“Thiên mạc cùng Lâm vị quân đội đang trên đường tiến quân, giống như được thần linh phù trợ, đã đánh đến biên cương rồi!” Một viên quan cao tuổi mạc áo vàng khẽ thở dài một hơi, con ngươi già nua có chút vẩn đục, tràn đầy lo lắng.
“Thái tử mất tích, hoàng thượng lâm bệnh qua đời, hoàng hậu chết bất đắc kì tử, cả Tam hoàng tử, Bát hoàng tử, Thừa Tướng, đại tướng quân cũng chết rất kỳ lạ, ta chỉ sợ khí số của Kỳ Nguyệt thật sự đã hết!” Viên quan áo đen đối diện viên quan viên quan áo vàng khe khẽ thở dài, bộ dạng cam chịu số phận.
“Thôi. Ta xem Thiên mạc cùng Lâm vị quân đội đang trên đường tiến quân, đãi ngộ dân chúng có thừa, hẳn là sẽ không làm tổn thương chúng ta, chi bằng chúng ta đầu hàng đi.” Một ánh mắt thỉnh cầu hình tam giác, khóe miệng viên quan nghiêng nghiêng, vẻ mặt khiếp đảm nói.
Thẩm Thiển Mạch ở ngoài cửa nghe đến đó, khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười lạnh.
Đây là rường cột nước nhà của Kỳ Nguyệt?! Khó trách Kỳ Nguyệt muốn tiêu diệt! Nếu không phải vì dân chúng cả thành, nàng thấy những người này thật không đáng cứu.
“Hừ! Các ngươi đều cho rằng hoàng tộc Kỳ Nguyệt thật sự đều đã chết một cách kì lạ ư?! Cùng lắm là bọn họ muốn diễn trò! Các ngươi cho rằng Thiên mạc cùng đám người Lâm vị sẽ dễ dàng tha cho chúng ta sao?! Không có chuyện ấy đâu!” Trong đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, nói năng rất có khí phách, khiến cho đám quan viên nhất thời nghẹn lời.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch hơi nâng lên, nhìn xuyên qua khe hở ở cửa sổ thấy được vị quan viên vừa nói những lời này, chính là Thượng thư đương nhiệm, Thôi Phổ.
Thôi Phổ, nàng cũng từng nghe nói qua, là một vị quan viên trẻ tuổi rất có tài, chỉ là lúc đó nàng không chú ý, thật không ngờ, lại là nhân vật này.
“Vậy ý ngươi là gì?” Rốt cuộc cũng có một viên quan phá vỡ sự yên lặng, sợ hãi hỏi. Những viên quan này đều là rường cột nước nhà, lần này bí mật hội tụ, nói là suy tính cho Kỳ Nguyệt, kì thật đều là vì an nguy của chính mình thôi.
Thôi Phổ nhìn mọi người, con ngươi hiện lên một tia khác thường, mang theo vài phần kiêu căng nói, “Theo sự hiểu biết của ta về tác phong của hoàng đế Thiên mạc, hắn tuyệt đối không giữ lại chúng ta làm tù binh đâu!”
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, vẻ mặt này hoàn toàn khác bộ dạng lo lắng vừa rồi, trong đôi mắt nảy ra sự sợ hãi cùng lo lắng nghiêm trọng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ta không thể chết được!”
Trong phòng giống như nổ oanh lên, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu chân mày, bàn tay thon dài như ngọc vươn ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng, giọng nói réo rắt không cao không thấp truyền vào trong phòng, “Bản cung chủ có cách bảo vệ các ngươi không chết.”
Cửa phòng vừa mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong, những người trong nhà cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, ánh mắt đã hơi nheo lại, nhìn về phía người vừa nói.
Cái nhìn kia lại khiến cho mọi người ngây dại. Nam tử đứng trước cửa, toàn thân áo trắng như tuyết, không vương một hạt bụi, lẳng lặng đứng quay lưng ở phía ánh mặt trời chói sáng, ánh mặt trời giống như ánh sáng hắn độc hữu. Sợi tóc hắn đen như mực được buộc cao lên, xem ra rất nhanh nhẹn hoạt bát, lại có một phong vị khác.
Bởi vì híp mắt nên những người trong nhà không nhìn rõ diện mạo của nam tử kia, chỉ cảm thấy khí chất hắn cao quý thanh nhã như vậy, thậm chí bọn họ quên mở miệng chất vấn nam tử kia nghe kén cuộc nói chuyện của họ từ khi nào, vì sao lại xông vào phòng.
Bàn tay trắng nõn của nam tử kia khẽ giơ lên, cửa liền được đóng lại, mãi đến khi nam tử kia đi đến trước mặt quan viên, bọn họ mới nhìn rõ diện mạo nam tử này.
Ngũ quan tuyệt mỹ đến không thể bắt bẻ, mà thứ làm cho người ta không thể dời tầm mắt, đó chinh là con ngươi của hắn, đen nhánh, giống như hồ nước không thấy đáy, khiến ngươi bất tri bất giác bị hấp dẫn.
“Các vị đại nhân, chắc đã hiểu Mặc Trì nói gì rồi chứ?” Thẩm Thiển Mạch lại đưa mắt nhìn mọi người vẫn đang thất thần, khóe miệng nâng lên khẽ hạ xuống ý cười, thản nhiên nói.
Đám quan viên lúc này mới kịp phản ứng, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Nam tử trước mắt đúng là thanh việt vô song, đây chính là người mà giang hồ đồn đại là vừa nghe danh đã sợ mất mật, Ma Cung cung chủ Mặc Trì?
Ánh mắt Thổi Phổ cũng hiện lên một tia kinh dị, đây là Ma Cung cung chủ sao? Tuổi còn quá trẻ, lại còn rất. . . . . Đẹp.
“Cung chủ dựa vào cái gì mà nói có thể bảo vệ chúng ta không chết?!” Giọng Thôi Phổ lạnh lùng kiêu ngạo van lên, con ngươi mang theo vài phần nghi ngờ, “Ma cung tuy thần bí mà cường đại, hiện giờ đúng là đối thủ của hai cường quốc đệ nhất Thiên mạc cùng Lâm vị.”
Thôi Phổ vừa dứt lời, đám quan viên nhao nhao ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tựa hồ cũng đang hoài nghi Ma Cung có thật như vậy hay không.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch khẽ chớp, con ngươi đen tuyền nhàn nhạt nhìn về phía Thôi Phổ, không mặn không nhạt nói, “Nếu các ngươi không muốn hợp tác, cản cung cũng không cưỡng cầu, dù sao, bản cung chủ cũng không phải không thể cứu các ngươi.”
Thôi Phổ bị Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt khẽ liếc mắt một cái, nhìn xem chấn đọng trong lòng. Thôi Phổ hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã thăng tiến lên chức Thượng thư chỉ đứng sau Thừa tướng cùng Đại tướng quân, hắn vẫn cực kì kiêu ngạo, vậy mà vừa rồi Ma Cung cung chủ nhàn nhạt liếc mắt một cái, hắn bỗng dưng sinh ra ý sợ hãi.
Rõ ràng là nam nhân thanh nhã như thế, mà toàn thân lại tỏa ra khí thế rất sắc bén. Rõ ràng là nhìn gần gũi ôn hòa, mà lại có một cỗ khí thế xa cách không thể lại gần.
“Chúng ta nguyện ý hợp tác, nguyện ý hợp tác!”
Bọn quan viên không phải kẻ ngốc, tư nhiên hiểu ra thế cục hiện giờ. Nếu hợp tác với Ma Cung cung chủ, như thế bọn hắn còn có một cơ hội sống sót, nếu bất hòa không hợp tác với Ma Cung cung chủ, bọn hắn tuyệt đối không còn cơ hội sống sót, dưới tình huống này thì đương nhiên là hợp tác rồi.
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch không hề biến đổi, những đáp án của bọn họ đối với nàng căn bản không quan trọng, chỉ là nàng nhất thời nổi hứng mới nguyện ý cứu tính mạng của bọn họ thôi.
Con ngươi nàng nhàn nhạt liếc Thôi Phổ, chỉ có hắn không nói gì.
Thôi Phổ thấy Thẩm Thiển Mạch nhìn thẳng vào mắt mình, trong nháy mắt liền cảm thấy không che giấu được gì, giống như một đôi con ngươi đen tuyền ấy có thể bao quát toàn bộ, nhìn thấu tất cả.
“Ngươi có thể bảo vệ được toàn bộ kinh thành Kỳ Nguyệt thật sao?” Thật lâu sau, rốt cuộc Thôi Phổ cũng mở miệng hỏi.
Không biết vì cái gì, rõ ràng cảm thấy căn bản là không có khả năng sống sót, lại vì đôi mắt của nam tử xa lạ này mà đặt niềm tin tưởng, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
“Đương nhiên.” Thanh âm trong trẻo lại vang lên, chỉ hai chữ rất đơn giản, nói ra rất nhẹ nhàng, giống như là chuyện thường tình dễ dàng.
Phải biết rằng, bảo vệ kinh thành Kỳ Nguyệt trong tay Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù là Ma Cung khiến người trong thiên hạ đều kính sợ, cũng không có khả năng làm được. Huống chi, Ma Cung vốn là tổ chức giang hồ, hoàn toàn không cần thiết phải cứu Kỳ Nguyệt.
“Nhưng mà, ta có yêu cầu, các vị phải đáp ứng.” Thẩm Thiển Mạch dừng một chút, con nươi đen tuyền lấp lánh làm người ta không nhìn thấy quang mang, khóe miệng hơi gợi lên, nhàn nhạt nói.
Các viên quan lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết có nên đáp ứng hay không, bởi vì không ai biết Ma Cung cung chủ yêu cầu cái gì.
“Chỉ cần có thể bảo vệ toàn bộ kinh thành Kỳ Nguyệt, yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng.” Bây giờ, dẫn đầu cuộc nói chuyện chính là Thôi Phổ.
Thẩm Thiển Mạch tán thưởng liếc nhìn Thôi Phổ một cái, khóe miệng nâng lên ý cười, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngay hôm nay, các vị hãy đứng lên, khôi phục lại cuộc sống thường ngày của dân chúng, ngày hôm sau tại kinh thành Kỳ Nguyệt, không còn quan viên. Mà Kỳ Nguyệt cũng sẽ vĩnh viễn biến mất, trong lòng các ngươi cũng hãy nghĩ như vậy.”
Dĩ nhiên, phản bác lại lời này sẽ không còn một đường sống nào, mà bọn quan viên chỉ nghe một yêu cầu như vậy, cũng đều nhao nhao đáp ứng, dù sao, một quốc gia đã diệt vong, đối với bọn hắn mà nói, cũng không có gì đáng lưu luyến, đối mặt với thời khắc sinh tử, quốc gia khi đã mất đi quân chủ, hình như đã không còn quan trọng nữa rồi.
Chỉ có Thôi Phổ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
“Các vị đại nhân có thể ra về. Chuyện hôm nay, hi vọng các vị đại nhân không nên nói lung tung.” Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch thản nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ hạ lệnh tiễn khách, sau cùng vừa vười vừa liếc nhìn bọn quan viên một cái, nhàn nhạt bổ sung thêm, “Nếu không, ma lệnh của Ma Cung, sẽ ghi tên các vị lên.”
Nghe một câu sau cùng, sắc mặt quan viên trở nên trắng bệch, cơ hồ như chạy khỏi Thiên Tuyệt Lâu.
Ma lệnh chính là một trong những thánh lệnh của Ma Cung. Lệnh rằng phải giết. Một khi tên đã được khắc lên ma lệnh, Ma Cung sẽ làm cho người ấy chịu thống khổ sống không bằng chết, không chết không ngưng.
“Thôi đại nhân dừng bước.” Thẩm Thiển Mạch không khách khí ngồi trên ghế tựa, lười biến phun ra năm chữ.
Thôi Phổ dừng bước, cứ thế lẳng lặng nhìn nam tử Ma Cung cung chủ thần bí.
“Ta cảm thấy ngươi cũng không tệ. Nếu nguyện ý, việc cai quản Kỳ Nguyệt, giao lại cho ngươi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, ánh mắt vẫn không nhìn ra cảm xúc.
“Giao cho ta?” Con ngươi Thôi Phổ hiện lên một tia sáng, có chút hồ nghi nhìn Thẩm Thiển Mạch, Ma Cung cung chủ này lại yên tâm giao kinh thành Kỳ Nguyệt cho hắn xử lý?!
Thần sắc Thẩm Thiển Mạch chưa từng thay đổi, ý cười nhạt nhẽo, “Ừm, âm thầm duy trì trật tự cho tốt, không có quan viên, nơi ấy sẽ dễ dàng sinh loạn. Ta sẽ giữ lại nha sai cho ngươi. Có điều, nếu ngươi còn tâm tư nào khác, nen tự biết hậu quả!”
Con ngươi Thôi Phổ lộ ra một tia cứng ngắc, nam tử trước mắt giống như sương mù khiến người ta không nhìn thấu, rõ ràng mang theo ý cười hời hợt, lại khiến hắn cảm thấy hàn băng chí cực.
“Thôi Phổ đã hiểu.” Vừa vặn bốn chữ, nhưng đối với Thôi Phổ lại cực kì khó khăn.
Từ thuở nhỏ hắn đã tâm cao khí ngạo, bốn chữ này, không thể nghi ngờ hắn đối với Thẩm Thiển Mạch đã tỏ ý thần phục. Chỉ là, một nam tử như vậy, không phải người đặc biệt thì không phục. Khí phách toàn thân, tài hoa phong nhã, vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn, giống như hắn không thể làm trái nghịch ý thần linh.
“Như thế thì được.” Có được câu trả lời của Thôi Phổ, Thẩm Thiển Mạch chỉ bâng quơ nói bốn chữ, liền nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại tay áo màu trắng chợt bay qua, giống như tiên tử, phiêu nhiên rời đi.
Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị giống như được thầ trợ giúp, chỉ qua mấy ngày liền thẳng tiến tấn công đến kinh thành.
Cửa thành đóng chặt, Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị sắp hàng chỉnh tề ở trước cửa thành, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mảng đen kịt, dày đặc, đượm màu u tối khiến người ta có cảm giác bí bách hít thở không thông.
“Trước cổng thành là liên quân của Thiên mạc và Lâm vị?” Giọng nói réo rắt không cao, lại lại truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Dân chúng bên trong thành đưa mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy tay áo màu trắng tung bay trong giớ, bộ y phục tôn lên phong thái trác tuyệt của nam tử, nhìn không rõ bộ dạng của nam tử đó, từ xa nhìn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bên gương mặt, huyền ảo như ngọc.
“Không sai.” Thanh âm tao nhã ôn hòa truyền đến.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch rung nhẹ, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đã sớm nghe danh Thiên mạc đại tướng quân, năng chinh thiện chiến, mưu lược có thừa, nàng không phải không biết, nhưng mà, nàng không hề nghĩ đến, một nam tử như vậy mà lại có giọng nói ôn hòa như thế, giống như hắn không nên là đại tướng quân, mà nên là một thư sinh.
“Ta muốn có kinh thành Kỳ Nguyệt này. Các ngươi mau trở về đi.” Trên mặt thẩm thiển mạch không có chút sợ hãi nào, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu.
Một câu này truyền xuống, bên trong kinh thành liền nổ oanh, tất cả đều suy đoán nam tử áo trắng nhanh nhẹn này rốt cuộc có thân phận gì, lại dám dõng dạc nói, hắn muốn kinh thành Kỳ Nguyệt.
Trong thành dân chúng có chút xôn xao, một đám nhìn bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt tràn đầy chờ đợi cùng sùng bái.
Ngoài thành tướng sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch, người kia quá cuồng vọng rồi, cho rằng hắn có có vài phần khí thế xuất trần thì có thể không coi ai ra gì, phải biết rằng liên quân Thiên mạc cùng Lâm vị không phải là dễ coi thường.
“Thái tử mất tích, hoàng thượng lâm bệnh qua đời, hoàng hậu chết bất đắc kì tử, cả Tam hoàng tử, Bát hoàng tử, Thừa Tướng, đại tướng quân cũng chết rất kỳ lạ, ta chỉ sợ khí số của Kỳ Nguyệt thật sự đã hết!” Viên quan áo đen đối diện viên quan viên quan áo vàng khe khẽ thở dài, bộ dạng cam chịu số phận.
“Thôi. Ta xem Thiên mạc cùng Lâm vị quân đội đang trên đường tiến quân, đãi ngộ dân chúng có thừa, hẳn là sẽ không làm tổn thương chúng ta, chi bằng chúng ta đầu hàng đi.” Một ánh mắt thỉnh cầu hình tam giác, khóe miệng viên quan nghiêng nghiêng, vẻ mặt khiếp đảm nói.
Thẩm Thiển Mạch ở ngoài cửa nghe đến đó, khóe miệng không khỏi nâng lên một nụ cười lạnh.
Đây là rường cột nước nhà của Kỳ Nguyệt?! Khó trách Kỳ Nguyệt muốn tiêu diệt! Nếu không phải vì dân chúng cả thành, nàng thấy những người này thật không đáng cứu.
“Hừ! Các ngươi đều cho rằng hoàng tộc Kỳ Nguyệt thật sự đều đã chết một cách kì lạ ư?! Cùng lắm là bọn họ muốn diễn trò! Các ngươi cho rằng Thiên mạc cùng đám người Lâm vị sẽ dễ dàng tha cho chúng ta sao?! Không có chuyện ấy đâu!” Trong đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, nói năng rất có khí phách, khiến cho đám quan viên nhất thời nghẹn lời.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch hơi nâng lên, nhìn xuyên qua khe hở ở cửa sổ thấy được vị quan viên vừa nói những lời này, chính là Thượng thư đương nhiệm, Thôi Phổ.
Thôi Phổ, nàng cũng từng nghe nói qua, là một vị quan viên trẻ tuổi rất có tài, chỉ là lúc đó nàng không chú ý, thật không ngờ, lại là nhân vật này.
“Vậy ý ngươi là gì?” Rốt cuộc cũng có một viên quan phá vỡ sự yên lặng, sợ hãi hỏi. Những viên quan này đều là rường cột nước nhà, lần này bí mật hội tụ, nói là suy tính cho Kỳ Nguyệt, kì thật đều là vì an nguy của chính mình thôi.
Thôi Phổ nhìn mọi người, con ngươi hiện lên một tia khác thường, mang theo vài phần kiêu căng nói, “Theo sự hiểu biết của ta về tác phong của hoàng đế Thiên mạc, hắn tuyệt đối không giữ lại chúng ta làm tù binh đâu!”
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, vẻ mặt này hoàn toàn khác bộ dạng lo lắng vừa rồi, trong đôi mắt nảy ra sự sợ hãi cùng lo lắng nghiêm trọng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ta không thể chết được!”
Trong phòng giống như nổ oanh lên, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu chân mày, bàn tay thon dài như ngọc vươn ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng, giọng nói réo rắt không cao không thấp truyền vào trong phòng, “Bản cung chủ có cách bảo vệ các ngươi không chết.”
Cửa phòng vừa mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong, những người trong nhà cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, ánh mắt đã hơi nheo lại, nhìn về phía người vừa nói.
Cái nhìn kia lại khiến cho mọi người ngây dại. Nam tử đứng trước cửa, toàn thân áo trắng như tuyết, không vương một hạt bụi, lẳng lặng đứng quay lưng ở phía ánh mặt trời chói sáng, ánh mặt trời giống như ánh sáng hắn độc hữu. Sợi tóc hắn đen như mực được buộc cao lên, xem ra rất nhanh nhẹn hoạt bát, lại có một phong vị khác.
Bởi vì híp mắt nên những người trong nhà không nhìn rõ diện mạo của nam tử kia, chỉ cảm thấy khí chất hắn cao quý thanh nhã như vậy, thậm chí bọn họ quên mở miệng chất vấn nam tử kia nghe kén cuộc nói chuyện của họ từ khi nào, vì sao lại xông vào phòng.
Bàn tay trắng nõn của nam tử kia khẽ giơ lên, cửa liền được đóng lại, mãi đến khi nam tử kia đi đến trước mặt quan viên, bọn họ mới nhìn rõ diện mạo nam tử này.
Ngũ quan tuyệt mỹ đến không thể bắt bẻ, mà thứ làm cho người ta không thể dời tầm mắt, đó chinh là con ngươi của hắn, đen nhánh, giống như hồ nước không thấy đáy, khiến ngươi bất tri bất giác bị hấp dẫn.
“Các vị đại nhân, chắc đã hiểu Mặc Trì nói gì rồi chứ?” Thẩm Thiển Mạch lại đưa mắt nhìn mọi người vẫn đang thất thần, khóe miệng nâng lên khẽ hạ xuống ý cười, thản nhiên nói.
Đám quan viên lúc này mới kịp phản ứng, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Nam tử trước mắt đúng là thanh việt vô song, đây chính là người mà giang hồ đồn đại là vừa nghe danh đã sợ mất mật, Ma Cung cung chủ Mặc Trì?
Ánh mắt Thổi Phổ cũng hiện lên một tia kinh dị, đây là Ma Cung cung chủ sao? Tuổi còn quá trẻ, lại còn rất. . . . . Đẹp.
“Cung chủ dựa vào cái gì mà nói có thể bảo vệ chúng ta không chết?!” Giọng Thôi Phổ lạnh lùng kiêu ngạo van lên, con ngươi mang theo vài phần nghi ngờ, “Ma cung tuy thần bí mà cường đại, hiện giờ đúng là đối thủ của hai cường quốc đệ nhất Thiên mạc cùng Lâm vị.”
Thôi Phổ vừa dứt lời, đám quan viên nhao nhao ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tựa hồ cũng đang hoài nghi Ma Cung có thật như vậy hay không.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch khẽ chớp, con ngươi đen tuyền nhàn nhạt nhìn về phía Thôi Phổ, không mặn không nhạt nói, “Nếu các ngươi không muốn hợp tác, cản cung cũng không cưỡng cầu, dù sao, bản cung chủ cũng không phải không thể cứu các ngươi.”
Thôi Phổ bị Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt khẽ liếc mắt một cái, nhìn xem chấn đọng trong lòng. Thôi Phổ hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã thăng tiến lên chức Thượng thư chỉ đứng sau Thừa tướng cùng Đại tướng quân, hắn vẫn cực kì kiêu ngạo, vậy mà vừa rồi Ma Cung cung chủ nhàn nhạt liếc mắt một cái, hắn bỗng dưng sinh ra ý sợ hãi.
Rõ ràng là nam nhân thanh nhã như thế, mà toàn thân lại tỏa ra khí thế rất sắc bén. Rõ ràng là nhìn gần gũi ôn hòa, mà lại có một cỗ khí thế xa cách không thể lại gần.
“Chúng ta nguyện ý hợp tác, nguyện ý hợp tác!”
Bọn quan viên không phải kẻ ngốc, tư nhiên hiểu ra thế cục hiện giờ. Nếu hợp tác với Ma Cung cung chủ, như thế bọn hắn còn có một cơ hội sống sót, nếu bất hòa không hợp tác với Ma Cung cung chủ, bọn hắn tuyệt đối không còn cơ hội sống sót, dưới tình huống này thì đương nhiên là hợp tác rồi.
Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch không hề biến đổi, những đáp án của bọn họ đối với nàng căn bản không quan trọng, chỉ là nàng nhất thời nổi hứng mới nguyện ý cứu tính mạng của bọn họ thôi.
Con ngươi nàng nhàn nhạt liếc Thôi Phổ, chỉ có hắn không nói gì.
Thôi Phổ thấy Thẩm Thiển Mạch nhìn thẳng vào mắt mình, trong nháy mắt liền cảm thấy không che giấu được gì, giống như một đôi con ngươi đen tuyền ấy có thể bao quát toàn bộ, nhìn thấu tất cả.
“Ngươi có thể bảo vệ được toàn bộ kinh thành Kỳ Nguyệt thật sao?” Thật lâu sau, rốt cuộc Thôi Phổ cũng mở miệng hỏi.
Không biết vì cái gì, rõ ràng cảm thấy căn bản là không có khả năng sống sót, lại vì đôi mắt của nam tử xa lạ này mà đặt niềm tin tưởng, có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
“Đương nhiên.” Thanh âm trong trẻo lại vang lên, chỉ hai chữ rất đơn giản, nói ra rất nhẹ nhàng, giống như là chuyện thường tình dễ dàng.
Phải biết rằng, bảo vệ kinh thành Kỳ Nguyệt trong tay Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù là Ma Cung khiến người trong thiên hạ đều kính sợ, cũng không có khả năng làm được. Huống chi, Ma Cung vốn là tổ chức giang hồ, hoàn toàn không cần thiết phải cứu Kỳ Nguyệt.
“Nhưng mà, ta có yêu cầu, các vị phải đáp ứng.” Thẩm Thiển Mạch dừng một chút, con nươi đen tuyền lấp lánh làm người ta không nhìn thấy quang mang, khóe miệng hơi gợi lên, nhàn nhạt nói.
Các viên quan lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết có nên đáp ứng hay không, bởi vì không ai biết Ma Cung cung chủ yêu cầu cái gì.
“Chỉ cần có thể bảo vệ toàn bộ kinh thành Kỳ Nguyệt, yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng.” Bây giờ, dẫn đầu cuộc nói chuyện chính là Thôi Phổ.
Thẩm Thiển Mạch tán thưởng liếc nhìn Thôi Phổ một cái, khóe miệng nâng lên ý cười, “Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngay hôm nay, các vị hãy đứng lên, khôi phục lại cuộc sống thường ngày của dân chúng, ngày hôm sau tại kinh thành Kỳ Nguyệt, không còn quan viên. Mà Kỳ Nguyệt cũng sẽ vĩnh viễn biến mất, trong lòng các ngươi cũng hãy nghĩ như vậy.”
Dĩ nhiên, phản bác lại lời này sẽ không còn một đường sống nào, mà bọn quan viên chỉ nghe một yêu cầu như vậy, cũng đều nhao nhao đáp ứng, dù sao, một quốc gia đã diệt vong, đối với bọn hắn mà nói, cũng không có gì đáng lưu luyến, đối mặt với thời khắc sinh tử, quốc gia khi đã mất đi quân chủ, hình như đã không còn quan trọng nữa rồi.
Chỉ có Thôi Phổ hơi nhíu mày, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
“Các vị đại nhân có thể ra về. Chuyện hôm nay, hi vọng các vị đại nhân không nên nói lung tung.” Sắc mặt Thẩm Thiển Mạch thản nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ hạ lệnh tiễn khách, sau cùng vừa vười vừa liếc nhìn bọn quan viên một cái, nhàn nhạt bổ sung thêm, “Nếu không, ma lệnh của Ma Cung, sẽ ghi tên các vị lên.”
Nghe một câu sau cùng, sắc mặt quan viên trở nên trắng bệch, cơ hồ như chạy khỏi Thiên Tuyệt Lâu.
Ma lệnh chính là một trong những thánh lệnh của Ma Cung. Lệnh rằng phải giết. Một khi tên đã được khắc lên ma lệnh, Ma Cung sẽ làm cho người ấy chịu thống khổ sống không bằng chết, không chết không ngưng.
“Thôi đại nhân dừng bước.” Thẩm Thiển Mạch không khách khí ngồi trên ghế tựa, lười biến phun ra năm chữ.
Thôi Phổ dừng bước, cứ thế lẳng lặng nhìn nam tử Ma Cung cung chủ thần bí.
“Ta cảm thấy ngươi cũng không tệ. Nếu nguyện ý, việc cai quản Kỳ Nguyệt, giao lại cho ngươi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười, ánh mắt vẫn không nhìn ra cảm xúc.
“Giao cho ta?” Con ngươi Thôi Phổ hiện lên một tia sáng, có chút hồ nghi nhìn Thẩm Thiển Mạch, Ma Cung cung chủ này lại yên tâm giao kinh thành Kỳ Nguyệt cho hắn xử lý?!
Thần sắc Thẩm Thiển Mạch chưa từng thay đổi, ý cười nhạt nhẽo, “Ừm, âm thầm duy trì trật tự cho tốt, không có quan viên, nơi ấy sẽ dễ dàng sinh loạn. Ta sẽ giữ lại nha sai cho ngươi. Có điều, nếu ngươi còn tâm tư nào khác, nen tự biết hậu quả!”
Con ngươi Thôi Phổ lộ ra một tia cứng ngắc, nam tử trước mắt giống như sương mù khiến người ta không nhìn thấu, rõ ràng mang theo ý cười hời hợt, lại khiến hắn cảm thấy hàn băng chí cực.
“Thôi Phổ đã hiểu.” Vừa vặn bốn chữ, nhưng đối với Thôi Phổ lại cực kì khó khăn.
Từ thuở nhỏ hắn đã tâm cao khí ngạo, bốn chữ này, không thể nghi ngờ hắn đối với Thẩm Thiển Mạch đã tỏ ý thần phục. Chỉ là, một nam tử như vậy, không phải người đặc biệt thì không phục. Khí phách toàn thân, tài hoa phong nhã, vô hình khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn, giống như hắn không thể làm trái nghịch ý thần linh.
“Như thế thì được.” Có được câu trả lời của Thôi Phổ, Thẩm Thiển Mạch chỉ bâng quơ nói bốn chữ, liền nhẹ nhàng rời đi, chỉ để lại tay áo màu trắng chợt bay qua, giống như tiên tử, phiêu nhiên rời đi.
Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị giống như được thầ trợ giúp, chỉ qua mấy ngày liền thẳng tiến tấn công đến kinh thành.
Cửa thành đóng chặt, Thiên mạc cùng liên quân Lâm vị sắp hàng chỉnh tề ở trước cửa thành, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mảng đen kịt, dày đặc, đượm màu u tối khiến người ta có cảm giác bí bách hít thở không thông.
“Trước cổng thành là liên quân của Thiên mạc và Lâm vị?” Giọng nói réo rắt không cao, lại lại truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Dân chúng bên trong thành đưa mắt nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy tay áo màu trắng tung bay trong giớ, bộ y phục tôn lên phong thái trác tuyệt của nam tử, nhìn không rõ bộ dạng của nam tử đó, từ xa nhìn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bên gương mặt, huyền ảo như ngọc.
“Không sai.” Thanh âm tao nhã ôn hòa truyền đến.
Lông mi Thẩm Thiển Mạch rung nhẹ, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Đã sớm nghe danh Thiên mạc đại tướng quân, năng chinh thiện chiến, mưu lược có thừa, nàng không phải không biết, nhưng mà, nàng không hề nghĩ đến, một nam tử như vậy mà lại có giọng nói ôn hòa như thế, giống như hắn không nên là đại tướng quân, mà nên là một thư sinh.
“Ta muốn có kinh thành Kỳ Nguyệt này. Các ngươi mau trở về đi.” Trên mặt thẩm thiển mạch không có chút sợ hãi nào, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu.
Một câu này truyền xuống, bên trong kinh thành liền nổ oanh, tất cả đều suy đoán nam tử áo trắng nhanh nhẹn này rốt cuộc có thân phận gì, lại dám dõng dạc nói, hắn muốn kinh thành Kỳ Nguyệt.
Trong thành dân chúng có chút xôn xao, một đám nhìn bóng dáng màu trắng kia, ánh mắt tràn đầy chờ đợi cùng sùng bái.
Ngoài thành tướng sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch, người kia quá cuồng vọng rồi, cho rằng hắn có có vài phần khí thế xuất trần thì có thể không coi ai ra gì, phải biết rằng liên quân Thiên mạc cùng Lâm vị không phải là dễ coi thường.
/137
|