Edit: Trần Thị Nhiệt
Một chiêu, chiến thắng! Phượng Cửu Nhi thắng rồi!
Kết quả này, thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đến cả Chiến Lạc Nhật vẫn luôn quen với khuân mặt vô cảm, cũng không nhịn được mà nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuân mặt mang theo vết sẹo của Phượng Cửu Nhi.
Dựa theo tính toán của nàng vừa rồi, nha đầu này hẳn không phải là đối thủ của Hồng Anh, ít nhất mắt nhìn người của nàng cũng không tồi.
Nhưng Phượng Cửu Nhi, không chỉ không thua, thậm chí, còn thắng đẹp như thế, thật sự không thể tin nổi!
Hồng Anh sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng lại kịp.
Đợi lúc nàng phản ứng lại, trường thương của Phượng Cửu Nhi đã thu hồi từ trên cổ nàng xuống.
Nàng! Vừa rồi cố ý chọc giận nàng, khiến nàng nổi trận lôi đình phạm phải sai lầm, sau đó thừa dịp tấn công sao?
Người xem cuộc chiến xung quanh, sau khi sững sờ một lát, đột nhiên hét lớn: "Xuất sắc!"
"Đúng! Tiểu nương tử rất xuất sắc!"
"Rất xuất sắc!"
Phượng Cửu Nhi gật đầu một cái rồi lui vào trong đám đông.
Trận đấu đã có kết quả, nàng không phải là người thích náo nhiệt, chỉ cần thắng là tốt rồi.
Ánh mắt của Chiến Lạc Nhật lại nhìn theo nàng một hồi lâu, mắt phượng khẽ nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Một lúc lâu sau, nàng quay người, liếc mắt nhìn giám khảo một cái.
Giám khảo đó lập tức cung kính khom người, cũng không dám nói gì.
Chiến Lạc Nhật đi rồi, Hồng Anh cũng đỏ mặt nhanh chân theo sau, đi nhận tội.
Phượng Cửu Nhi suy nghĩ rằng đến buổi trưa danh sách công bố kết quả thi mới được đưa ra, nhân lúc bây giờ mọi người còn đang tuyển chọn ở trên sân luyện võ, nàng tự mình đi dạo quanh Cấm Quân viện.
Bây giờ bên kia cũng rất náo nhiệt, bây giờ, chính là giai đoạn tuyển chọn gay cấn nhất cũng là kịch liệt nhất.
Không biết phong cảnh của Long Võ quân bên đó so với phong cảnh của Cấm Quân viện như thế nào?
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy còn có hơn nửa ngày rảnh rỗi, liền đi về phía sau núi.
Mặc dù ba viện hệ Long Võ quân, Long Thành quân, Cấm Quân viện, đều là những viện độc lập, nhưng, sau núi lại là nơi mọi người cùng nhau tập luyện.
Những học sinh đã thi đấu xong, cũng có không ít người đến tham quan ở sau núi, Phượng Cửu Nhi xuất hiện, ngoại trừ vết sẹo xấu xí trên khuân mặt nàng khiến một người nhìn nhìn hơn một chút, thì cũng không mang đến sự chú ý gì.
Vùng núi rừng phía sau núi, vậy mà lại có không ít thảo dược thượng đẳng! Có một số loại còn rất quý giá.
Không biết nếu hái chúng về liệu có bị người ta coi là ăn trộm hay không? Dù sao, đây cũng là nơi của Đế Quốc học viện.
Để tránh bị đặt điều gièm pha, Phượng Cửu Nhi lấy bình nước mà ách nô chuẩn bị cho nàng từ trong tay nải nhỏ bên người ra.
Uống hết ngụm lớn, nàng tìm một nơi vắng vẻ không người, len lén đập nát thảo dược vừa hái xuống, nhỏ dịch thuốc vào trong bình.
Bởi vì chỉ có một cái bình nên Phượng Cửu Nhi đã chọn cỏ linh chi quý giá nhất, mặc dù không phải linh chi, nhưng, giá trị dược tính của nó cũng rất cao.
Vì tìm kiếm càng nhiều cỏ linh chi hơn, nàng đi thẳng vào trong núi sâu, bất tri bất giác đã đi sâu vào trong dãy núi.
Đợi lúc nàng phản ứng lại, quay đầu, con đường phía trước mờ mịt, con đường phía sau lại càng mờ mịt hơn, đâu mới là đường trở về đây?
Đột nhiên, một chiếc lá khô từ trên đầu cành rơi xuống, ánh mắt Phượng Cửu Nhi trầm xuống, bước chân xê dịch, nhanh chân né tránh. Vù một tiếng, chiếc lá vốn bay bổng rơi xuống, sau đó, lại giống như dao găm, bay nhanh về phía Phượng Cửu Nhi!
/120
|