thấy đầu hơi nhức. Nhớ ra lúc đó tôi bị ngã, đập đầu xuống nền. Hình như là u một cục.
Tôi đành tiếp tục nằm, dù sao không phải bao giờ cũng được nghỉ. Cũng không muốn xuống nhà, mất công bị mấy người trong nhà nói này nói nọ.
Tôi ngủ đến gần tối, lại nhận thêm rất nhiều cuộc gọi của Tôn Diệp. Nhưng đều bị Trịnh Duy ngăn lại
Cũng may là hắn còn nhớ mang cơm cho tôi. Sau đó còn cầm thuốc lên phòng. Tôi mới nhận ra tay mình có hai vết băng nhỏ. Lúc đó hỗn loạn, tôi cũng không biết là mình bị thương.
Tôi nghe thấy tiếng Trịnh Duy gọi nhẹ nhàng
- Hiểu Linh!
Tôi đang và thức ăn thì suýt sặc, không ngờ cũng có lúc Trịnh Duy có thể thốt tên tôi bằng cái ngữ âm dịu dàng như vậy. Tôi chớp mắt nhìn hắn, thấy Trịnh Duy cầm tay tôi, nhẹ nhàng thay băng, giọng nói vẫn dịu dàng không đổi
- Hiểu Linh….
Tôi bị tiếng gọi làm cho bất động, nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của hắn không hề chớp mắt.
- Hả.. hả??
- Lần sau……cô còn dám làm “tôi” bị thương thì đừng có trách. Biết chưa????
Trịnh Duy trở mặt nhanh hơn chong chóng, lập tức đổi từ giọng dịu dàng sang…hổ gầm. Thét vào tai tôi làm tôi suýt nổ màng nhĩ.
Tôi….tôi đúng là mơ mộng bị mộng đè chết. Trịnh Duy sao có thể dùng từ nhẹ nhàng mà nói với tôi được chứ.
Tôi lắc đầu, gục mặt vào đống đồ ăn. Đánh một hơi sạch bách
***********
Buổi sáng khi thức dậy, tôi thật cảm thấy hạnh phúc khi mình không bị bay xuống đất như mọi lần. Cảm giác thức dậy quá khoan khoái
Khi tôi ra ngoài rửa mặt, đã gặp Trịnh Vân loa lắng đẩy xe tới gần.
- Anh! Anh đã khỏe lại chưa? Chị dâu nói anh bị ốm!
- Không sao! Anh khỏe lại rồi! Em đừng lo!- Tôi vui vẻ mỉm cười. Sau đó cùng Trịnh Vân xuống dưới nhà
- Chào dì! Chào mọi người! Chị dâu! Anh cả! Anh hai!
Mọi người vừa thấy tôi đã hỏi han
- Anh! Anh hết ốm rồi à? – Thiên Ái lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên trán tôi, làm tôi bật cười
- Anh khỏe rồi! Anh làm sao có thể để Ái Ái lo lắng được! – tôi xoa xoa đầu cô bé
- Thế thì thật may mắn quá! – Chị dâu thứ tự dưng chen vào, mỉm cười – tôi cứ tưởng chú ba vì lo chuyện công ti mới ốm chứ!
- Công ti đã xảy ra chuyện gì? – Dì Mai nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi
- Không có chuyện gì cả! Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi!
Đúng lúc tôi còn chưa biết nói gì thì Trịnh Duy đã từ trên lầu đi xuống, cao ngạo khẳng định.
- Cô ba! Cô chắc là không có chuyện gì chứ? Hay vợ chồng các người lo sợ không quản lí được công ti, cùng nhau giấu giếm mọi người! – Chị dâu vẫn không buông tha, mỉa mai nhìn hai chúng tôi.
- Cũng đâu phải chuyện của chị. Đừng quên ở nhà họ Trịnh. Phụ nữ không được nhúng tay vào những việc này!
Trịnh Duy nói xong kéo ghế ngồi xuống. Thản nhiên lấy thức ăn.
Chị dâu tức nổ ruột, trước khi lên phòng còn cố gầm ghè thêm một câu
- Tôi sẽ chống mắt lên xem cô còn vênh váo được bao lâu!
Không khí bữa ăn phút chốc đã bị phá hỏng. Mọi người yên lặng nhìn nhau, yên lặng ăn cơm rồi ai làm việc nấy.
Tôi thì vẫn lo lắng về cái vụ “ổn thỏa” mà Trịnh Duy nói, tôi đâu có thấy ổn chút nào đâu. Tôn Diệp còn chưa đồng ý cơ mà!
Trái ngược với sự lo lắng của tôi, Trịnh Duy tỏ ra rất bình thản, hôm nay còn có hứng ra vườn tỉa hoa nữa chứ!
Hắn làm vậy thấy tôi có cảm giác “họa này là do cô gây ra, có không cứu được cũng là mình cô chịu trận”, khiến tôi lo lắng không yên!
Thấy tôi cứ tò tò theo hắn, Trịnh Duy quay lại xua đuổi
- Mau về phòng đi! Đừng có ở đây làm hỏng việc!
- Nhưng…..
- Nhanh lên, cô ta sắp đến rồi!
Trịnh Duy nhìn đồng hồ, sau đó lại hối thúc tôi. Còn tôi thì ngơ ngác. Anh ta đang nói đến ai vậy? Ai sắp đến?
Đúng lúc đó thì có tiếng chuông cửa. Tôi liền nhảy vào bụi cây gần đó nghe trộm.
Tôi thấy bầ già quản gia đến mở cửa, nhưng Trịnh Duy ngăn lại
- Bà cứ vào nhà đi! Là khách của tôi!
Nói xong Trịnh Duy cười bí hiểm một cái, sau đó tiến đến mở cửa
- Ai vậy? Hôm nay nhà chúng tôi không tiếp khách!
- Làm ơn cho tôi vào! Tôi muốn gặp Trịnh Duy!
Tôi nghe thấy giọng nữ vang lên ngoài cửa. Mà giọng này không ai khác, lại là của Tôn Diệp
- Cô là ai? – Trịnh Duy cố làm ra vẻ không quen biết, mở một ô kính để nhìn rõ Tôn Diệp, nhưng không có chủ ý mở cửa cho cô ta
- Tôi….tôi…..- Tôn Diệp khó nói – Tôi không biết nói thế nào, nhưng xin cô hãy mở cửa. Tôi chỉ muốn biết Trịnh Duy thế nào rồi. Anh ấy….anh ấy ra sao?
Giọng nói của Tôn Diệp tràn ngập lo lắng, dường như sắp bật khóc. Vậy mà Trịnh Duy vẫn lạnh lùng
- Sao cô lại hỏi như vậy…..chẳng lẽ….cô chính là… Cô là Tôn Diệp – Trịnh Duy tỏ vẻ sửng sốt, thốt tên của Tôn Diệp, còn cô ta thì ngạc nhiên
- Sao….sao cô biết!
Trịnh Duy vừa nghe vậy đã chuyển thái độ, uất ức nhìn Tôn Diệp
- Cô còn đến đây làm gì? Cô khiến anh ấy đau đớn trên giường bệnh như vậy, cô còn muốn gì nữa?
Tôn Diệp vừa nghe thấy Trịnh Duy “vô tình” tường thuật “tình trạng bệnh” của tôi thì càng lo lắng, cuống quýt nói
- Anh ấy sao rồi? Xin cô! Xin cô hãy để tôi gặp anh ấy!
- Cô về đi! Cô làm khổ anh ấy như vậy là đủ rồi! Trịnh Duy vì phải từ bỏ cô đã đau khổ biết chừng nào! Anh ấy không yêu tôi, nhưng vẫn phải lấy tôi vì gia đinh. Người anh ấy yêu, chỉ có mình cô mà thôi! – Trịnh Duy “nức nở” – Vậy mà…..vậy mà cô lại khiến anh ấy phải đau đớn. Tại sao cô không buông tha cho anh ấy!
Tôn Diệp bên ngoài cửa trước những lời oán trách đầy “thương tâm” và “nước mắt” của Trịnh Duy thì suy sụp hẳn, ngồi sụp xuống bên cửa. Không nhìn thấy nhưng tôi nghe được tiếng nấc của Tôn Diệp
- Cho tôi gặp anh ấy! Làm ơn! Làm ơn!
Trịnh Duy thu hết nước mắt lại, nói với ra ngoài
- Cô hãy về đi!
Sau đó thẳng tay, đóng tấm cửa kính lại.
Tôi thấy Tôn Diệp khóc rất lớn. Day dứt khóc lóc trước cổng nhà. Quả thật….quả thật thấy thương cảm cho cô ta. nếu không yêu nhầm phải Trịnh Duy, đã không phải khổ sở như vậy!
Còn tên Trịnh Duy kia, vừa lừa được Tôn Diệp đã đem hết đống…..hành tây giấu trong túi áo, vứt cả vào lùm cây!!!
Sau đó đắc thắng đi lên phòng
………………
Chiều tối, Trịnh Duy vứt trả tôi cái điện thoại, nói gọn
- Gọi đi!
- Gọi….cho ai? – Tôi thắc mắc
- Tôn Diệp!
- Tôn Diệp?
- Phải! Bây giờ chính là thời điểm thích hợp!
Trịnh Duy nói xong liền mỉm cười gian manh, còn tôi tuy không hiểu, nhưng vẫn ấn nút gọi
Tiếng tút thức ba còn chưa kịp vang lên, tôi đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Tôn Diệp.
- Trịnh Duy! Anh thế nào rồi? Nói cho em biết đi!
- Ừ…anh…anh đỡ rồi! – tôi ấp úng
- Thật chứ?
Tôi đang không biết đáp thế nào, đã thấy Trịnh Duy kéo tay tôi, sau đó giơ lên một tấm bảng, ra hiệu cho tôi nói theo
- Ưm….vậy còn em, em có sao không? Mấy kẻ đó không làm gì em chứ? Em có bị thương ở đâu không?
Tôi vừa nói xong, Trịnh Duy liền lấy giấy xóa sạch, sau đó viết lên dòng chữ mới
- Tại sao anh lại làm như vậy? Sao anh lại quan tâm đến em? Anh không hận em ư? – Tôi nghe thấy Tôn Diệp nấc lên, lại cảm thấy mủi lòng
Trịnh Duy giơ tấm bảng mới viết xong ra hiệu, tôi đọc theo
- Em ngốc lắm! Anh sao có thể hận em. Là anh đã phụ em! Anh xin lỗi!
Tôi vừa nói xong thì thấy Tôn Diệp òa khóc. Tôi lo lắng nói
- Em sao thế?
Đầu dây bên kia yên lặng. tôi đoán là vì Tôn Diệp bận khóc. Một lúc thì chỉ vang lại hai tiếng “Tút! Tút!”
Tôn Diệp tắt máy! Tôi ngơ ngác nhìn Trịnh Duy, hắn chỉ mỉm cười, nói rất chắc chắn
- Lát nữa Tôn Diệp sẽ gọi lại!
Tôi còn bán tín bán nghi thì không ngờ có tiếng chuông của Tôn Diệp, tôi vội bắt máy
- Tôn Diệp! Em sao thế? Sao lại tắt máy?
Tôn Diệp nấc cục, cố gắng nói để tôi nghe rõ
- Ngày mai anh đến quán café cũ đợi em. Có được không?
Không để tôi suy nghĩ, Tôn Diệp gấp gáp nói
- Em xin anh đấy!
Tôi quay nhìn Trịnh Duy, thấy hắn gật đầu, bèn nói vào ống nghe
- Được! Anh sẽ đến!
Tôn Diệp cảm đông, mỉm cười mãn nguyện
- Vậy em sẽ đợi anh!
Sau đó liền tắt máy.
Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì thấy Trịnh Duy cười gian, trên mặt khắc to lù ba chữ “đại thành công!”
Tôi thực lòng cảm thấy Tôn Diệp rất đáng thương, chỉ vì lỡ yêu kẻ không nên yêu mà trở thành như vậy. Lại thấy Trịnh Duy lừa Tôn Diệp, khiến cô ấy đau lòng như vậy mà không chút day dứt. Đúng thật là…..trăm ngàn lần không nên đắc tội với con người này!
Tôi lắc đầu thở dài, cảm thấy rất may mắn khi không phải là kẻ thù của hắn.
Tối đó tôi đi ngủ sớm. Coi như chuẩn bị cho cú lừa cuối cùng. Nhưng vừa nhắm mắt thì co tiếng chuông điện thoại gọi tới. Tôi mơ màng không muốn dậy nghe, loáng thoáng thấy Trịnh Duy bắt máy
- Ai vậy? Nhầm máy rồi!
- Đã nói nhầm rồi! Không hiểu hả???
Hai lần như vậy, đến lần thứ ba thì Trịnh Duy bực tức tháo hết pin ra, quẳng về một góc
Tôi không nghe thấy tiếng điện thoại nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ!
- Các người làm tốt lắm! Ngày mai hãy đến chỗ đó lấy tiền! Vậy nhé! – Trịnh Duy nói xong, vui vẻ cụp máy
Tôi liên tục chớp mắt nhìn hắn
- Anh ….anh…..
- Tỉnh rồi à? – Trịnh Duy quay sang phía tôi, cười gian manh
- Mấy kẻ đó……- Tôi ấp úng
- Đều là người của tôi!
Tôi thật sự không còn lời nào để nói. Sững sờ nhìn hắn
- Tôi đã sớm biết Tôn Diệp không dễ dàng bị khuất phục như vậy, đây là phần hai của kịch bản. – Trịnh Duy đắc ý nhìn tôi giải thích. Sau đó còn tự thưởng cho mình một ly nước
- Sao…..sao anh không nói với tôi?
Nếu tôi sớm biết, đã không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Lại còn bị một phen hoảng sợ.
Trịnh Duy chỉ thản nhiên
- Cô không biết thì sẽ diễn đạt hơn! Xem ra vai anh hùng cứu mĩ nhân của cô, đã thành công ngoài mong đợi!
- Nhưng chuyện tôi bị ngất, làm sao anh tính toán được? – tôi nghiêng đầu thắc mắc. Trịnh Duy cười gian
- Cô không cảm thấy café mình uống có gì khác lạ sao?
- …..!
Quá…..quá gian xảo! Chuyện như vậy mà anh ta cũng tính đến. Tôi quả thực đã nhìn Trịnh Duy quá đơn giản. Càng cảm thấy Tôn Diệp đáng thương. Có lẽ giờ này còn đang đứng ngồi không yên mà lo cho tôi
Trịnh Duy chìa chiếc điện thoại hơn 30 cuộc gọi nhỡ, cộng với cả trăm tin nhắn của Tôn Diệp gửi cho tôi ra khoe. Tôi định trả lời thì Trịnh Duy ngăn lại
- Không được gọi!
- Tại sao? tôi thắc mắc
- Chưa phải thời điểm thích hợp!
Trịnh Duy nói rồi tước điện thoại của tôi, vứt ra xa.
Tôi khó hiểu nhìn Trịnh Duy, hắn chỉ nói
- Tôi nói với cả nhà cô bị ốm! Cứ nghỉ đi!
Tôi định nhỏm người dậy thì thấy đầu hơi nhức. Nhớ ra lúc đó tôi bị ngã, đập đầu xuống nền. Hình như là u một cục.
Tôi đành tiếp tục nằm, dù sao không phải bao giờ cũng được nghỉ. Cũng không muốn xuống nhà, mất công bị mấy người trong nhà nói này nói nọ.
Tôi ngủ đến gần tối, lại nhận thêm rất nhiều cuộc gọi của Tôn Diệp. Nhưng đều bị Trịnh Duy ngăn lại
Cũng may là hắn còn nhớ mang cơm cho tôi. Sau đó còn cầm thuốc lên phòng. Tôi mới nhận ra tay mình có hai vết băng nhỏ. Lúc đó hỗn loạn, tôi cũng không biết là mình bị thương.
Tôi nghe thấy tiếng Trịnh Duy gọi nhẹ nhàng
- Hiểu Linh!
Tôi đang và thức ăn thì suýt sặc, không ngờ cũng có lúc Trịnh Duy có thể thốt tên tôi bằng cái ngữ âm dịu dàng như vậy. Tôi chớp mắt nhìn hắn, thấy Trịnh Duy cầm tay tôi, nhẹ nhàng thay băng, giọng nói vẫn dịu dàng không đổi
- Hiểu Linh….
Tôi bị tiếng gọi làm cho bất động, nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của hắn không hề chớp mắt.
- Hả.. hả??
- Lần sau……cô còn dám làm “tôi” bị thương thì đừng có trách. Biết chưa????
Trịnh Duy trở mặt nhanh hơn chong chóng, lập tức đổi từ giọng dịu dàng sang…hổ gầm. Thét vào tai tôi làm tôi suýt nổ màng nhĩ.
Tôi….tôi đúng là mơ mộng bị mộng đè chết. Trịnh Duy sao có thể dùng từ nhẹ nhàng mà nói với tôi được chứ.
Tôi lắc đầu, gục mặt vào đống đồ ăn. Đánh một hơi sạch bách
***********
Buổi sáng khi thức dậy, tôi thật cảm thấy hạnh phúc khi mình không bị bay xuống đất như mọi lần. Cảm giác thức dậy quá khoan khoái
Khi tôi ra ngoài rửa mặt, đã gặp Trịnh Vân loa lắng đẩy xe tới gần.
- Anh! Anh đã khỏe lại chưa? Chị dâu nói anh bị ốm!
- Không sao! Anh khỏe lại rồi! Em đừng lo!- Tôi vui vẻ mỉm cười. Sau đó cùng Trịnh Vân xuống dưới nhà
- Chào dì! Chào mọi người! Chị dâu! Anh cả! Anh hai!
Mọi người vừa thấy tôi đã hỏi han
- Anh! Anh hết ốm rồi à? – Thiên Ái lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên trán tôi, làm tôi bật cười
- Anh khỏe rồi! Anh làm sao có thể để Ái Ái lo lắng được! – tôi xoa xoa đầu cô bé
- Thế thì thật may mắn quá! – Chị dâu thứ tự dưng chen vào, mỉm cười – tôi cứ tưởng chú ba vì lo chuyện công ti mới ốm chứ!
- Công ti đã xảy ra chuyện gì? – Dì Mai nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi
- Không có chuyện gì cả! Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi!
Đúng lúc tôi còn chưa biết nói gì thì Trịnh Duy đã từ trên lầu đi xuống, cao ngạo khẳng định.
- Cô ba! Cô chắc là không có chuyện gì chứ? Hay vợ chồng các người lo sợ không quản lí được công ti, cùng nhau giấu giếm mọi người! – Chị dâu vẫn không buông tha, mỉa mai nhìn hai chúng tôi.
- Cũng đâu phải chuyện của chị. Đừng quên ở nhà họ Trịnh. Phụ nữ không được nhúng tay vào những việc này!
Trịnh Duy nói xong kéo ghế ngồi xuống. Thản nhiên lấy thức ăn.
Chị dâu tức nổ ruột, trước khi lên phòng còn cố gầm ghè thêm một câu
- Tôi sẽ chống mắt lên xem cô còn vênh váo được bao lâu!
Không khí bữa ăn phút chốc đã bị phá hỏng. Mọi người yên lặng nhìn nhau, yên lặng ăn cơm rồi ai làm việc nấy.
Tôi thì vẫn lo lắng về cái vụ “ổn thỏa” mà Trịnh Duy nói, tôi đâu có thấy ổn chút nào đâu. Tôn Diệp còn chưa đồng ý cơ mà!
Trái ngược với sự lo lắng của tôi, Trịnh Duy tỏ ra rất bình thản, hôm nay còn có hứng ra vườn tỉa hoa nữa chứ!
Hắn làm vậy thấy tôi có cảm giác “họa này là do cô gây ra, có không cứu được cũng là mình cô chịu trận”, khiến tôi lo lắng không yên!
Thấy tôi cứ tò tò theo hắn, Trịnh Duy quay lại xua đuổi
- Mau về phòng đi! Đừng có ở đây làm hỏng việc!
- Nhưng…..
- Nhanh lên, cô ta sắp đến rồi!
Trịnh Duy nhìn đồng hồ, sau đó lại hối thúc tôi. Còn tôi thì ngơ ngác. Anh ta đang nói đến ai vậy? Ai sắp đến?
Đúng lúc đó thì có tiếng chuông cửa. Tôi liền nhảy vào bụi cây gần đó nghe trộm.
Tôi thấy bầ già quản gia đến mở cửa, nhưng Trịnh Duy ngăn lại
- Bà cứ vào nhà đi! Là khách của tôi!
Nói xong Trịnh Duy cười bí hiểm một cái, sau đó tiến đến mở cửa
- Ai vậy? Hôm nay nhà chúng tôi không tiếp khách!
- Làm ơn cho tôi vào! Tôi muốn gặp Trịnh Duy!
Tôi nghe thấy giọng nữ vang lên ngoài cửa. Mà giọng này không ai khác, lại là của Tôn Diệp
- Cô là ai? – Trịnh Duy cố làm ra vẻ không quen biết, mở một ô kính để nhìn rõ Tôn Diệp, nhưng không có chủ ý mở cửa cho cô ta
- Tôi….tôi…..- Tôn Diệp khó nói – Tôi không biết nói thế nào, nhưng xin cô hãy mở cửa. Tôi chỉ muốn biết Trịnh Duy thế nào rồi. Anh ấy….anh ấy ra sao?
Giọng nói của Tôn Diệp tràn ngập lo lắng, dường như sắp bật khóc. Vậy mà Trịnh Duy vẫn lạnh lùng
- Sao cô lại hỏi như vậy…..chẳng lẽ….cô chính là… Cô là Tôn Diệp – Trịnh Duy tỏ vẻ sửng sốt, thốt tên của Tôn Diệp, còn cô ta thì ngạc nhiên
- Sao….sao cô biết!
Trịnh Duy vừa nghe vậy đã chuyển thái độ, uất ức nhìn Tôn Diệp
- Cô còn đến đây làm gì? Cô khiến anh ấy đau đớn trên giường bệnh như vậy, cô còn muốn gì nữa?
Tôn Diệp vừa nghe thấy Trịnh Duy “vô tình” tường thuật “tình trạng bệnh” của tôi thì càng lo lắng, cuống quýt nói
- Anh ấy sao rồi? Xin cô! Xin cô hãy để tôi gặp anh ấy!
- Cô về đi! Cô làm khổ anh ấy như vậy là đủ rồi! Trịnh Duy vì phải từ bỏ cô đã đau khổ biết chừng nào! Anh ấy không yêu tôi, nhưng vẫn phải lấy tôi vì gia đinh. Người anh ấy yêu, chỉ có mình cô mà thôi! – Trịnh Duy “nức nở” – Vậy mà…..vậy mà cô lại khiến anh ấy phải đau đớn. Tại sao cô không buông tha cho anh ấy!
Tôn Diệp bên ngoài cửa trước những lời oán trách đầy “thương tâm” và “nước mắt” của Trịnh Duy thì suy sụp hẳn, ngồi sụp xuống bên cửa. Không nhìn thấy nhưng tôi nghe được tiếng nấc của Tôn Diệp
- Cho tôi gặp anh ấy! Làm ơn! Làm ơn!
Trịnh Duy thu hết nước mắt lại, nói với ra ngoài
- Cô hãy về đi!
Sau đó thẳng tay, đóng tấm cửa kính lại.
Tôi thấy Tôn Diệp khóc rất lớn. Day dứt khóc lóc trước cổng nhà. Quả thật….quả thật thấy thương cảm cho cô ta. nếu không yêu nhầm phải Trịnh Duy, đã không phải khổ sở như vậy!
Còn tên Trịnh Duy kia, vừa lừa được Tôn Diệp đã đem hết đống…..hành tây giấu trong túi áo, vứt cả vào lùm cây!!!
Sau đó đắc thắng đi lên phòng
………………
Chiều tối, Trịnh Duy vứt trả tôi cái điện thoại, nói gọn
- Gọi đi!
- Gọi….cho ai? – Tôi thắc mắc
- Tôn Diệp!
- Tôn Diệp?
- Phải! Bây giờ chính là thời điểm thích hợp!
Trịnh Duy nói xong liền mỉm cười gian manh, còn tôi tuy không hiểu, nhưng vẫn ấn nút gọi
Tiếng tút thức ba còn chưa kịp vang lên, tôi đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Tôn Diệp.
- Trịnh Duy! Anh thế nào rồi? Nói cho em biết đi!
- Ừ…anh…anh đỡ rồi! – tôi ấp úng
- Thật chứ?
Tôi đang không biết đáp thế nào, đã thấy Trịnh Duy kéo tay tôi, sau đó giơ lên một tấm bảng, ra hiệu cho tôi nói theo
- Ưm….vậy còn em, em có sao không? Mấy kẻ đó không làm gì em chứ? Em có bị thương ở đâu không?
Tôi vừa nói xong, Trịnh Duy liền lấy giấy xóa sạch, sau đó viết lên dòng chữ mới
- Tại sao anh lại làm như vậy? Sao anh lại quan tâm đến em? Anh không hận em ư? – Tôi nghe thấy Tôn Diệp nấc lên, lại cảm thấy mủi lòng
Trịnh Duy giơ tấm bảng mới viết xong ra hiệu, tôi đọc theo
- Em ngốc lắm! Anh sao có thể hận em. Là anh đã phụ em! Anh xin lỗi!
Tôi vừa nói xong thì thấy Tôn Diệp òa khóc. Tôi lo lắng nói
- Em sao thế?
Đầu dây bên kia yên lặng. tôi đoán là vì Tôn Diệp bận khóc. Một lúc thì chỉ vang lại hai tiếng “Tút! Tút!”
Tôn Diệp tắt máy! Tôi ngơ ngác nhìn Trịnh Duy, hắn chỉ mỉm cười, nói rất chắc chắn
- Lát nữa Tôn Diệp sẽ gọi lại!
Tôi còn bán tín bán nghi thì không ngờ có tiếng chuông của Tôn Diệp, tôi vội bắt máy
- Tôn Diệp! Em sao thế? Sao lại tắt máy?
Tôn Diệp nấc cục, cố gắng nói để tôi nghe rõ
- Ngày mai anh đến quán café cũ đợi em. Có được không?
Không để tôi suy nghĩ, Tôn Diệp gấp gáp nói
- Em xin anh đấy!
Tôi quay nhìn Trịnh Duy, thấy hắn gật đầu, bèn nói vào ống nghe
- Được! Anh sẽ đến!
Tôn Diệp cảm đông, mỉm cười mãn nguyện
- Vậy em sẽ đợi anh!
Sau đó liền tắt máy.
Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì thấy Trịnh Duy cười gian, trên mặt khắc to lù ba chữ “đại thành công!”
Tôi thực lòng cảm thấy Tôn Diệp rất đáng thương, chỉ vì lỡ yêu kẻ không nên yêu mà trở thành như vậy. Lại thấy Trịnh Duy lừa Tôn Diệp, khiến cô ấy đau lòng như vậy mà không chút day dứt. Đúng thật là…..trăm ngàn lần không nên đắc tội với con người này!
Tôi lắc đầu thở dài, cảm thấy rất may mắn khi không phải là kẻ thù của hắn.
Tối đó tôi đi ngủ sớm. Coi như chuẩn bị cho cú lừa cuối cùng. Nhưng vừa nhắm mắt thì co tiếng chuông điện thoại gọi tới. Tôi mơ màng không muốn dậy nghe, loáng thoáng thấy Trịnh Duy bắt máy
- Ai vậy? Nhầm máy rồi!
- Đã nói nhầm rồi! Không hiểu hả???
Hai lần như vậy, đến lần thứ ba thì Trịnh Duy bực tức tháo hết pin ra, quẳng về một góc
Tôi không nghe thấy tiếng điện thoại nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ!
/23
|