Sắc mặt của Thượng Quan Cẩn trở nên trắng bệch. Trong mắt Thẩm Lăng Vân cũng là lóe qua một tia tinh quang, nhìn lướt qua Thẩm Thiển Tâm, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, rút ra thanh kiếm đã thủ sẳn, một kiếm đâm xuyên qua tim Thẩm Thiển Tâm.
Trong mắt Thẩm Thiển Tâm thoáng qua không thể tin, nhìn Thẩm Lăng Vân, giống như muốn hỏi một câu tại sao phụ thân lại làm như vậy, nhưng đến cuối cùng một chữ cũng không nói ra được, cứ như vậy không cam lòng mà chết đi.
Lúc Thượng Quan Cẩn thấy Thẩm Lăng Vân rút kiếm giết Thẩm Thiển Tâm, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa, nhìn Thẩm Thiển Tâm từ từ ngã xuống, trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua một tia tuyệt vọng.
Cùng sống cùng chết, chẳng lẽ hắn cũng phải cùng chết theo Thẩm Thiển Tâm sao? ! Không, hắn không muốn, hắn là Hoàng đế tương lai Kỳ Nguyệt a, hắn không thể chết như vậy!
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn kịch trước mắt này, trong mắt chỉ hiện lên sự châm chọc cùng sự hứng thú, thái độ giống như là người ngoài cuộc, lười biếng nhìn Thượng Quan Cẩn cùng Thẩm Lăng Vân.
"Thiển Mạch, nàng nhất định có biện pháp đúng không? Cứu cứu ta!" Trong mắt Thượng Quan Cẩn mang theo sự không cam lòng cùng hốt hoảng, một lần nữa nhìn đến Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt giống như nhìn thấy hi vọng, đưa tay muốn kéo ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch không dấu vết tránh ra.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười yêu dị nhìn Thượng Quan Cẩn, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo đến cùng cực giống như tiết trời tháng mười hai, nhẹ nhàng nói, "Biện pháp thì có, nhưng mà vì cái gì mà ta phải cứu người?"
Thượng Quan Cẩn nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt xám trắng trong phút chốc ánh lên tia tuyệt vọng, hắn nở nụ cười trào phúng, "Thì ra đây mới chính là mục đích của ngươi. Ngươi căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để cho ta làm Hoàng đế, có đúng hay không?"
"Bây giờ mới hiểu sao, có phải là quá muộn hay không." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không mang theo chút nhiệt độ nào, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm lãnh huyết, nhíu mày nhìn lướt qua Thượng Quan Cẩn, chỉ thấy trên trán Thượng Quan Cẩn có một vết như dãi tơ hồng như ẩn như hiện đang từ từ lần sâu, dần dần hiện lên sắc thái đỏ thẳm.
Đây là triệu chứng Đồng sinh cổ phát tác. Đồng sinh cổ, một khi phát tác, biện pháp duy nhất chính là trong vòng một khắc tăng nội công thâm hậu đến cực điểm đẩy ra khỏi người, hao hết một thân công lực, kết hợp với thánh dược Ma Cung, mới có thể cứu vãn.
Nhưng mà, Thẩm Thiển Mạch nàng không phải Thánh Nhân, huống chi, nàng và Thượng Quan Cẩn không quen không biết, nếu là Kỳ Nguyệt diệt quốc, Thượng Quan Cẩn cũng không thể sống một mình, cho nên, nàng cần gì phải phí sức đi cứu hắn.
"Thẩm — Thiển — Mạch —, ngươi thật, thật là ác độc!" Thượng Quan Cẩn bởi vì cổ độc phát tác, cả người có chút phát run, trên người từng trận đau đớn truyền đến, càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, hắn cắn chặt hàm răng, từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ này, rốt cuộc cũng không chịu nổi đau đớn do cổ độc phát tác, lập tức cuộn lại trên mặt đất.
Đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thẩm Lăng Vân nhìn bộ dạng phát tác cổ độc của Quan Cẩn, trong mắt thoáng qua một tia sảng khoái, tiếp theo lại nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, trong mắt tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác.
Thẩm Thiển Mạch cũng là một bộ dạng nói cười ríu rít, hình như tuyệt không khẩn trương, sắc thái ánh mắt rất bình thản nhìn Thượng Quan Cẩn, tơ hồng trên trán Thượng Quan Cẩn đã đỏ giống như muốn nhỏ ra máu tươi, xem ra cổ độc chẳng mấy chốc sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, sẽ đau đớn như vạn tên xuyên tim.
Ống tay áo trắng thuần nhẹ nhàng nâng lên, không có ai trông thấy Thẩm Thiển Mạch làm cái gì, chỉ cảm thấy quanh thân giống như thoáng qua một hồi lạnh lẽo, vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái, vừa làm cho đáy lòng người ta phát sinh ra mấy phần sợ hãi.
Thượng Quan Cẩn mới vừa rồi vẫn còn cuộn cong lại trên mặt đất, khổ sở không chịu nổi, nhưng bây giờ đã nhắm hai mắt lại, cổ của hắn có một vết máu giống như vết đổ trên trán, chính là thương tích do sợi tơ của Thẩm Thiển Mạch gây ra.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn một cái, dù sao hắn chưa từng có lỗi với nàng, mà nàng lại lợi dụng hắn. Cho nên, ít nhất có thể để cho hắn không cần chết khổ sở như vậy.
Đáng chết đều chết hết. Chỉ còn lại, duy nhất một người cực kỳ đáng chết, nhưng vẫn còn sống thật tốt đứng ở trước mặt nàng.
"Phụ thân đại nhân, nhìn đã nghiền rồi chứ?" Thẩm Thiển Mạch nên lên khóe miệng hiện lên một nụ cười thấu hiểu mà châm chọc, đôi mắt nhàn nhạt quét qua trước mặt gò má của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân lại cảm thấy giống như có một thanh kiếm lạnh lẽo vừa mới quét qua.
Giờ phút này bọn thủ vệ vây ở bên người Thẩm Lăng Vân, cũng đều cảm thấy chỗ đáng sợ của nữ tử tuyệt mỹ này, không khỏi vừa sợ lại vừa hâm mộ.
Thẩm Lăng Vân lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hết sức che giấu hốt hoảng cùng sợ hãi, hắn nói, "Mạch Nhi, đến tột cùng tại sao con luôn muốn đối nghịch với phụ thân như vậy? !"
Thẩm Thiển Mạch giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, nhẹ nhàng che miệng, đôi mắt nhẹ nhàng mấp mấy, giống như một thiếu nữ không rành việc đời, khiến cả đám thủ vệ toàn bộ nhìn đến ngây dại, thậm chí ngay cả binh khí trong tay cũng cầm không được.
"Phụ thân, cái vấn đề này người nêu ra cũng thật là buồn cười." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch từ màu sáng thiên thanh chuyển thành màu đậm âm trầm, nàng hiện lên nụ cười sát khí, lạnh lẽo nói.
Thẩm Lăng Vân nhìn chăm chú vào con gái của mình, chỉ cảm thấy nàng rõ ràng là đang cười, tuy nhiên nó lại so với sự uy nghiêm khi cầm kiếm càng thêm mê hoặc lòng người, nụ cười này, giống như là thanh kiếm lợi hại nhất trong trời đất, ở trong vô hình dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt, làm cho hắn không thể che giấu được mình.
"Hừ! Ngươi đã muốn làm nghịch nữ, ý định giết phụ thân mình lại không thay đổi, lão phu cũng sẽ không muốn phí thêm miệng lưỡi, vậy hãy cho lão phu xem một chút, là đông đảo tử sĩ mà lão phu nuôi lợi hại, hay là Ma Cung tà giáo của ngươi lợi hại!" Thẩm Lăng Vân từ thái độ của Thẩm Thiển Mạch, hiểu được chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi, thái độ không khỏi cũng lạnh lùng theo, ngoan tuyệt nói.
"Nghịch nữ? ! Tà giáo? !" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong mắt mang theo sự mỉa mai cùng ngoan tuyệt, nàng chậm rãi nói, "Phụ thân đại nhân, Thiển Mạch không thích bị người ta vu oan, lại càng không cho phép người ta vu oan cho những người mà mình yêu quý!"
"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Thẩm Lăng Vân cả người tránh sau lưng thủ vệ, chỉ sợ Thẩm Thiển Mạch nhân cơ hội lấy tánh mạng của hắn.
"Sanh!" Thẩm Thiển Mạch chỉ cười yếu ớt gọi một tiếng, nhưng chỉ với một tiếng này cũng đã mang theo nội lực, Sanh đang chờ đợi ở ngoài viện rất nhanh đã mang theo người của Ma cung tiến vào trong viện.
Đợi đến khi người của Ma Cung tiến vào viện, bọn thủ vệ còn chưa kịp bắt đầu hành động, đủ để thấy người Ma Cung hành động cực nhanh, bản lĩnh vô cùng cao.
"Đây là thân pháp gì, lại nhanh như vậy?" Bọn thủ vệ nhìn người Ma Cung lặng yên không một tiếng động xuất hiện, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đã sinh ra ba phần sợ hãi.
"Chấp nhận quy hàng, ta sẽ không giết." Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nhìn bọn thủ vệ một cái, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại làm cho người ta không dám hoài nghi lời nàng nói. Bởi vì vẻ mặt ấy của nàng giống như chẳng hề để ý, giống như bọn họ có quy hàng hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả của chuyện này, và một câu nói này của nàng, cũng chỉ như là đang khai ân cho bọn hắn một con đường sống mà thôi.
Thực lực Ma Cung, mọi người ai cũng đều biết. Hôm nay lại chính mắt thấy tốc độ hành động của Ma Cung, trong đám thủ vệ có không ít người đã bị dao động.
Sau khi thủ vệ đầu tiên buông binh khí xuống, càng ngày càng nhiều thủ vệ buông binh khí xuống, Thẩm Lăng Vân nhìn thủ vệ rối rít đi tới sau lưng Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt biến thành càng thêm âm trầm.
"Các ngươi muốn sống, chẳng lẽ vợ con của các ngươi, các ngươi đều không để ý nữa sao? !" Thẩm Lăng Vân nhìn thủ vệ vẫn còn đang do dự, ác ngoan uy hiếp.
Quả nhiên, những lời này nói xong, bọn thủ vệ vốn đang do dự có nên buông binh khí xuống hay không lại gắt gao nắm binh khí, tuyệt đối không thể liên lụy người nhà của mình!
"Ta thưởng thức những người vì người nhà mà cam nguyện đánh đổi mạng sống." Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt nhìn lướt qua những thủ vệ còn lại bởi vì câu nói của Thẩm Lăng Vân mà lần nữa cầm binh khí lên, khóe môi nâng lên nhất một nụ cười vô hại, "Nhưng là, người nhà của các ngươi, cũng đã được an trí ở phân đà của Ma Cung rồi."
"Có thật không?" Trong đám thủ vệ có người đưa ra chất vấn.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Ta đâu cần phải lừa các ngươi chứ. Muốn chết muốn sống, chính các ngươi lựa chọn. Ta không can thiệp."
Những lời này, khiến những thủ vệ còn dư lại vì đó mà dao động. Muốn chết muốn sống, chính các ngươi lựa chọn, người này dựa vào đâu mà cuồng ngạo như thế. Ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, nếu như bọn họ còn không chịu buông tha tiếp tục chống lại, như vậy thì chỉ có một con đường chết.
"Làm sao có thể! Ngươi nói bậy!" Thẩm Lăng Vân nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, trên mặt đã không còn ngụy trang trấn định, có mấy phần cuồng loạn quát.
Thẩm Thiển Mạch khinh thường nhìn Thẩm Lăng Vân một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Nói bậy? ! Thẩm Lăng Vân, cả đời của ông, ngoại trừ mình ra, ông còn đem người nào khác đặt trong lòng chứ? ! Ông thử nghĩ xem, ai sẽ đối với người chủ tử như vậy mà trung thành bất biến? ! Hay là ông cho rằng, Ma Cung của ta không có thực lực này? !"
"Ngươi." Thẩm Lăng Vân bị lời nói của Thẩm Thiển Mạch làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch.
"Cung chủ. Xin hạ lệnh!" Giọng nói lạnh lẽo không chút ấm áp của Sanh vang lên cắt đứt lời Thẩm Thiển Mạch đang muốn tiếp tục, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu lại nhìn Sanh một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt lạnh lẽo tuấn mỹ của Sanh giờ phút này, trong mắt đã đã hiện lên một tia không kiên nhẫn, tuy vậy ánh mắt vẫn sắc bén lạnh lẽo vô cùng như cũ.
Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười đùa giỡn trêu ngươi, trong mắt thoáng qua sự giảo hoạt, "Sanh gấp cái gì? Bổn cung chủ còn phải cùng Thừa Tướng đại nhân đây ôn lại chuyện cũ nữa."
"Vâng" Sanh thu lại sự không kiên nhẫn trong đôi mắt, ánh mắt sắc bsn không hề có chút ấm áp nhìn về phía xa, giống như đã hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của người tên Thẩm Thiển Mạch này.
Thẩm Thiển Mạch không khỏi cắn răng nghiến lợi, cái tên Sanh này, sao lúc nào cũng đều lạnh lẽo như thế, mình muốn chọc hắn cũng không được! Thôi, giải quyết việc cuối cùng này nhanh chóng một chút cũng tốt.
"Phụ thân Đại Nhân, nếu đã không còn lời gì để nói, thì chuẩn bị lên đường đi thôi." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân một cái, đưa mắt nhìn ngón tay thon dài trắng thuần của mình, cười nói, "Phụ thân là muốn Thiển Mạch tự thân động thủ, hay là tự mình động thủ đây?"
Thẩm Lăng Vân nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thiển Mạch, chỉ cảm thấy giống như rơi vào địa ngục vô biên, không thấy được hi vọng sinh tồn, trong đôi mắt từ không cam lòng dần dần biến thành tuyệt vọng.
Hồng ảnh thoáng qua, nhanh đến mức làm cho người ta không thấy rõ, Thẩm Lăng Vân đã hóa thành một thi thể lạnh băng.
"Hắn đã vô tình, ngươi cần gì phải lưu tình." Lời nói bá đạo mà cuồng ngạo, mang theo thật sâu cưng chiều cùng đau lòng, mọi người chỉ nhìn thấy tuyệt mỹ nam tử Hồng Y tung bay này, nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt như một bầu trời đêm đen thẩm, giờ phút này đang lóe ra ánh sáng dịu dàng, khóe miệng một nụ cười dịu dàng mà cưng chiều, cho dù là cảnh sắc tuyệt mỹ, cũng không bì được nửa phần nụ cười của nam tử này.
Thẩm Thiển Mạch cũng không đáp lại câu nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ là lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể của Thẩm Lăng Vân, trong mắt có đau đớn chợt lóe lên.
Rốt cuộc cũng đã kết thúc ! Những người đã từng có lỗi với nàng, một người cũng không có bỏ qua. Chỉ là, trong lòng vẫn còn có chút đau đớn mà thôi. Một phần đáng giận, nhưng cũng có mấy phần đáng thương.
Tư Đồ Cảnh Diễn nói không sai, thật sự của nàng xuống tay không được, không hạ được quyết tâm đi giết hại phụ thân của mình. Kể cả cái người phụ thân đó có ác độc vô tình đến đâu, kể cả nàng đã xác thực là hận ông ấy đến tận xương tủy, nhưng đến thời điểm chân chính động thủ, nàng vẫn không xuống tay được.
"Mạch Nhi, ta hiểu rõ, thật ra lòng dạ của nàng là nơi ấm áp nhất thế gian này." Tư Đồ Cảnh Diễn dựa vào trán Thẩm Thiển Mạch, giọng nói rất mềm rất nhẹ, chỉ có Thẩm Thiển Mạch có thể nghe thấy.
"Ấm áp nhất , thường thường cũng là băng lãnh nhất . Thế gian vạn vật, Vật Cực Tất Phản." Thẩm Thiển Mạch gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng ý vị khó đoán, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịch sương mù, như thực như ảo, làm cho người ta không thấy rõ tâm tư của nàng giờ phút này.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không nói gì nữa, chỉ dựa vào Thẩm Thiển Mạch thật gần, giống như muốn kéo gần cự ly của bọn họ, như muốn đem nhiệt độ còn sót lại của hắn toàn bộ truyền cho nữ tử này.
Trong mắt Thẩm Thiển Tâm thoáng qua không thể tin, nhìn Thẩm Lăng Vân, giống như muốn hỏi một câu tại sao phụ thân lại làm như vậy, nhưng đến cuối cùng một chữ cũng không nói ra được, cứ như vậy không cam lòng mà chết đi.
Lúc Thượng Quan Cẩn thấy Thẩm Lăng Vân rút kiếm giết Thẩm Thiển Tâm, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa, nhìn Thẩm Thiển Tâm từ từ ngã xuống, trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng qua một tia tuyệt vọng.
Cùng sống cùng chết, chẳng lẽ hắn cũng phải cùng chết theo Thẩm Thiển Tâm sao? ! Không, hắn không muốn, hắn là Hoàng đế tương lai Kỳ Nguyệt a, hắn không thể chết như vậy!
Thẩm Thiển Mạch thấy một màn kịch trước mắt này, trong mắt chỉ hiện lên sự châm chọc cùng sự hứng thú, thái độ giống như là người ngoài cuộc, lười biếng nhìn Thượng Quan Cẩn cùng Thẩm Lăng Vân.
"Thiển Mạch, nàng nhất định có biện pháp đúng không? Cứu cứu ta!" Trong mắt Thượng Quan Cẩn mang theo sự không cam lòng cùng hốt hoảng, một lần nữa nhìn đến Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt giống như nhìn thấy hi vọng, đưa tay muốn kéo ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch không dấu vết tránh ra.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười yêu dị nhìn Thượng Quan Cẩn, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo đến cùng cực giống như tiết trời tháng mười hai, nhẹ nhàng nói, "Biện pháp thì có, nhưng mà vì cái gì mà ta phải cứu người?"
Thượng Quan Cẩn nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt xám trắng trong phút chốc ánh lên tia tuyệt vọng, hắn nở nụ cười trào phúng, "Thì ra đây mới chính là mục đích của ngươi. Ngươi căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để cho ta làm Hoàng đế, có đúng hay không?"
"Bây giờ mới hiểu sao, có phải là quá muộn hay không." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không mang theo chút nhiệt độ nào, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm lãnh huyết, nhíu mày nhìn lướt qua Thượng Quan Cẩn, chỉ thấy trên trán Thượng Quan Cẩn có một vết như dãi tơ hồng như ẩn như hiện đang từ từ lần sâu, dần dần hiện lên sắc thái đỏ thẳm.
Đây là triệu chứng Đồng sinh cổ phát tác. Đồng sinh cổ, một khi phát tác, biện pháp duy nhất chính là trong vòng một khắc tăng nội công thâm hậu đến cực điểm đẩy ra khỏi người, hao hết một thân công lực, kết hợp với thánh dược Ma Cung, mới có thể cứu vãn.
Nhưng mà, Thẩm Thiển Mạch nàng không phải Thánh Nhân, huống chi, nàng và Thượng Quan Cẩn không quen không biết, nếu là Kỳ Nguyệt diệt quốc, Thượng Quan Cẩn cũng không thể sống một mình, cho nên, nàng cần gì phải phí sức đi cứu hắn.
"Thẩm — Thiển — Mạch —, ngươi thật, thật là ác độc!" Thượng Quan Cẩn bởi vì cổ độc phát tác, cả người có chút phát run, trên người từng trận đau đớn truyền đến, càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, hắn cắn chặt hàm răng, từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ này, rốt cuộc cũng không chịu nổi đau đớn do cổ độc phát tác, lập tức cuộn lại trên mặt đất.
Đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thẩm Lăng Vân nhìn bộ dạng phát tác cổ độc của Quan Cẩn, trong mắt thoáng qua một tia sảng khoái, tiếp theo lại nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái, trong mắt tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác.
Thẩm Thiển Mạch cũng là một bộ dạng nói cười ríu rít, hình như tuyệt không khẩn trương, sắc thái ánh mắt rất bình thản nhìn Thượng Quan Cẩn, tơ hồng trên trán Thượng Quan Cẩn đã đỏ giống như muốn nhỏ ra máu tươi, xem ra cổ độc chẳng mấy chốc sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, sẽ đau đớn như vạn tên xuyên tim.
Ống tay áo trắng thuần nhẹ nhàng nâng lên, không có ai trông thấy Thẩm Thiển Mạch làm cái gì, chỉ cảm thấy quanh thân giống như thoáng qua một hồi lạnh lẽo, vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái, vừa làm cho đáy lòng người ta phát sinh ra mấy phần sợ hãi.
Thượng Quan Cẩn mới vừa rồi vẫn còn cuộn cong lại trên mặt đất, khổ sở không chịu nổi, nhưng bây giờ đã nhắm hai mắt lại, cổ của hắn có một vết máu giống như vết đổ trên trán, chính là thương tích do sợi tơ của Thẩm Thiển Mạch gây ra.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn một cái, dù sao hắn chưa từng có lỗi với nàng, mà nàng lại lợi dụng hắn. Cho nên, ít nhất có thể để cho hắn không cần chết khổ sở như vậy.
Đáng chết đều chết hết. Chỉ còn lại, duy nhất một người cực kỳ đáng chết, nhưng vẫn còn sống thật tốt đứng ở trước mặt nàng.
"Phụ thân đại nhân, nhìn đã nghiền rồi chứ?" Thẩm Thiển Mạch nên lên khóe miệng hiện lên một nụ cười thấu hiểu mà châm chọc, đôi mắt nhàn nhạt quét qua trước mặt gò má của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân lại cảm thấy giống như có một thanh kiếm lạnh lẽo vừa mới quét qua.
Giờ phút này bọn thủ vệ vây ở bên người Thẩm Lăng Vân, cũng đều cảm thấy chỗ đáng sợ của nữ tử tuyệt mỹ này, không khỏi vừa sợ lại vừa hâm mộ.
Thẩm Lăng Vân lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hết sức che giấu hốt hoảng cùng sợ hãi, hắn nói, "Mạch Nhi, đến tột cùng tại sao con luôn muốn đối nghịch với phụ thân như vậy? !"
Thẩm Thiển Mạch giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, nhẹ nhàng che miệng, đôi mắt nhẹ nhàng mấp mấy, giống như một thiếu nữ không rành việc đời, khiến cả đám thủ vệ toàn bộ nhìn đến ngây dại, thậm chí ngay cả binh khí trong tay cũng cầm không được.
"Phụ thân, cái vấn đề này người nêu ra cũng thật là buồn cười." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch từ màu sáng thiên thanh chuyển thành màu đậm âm trầm, nàng hiện lên nụ cười sát khí, lạnh lẽo nói.
Thẩm Lăng Vân nhìn chăm chú vào con gái của mình, chỉ cảm thấy nàng rõ ràng là đang cười, tuy nhiên nó lại so với sự uy nghiêm khi cầm kiếm càng thêm mê hoặc lòng người, nụ cười này, giống như là thanh kiếm lợi hại nhất trong trời đất, ở trong vô hình dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt, làm cho hắn không thể che giấu được mình.
"Hừ! Ngươi đã muốn làm nghịch nữ, ý định giết phụ thân mình lại không thay đổi, lão phu cũng sẽ không muốn phí thêm miệng lưỡi, vậy hãy cho lão phu xem một chút, là đông đảo tử sĩ mà lão phu nuôi lợi hại, hay là Ma Cung tà giáo của ngươi lợi hại!" Thẩm Lăng Vân từ thái độ của Thẩm Thiển Mạch, hiểu được chuyện này đã không còn đường lui nữa rồi, thái độ không khỏi cũng lạnh lùng theo, ngoan tuyệt nói.
"Nghịch nữ? ! Tà giáo? !" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong mắt mang theo sự mỉa mai cùng ngoan tuyệt, nàng chậm rãi nói, "Phụ thân đại nhân, Thiển Mạch không thích bị người ta vu oan, lại càng không cho phép người ta vu oan cho những người mà mình yêu quý!"
"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Thẩm Lăng Vân cả người tránh sau lưng thủ vệ, chỉ sợ Thẩm Thiển Mạch nhân cơ hội lấy tánh mạng của hắn.
"Sanh!" Thẩm Thiển Mạch chỉ cười yếu ớt gọi một tiếng, nhưng chỉ với một tiếng này cũng đã mang theo nội lực, Sanh đang chờ đợi ở ngoài viện rất nhanh đã mang theo người của Ma cung tiến vào trong viện.
Đợi đến khi người của Ma Cung tiến vào viện, bọn thủ vệ còn chưa kịp bắt đầu hành động, đủ để thấy người Ma Cung hành động cực nhanh, bản lĩnh vô cùng cao.
"Đây là thân pháp gì, lại nhanh như vậy?" Bọn thủ vệ nhìn người Ma Cung lặng yên không một tiếng động xuất hiện, không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong lòng đã sinh ra ba phần sợ hãi.
"Chấp nhận quy hàng, ta sẽ không giết." Thẩm Thiển Mạch thản nhiên nhìn bọn thủ vệ một cái, giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại làm cho người ta không dám hoài nghi lời nàng nói. Bởi vì vẻ mặt ấy của nàng giống như chẳng hề để ý, giống như bọn họ có quy hàng hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết quả của chuyện này, và một câu nói này của nàng, cũng chỉ như là đang khai ân cho bọn hắn một con đường sống mà thôi.
Thực lực Ma Cung, mọi người ai cũng đều biết. Hôm nay lại chính mắt thấy tốc độ hành động của Ma Cung, trong đám thủ vệ có không ít người đã bị dao động.
Sau khi thủ vệ đầu tiên buông binh khí xuống, càng ngày càng nhiều thủ vệ buông binh khí xuống, Thẩm Lăng Vân nhìn thủ vệ rối rít đi tới sau lưng Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt biến thành càng thêm âm trầm.
"Các ngươi muốn sống, chẳng lẽ vợ con của các ngươi, các ngươi đều không để ý nữa sao? !" Thẩm Lăng Vân nhìn thủ vệ vẫn còn đang do dự, ác ngoan uy hiếp.
Quả nhiên, những lời này nói xong, bọn thủ vệ vốn đang do dự có nên buông binh khí xuống hay không lại gắt gao nắm binh khí, tuyệt đối không thể liên lụy người nhà của mình!
"Ta thưởng thức những người vì người nhà mà cam nguyện đánh đổi mạng sống." Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt nhìn lướt qua những thủ vệ còn lại bởi vì câu nói của Thẩm Lăng Vân mà lần nữa cầm binh khí lên, khóe môi nâng lên nhất một nụ cười vô hại, "Nhưng là, người nhà của các ngươi, cũng đã được an trí ở phân đà của Ma Cung rồi."
"Có thật không?" Trong đám thủ vệ có người đưa ra chất vấn.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói, "Ta đâu cần phải lừa các ngươi chứ. Muốn chết muốn sống, chính các ngươi lựa chọn. Ta không can thiệp."
Những lời này, khiến những thủ vệ còn dư lại vì đó mà dao động. Muốn chết muốn sống, chính các ngươi lựa chọn, người này dựa vào đâu mà cuồng ngạo như thế. Ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, nếu như bọn họ còn không chịu buông tha tiếp tục chống lại, như vậy thì chỉ có một con đường chết.
"Làm sao có thể! Ngươi nói bậy!" Thẩm Lăng Vân nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, trên mặt đã không còn ngụy trang trấn định, có mấy phần cuồng loạn quát.
Thẩm Thiển Mạch khinh thường nhìn Thẩm Lăng Vân một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Nói bậy? ! Thẩm Lăng Vân, cả đời của ông, ngoại trừ mình ra, ông còn đem người nào khác đặt trong lòng chứ? ! Ông thử nghĩ xem, ai sẽ đối với người chủ tử như vậy mà trung thành bất biến? ! Hay là ông cho rằng, Ma Cung của ta không có thực lực này? !"
"Ngươi." Thẩm Lăng Vân bị lời nói của Thẩm Thiển Mạch làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch.
"Cung chủ. Xin hạ lệnh!" Giọng nói lạnh lẽo không chút ấm áp của Sanh vang lên cắt đứt lời Thẩm Thiển Mạch đang muốn tiếp tục, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu lại nhìn Sanh một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt lạnh lẽo tuấn mỹ của Sanh giờ phút này, trong mắt đã đã hiện lên một tia không kiên nhẫn, tuy vậy ánh mắt vẫn sắc bén lạnh lẽo vô cùng như cũ.
Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười đùa giỡn trêu ngươi, trong mắt thoáng qua sự giảo hoạt, "Sanh gấp cái gì? Bổn cung chủ còn phải cùng Thừa Tướng đại nhân đây ôn lại chuyện cũ nữa."
"Vâng" Sanh thu lại sự không kiên nhẫn trong đôi mắt, ánh mắt sắc bsn không hề có chút ấm áp nhìn về phía xa, giống như đã hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của người tên Thẩm Thiển Mạch này.
Thẩm Thiển Mạch không khỏi cắn răng nghiến lợi, cái tên Sanh này, sao lúc nào cũng đều lạnh lẽo như thế, mình muốn chọc hắn cũng không được! Thôi, giải quyết việc cuối cùng này nhanh chóng một chút cũng tốt.
"Phụ thân Đại Nhân, nếu đã không còn lời gì để nói, thì chuẩn bị lên đường đi thôi." Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thẩm Lăng Vân một cái, đưa mắt nhìn ngón tay thon dài trắng thuần của mình, cười nói, "Phụ thân là muốn Thiển Mạch tự thân động thủ, hay là tự mình động thủ đây?"
Thẩm Lăng Vân nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thiển Mạch, chỉ cảm thấy giống như rơi vào địa ngục vô biên, không thấy được hi vọng sinh tồn, trong đôi mắt từ không cam lòng dần dần biến thành tuyệt vọng.
Hồng ảnh thoáng qua, nhanh đến mức làm cho người ta không thấy rõ, Thẩm Lăng Vân đã hóa thành một thi thể lạnh băng.
"Hắn đã vô tình, ngươi cần gì phải lưu tình." Lời nói bá đạo mà cuồng ngạo, mang theo thật sâu cưng chiều cùng đau lòng, mọi người chỉ nhìn thấy tuyệt mỹ nam tử Hồng Y tung bay này, nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt như một bầu trời đêm đen thẩm, giờ phút này đang lóe ra ánh sáng dịu dàng, khóe miệng một nụ cười dịu dàng mà cưng chiều, cho dù là cảnh sắc tuyệt mỹ, cũng không bì được nửa phần nụ cười của nam tử này.
Thẩm Thiển Mạch cũng không đáp lại câu nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ là lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể của Thẩm Lăng Vân, trong mắt có đau đớn chợt lóe lên.
Rốt cuộc cũng đã kết thúc ! Những người đã từng có lỗi với nàng, một người cũng không có bỏ qua. Chỉ là, trong lòng vẫn còn có chút đau đớn mà thôi. Một phần đáng giận, nhưng cũng có mấy phần đáng thương.
Tư Đồ Cảnh Diễn nói không sai, thật sự của nàng xuống tay không được, không hạ được quyết tâm đi giết hại phụ thân của mình. Kể cả cái người phụ thân đó có ác độc vô tình đến đâu, kể cả nàng đã xác thực là hận ông ấy đến tận xương tủy, nhưng đến thời điểm chân chính động thủ, nàng vẫn không xuống tay được.
"Mạch Nhi, ta hiểu rõ, thật ra lòng dạ của nàng là nơi ấm áp nhất thế gian này." Tư Đồ Cảnh Diễn dựa vào trán Thẩm Thiển Mạch, giọng nói rất mềm rất nhẹ, chỉ có Thẩm Thiển Mạch có thể nghe thấy.
"Ấm áp nhất , thường thường cũng là băng lãnh nhất . Thế gian vạn vật, Vật Cực Tất Phản." Thẩm Thiển Mạch gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng ý vị khó đoán, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịch sương mù, như thực như ảo, làm cho người ta không thấy rõ tâm tư của nàng giờ phút này.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không nói gì nữa, chỉ dựa vào Thẩm Thiển Mạch thật gần, giống như muốn kéo gần cự ly của bọn họ, như muốn đem nhiệt độ còn sót lại của hắn toàn bộ truyền cho nữ tử này.
/137
|