Hôm nay dùng bữa sáng với Cửu hoàng thúc, cảm giác thật là thần kỳ.
Nghe nói người ta muốn thấy mặt Cửu hoàng thúc cũng rất khó, nhưng nàng, lại không chỉ ngủ cùng hắn mà còn cùng ăn cơm với hắn.
Nếu có thể xin chữ ký của hắn, đem lên bàn đấu giá ở chợ, thì có được tiền không nhỉ?
Lỡ như chữ của hắn rất khó nhìn thì làm thế nào......
"Khụ!" Cửu hoàng thúc đẹp khuynh quốc khuynh thành, lại viết chữ xấu kinh thiên động địa......Phượng Cửu Nhi bị chính hình ảnh trong đầu mình chọc cho bị sặc.
Khụ liên tiếp vài cái, cho đến khi có một bàn tay to đặt lên lưng nàng,vỗ nhẹ vài cái, cuối cùng nàng mới dừng lại được.
Phượng Cửu Nhi thở ra một hơi nhẹ nhàng, đám người xung quanh lại nhìn đến trợn mắt há mồm, tròng mắt cũng muốn rơi ra.
Cửu vương gia......Cửu vương gia luôn lạnh lùng cao cao tại thượng, vậy mà lại vỗ lưng cho một tiểu nha đầu!
Nhưng khi Cửu vương gia làm chuyện này, lại tự nhiên......như vậy.
"Cửu hoàng thúc, ngài đừng quên chuyện mà ngài đã đồng ý với ta đêm qua." Chuyện này, Phượng Cửu Nhi vẫn luôn thương nhớ.
"Ừm." Cửu hoàng thúc không nhìn nàng, cúi đầu ăn cháo.
"Vậy khi nào ngài cho người tới Giám Thiên phủ nói?" Phượng Cửu Nhi vẫn cảm thấy không an tâm, rất cần có một thời gian hứa hẹn.
"Đợi lát nữa."
"Cửu hoàng thúc thật tốt, ngài ăn nhiều chút!" Lấy cái bát còn thừa lại của mình đẩy qua cho hắn, Phượng Cửu Nhi không nhìn hắn nữa, đánh một chưởng về phía hoa cỏ không xa.
Mẹ nó! Quả nhiên lợi hại! Một chưởng là có thể đánh tan chậu hoa!
Trước kia bọn họ học cổ võ, nội lực là thứ khó tu luyện nhất, chiêu lấy nội lực đả thương người khác cách không trung như thế này, hầu hết những người tu tập cả đời cũng không học được.
Quay đầu, nàng cười đến mức mi mắt cong cong, đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện ra không khí xung quanh không đúng lắm.
Sao mọi người lại nhìn nàng và Cửu hoàng thúc với ánh mắt quỷ dị như vậy?
"Có phải là ta quá lợi hại, dọa bọn họ sợ rồi không?" Phượng Cửu Nhi nhìn tay của mình, đúng là khá lợi hại, nhưng, so với Cửu hoàng thúc, một chút nội lực này chỉ như chín trâu mất một sợi lông, có gì phải kinh ngạc chứ?
"Ừm." Chiến Khuynh Thành đặt bát xuống, đứng dậy: "Đi, đưa ngươi vào cung."
"Vào cung?" Phượng Cửu Nhi không muốn, vào cung làm gì chứ?
"Không phải là muốn đi giải thích chuyện đêm hôm đó sao?" Đương nhiên, tự mình nói chuyện trực tiếp với hoàng thượng.
"Cửu hoàng thúc, chúng ta đi."
Đến khi hai người đã đi xa, đám hạ nhân thị vệ xung quanh mới từ từ khôi phục lại hô hấp.
Vừa rồi......vừa rồi Cửu vương gia ăn cháo còn thừa lại trong bát của Cửu Nhi tiểu thư sao? Là thật sao? Có phải là bọn họ hoa mắt nhìn nhầm rồi không?
Một Cửu vương gia luôn yêu sạch sẽ, vậy mà lại ăn đồ thừa của người khác?
Quá thần kỳ, quá thần kỳ, quá thần kỳ!
Nhất định là hoa mắt nhìn nhầm rồi, chắc chắn là như thế!
Nhưng mà, bát của Cửu Nhi tiểu thư thật sự vẫn còn đặt ở trước chỗ ngồi của Cửu vương gia, cháo trong bát cũng thật sự đã bị ăn hết rồi.
Mặc kệ ngươi tin hay không, sự thật đã bày ra trước mắt.
Cửu vương gia muốn vào cung, Ngự Kinh Phong sớm đã cho người chuẩn bị xe.
Nhìn thấy Ngự Kinh Phong, đột nhiên Chiến Khuynh Thành dừng bước, quay đầu nhìn Phượng Cửu Nhi.
"Thật sự không có tư tình với hắn?"
Phượng Cửu Nhi sững sờ, lập tức nhớ tới chuyện đêm qua.
Trong lòng, một vạn ngọn cỏ thổi qua.
Cửu hoàng thúc, ngài có cần nhỏ mọn như vậy không? Chuyện đêm hôm qua vậy mà còn ghi hận đến tận bây giờ?
/120
|