Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiển Tâm không khỏi nâng lên một nụ cười lạnh, "Thượng Quan Cẩn, ngươi cho rằng, ngươi thật sự có thể thắng được phụ thân? !"
"Oh?" Thượng Quan Cẩn cũng không thèm để ý lời nói của Thẩm Thiển Tâm, chỉ nghiền ngẫm nâng lông mày, mang theo vài phần đắc ý châm chọc nói: "Chẳng lẽ Thiển Tâm cảm thấy, hôm nay Thẩm Thừa Tướng còn có thể sống sót rời đi phủ đệ của ta sao?"
Thẩm Thiển Tâm nghe Thượng Quan Cẩn nói, chẳng những sắc mặt không đại biến, ngược lại cười đến càng thêm giễu cợt.
Thượng Quan Cẩn a Thượng Quan Cẩn, lòng tham không đáy rắn nuốt voi a, ngôi vị hoàng đế rõ ràng đã dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi lại muốn đem ta cùng phụ thân một cước đá văng ra, lại không đến, phụ thân ta là một quan văn, khống chế nửa Kỳ Nguyệt, há lại là nhân vật đơn giản?
Ngươi cho rằng vây khốn ta liền hữu dụng sao?! Mấy ngày nay mặc dù ta không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng ta không thể liên lạc với phụ thân, nhất định sẽ dẫn tới phụ thân nghi ngờ, bên trong đám thủ vệ này, có không ít người ta đã từng thấy qua, tin tưởng phụ thân đã đem thế lực của hắn lẫn vào trong phủ của ngươi, buồn cười ngươi cái gì cũng không biết, thậm chí còn nói ra lời nói cuồng vọng như vậy.
"Bát hoàng tử nói lời này, lão phu đã có thể phán quyết rồi." Trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia ngoan tuyệt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, con ngươi nhìn về phía Thượng Quan Cẩn không có nửa phần sợ hãi, cũng chỉ bao trùm hơi thở tàn nhẫn.
Thượng Quan Cẩn bị Thẩm Lăng Vân làm sững sờ, lão hồ ly lúc này còn trấn định như thế, chẳng lẽ ông ta còn giữ lại hậu chiêu gì hay sao?! Không thể nào, nhiều thủ vệ như vậy, ngay cả Diêu Sơn đều có thể giết, chẳng lẽ còn không giết được một tên trói gà không chặt Thẩm Lăng Vân hay sao? !
"Lời của ta đã rất rõ ràng! Ta — muốn — ngươi — chết —!" Thượng Quan Cẩn lặp lại một lần nữa, trong mắt là hưng phấn sáng quắc cùng tàn nhẫn.
"Bát hoàng tử chắc chắn chứ?!" Thẩm Lăng Vân không biến sắc nhìn Thượng Quan Cẩn, trên mặt vẫn là vẻ trấn định, hắn cười nói, "Như vậy chúng ta sẽ xem một chút, rốt cuộc ai sẽ chết?"
Thẩm Thiển Mạch ngồi trên tàng cây thấy được tất cả, khẽ nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan tuyệt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mang theo vài phần khắc nghiệt, nhàn nhạt, giống như thầm thì: "Các ngươi, ai cũng không thể sống sót rời đi!"
Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thẩm Lăng Vân, đột nhiên ngước mắt, trong mắt mang theo ba phần tàn nhẫn ba phần kinh ngạc, lạnh lùng quét qua thủ vệ đang vây quanh mình và Thẩm Lăng Vân.
Kinh ngạc trong mắt càng lúc càng đậm, dần dần lộ ra mấy phần không thể tin, tay nắm chặt, âm trầm nhìn về phía Thẩm Lăng Vân, giọng nói lạnh lẽo như bão tuyết tháng mười hai, "Thủ đoạn của Thẩm Thừa Tướng nhất cao, đã động tay động chân với thị vệ trong phủ ta?!"
Thẩm Lăng Vân thấy Thượng Quan Cẩn giờ phút này còn có thể trấn định như thế, không khỏi nheo lại ánh mắt nguy hiểm, lên lên xuống xuống quan sát Thượng Quan Cẩn.
Trong tay Thượng Quan Cẩn mặc dù nắm giữ binh quyền, nhưng binh lực cũng không ở trên tay, không thể nào cứu được tình hình nguy hiểm trong phủ, mà chút thủ vệ này, hơn phân nửa là nhân mã của ông, Thượng Quan Cẩn đến tột cùng vì sao vẫn có thể trấn định như thế.
"Bát hoàng tử cũng là rất quyết đoán." Thẩm Lăng Vân ngoài thì cười nhưng trong không cười nói, cả người có loại cảm giác âm dương kì quái, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn.
Thẩm Thiển Mạch chán đến chết ngồi trên nhánh cây lắc tới lắc lui, trong mắt thoáng qua châm chọc, lười biếng nở nụ cười, Thượng Quan Cẩn vẫn có mấy phần gan dạ sáng suốt cùng mưu lược, lúc này vẫn có thể không chút hoang mang, chắc là nghĩ tới thế lực Ma Cung đi.
Xác thực, Thẩm Thiển Mạch đã bố trí chung quanh phủ đệ Thượng Quan Cẩn không ít thế lực Ma Cung, chắc hẳn Thượng Quan Cẩn cũng đã phát giác , vì vậy mới có thể nổi lên lòng đề phòng với nàng, nhưng hôm nay, thế lực Ma Cung này, ngược lại đã trở thành ngọn cỏ cứu mạng của Thượng Quan Cẩn.
Nhưng rốt cuộc có cứu hay không lại là quyết định là của nàng. Nếu nàng vui, liền cứu một lần, nếu không vui, vậy thì hắn cứ đi tìm chết. Đối với nàng mà nói, những người dưới tàng cây này sớm muộn gì cũng đều chết, cũng chỉ là người nào chết trước, người nào chết sau mà thôi.
Chỉ là người dưới tàng cây hình như cũng không có nhận thức này, còn càng đấu càng vui.
"Hôm nay thủ vệ trong phủ, cũng đã là nhân mã của phụ thân ta, ngươi còn có gì khác làm chỗ dựa hay sao?" Thẩm Thiển Tâm nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Cẩn, đã không còn là ánh mắt đưa tình yểu điệu của nữ tử, chỉ có hận ý lạnh lẽo.
Thượng Quan Cẩn không thèm để ý hận ý trong mắt Thẩm Thiển Tâm chút nào, chỉ mím môi lạnh lùng, cười như không cười nhìn Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm, nói:
"Thủ đoạn của Thẩm Thừa tướng xác thực không tầm thường, nhưng cẳng lẽ Thượng Quan Cẩn ta lại ngồi yên mặc người chém giết sao? Khống chế thị vệ trong phủ thì như thế nào? Thẩm Thừa tướng có biết bên ngoài phủ có bao nhiêu cao thủ Ma Cung?!"
"Ngươi quả nhiên âm thầm cấu kết với Thẩm Thiển Mạch!" Thẩm Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ Ma Cung, sắc mặt đại biến, tức giận chỉ vào Thượng Quan Cẩn quát.
Thẩm Thiển Mạch! Không nghĩ tới ông sống lâu như vậy, lại bị nữ nhi của mình lừa gạt xoay quanh?! Từ khi Thẩm Thiển Mạch vào phủ, liền bắt đầu từ từ dẫn ông từng bước từng bước dẫn vào một con đường không có lối về, buồn cười ông tự phụ tâm cơ thâm trầm, nhưng không hề phát hiện tâm tư của nữ nhi.
"Ngươi và Thẩm Thiển Mạch rốt cuộc là quan hệ gì?! Khó trách khi đó ta liền cảm thấy ánh mắt ngươi nhìn nàng có gì đó không đúng!" Thẩm Thiển Tâm cũng vặn vẹo, tức giận chỉ vào Thượng Quan Cẩn quát.
Nàng một lòng giao phó mình cho Thượng Quan Cẩn, nhưng không hề nghĩ đến Thượng Quan Cẩn cư nhiên lại có quan hệ với kẻ nàng hận nhất Thẩm Thiển Mạch! Sao nàng có thể không tức, sao có thể không hận?!
Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua ý lạnh, nhìn Thẩm Thiển Tâm cùng Thẩm Lăng Vân nói, "Ta vẫn không hiểu vì sao Thiển Mạch phải diệt phủ Thừa Tướng, hôm nay coi như đã hiểu!"
"Thiển Mạch? ! Ngươi gọi nàng là Thiển Mạch?" Thẩm Thiển Tâm nghe Thượng Quan Cẩn nói, cũng không nhịn được nữa, một phát bắt được vạt áo Thượng Quan Cẩn, hung hãn nói.
Giờ phút này, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, nhưng trên mặt lại mang theo dữ tợn không giống với thường ngày, cực kỳ quái dị.
Thượng Quan Cẩn chỉ lạnh lùng mặc cho Thẩm Thiển Tâm bắt lấy vạt áo hắn, trong mắt thoáng qua vẻ rầu rĩ, nếu Thẩm Thiển Mạch bây giờ không ở chung quanh phủ đệ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Người của Ma cung đến tột cùng có ra tay trợ giúp hắn hay không.
"Bát hoàng tử, ngươi cứ nói rõ ràng thì tốt hơn. Ta với ngươi cũng chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi phải giải thích rõ với Nhị tỷ." Thẩm Thiển Mạch nhìn đến đây, nhếch miệng nở nụ cười châm chọc, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống.
Ba người thấy một đạo bóng dáng trắng như tuyết từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ cảm thấy giống như Cửu thiên huyền nữ từ không trung phiêu diêu mà xuống, Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ mặc bạch y đơn giản, nhưng khi mặc vào lại áp đảo những bộ y phục xa hoa phức tạo kia.
Nàng vẫn như cũ chỉ tùy ý như vậy, thậm chí không thoa chút son phấn nào, lại vẫn không dính một hạt bụi như cũ, khiến người ta không dời mắt nổi.
Tất cả thủ vệ nháy mắt nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch cái cũng hoảng hồn, cơ hồ kiếm trong tay cũng cầm không vững, mà ba người Thượng Quan Cẩn, trong mắt mặc dù cũng có kinh ngạc, nhưng cũng không lộ rõ như bọn thủ vệ.
Con ngươi Thượng Quan Cẩn thoáng qua một luồng ánh sáng, giống như lữ hành đói khát trong sa mạc nhìn thấy nguồn nước. Khóe miệng hắn nâng lên nụ cười tự tin. Thẩm Thiển Mạch quả nhiên không có đi xa, lần này Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm không làm gì được hắn rồi.
Trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia tính toán cùng do dự. chuyện Thẩm Thiển Mạch là Ma Cung Cung chủ ông đã biết, nếu như Thẩm Thiển Mạch thật cùng Thượng Quan Cẩn hợp tác, Thượng Quan Cẩn mới vừa nói dĩ nhiên cũng là thật, những thủ vệ này mặc dù võ công không tầm thường, nhưng so với cao thủ Ma Cung, còn kém quá xa! Ngàn tính vạn tính, lại thua trong tay một con nhóc?! Đáng hận nhất chính là, con nhóc này lại là nữ nhi của ông.
Trong mắt Thẩm Thiển Tâm chỉ có hận ý cùng ghen tỵ vô biên. Tại sao? Tại sao Thẩm Thiển Mạch lại xuất hiện ở nơi này, tại sao nàng có thể cười đến gió nhẹ nước chảy như vậy, tại sao Thượng Quan Cẩn lại phản bội nàng, trợ giúp Thẩm Thiển Mạch?! Tại sao cả đời này nàng đều phải sống trong bóng ma của Thẩm Thiển Mạc?!
"Phụ thân cùng Nhị tỷ thấy Thiển Mạch, hình như rất không vui vẻ?"
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, con ngươi trong suốt không có một tia tạp chất, nhìn giống như là một tiểu nữ bị uất ức không am hiểu thế sự, nhưng khóe miệng nàng lại lạnh lùng nở nụ cười, lại khiến người nào cũng sinh ra ý sợ hãi.
Đây là nữ tử như thế nào. Làm cho người ta bất tri bất giác muốn đến gần, muốn thương tiếc, nhưng lại trống rỗng sinh ra mấy phần sợ hãi, không dám đến gần.
"Mạch Nhi, con lại muốn làm gì?! Không nên càn quấy, cùng phụ thân trở về phủ, được chứ?"
Thẩm Lăng Vân rất nhanh điều chỉnh tư thái, tình huống bây giờ, nếu không nể mặt Thẩm Thiển Mạch, chắc chắn tình thế sẽ không tốt, không bằng hiện tại lá mặt lá trái trước, ngày sau sẽ từ từ dọn dẹp Thẩm Thiển Mạch cũng không muộn.
Thẩm Thiển Mạch giễu cợt nhìn Thẩm Lăng Vân, trong mắt ông ta đủ ôn tình từ phụ, nhưng khi quan sát cẩn thận, vẫn là có thể nhìn ra đằng sau ôn tình là khát máu cùng tức giận.
Lông mày hơi nhíu, Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nói, "Phụ Thân Đại Nhân diễn thật tốt, hình như càng ngày càng tốt."
"Ngươi." May là Thẩm Lăng Vân ở trong triều lăn lộn nhiều năm, ý đồ bị Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt trào nhiệt phúng như vậy phơi bày, dù tức giận, nhưng lại không thể phát tác, một gương mặt già nua kìm nén đến đỏ bừng.
"Thẩm Thiển Mạch! Làm sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với phụ thân?!" Thẩm Thiển Tâm thấy Thẩm Lăng Vân bị Thẩm Thiển Mạch nói cho á khẩu không trả lời được, không khỏi tức giận chỉ trích.
Nàng cũng không phải thật tâm với Thẩm Lăng Vân, cũng chỉ mượn cơ hội trút giận lên Thẩm Thiển Mạch thôi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Tâm, lắc đầu, hình như có dáng vẻ tức giận không tranh, thở dài chậm rãi nói, "Nhị tỷ. diễn trò sao lại càng ngày càng kém rồi? Sao không giống ngày trước một dạng dịu dàng nhu thuận nói chuyện nữa?"
"Thiển Mạch, không cần khua môi múa mép với bọn họ nữa, chúng ta mau động thủ đi." Thượng Quan Cẩn tụa hồ chờ không được nữa, cắt đứt đối thoại của Thẩm Thiển Mạch với người Thẩm gia, nói.
Thẩm Thiển Mạch nhấc mày ngả ngớn, con ngươi đen nhánh thâm trầm nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn chỉ cảm thấy con ngươi Thẩm Thiển Mạch che một tầng sương mù nhàn nhạt, chậm rãi, giống như có một lực lượng vô hình từ từ áp bức hắn, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
"Động thủ sao, phải nhờ Bát hoàng tử tự mình đến thôi. Dù sao, cũng là thê tử của Bát hoàng tử, không phải sao?" Thẩm Thiển Mạch trầm mặc một lúc, khóe miệng nở nụ cười thanh lãnh, con ngươi sâu kín nhìn Thẩm Thiển Tâm, thấy Thẩm Thiển Tâm sắc mặt tái nhợt.
"Thẩm Thiển Mạch! Ngươi khinh người quá đáng!" Thẩm Thiển Tâm nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo oán trách hướng về phía Thẩm Thiển Mạch quát, vừa nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, trong giọng nói mang theo ba phần hận ý ba phần tình ý, hỏi, "Thượng Quan Cẩn, ngươi thật sự muốn giết ta?"
"Đây là ước định của ta cùng Thiển Mạch. Ta giúp nàng diệt Tướng phủ, nàng giúp ta trèo lên ngôi vị Đế Vương." Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua một chút do dự, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng, hờ hững nói.
Thẩm Thiển Tâm đột nhiên nở nụ cười giá lạnh châm chọc, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn, châm chọc nói:
"Thì ra, thì ra, từ khi ngươi bắt đầu lấy ta, đã định sẵn kết cục này! Thượng Quan Cẩn, ngươi mới chân chính là một diễn viên xuất sắc!"
Thẩm Thiển Mạch thú vị nhìn Thẩm Thiển Tâm, hình như rất chờ mong kế tiếp Thẩm Thiển Tâm muốn làm gì.
"Nhưng nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống!" Thẩm Thiển Tâm oán hận càng sâu, giọng nói mang theo sảng khoái cùng hận ý.
Thượng Quan Cẩn khẽ cau mày, nhìn vẻ dữ tợn của Thẩm Thiển Tâm giờ phút này, tựa hồ đang suy nghĩ những lời này của Thẩm Thiển Tâm.
"Nhị tỷ thật đúng là tâm tư ác độc, lại hạ Đồng sinh cổ trên người Bát hoàng tử?" Thẩm Thiển Mạch nghe Thẩm Thiển Tâm nói, cẩn thận dò xét Thượng Quan Cẩn một phen, mới sâu kín nói.
Đồng sinh cổ, tên như ý nghĩa, chính là đồng sinh đồng tử. Nếu như một người trúng độc chết, như vậy người kia cũng sẽ kinh mạch nghịch lưu mà chết.
Nàng biết Thượng Quan Cẩn trúng Đồng sinh cổ, cũng chỉ vì thấy được bên trán Thượng Quan Cẩn có một tơ hồng nhàn nhạt, đây là triệu chứng trúng cùng sinh cổ, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn thấy.
"Ngươi. Ả tiện nhân, độc phụ!!!"
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, sắc mặt đại biến, chỉ vào Thẩm Thiển Tâm vừa giận vừa sợ quát.
Thẩm Thiển Tâm cũng cười gằn:
"Ha ha ha, Thượng Quan Cẩn, ngươi mà cũng biết sợ sao?! Ta đã sớm ngờ tới có một ngày sẽ gặp phải cảnh tượng này, cho nên ở tân hôn của hai ta, ta đã hạ Đồng sinh cổ cho ngươi!"
"Oh?" Thượng Quan Cẩn cũng không thèm để ý lời nói của Thẩm Thiển Tâm, chỉ nghiền ngẫm nâng lông mày, mang theo vài phần đắc ý châm chọc nói: "Chẳng lẽ Thiển Tâm cảm thấy, hôm nay Thẩm Thừa Tướng còn có thể sống sót rời đi phủ đệ của ta sao?"
Thẩm Thiển Tâm nghe Thượng Quan Cẩn nói, chẳng những sắc mặt không đại biến, ngược lại cười đến càng thêm giễu cợt.
Thượng Quan Cẩn a Thượng Quan Cẩn, lòng tham không đáy rắn nuốt voi a, ngôi vị hoàng đế rõ ràng đã dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi lại muốn đem ta cùng phụ thân một cước đá văng ra, lại không đến, phụ thân ta là một quan văn, khống chế nửa Kỳ Nguyệt, há lại là nhân vật đơn giản?
Ngươi cho rằng vây khốn ta liền hữu dụng sao?! Mấy ngày nay mặc dù ta không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng ta không thể liên lạc với phụ thân, nhất định sẽ dẫn tới phụ thân nghi ngờ, bên trong đám thủ vệ này, có không ít người ta đã từng thấy qua, tin tưởng phụ thân đã đem thế lực của hắn lẫn vào trong phủ của ngươi, buồn cười ngươi cái gì cũng không biết, thậm chí còn nói ra lời nói cuồng vọng như vậy.
"Bát hoàng tử nói lời này, lão phu đã có thể phán quyết rồi." Trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia ngoan tuyệt, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, con ngươi nhìn về phía Thượng Quan Cẩn không có nửa phần sợ hãi, cũng chỉ bao trùm hơi thở tàn nhẫn.
Thượng Quan Cẩn bị Thẩm Lăng Vân làm sững sờ, lão hồ ly lúc này còn trấn định như thế, chẳng lẽ ông ta còn giữ lại hậu chiêu gì hay sao?! Không thể nào, nhiều thủ vệ như vậy, ngay cả Diêu Sơn đều có thể giết, chẳng lẽ còn không giết được một tên trói gà không chặt Thẩm Lăng Vân hay sao? !
"Lời của ta đã rất rõ ràng! Ta — muốn — ngươi — chết —!" Thượng Quan Cẩn lặp lại một lần nữa, trong mắt là hưng phấn sáng quắc cùng tàn nhẫn.
"Bát hoàng tử chắc chắn chứ?!" Thẩm Lăng Vân không biến sắc nhìn Thượng Quan Cẩn, trên mặt vẫn là vẻ trấn định, hắn cười nói, "Như vậy chúng ta sẽ xem một chút, rốt cuộc ai sẽ chết?"
Thẩm Thiển Mạch ngồi trên tàng cây thấy được tất cả, khẽ nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan tuyệt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng mang theo vài phần khắc nghiệt, nhàn nhạt, giống như thầm thì: "Các ngươi, ai cũng không thể sống sót rời đi!"
Thượng Quan Cẩn nghe lời nói của Thẩm Lăng Vân, đột nhiên ngước mắt, trong mắt mang theo ba phần tàn nhẫn ba phần kinh ngạc, lạnh lùng quét qua thủ vệ đang vây quanh mình và Thẩm Lăng Vân.
Kinh ngạc trong mắt càng lúc càng đậm, dần dần lộ ra mấy phần không thể tin, tay nắm chặt, âm trầm nhìn về phía Thẩm Lăng Vân, giọng nói lạnh lẽo như bão tuyết tháng mười hai, "Thủ đoạn của Thẩm Thừa Tướng nhất cao, đã động tay động chân với thị vệ trong phủ ta?!"
Thẩm Lăng Vân thấy Thượng Quan Cẩn giờ phút này còn có thể trấn định như thế, không khỏi nheo lại ánh mắt nguy hiểm, lên lên xuống xuống quan sát Thượng Quan Cẩn.
Trong tay Thượng Quan Cẩn mặc dù nắm giữ binh quyền, nhưng binh lực cũng không ở trên tay, không thể nào cứu được tình hình nguy hiểm trong phủ, mà chút thủ vệ này, hơn phân nửa là nhân mã của ông, Thượng Quan Cẩn đến tột cùng vì sao vẫn có thể trấn định như thế.
"Bát hoàng tử cũng là rất quyết đoán." Thẩm Lăng Vân ngoài thì cười nhưng trong không cười nói, cả người có loại cảm giác âm dương kì quái, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn.
Thẩm Thiển Mạch chán đến chết ngồi trên nhánh cây lắc tới lắc lui, trong mắt thoáng qua châm chọc, lười biếng nở nụ cười, Thượng Quan Cẩn vẫn có mấy phần gan dạ sáng suốt cùng mưu lược, lúc này vẫn có thể không chút hoang mang, chắc là nghĩ tới thế lực Ma Cung đi.
Xác thực, Thẩm Thiển Mạch đã bố trí chung quanh phủ đệ Thượng Quan Cẩn không ít thế lực Ma Cung, chắc hẳn Thượng Quan Cẩn cũng đã phát giác , vì vậy mới có thể nổi lên lòng đề phòng với nàng, nhưng hôm nay, thế lực Ma Cung này, ngược lại đã trở thành ngọn cỏ cứu mạng của Thượng Quan Cẩn.
Nhưng rốt cuộc có cứu hay không lại là quyết định là của nàng. Nếu nàng vui, liền cứu một lần, nếu không vui, vậy thì hắn cứ đi tìm chết. Đối với nàng mà nói, những người dưới tàng cây này sớm muộn gì cũng đều chết, cũng chỉ là người nào chết trước, người nào chết sau mà thôi.
Chỉ là người dưới tàng cây hình như cũng không có nhận thức này, còn càng đấu càng vui.
"Hôm nay thủ vệ trong phủ, cũng đã là nhân mã của phụ thân ta, ngươi còn có gì khác làm chỗ dựa hay sao?" Thẩm Thiển Tâm nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Cẩn, đã không còn là ánh mắt đưa tình yểu điệu của nữ tử, chỉ có hận ý lạnh lẽo.
Thượng Quan Cẩn không thèm để ý hận ý trong mắt Thẩm Thiển Tâm chút nào, chỉ mím môi lạnh lùng, cười như không cười nhìn Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm, nói:
"Thủ đoạn của Thẩm Thừa tướng xác thực không tầm thường, nhưng cẳng lẽ Thượng Quan Cẩn ta lại ngồi yên mặc người chém giết sao? Khống chế thị vệ trong phủ thì như thế nào? Thẩm Thừa tướng có biết bên ngoài phủ có bao nhiêu cao thủ Ma Cung?!"
"Ngươi quả nhiên âm thầm cấu kết với Thẩm Thiển Mạch!" Thẩm Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ Ma Cung, sắc mặt đại biến, tức giận chỉ vào Thượng Quan Cẩn quát.
Thẩm Thiển Mạch! Không nghĩ tới ông sống lâu như vậy, lại bị nữ nhi của mình lừa gạt xoay quanh?! Từ khi Thẩm Thiển Mạch vào phủ, liền bắt đầu từ từ dẫn ông từng bước từng bước dẫn vào một con đường không có lối về, buồn cười ông tự phụ tâm cơ thâm trầm, nhưng không hề phát hiện tâm tư của nữ nhi.
"Ngươi và Thẩm Thiển Mạch rốt cuộc là quan hệ gì?! Khó trách khi đó ta liền cảm thấy ánh mắt ngươi nhìn nàng có gì đó không đúng!" Thẩm Thiển Tâm cũng vặn vẹo, tức giận chỉ vào Thượng Quan Cẩn quát.
Nàng một lòng giao phó mình cho Thượng Quan Cẩn, nhưng không hề nghĩ đến Thượng Quan Cẩn cư nhiên lại có quan hệ với kẻ nàng hận nhất Thẩm Thiển Mạch! Sao nàng có thể không tức, sao có thể không hận?!
Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua ý lạnh, nhìn Thẩm Thiển Tâm cùng Thẩm Lăng Vân nói, "Ta vẫn không hiểu vì sao Thiển Mạch phải diệt phủ Thừa Tướng, hôm nay coi như đã hiểu!"
"Thiển Mạch? ! Ngươi gọi nàng là Thiển Mạch?" Thẩm Thiển Tâm nghe Thượng Quan Cẩn nói, cũng không nhịn được nữa, một phát bắt được vạt áo Thượng Quan Cẩn, hung hãn nói.
Giờ phút này, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, nhưng trên mặt lại mang theo dữ tợn không giống với thường ngày, cực kỳ quái dị.
Thượng Quan Cẩn chỉ lạnh lùng mặc cho Thẩm Thiển Tâm bắt lấy vạt áo hắn, trong mắt thoáng qua vẻ rầu rĩ, nếu Thẩm Thiển Mạch bây giờ không ở chung quanh phủ đệ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Người của Ma cung đến tột cùng có ra tay trợ giúp hắn hay không.
"Bát hoàng tử, ngươi cứ nói rõ ràng thì tốt hơn. Ta với ngươi cũng chỉ là quan hệ hợp tác, ngươi phải giải thích rõ với Nhị tỷ." Thẩm Thiển Mạch nhìn đến đây, nhếch miệng nở nụ cười châm chọc, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống.
Ba người thấy một đạo bóng dáng trắng như tuyết từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, chỉ cảm thấy giống như Cửu thiên huyền nữ từ không trung phiêu diêu mà xuống, Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ mặc bạch y đơn giản, nhưng khi mặc vào lại áp đảo những bộ y phục xa hoa phức tạo kia.
Nàng vẫn như cũ chỉ tùy ý như vậy, thậm chí không thoa chút son phấn nào, lại vẫn không dính một hạt bụi như cũ, khiến người ta không dời mắt nổi.
Tất cả thủ vệ nháy mắt nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch cái cũng hoảng hồn, cơ hồ kiếm trong tay cũng cầm không vững, mà ba người Thượng Quan Cẩn, trong mắt mặc dù cũng có kinh ngạc, nhưng cũng không lộ rõ như bọn thủ vệ.
Con ngươi Thượng Quan Cẩn thoáng qua một luồng ánh sáng, giống như lữ hành đói khát trong sa mạc nhìn thấy nguồn nước. Khóe miệng hắn nâng lên nụ cười tự tin. Thẩm Thiển Mạch quả nhiên không có đi xa, lần này Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm không làm gì được hắn rồi.
Trong mắt Thẩm Lăng Vân thoáng qua một tia tính toán cùng do dự. chuyện Thẩm Thiển Mạch là Ma Cung Cung chủ ông đã biết, nếu như Thẩm Thiển Mạch thật cùng Thượng Quan Cẩn hợp tác, Thượng Quan Cẩn mới vừa nói dĩ nhiên cũng là thật, những thủ vệ này mặc dù võ công không tầm thường, nhưng so với cao thủ Ma Cung, còn kém quá xa! Ngàn tính vạn tính, lại thua trong tay một con nhóc?! Đáng hận nhất chính là, con nhóc này lại là nữ nhi của ông.
Trong mắt Thẩm Thiển Tâm chỉ có hận ý cùng ghen tỵ vô biên. Tại sao? Tại sao Thẩm Thiển Mạch lại xuất hiện ở nơi này, tại sao nàng có thể cười đến gió nhẹ nước chảy như vậy, tại sao Thượng Quan Cẩn lại phản bội nàng, trợ giúp Thẩm Thiển Mạch?! Tại sao cả đời này nàng đều phải sống trong bóng ma của Thẩm Thiển Mạc?!
"Phụ thân cùng Nhị tỷ thấy Thiển Mạch, hình như rất không vui vẻ?"
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, con ngươi trong suốt không có một tia tạp chất, nhìn giống như là một tiểu nữ bị uất ức không am hiểu thế sự, nhưng khóe miệng nàng lại lạnh lùng nở nụ cười, lại khiến người nào cũng sinh ra ý sợ hãi.
Đây là nữ tử như thế nào. Làm cho người ta bất tri bất giác muốn đến gần, muốn thương tiếc, nhưng lại trống rỗng sinh ra mấy phần sợ hãi, không dám đến gần.
"Mạch Nhi, con lại muốn làm gì?! Không nên càn quấy, cùng phụ thân trở về phủ, được chứ?"
Thẩm Lăng Vân rất nhanh điều chỉnh tư thái, tình huống bây giờ, nếu không nể mặt Thẩm Thiển Mạch, chắc chắn tình thế sẽ không tốt, không bằng hiện tại lá mặt lá trái trước, ngày sau sẽ từ từ dọn dẹp Thẩm Thiển Mạch cũng không muộn.
Thẩm Thiển Mạch giễu cợt nhìn Thẩm Lăng Vân, trong mắt ông ta đủ ôn tình từ phụ, nhưng khi quan sát cẩn thận, vẫn là có thể nhìn ra đằng sau ôn tình là khát máu cùng tức giận.
Lông mày hơi nhíu, Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nói, "Phụ Thân Đại Nhân diễn thật tốt, hình như càng ngày càng tốt."
"Ngươi." May là Thẩm Lăng Vân ở trong triều lăn lộn nhiều năm, ý đồ bị Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt trào nhiệt phúng như vậy phơi bày, dù tức giận, nhưng lại không thể phát tác, một gương mặt già nua kìm nén đến đỏ bừng.
"Thẩm Thiển Mạch! Làm sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với phụ thân?!" Thẩm Thiển Tâm thấy Thẩm Lăng Vân bị Thẩm Thiển Mạch nói cho á khẩu không trả lời được, không khỏi tức giận chỉ trích.
Nàng cũng không phải thật tâm với Thẩm Lăng Vân, cũng chỉ mượn cơ hội trút giận lên Thẩm Thiển Mạch thôi.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Tâm, lắc đầu, hình như có dáng vẻ tức giận không tranh, thở dài chậm rãi nói, "Nhị tỷ. diễn trò sao lại càng ngày càng kém rồi? Sao không giống ngày trước một dạng dịu dàng nhu thuận nói chuyện nữa?"
"Thiển Mạch, không cần khua môi múa mép với bọn họ nữa, chúng ta mau động thủ đi." Thượng Quan Cẩn tụa hồ chờ không được nữa, cắt đứt đối thoại của Thẩm Thiển Mạch với người Thẩm gia, nói.
Thẩm Thiển Mạch nhấc mày ngả ngớn, con ngươi đen nhánh thâm trầm nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn chỉ cảm thấy con ngươi Thẩm Thiển Mạch che một tầng sương mù nhàn nhạt, chậm rãi, giống như có một lực lượng vô hình từ từ áp bức hắn, khiến hắn á khẩu không trả lời được.
"Động thủ sao, phải nhờ Bát hoàng tử tự mình đến thôi. Dù sao, cũng là thê tử của Bát hoàng tử, không phải sao?" Thẩm Thiển Mạch trầm mặc một lúc, khóe miệng nở nụ cười thanh lãnh, con ngươi sâu kín nhìn Thẩm Thiển Tâm, thấy Thẩm Thiển Tâm sắc mặt tái nhợt.
"Thẩm Thiển Mạch! Ngươi khinh người quá đáng!" Thẩm Thiển Tâm nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo oán trách hướng về phía Thẩm Thiển Mạch quát, vừa nhìn về phía Thượng Quan Cẩn, trong giọng nói mang theo ba phần hận ý ba phần tình ý, hỏi, "Thượng Quan Cẩn, ngươi thật sự muốn giết ta?"
"Đây là ước định của ta cùng Thiển Mạch. Ta giúp nàng diệt Tướng phủ, nàng giúp ta trèo lên ngôi vị Đế Vương." Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua một chút do dự, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng, hờ hững nói.
Thẩm Thiển Tâm đột nhiên nở nụ cười giá lạnh châm chọc, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn, châm chọc nói:
"Thì ra, thì ra, từ khi ngươi bắt đầu lấy ta, đã định sẵn kết cục này! Thượng Quan Cẩn, ngươi mới chân chính là một diễn viên xuất sắc!"
Thẩm Thiển Mạch thú vị nhìn Thẩm Thiển Tâm, hình như rất chờ mong kế tiếp Thẩm Thiển Tâm muốn làm gì.
"Nhưng nếu ta chết, ngươi cũng không thể sống!" Thẩm Thiển Tâm oán hận càng sâu, giọng nói mang theo sảng khoái cùng hận ý.
Thượng Quan Cẩn khẽ cau mày, nhìn vẻ dữ tợn của Thẩm Thiển Tâm giờ phút này, tựa hồ đang suy nghĩ những lời này của Thẩm Thiển Tâm.
"Nhị tỷ thật đúng là tâm tư ác độc, lại hạ Đồng sinh cổ trên người Bát hoàng tử?" Thẩm Thiển Mạch nghe Thẩm Thiển Tâm nói, cẩn thận dò xét Thượng Quan Cẩn một phen, mới sâu kín nói.
Đồng sinh cổ, tên như ý nghĩa, chính là đồng sinh đồng tử. Nếu như một người trúng độc chết, như vậy người kia cũng sẽ kinh mạch nghịch lưu mà chết.
Nàng biết Thượng Quan Cẩn trúng Đồng sinh cổ, cũng chỉ vì thấy được bên trán Thượng Quan Cẩn có một tơ hồng nhàn nhạt, đây là triệu chứng trúng cùng sinh cổ, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn thấy.
"Ngươi. Ả tiện nhân, độc phụ!!!"
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, sắc mặt đại biến, chỉ vào Thẩm Thiển Tâm vừa giận vừa sợ quát.
Thẩm Thiển Tâm cũng cười gằn:
"Ha ha ha, Thượng Quan Cẩn, ngươi mà cũng biết sợ sao?! Ta đã sớm ngờ tới có một ngày sẽ gặp phải cảnh tượng này, cho nên ở tân hôn của hai ta, ta đã hạ Đồng sinh cổ cho ngươi!"
/137
|