Tắm xong cho bản thân, tôi cũng lấy đồ đi tắm. Cũng chỉ là nhắm mắt lại, ngồi trong bồn mát sa, dội thật nhiều nước rồi ra ngoài.
Tôi tất nhiên không biến thái tới mức nhìn trộm cơ thể người khác.
Chỉ có điều khi ra ngoài, tự nhiên tôi nghe được một âm thanh lạ ở cuối hành lang. Tính tôi vốn sẵn tò mò, hơn nữa, tôi cũng được coi là con dâu nhà họ Trịnh, tới xem xét căn phòng đó, chắc cũng không có gì quá đáng!
Nghĩ vậy, tôi liền thận trọng tiến về phía căn phòng. Hơi cân nhắc một chút trước khi mở khóa cửa. Đại khái lỡ như nhà bọn họ có bí mật gì đó giấu trong này, hoặc có nuôi thú trong nhà chẳng hạn. Rồi rất nhiều khả năng khác nữa. Nhưng rồi tôi vẫn phải chịu thua trí tò mò của mình. Tôi đánh bạo vặn chốt cửa
Căn phòng bên trong không hề giống như tôi tưởng tượng. Nó khá ngăn nắp và sáng sủa, đồ nội thất không có nhiều nhưng đều tinh xảo và đắt tiền.
Đặc biệt là căn phòng này không có nuôi thú, mà là dành cho người ở.
Chỉ là người này tôi chưa từng gặp qua. Cậu ta ước chừng nhỏ tuổi hơn Trịnh Duy, ngồi trên xe lăn và quay về phía tôi với vẻ bất ngờ. Sau đó thì thốt lên
- Anh!
Tôi cứ đứng ở cửa mà nhìn lại cậu ta bằng cặp mắt ngạc nhiên không kém. Từ hồi tới nhà họ Trịnh, tôi chỉ biết hắn có hai anh trai và một em gái bảy tuổi. Tại sao bây giờ lại nhảy ra thêm một cậu em từ trên trời rớt xuống như vậy?
Mà hơn nữa chân cậu ta…hình như là…không thể cử động!
- Em…em có làm phiền anh không? – Cậu ta bối rối khi thấy tôi đứng ngơ ngác như vậy, dụt dè lên tiếng giải thích – Em chỉ định dọn dẹp lại chút đồ đạc
Tôi lắc đầu
- Không….không sao! Không phiền!
- Uhm….Mà..chị dâu đâu rồi anh? Thật ngại quá! Chị ấy về mấy ngày rồi mà em vẫn chưa đến chào. Anh nói giùm với chị ấy đừng trách em nhé!
Cậu ta nói xong thì xoa xoa đầu cười. Khiến tôi cũng ngốc nghếch gật đầu theo
- Anh…anh sẽ nói! Anh…về phòng!
Cậu ta cúi đầu chào tôi, còn tôi thì lập tức đóng cửa lại, vội vã chạy đi tìm Trịnh Duy
.…….
- Trịnh Duy! Tôi vừa mới….vừa mới tới căn phòng phía cuối hành lang! – Tôi hấp tấp nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu nhìn Trịnh Duy.
Không ngờ hắn nghe thấy tôi thông báo như vậy, không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ hờ hững đáp một câu.
- Vậy sao? Đã gặp rồi à?
- Đó….đó là ai vậy?
- Em trai tôi!
- Anh…..anh có em trai! – Tôi kêu lên như vừa thấy thiên thạch.
Trịnh Duy nhìn tôi khó hiểu.
Còn tôi thì cứ há hốc miệng ra mà bất ngờ.
Quả thực là tôi choáng. Sao nhà họ Trịnh ….nhà hắn…chẳng lẽ chưa từng được nghe phổ biến về kế hoạch hóa gia đình?? Tôi thấy nhà tôi có ba anh chị em, đã là rất nhiều rồi!
Tôi tiếp tục hỏi
- Cậu ấy….sao không ra ngoài, mà hình như….tôi thấy…..chân…
- Nó bị tai nạn! Trịnh Duy hạ quyển sách đang đọc dở xuống, quay về giường của mình. Dường như không muốn tiếp tục giải đáp thắc mắc của tôi.
- Vậy em trai anh tên gì vậy? – Tôi biết ý nhưng nhất quyết phải hỏi câu này
- Trịnh Vân!
- Trịnh Vân? – Tôi lại kêu lên lần nữa. Trịnh Duy giống như đọc được suy nghĩ của tôi, mà cũng có thể coi là suy nghĩ của chính mình, giải thích
- Thực ra khi nó sắp sinh, ai cũng mong là con gái. Không ngờ khi sinh ra lại là con trai. Mẹ tôi không cam tâm, nhất quyết đặt tên Trịnh Vân mà bà dành cho nó từ đầu.
Hắn nói rồi đột nhiên ngừng lại, giọng điệu bỗng hạ thấp xuống
- Trịnh Vân lúc đầu cũng là một cậu bé nhanh nhẹn, nhưng sau khi tai nạn xảy ra, nó ít khi ra khỏi phòng. Từ đó cũng trở nên yếu ớt hơn. Không hay tiếp xúc với bên ngoài.
- Ra là như vậy! – Tôi gật gật đầu sau khi nghe Trịnh Duy giải thích tường tận.
Giờ mới thấy nhà họ Trịnh còn nhiều điều mà tôi không biết. Mấy thành viên trong gia đình, ai nấy đều kì cục, khó hiểu
- Vậy Trịnh Vân….
Tôi còn chưa kịp hỏi xong, quay sang đã thấy Trịnh Duy ngủ từ hồi nào. Hơn nữa còn ngáy rất to.
Tôi….tôi trước giờ đâu có ngáy chứ???
Đang định kêu hắn dậy thì tôi chợt nảy ra một ý. Trịnh Duy ngủ say như vậy, tôi có thể nhân cơ hội, trèo lên giường ngủ. Dù sao thì giường rộng như vậy, còn sàn vừa lạnh vừa cứng. Cho dù hắn có tỉnh lại, cùng lắm là kêu gào gì gì đó, chứ cũng không thể làm gì tôi được.
Nghĩ vậy, tôi liền ôm đống chăn gối từ dưới đất, len lén trèo lên giường. Tôi cố gắng thận trọng, không để hắn thức giấc. Sau đó nhẹ nhàng nép về một bên. Yên bình chìm vào giấc ngủ.
Ấy vậy mà khi tỉnh lại, tôi lại thấy mình nằm dưới sàn!
Khỏi nói thì tôi cũng biết, tên Trịnh Duy vô đạo đức đó đã thẳng chân đá tôi xuống dưới này!
Tôi lồm cồm bò dậy, đang định rủa xả tên Trịnh Duy khốn kiếp đó thì chợt phát hiện ra một việc: Nếu bây giờ tôi **** hắn, có khác gì là đang tự **** vào mặt mình. Sao tôi có thể nhìn mình mà **** được chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi rốt cuộc đã tìm ra được một sáng kiến.
Tôi ngồi vào trước bàn trang điểm. Và bắt đầu…....tự **** với cái gương!!!!
Đại khái nếu như người khác bắt gặp tình cảnh này, không nghĩ đầu tôi có vấn đề thì cũng vội vã đưa vào nhà thương. Nên sau một hồi đã thỏa mãn, tôi đứng dậy, khoan khoái bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua nhà bếp, nơi mấy người giúp việc đang sửa soạn bữa ăn nói chuyện. Tôi loáng thoáng nghe thấy họ bàn tán, liền nán lại nghe.
Một người thở dài nói
- Mọi người có thấy cậu chủ của chúng ta, sau khi lấy vợ thì liền biến thành một người sợ vợ, không còn chút khí phách nào không?
Những người bên cạnh lập tức đồng tình
- Phải đó, cậu chủ trước kia đâu có như vậy!
Sau đó họ liền thi nhau liệt kê “tôi” trước kia và bây giờ. Rồi đồng loạt thở dài
- hôm qua tôi còn tận mắt thấy, chính mợ chủ bắt cậu chủ chà lưng cho mình!
Mấy người bên cạnh liền nhao nhao xác minh
- Thật sao? Thật như vậy sao?
- Tất nhiên là thật! Haizzz Cậu chủ có phải đã lấy nhầm một cô sư tử hà đông, nên mới biến thành như vậy không??
Đúng lúc đó thì bà già quản gia đi vào, lớn tiếng quát
- Mấy người không có việc gì để làm sao? Đứng đó buôn chuyện, muốn bị đuổi việc rồi hả?
Đám người giúp việc thấy vậy liền sợ hãi, rối rít giải tán. Bà già quản gia chỉ hừ nhẹ một cái.
Tôi cố nép sau bức tường, không ngờ lại bị họ nhìn thấy. Tôi ngượng ngùng xoa đầu cười, tỏ ra chưa từng nghe thấy.
Chờ đến khi bọn họ đi hết rồi, tôi mới dở khóc dở cười ngồi xuống bên cạnh. Cũng chỉ là tôi bị Trịnh Duy chèn ép quá mức, khiến cho mọi người đều coi “tôi” như sư tử hà đông. Còn tôi hiện tại bị biến thành một kẻ sợ vợ!
Tôi chán nản đi xuống phòng khách. Thấy mọi người ngồi ăn đầy đủ, còn có cả Trịnh Vân ngồi kế dì Mai.
Chị dâu thứ cười hỏi tôi
- Chú ba hôm qua ngủ ngon chứ?
Tức thì tôi thấy dì Mai nhíu mày, tỏ ý không hài lòng. Anh cả và anh hai thì cố nhịn cười, không nhìn tôi.
Tôi gượng gạo
- Cũng….cũng ngon!
Cuối cùng chỉ có Dì Mai là tốt, nhẹ nhàng gọi tôi
- Trịnh Duy! Lại đây ăn sáng đi!
- Anh!- Cả Trịnh Vân cũng vui vẻ cười với tôi.
Tôi xếp ghế qua ngồi cạnh Trịnh Vân. Đúng lúc đó thì Trịnh Duy từ trên lầu đi xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người
Hắn chỉ chào dì Mai, sau đó leo lên ghế của mình
- Đúng là không biết phép tắc! – Tôi thấy chị dâu cả lầm bầm, chị dâu thứ thì lén lút đánh giá
- Chị…chị dâu! Hôm nay em mới đến chào chị, thật….thật…..
- Khỏi giải thích! – Trịnh Duy không nể nang, nhảy ngay vào cổ họng Trịnh Vân mà ngồi, vừa cầm bát – ăn đi!
- Dạ…dạ…
Trịnh Vân cứ gọi là tròn mắt. Dường như đến lúc này mới công nhận danh hiệu “sư tử hà đông” của Trịnh Duy.
Thôi thì cứ ăn mau mau cho xong. Tôi vừa nghĩ vừa vực xuống ăn, không ngờ chị dâu cả lại khơi mào
- Chú ba này!
Tôi ngẩng lên nhìn chị
- Dạ!
- Trong bữa ăn, toi thực không muốn làm mọi người mất hứng, nhưng với tư cách là chị cả, hơn nữa ba cũng không ở đây, tôi không thể không nhắc chú!
Tôi ực một cái, ngoan ngoãn nuốt từng lời giáo huấn
- Dạ….chị ..cứ nói, em nghe!
Chị dâu bắt đầu cao ngạo giảng giải
- Chú xem lại vợ mình đi, đi ra ngoài không hỏi bề trên lấy một câu, về nhà cũng không hề chào hỏi. Trong bữa ăn cũng chỉ biết cắm cúi ăn, có còn biết thế nào là phép tắc không? Trong mắt cô ấy, còn có mấy bậc trưởng bối, mấy bà chị dâu này nữa không?
- Chuyện….chuyện…này….
Tôi còn đang không biết nói lời nào thì chị dâu thứ cũng thừa dịp, nhảy vào tát nước theo mưa.
- Phải đấy! Cô ấy đâu có xem chúng tôi ra gì. Chú xem như thế mà được à? Nhà họ Phan không biết dậy dỗ con gái, có cần nhà họ Trịnh chúng tôi dạy dỗ giúp không?
RẦM!
Chị dâu đang say sưa nói thì bị tiếng đập bàn của Trịnh Duy làm cho giật mình, suýt thì cắn vào lưỡi.
- Cô….cô làm cái gì vậy hả? Cô dám tỏ thái độ với tôi à? – Chị dâu bắt đầu sửng cồ lên
Thật không ngờ đã chạm phải máu sư tử hà đông của Trịnh Duy. Hắn bắt đầu phản pháo
- Tôi đã làm gì? Tôi có điểm nào không xứng là con cái họ Trịnh. Các chị tự về mà hỏi xem mình đã làm những việc gì. Ngấm ngầm rút tiền quỹ riêng, ăn chơi chác táng. Các chị xứng là con dâu họ Trịnh sao?
- Cô…cô đừng có ăn nói hồ đồ, tôi….tôi lấy tiền riêng hồi nào? – Chị dâu giống như có tật giật mình, lắp bắp phản đối.
Trịnh Duy cười khẩy
- Tôi có nói sai thì các chị tự biết. Đừng để tôi ngay đến cả tiếng chị dâu cũng không cần phải gọi. Tôi còn gọi hai người một tiếng chị dâu là đã nể nang lắm rồi!
- Cô…cô…
Hai chị dâu hết lời, chỉ còn cách lắp bắp không thôi. Cãi không lại Trịnh Duy, chị ta đành đổi hướng sang tôi
- Chú ba! Chú dậy dỗ vợ như vậy mà được à? Chú để cô ấy ăn nói với chúng tôi như vậy mà vẫn để yên được sao?
Sau đó hai chị còn quay ra, lôi hai đức ông chồng đang ngồi làm cảnh ra làm hậu thuẫn. họ cũng hùa vào nói tôi
- Chú ba! Như vậy là không được! – Anh cả đưa lời.
Tôi liếc về phía dì Mai, thấy dì cũng sửng sốt, chẳng biết nói gì. Trịnh vân và Thiên Ái sau khi được chứng kiến lốt sư tử của Trịnh Duy thì chỉ sợ sệt nhìn. Không dám ho he tiếng nào.
Nhận thấy toàn cục đang có vẻ bất lợi cho mình, tôi bèn lựa lời, nhẹ nhàng khuyên bảo “vợ”
- Em….em à! Như vậy là không được, không…..không nên…..
Tôi đang nói thì bị cái liếc mắt cháy rừng của Trịnh Duy làm im bặt
Hắn lấy khăn giấy lau miệng, kéo ghế đứng dậy
- mau đứng dậy đi làm đi! – Hắn liêc tôi ra lệnh
Tôi không thể chống cự với ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn nói
- Được…..được…!
Thấy bộ dạng mèo cụp tai của tôi, mọi người chỉ có thể mở to mắt ếch ra mà nhìn. Còn Trịnh Duy chỉ chào dì, sau đó cùng tôi ra ngoài.
Tôi tất nhiên không biến thái tới mức nhìn trộm cơ thể người khác.
Chỉ có điều khi ra ngoài, tự nhiên tôi nghe được một âm thanh lạ ở cuối hành lang. Tính tôi vốn sẵn tò mò, hơn nữa, tôi cũng được coi là con dâu nhà họ Trịnh, tới xem xét căn phòng đó, chắc cũng không có gì quá đáng!
Nghĩ vậy, tôi liền thận trọng tiến về phía căn phòng. Hơi cân nhắc một chút trước khi mở khóa cửa. Đại khái lỡ như nhà bọn họ có bí mật gì đó giấu trong này, hoặc có nuôi thú trong nhà chẳng hạn. Rồi rất nhiều khả năng khác nữa. Nhưng rồi tôi vẫn phải chịu thua trí tò mò của mình. Tôi đánh bạo vặn chốt cửa
Căn phòng bên trong không hề giống như tôi tưởng tượng. Nó khá ngăn nắp và sáng sủa, đồ nội thất không có nhiều nhưng đều tinh xảo và đắt tiền.
Đặc biệt là căn phòng này không có nuôi thú, mà là dành cho người ở.
Chỉ là người này tôi chưa từng gặp qua. Cậu ta ước chừng nhỏ tuổi hơn Trịnh Duy, ngồi trên xe lăn và quay về phía tôi với vẻ bất ngờ. Sau đó thì thốt lên
- Anh!
Tôi cứ đứng ở cửa mà nhìn lại cậu ta bằng cặp mắt ngạc nhiên không kém. Từ hồi tới nhà họ Trịnh, tôi chỉ biết hắn có hai anh trai và một em gái bảy tuổi. Tại sao bây giờ lại nhảy ra thêm một cậu em từ trên trời rớt xuống như vậy?
Mà hơn nữa chân cậu ta…hình như là…không thể cử động!
- Em…em có làm phiền anh không? – Cậu ta bối rối khi thấy tôi đứng ngơ ngác như vậy, dụt dè lên tiếng giải thích – Em chỉ định dọn dẹp lại chút đồ đạc
Tôi lắc đầu
- Không….không sao! Không phiền!
- Uhm….Mà..chị dâu đâu rồi anh? Thật ngại quá! Chị ấy về mấy ngày rồi mà em vẫn chưa đến chào. Anh nói giùm với chị ấy đừng trách em nhé!
Cậu ta nói xong thì xoa xoa đầu cười. Khiến tôi cũng ngốc nghếch gật đầu theo
- Anh…anh sẽ nói! Anh…về phòng!
Cậu ta cúi đầu chào tôi, còn tôi thì lập tức đóng cửa lại, vội vã chạy đi tìm Trịnh Duy
.…….
- Trịnh Duy! Tôi vừa mới….vừa mới tới căn phòng phía cuối hành lang! – Tôi hấp tấp nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu nhìn Trịnh Duy.
Không ngờ hắn nghe thấy tôi thông báo như vậy, không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ hờ hững đáp một câu.
- Vậy sao? Đã gặp rồi à?
- Đó….đó là ai vậy?
- Em trai tôi!
- Anh…..anh có em trai! – Tôi kêu lên như vừa thấy thiên thạch.
Trịnh Duy nhìn tôi khó hiểu.
Còn tôi thì cứ há hốc miệng ra mà bất ngờ.
Quả thực là tôi choáng. Sao nhà họ Trịnh ….nhà hắn…chẳng lẽ chưa từng được nghe phổ biến về kế hoạch hóa gia đình?? Tôi thấy nhà tôi có ba anh chị em, đã là rất nhiều rồi!
Tôi tiếp tục hỏi
- Cậu ấy….sao không ra ngoài, mà hình như….tôi thấy…..chân…
- Nó bị tai nạn! Trịnh Duy hạ quyển sách đang đọc dở xuống, quay về giường của mình. Dường như không muốn tiếp tục giải đáp thắc mắc của tôi.
- Vậy em trai anh tên gì vậy? – Tôi biết ý nhưng nhất quyết phải hỏi câu này
- Trịnh Vân!
- Trịnh Vân? – Tôi lại kêu lên lần nữa. Trịnh Duy giống như đọc được suy nghĩ của tôi, mà cũng có thể coi là suy nghĩ của chính mình, giải thích
- Thực ra khi nó sắp sinh, ai cũng mong là con gái. Không ngờ khi sinh ra lại là con trai. Mẹ tôi không cam tâm, nhất quyết đặt tên Trịnh Vân mà bà dành cho nó từ đầu.
Hắn nói rồi đột nhiên ngừng lại, giọng điệu bỗng hạ thấp xuống
- Trịnh Vân lúc đầu cũng là một cậu bé nhanh nhẹn, nhưng sau khi tai nạn xảy ra, nó ít khi ra khỏi phòng. Từ đó cũng trở nên yếu ớt hơn. Không hay tiếp xúc với bên ngoài.
- Ra là như vậy! – Tôi gật gật đầu sau khi nghe Trịnh Duy giải thích tường tận.
Giờ mới thấy nhà họ Trịnh còn nhiều điều mà tôi không biết. Mấy thành viên trong gia đình, ai nấy đều kì cục, khó hiểu
- Vậy Trịnh Vân….
Tôi còn chưa kịp hỏi xong, quay sang đã thấy Trịnh Duy ngủ từ hồi nào. Hơn nữa còn ngáy rất to.
Tôi….tôi trước giờ đâu có ngáy chứ???
Đang định kêu hắn dậy thì tôi chợt nảy ra một ý. Trịnh Duy ngủ say như vậy, tôi có thể nhân cơ hội, trèo lên giường ngủ. Dù sao thì giường rộng như vậy, còn sàn vừa lạnh vừa cứng. Cho dù hắn có tỉnh lại, cùng lắm là kêu gào gì gì đó, chứ cũng không thể làm gì tôi được.
Nghĩ vậy, tôi liền ôm đống chăn gối từ dưới đất, len lén trèo lên giường. Tôi cố gắng thận trọng, không để hắn thức giấc. Sau đó nhẹ nhàng nép về một bên. Yên bình chìm vào giấc ngủ.
Ấy vậy mà khi tỉnh lại, tôi lại thấy mình nằm dưới sàn!
Khỏi nói thì tôi cũng biết, tên Trịnh Duy vô đạo đức đó đã thẳng chân đá tôi xuống dưới này!
Tôi lồm cồm bò dậy, đang định rủa xả tên Trịnh Duy khốn kiếp đó thì chợt phát hiện ra một việc: Nếu bây giờ tôi **** hắn, có khác gì là đang tự **** vào mặt mình. Sao tôi có thể nhìn mình mà **** được chứ?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi rốt cuộc đã tìm ra được một sáng kiến.
Tôi ngồi vào trước bàn trang điểm. Và bắt đầu…....tự **** với cái gương!!!!
Đại khái nếu như người khác bắt gặp tình cảnh này, không nghĩ đầu tôi có vấn đề thì cũng vội vã đưa vào nhà thương. Nên sau một hồi đã thỏa mãn, tôi đứng dậy, khoan khoái bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua nhà bếp, nơi mấy người giúp việc đang sửa soạn bữa ăn nói chuyện. Tôi loáng thoáng nghe thấy họ bàn tán, liền nán lại nghe.
Một người thở dài nói
- Mọi người có thấy cậu chủ của chúng ta, sau khi lấy vợ thì liền biến thành một người sợ vợ, không còn chút khí phách nào không?
Những người bên cạnh lập tức đồng tình
- Phải đó, cậu chủ trước kia đâu có như vậy!
Sau đó họ liền thi nhau liệt kê “tôi” trước kia và bây giờ. Rồi đồng loạt thở dài
- hôm qua tôi còn tận mắt thấy, chính mợ chủ bắt cậu chủ chà lưng cho mình!
Mấy người bên cạnh liền nhao nhao xác minh
- Thật sao? Thật như vậy sao?
- Tất nhiên là thật! Haizzz Cậu chủ có phải đã lấy nhầm một cô sư tử hà đông, nên mới biến thành như vậy không??
Đúng lúc đó thì bà già quản gia đi vào, lớn tiếng quát
- Mấy người không có việc gì để làm sao? Đứng đó buôn chuyện, muốn bị đuổi việc rồi hả?
Đám người giúp việc thấy vậy liền sợ hãi, rối rít giải tán. Bà già quản gia chỉ hừ nhẹ một cái.
Tôi cố nép sau bức tường, không ngờ lại bị họ nhìn thấy. Tôi ngượng ngùng xoa đầu cười, tỏ ra chưa từng nghe thấy.
Chờ đến khi bọn họ đi hết rồi, tôi mới dở khóc dở cười ngồi xuống bên cạnh. Cũng chỉ là tôi bị Trịnh Duy chèn ép quá mức, khiến cho mọi người đều coi “tôi” như sư tử hà đông. Còn tôi hiện tại bị biến thành một kẻ sợ vợ!
Tôi chán nản đi xuống phòng khách. Thấy mọi người ngồi ăn đầy đủ, còn có cả Trịnh Vân ngồi kế dì Mai.
Chị dâu thứ cười hỏi tôi
- Chú ba hôm qua ngủ ngon chứ?
Tức thì tôi thấy dì Mai nhíu mày, tỏ ý không hài lòng. Anh cả và anh hai thì cố nhịn cười, không nhìn tôi.
Tôi gượng gạo
- Cũng….cũng ngon!
Cuối cùng chỉ có Dì Mai là tốt, nhẹ nhàng gọi tôi
- Trịnh Duy! Lại đây ăn sáng đi!
- Anh!- Cả Trịnh Vân cũng vui vẻ cười với tôi.
Tôi xếp ghế qua ngồi cạnh Trịnh Vân. Đúng lúc đó thì Trịnh Duy từ trên lầu đi xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người
Hắn chỉ chào dì Mai, sau đó leo lên ghế của mình
- Đúng là không biết phép tắc! – Tôi thấy chị dâu cả lầm bầm, chị dâu thứ thì lén lút đánh giá
- Chị…chị dâu! Hôm nay em mới đến chào chị, thật….thật…..
- Khỏi giải thích! – Trịnh Duy không nể nang, nhảy ngay vào cổ họng Trịnh Vân mà ngồi, vừa cầm bát – ăn đi!
- Dạ…dạ…
Trịnh Vân cứ gọi là tròn mắt. Dường như đến lúc này mới công nhận danh hiệu “sư tử hà đông” của Trịnh Duy.
Thôi thì cứ ăn mau mau cho xong. Tôi vừa nghĩ vừa vực xuống ăn, không ngờ chị dâu cả lại khơi mào
- Chú ba này!
Tôi ngẩng lên nhìn chị
- Dạ!
- Trong bữa ăn, toi thực không muốn làm mọi người mất hứng, nhưng với tư cách là chị cả, hơn nữa ba cũng không ở đây, tôi không thể không nhắc chú!
Tôi ực một cái, ngoan ngoãn nuốt từng lời giáo huấn
- Dạ….chị ..cứ nói, em nghe!
Chị dâu bắt đầu cao ngạo giảng giải
- Chú xem lại vợ mình đi, đi ra ngoài không hỏi bề trên lấy một câu, về nhà cũng không hề chào hỏi. Trong bữa ăn cũng chỉ biết cắm cúi ăn, có còn biết thế nào là phép tắc không? Trong mắt cô ấy, còn có mấy bậc trưởng bối, mấy bà chị dâu này nữa không?
- Chuyện….chuyện…này….
Tôi còn đang không biết nói lời nào thì chị dâu thứ cũng thừa dịp, nhảy vào tát nước theo mưa.
- Phải đấy! Cô ấy đâu có xem chúng tôi ra gì. Chú xem như thế mà được à? Nhà họ Phan không biết dậy dỗ con gái, có cần nhà họ Trịnh chúng tôi dạy dỗ giúp không?
RẦM!
Chị dâu đang say sưa nói thì bị tiếng đập bàn của Trịnh Duy làm cho giật mình, suýt thì cắn vào lưỡi.
- Cô….cô làm cái gì vậy hả? Cô dám tỏ thái độ với tôi à? – Chị dâu bắt đầu sửng cồ lên
Thật không ngờ đã chạm phải máu sư tử hà đông của Trịnh Duy. Hắn bắt đầu phản pháo
- Tôi đã làm gì? Tôi có điểm nào không xứng là con cái họ Trịnh. Các chị tự về mà hỏi xem mình đã làm những việc gì. Ngấm ngầm rút tiền quỹ riêng, ăn chơi chác táng. Các chị xứng là con dâu họ Trịnh sao?
- Cô…cô đừng có ăn nói hồ đồ, tôi….tôi lấy tiền riêng hồi nào? – Chị dâu giống như có tật giật mình, lắp bắp phản đối.
Trịnh Duy cười khẩy
- Tôi có nói sai thì các chị tự biết. Đừng để tôi ngay đến cả tiếng chị dâu cũng không cần phải gọi. Tôi còn gọi hai người một tiếng chị dâu là đã nể nang lắm rồi!
- Cô…cô…
Hai chị dâu hết lời, chỉ còn cách lắp bắp không thôi. Cãi không lại Trịnh Duy, chị ta đành đổi hướng sang tôi
- Chú ba! Chú dậy dỗ vợ như vậy mà được à? Chú để cô ấy ăn nói với chúng tôi như vậy mà vẫn để yên được sao?
Sau đó hai chị còn quay ra, lôi hai đức ông chồng đang ngồi làm cảnh ra làm hậu thuẫn. họ cũng hùa vào nói tôi
- Chú ba! Như vậy là không được! – Anh cả đưa lời.
Tôi liếc về phía dì Mai, thấy dì cũng sửng sốt, chẳng biết nói gì. Trịnh vân và Thiên Ái sau khi được chứng kiến lốt sư tử của Trịnh Duy thì chỉ sợ sệt nhìn. Không dám ho he tiếng nào.
Nhận thấy toàn cục đang có vẻ bất lợi cho mình, tôi bèn lựa lời, nhẹ nhàng khuyên bảo “vợ”
- Em….em à! Như vậy là không được, không…..không nên…..
Tôi đang nói thì bị cái liếc mắt cháy rừng của Trịnh Duy làm im bặt
Hắn lấy khăn giấy lau miệng, kéo ghế đứng dậy
- mau đứng dậy đi làm đi! – Hắn liêc tôi ra lệnh
Tôi không thể chống cự với ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn nói
- Được…..được…!
Thấy bộ dạng mèo cụp tai của tôi, mọi người chỉ có thể mở to mắt ếch ra mà nhìn. Còn Trịnh Duy chỉ chào dì, sau đó cùng tôi ra ngoài.
/23
|