“Các ngươi nguyện ý đi theo ta, thì nói cho sênh ca, còn không muốn thì mau giải tán đi. Người nhà của các ngươi ta đã đưa toàn bộ về rồi.” Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám thủ vệ không chịu tản đi, hời hợt nói một câu, Thượng Quan Cẩn phủ đệ liền rời đi.
Muốn tiêu diệt Kỳ Nguyệt. Tất cả mọi thứ, rốt cuộc đều đã kết thúc. Vậy mà trong lòng lại có chút mệt mỏi, mệt mỏi? Đây là cảm giác nhiều năm chưa từng có. Nàng vẫn cho rằng lòng mình đã đủ kiên cường rồi, nhưng kì thực, hóa ra nàng không lì lợm.
“Mạch Nhi, nàng đi nhanh quá, ta đuổi không kịp.” Tư Đồ Cảnh Diễn đi theo Thẩm Thiển Mạch trở lại khách điếm, không có ý đuổi theo, không phải là đuổi theo không kịp, mà là không muốn đuổi theo.
Hắn hiểu Thẩm Thiển Mạch nhất định là muốn một mình suy nghĩ một chút, cho nên suốt đoạn đường, Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ yên lặng ở sau lưng Thẩm Thiển Mạch, không nói lời nào, đến khách điếm, Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nét mặt Thẩm Thiển Mạch dần dần nhu hòa, mới mở miệng giả vờ oán trách nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn chằm chằm, qua hồi lâu mới nở nụ cười như mặt trời mới mọc buổi sớm làm rung động lòng người, mang theo vài phần yêu mị cùng khí phách nói. “Cảnh Diễn không phải nói muốn lấy thiếp làm hậu ư, tại sao lại không đuổi kịp?”
“Ý nàng là, nguyện ý theo ta về Thiên Mạc?!” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, trong mắt đã hiện lên một tia vui mừng, bước một bước tới gần Thẩm Thiển Mạch, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, sương mù che đi con ngươi giờ đã lộ ra cảm xúc rõ ràng.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nhẹ, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, sâu xa nói. “Không phải chàng nói lấy Mị Huyết Lâu làm sính lễ đó sao?”
“Nếu Mạch Nhi nguyện ý gả cho ta, Mị Huyết Lâu kia, tùy ý nàng thưởng thức.” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo cưng chiều nồng đậm, giọng điệu lại có khí phách giang sơn.
“Cảnh Diễn! Thiển Mạch tỷ tỷ!” Ngoài cửa bất ngờ vang lên một giọng nói tinh nghịch không đúng lúc, thanh âm trong suốt ngây thơ chất phác vốn có.
“Ngôn Tu Linh.”
“Tu công tử.”
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thanh lên tiếng, có điều giọng nói lại hoàn toàn bất đồng.Giọng nói của Từ Đồ Cảnh Diễn mang ba phần tức giận bảy phần bất đắc dĩ, còn giọng nói của Thẩm Thiển Mạch dịu dàng xen lẫn đùa giỡn.
“Cảnh Diễn, cái người này thật là hung dữ, chỉ có Thiển Mạch tỷ tỷ là dịu dàng.” Ngôn Tu Linh không chút khách khí, đi thẳng vào nhà ngồi xuống, vẻ mặt oán trách liếc Tư Đồ Cảnh Diễn một cái, sau đó làm bộ muốn kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn lách mình chắn trước người Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, Ngôn Tu Linh hậm hực thu tay về, bộ dạng không biết làm thế nào, mà con ngươi lại lướt qua một tia giảo hoạt sâu xa.
Tia giảo hoạt này không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng nàng không khỏi nâng lên một nụ cười đùa giỡn, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây. Người như Tư Đồ Cảnh Diễn, lại không thể làm gì Ngôn Tu Linh.
“Ngôn Tu Linh, ngươi thật sự là càng ngày càng . . . .”
“Đáng đánh đòn.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn chưa nói xong, Ngôn Tu Linh duỗi cái lưng mệt mỏi, lười biếng nói, sau đó ngước mắt lên chẳng hề để ý Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy chiêu này hoàn toàn không còn tác dụng, bỏ qua “uy hiếp” Ngôn Tu Linh, tiếp theo hắn lạnh lùng nhìn Ngôn Tu Linh, hỏi, “Tìm ta có chuyện gì, biên cương tiểu quốc có gì khác thường?”
“Ngược lại đầu óc rất linh hoạt.” Khóe miệng Ngôn Tu Linh treo lên ý bất cần đời, trong lúc vui vẻ lại bộc lộ tà khí cùng ngây thơ vô hại trong ánh mắt tạo thành sự chênh lệch rất rõ ràng, tuy nhiên lại không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
“Nếu không ngươi còn có thể có chuyện gì.” Tư Đồ Cảnh Diễn trút giận quá lỗ mũi, khoanh tay đứng trước mặt Ngôn Tu Linh, làm như vô cùng hiểu rõ Ngôn Tu Linh.
Thẩm Thiển Mạch chợt nở nụ cười, có chút hứng thú nhìn hai người, hỏi, “Hai vị đang đàm luận thế cuộc thiên hạ? Không ngại cho Thiển Mạch nghe một chút chứ?”
“Thiển Mạch tỷ tỷ thông minh như vậy, chắc chắn vừa nghe đã hiểu.” Ngôn Tu Linh nhìn Thẩm Thiển Mạch, con ngươi thoáng qua một tia hài hước, cố ý nở nụ cười ngây thơ, liếc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn một cái, thấy nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn trầm ổn, tà mị tươi cười, Ngôn Tu Linh thu hồi nụ cười, nhanh như vậy đã bị Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấu mánh khóe của hắn, thật không dễ chơi.
“Mấy năm gần đây Lê Quốc lại càng ngày càng hưng thịnh rồi sao?” Ngôn Tu Linh tiếp tục nói, giờ phút này trong mắt hắn không còn ngụy trang vẻ ngây thơ, chỉ có một mảnh đen tĩnh mịch, dường như sâu không thấy đáy, không cẩn thận là mất mạng.
Nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là ý cười tà mị, con ngươi thâm trầm như biển xẹt qua một tia sáng, khẽ cười nói. “Lê Quốc thật sự có thế hùng mạnh, chỉ tiếc là, Lê vương đã già, sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa, thái tử thì tàn bạo, các hoàng tử không phục, Lê vương chết, Lê Quốc tất loạn. Đợi khi chúng ta gỡ Kỳ Nguyệt xuống, tự nhiên Lê Quốc cũng trở thành vật nằm trong tay.”
“Không tệ.” Ngôn Tu Linh tán đồng nói, trong mắt là dã tâm giành thiên hạ, “Có điều mặc dù Kỳ Nguyệt đã mất đi người tâm phúc, nhưng dù sao cũng là đại quốc đã tồn tại ngàn năm, chỉ sợ không thể dễ dàng gỡ xuống như vậy.”
“Điều này ta đã có dự tính.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cười tự tin, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia chắc chắn, nếu như ngươi thấy ánh sáng trong đôi mắt như vậy, bất luận là lời nói hoang đường như thế nào, ngươi cũng sẽ kiên định tin tưởng, bởi vì trong con ngươi ấy như có một loại sức quyến rũ, bảo ngươi không thể không tin.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn rồi lại nhìn Ngôn Tu Linh, con ngươi xinh đẹp chuyển động, nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, mang theo vài phần hài hước nhìn về phía hai người. “Ta vẫn rất hiếu kì, sau khi bắt Kỳ Nguyệt cùng các tiểu quốc khác, hai người các ngươi sẽ làm gì bây giờ? Chia đều thiên hạ?”
Con ngươi đen nhánh của nàng nâng lên một tầng sương mù nhàn nhạt, Thẩm Thiển Mạch khẽ cười nhìn hai người. Chia đều thiên hạ sao?! Có lẽ đối với người khác mà nói, điều đó có thể, nhưng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói, đó là không thể nào.
Hắn là một nam tử ngông cuồng không kiềm chế được, thế nào lại cho phép người khác chia sẻ thiên hạ với hắn. Đó là nàng, cho nên hắn mới nguyện ý cùng hưởng, nhưng cũng chỉ là hắn yêu nàng, hoặc là nói, bởi vì hôm nay, chính là hắn đưa cho nàng, trong lòng hắn, những thứ kia vẫn là của hắn.
“Đến lúc đó, dựa vào bản lĩnh của chính mình.” Gần như cùng thời khắc đó, hai giọng nói cùng lên tiếng.
Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh nhìn đối phương một chút, trong mắt cũng thoáng qua một tia sáng chói, tương giao của hai người rất sâu đậm, biết rõ đối phương cũng giống như mình, tuyệt đối không thể nào dễ dàng chắp tay nhường thiên hạ được, nhưng nếu là đánh nhau, không tránh được phải hao tổn rất nhiều lực lượng, chi bằng hợp tác trước, mặt khác tiêu diệt toàn bộ lực lượng đối phương, đến lúc đó quang minh chính đại tranh giành thiên hạ, chẳng phải nhanh hơn sao.
“Hai vị chuẩn bị cầm Kỳ Nguyệt thế nào đây?” Đáp án của Thẩm Thiển Mạch tuyệt không ngoài ý muốn bọn hắn, nàng nghiêng đầu, giống như vô tình hỏi.
“Kỳ Nguyệt, dĩ nhiên là phải diệt rồi.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn nở nụ cười tà mị, chỉ là trong mắt hắn không có nửa phần ý cười, Thẩm Thiển Mạch chỉ có thể nhìn thấy trong mắt hắn một loại dã tâm vương giả.
Kỳ Nguyệt Quốc, đối với nàng mà nói, là nơi đã nuôi dưỡng nàng. Có điều, nếu nói người nhà cũng phản bội nàng, bị nàng diệt trừ từng người một. Cái gọi là quốc gia ấy, nàng cũng ngầm đồng ý, từng bước từng bước đi về phía diệt vong.
Nàng vốn là người máu lạnh vô tình như vậy. Cùng tương quan với nàng, nàng có thể thề sống chết tương trợ, không có quan hệ gì với nàng, nàng thờ ơ. Có điều, lần này, không phải là mấy tính mạng, cũng không phải hơn mấy chục, mấy trăm tính mạng, mà là tính mạng vài chục vạn dân chúng của Kỳ Nguyệt Quốc.
Tư Đồ Cảnh Diễn đã từng cam kết với nàng sẽ bỏ qua cho dân chúng của Kỳ Nguyệt. Nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn có thể làm được, chỉ là người của Đô thành, lại không thuộc hàng ngũ dân chúng. Nhiều quan viên như vậy, nhiều hoàng thân quốc thích như vậy, nếu giữ lại, thì đó chính là dư nghiệt, thử hỏi làm sao Tư Đồ Cảnh Diễn giữ lại dư nghiệt được?!
Nếu muốn giết, vật thì liên lụy người thân của bọn họ, cần phải giết sạch rồi, nếu không, chính là nhổ cỏ không tận gốc. Nhưng là, nếu thật làm như vậy, chỉ sợ cả Đô thành lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
“Thiếp muốn Đô thành Kỳ Nguyệt.” Thẩm Thiển Mạch lười mở miệng, con ngươi không nhìn về Tư Đồ Cảnh Diễn, giống như chỉ thuận miệng nói ra.
Mà trong lòng nàng lại có mấy phần thấp thỏm. Ý đồ của nàng muốn Đô thành Kỳ Nguyệt, dĩ nhiên là muốn bảo vệ tính mạng những người dân vô tội kia, với trí thông minh của Tư Đồ Cảnh Diễn, sẽ không thể không nhìn thấu ý của nàng.
Nhưng là, giữ lại nhưng người dân vô tội kia, thì đồng nghĩa với việc để lại hậu họa, Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự sẽ để cho mối họa này tồn tại như vậy sao.
Nếu hắn cự tuyệt, nàng nên làm thế nào đây? Cãi nhau với hắn, sử dụng tất cả lực lượng đi ngăn cản? Nàng, thật sự sẽ vì những người đó mà đối đầu với hắn?! Không, nàng sẽ không làm như vậy, bởi vì nàng luôn luôn là một người ích kỉ, nàng tuyệt đối sẽ không vì những người không liên quan làm tổn thương người nàng yêu.
Nhưng mà, nếu thật như vậy, nàng sẽ khó chịu, sẽ áy náy. Dù sao, những người dân đều vô tội. Dù sao cũng là vì nàng báo thù, mới khiến Kỳ Nguyệt đi tới tình trạng ngày hôm nay.
“Được.”
Giống như trải qua một thời gian dài như cả thế kỷ, rốt cuộc Thẩm Thiển Mạch cũng nghe được câu trả lời của Tư Đồ Cảnh Diễn. Chỉ có một chữ, được. Chỉ là một chữ này, lại bao hàm bao nhiêu cưng chiều và bao bung, bao nhiêu tin tưởng cùng yêu say đắm.
Thẩm Thiển Mạch vừa ngước mắt đã nhìn thấy con ngươi cưng chiều của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi dịu dàng như nước, giống như mở ra tấm lưới vô hình, từng chút từng chút đem lòng nàng nhốt vào trong lưới.
Tư Đồ Cảnh Diễn, cả đời này, thiếp không có cách nào rời bỏ chàng rồi.
Trong phút chốc Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một tia sáng khác thường.
Tư Đồ Cảnh Diễn lại vì Thẩm Thiển Mạch làm được như thế. Vẫn cho là Tư Đồ Cảnh Diễn có Thẩm Thiển Mạch trợ giúp, tất nhiên như hổ thêm cánh, nhưng mà xem ra hiện giờ, hình như không phải như vậy.
Một người khi nảy sinh tình yêu, chính là có nhược điểm. Hôm nay Tư Đồ Cảnh Diễn có thể vì không đành lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch khổ sở mà giữ lại dư nghiệt, như vậy ngày sau, sẽ vì nàng mà gặp nhiều nhược điểm hơn nữa. Mà chút nhược điểm đối với người bình thường mà nói, có thể không là gì, nhưng đối với một vị vua muốn tranh giành thiên hạ mà nói, đó là đại kỵ.
Trận tranh tranh giành giành này, ta sẽ không nhường. Cảnh Diễn, cho dù ngươi là bạn tốt tri kỷ của ta, ta cũng sẽ không đem tặng thiên hạ cho ngươi. Cho nên, nếu ngươi đã lựa chọn toàn tâm toàn ý yêu một người, vậy, thiên hạ này, có lẽ ngươi với không tới rồi.
Phải biết rằng, không muốn tiếp tục cô độc nữa, thì không có khả năng ngồi vững trên vị trí tối cao cô độc này lần nữa đâu.
Thiên Tuyệt Lâu. Tửu lâu đệ nhất kinh thành, cùng ông chủ Thiên Khuyết Lâu, là cùng một người, chỉ là không ai biết người ông chủ đứng sau đệ nhất tửu lâu và khách điếm này, là ai.
Bên trong một gian phòng thượng hạng của Thiên Tuyệt Lâu, một bàn rượu và thức ăn, món ăn mê người, mùi rượu ngọt ngào thuần khiết, có điều người xung quanh bàn tiệc này, hình như không có khẩu vị gì, món ngon rượu ngon trước mắt như vậy, gần như không hề nhúc nhích.
Muốn tiêu diệt Kỳ Nguyệt. Tất cả mọi thứ, rốt cuộc đều đã kết thúc. Vậy mà trong lòng lại có chút mệt mỏi, mệt mỏi? Đây là cảm giác nhiều năm chưa từng có. Nàng vẫn cho rằng lòng mình đã đủ kiên cường rồi, nhưng kì thực, hóa ra nàng không lì lợm.
“Mạch Nhi, nàng đi nhanh quá, ta đuổi không kịp.” Tư Đồ Cảnh Diễn đi theo Thẩm Thiển Mạch trở lại khách điếm, không có ý đuổi theo, không phải là đuổi theo không kịp, mà là không muốn đuổi theo.
Hắn hiểu Thẩm Thiển Mạch nhất định là muốn một mình suy nghĩ một chút, cho nên suốt đoạn đường, Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ yên lặng ở sau lưng Thẩm Thiển Mạch, không nói lời nào, đến khách điếm, Tư Đồ Cảnh Diễn thấy nét mặt Thẩm Thiển Mạch dần dần nhu hòa, mới mở miệng giả vờ oán trách nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn chằm chằm, qua hồi lâu mới nở nụ cười như mặt trời mới mọc buổi sớm làm rung động lòng người, mang theo vài phần yêu mị cùng khí phách nói. “Cảnh Diễn không phải nói muốn lấy thiếp làm hậu ư, tại sao lại không đuổi kịp?”
“Ý nàng là, nguyện ý theo ta về Thiên Mạc?!” Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, trong mắt đã hiện lên một tia vui mừng, bước một bước tới gần Thẩm Thiển Mạch, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, sương mù che đi con ngươi giờ đã lộ ra cảm xúc rõ ràng.
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười nhẹ, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, sâu xa nói. “Không phải chàng nói lấy Mị Huyết Lâu làm sính lễ đó sao?”
“Nếu Mạch Nhi nguyện ý gả cho ta, Mị Huyết Lâu kia, tùy ý nàng thưởng thức.” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo cưng chiều nồng đậm, giọng điệu lại có khí phách giang sơn.
“Cảnh Diễn! Thiển Mạch tỷ tỷ!” Ngoài cửa bất ngờ vang lên một giọng nói tinh nghịch không đúng lúc, thanh âm trong suốt ngây thơ chất phác vốn có.
“Ngôn Tu Linh.”
“Tu công tử.”
Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thanh lên tiếng, có điều giọng nói lại hoàn toàn bất đồng.Giọng nói của Từ Đồ Cảnh Diễn mang ba phần tức giận bảy phần bất đắc dĩ, còn giọng nói của Thẩm Thiển Mạch dịu dàng xen lẫn đùa giỡn.
“Cảnh Diễn, cái người này thật là hung dữ, chỉ có Thiển Mạch tỷ tỷ là dịu dàng.” Ngôn Tu Linh không chút khách khí, đi thẳng vào nhà ngồi xuống, vẻ mặt oán trách liếc Tư Đồ Cảnh Diễn một cái, sau đó làm bộ muốn kéo tay Thẩm Thiển Mạch.
Tư Đồ Cảnh Diễn lách mình chắn trước người Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, Ngôn Tu Linh hậm hực thu tay về, bộ dạng không biết làm thế nào, mà con ngươi lại lướt qua một tia giảo hoạt sâu xa.
Tia giảo hoạt này không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng nàng không khỏi nâng lên một nụ cười đùa giỡn, xem ra cuộc sống sau này sẽ rất thú vị đây. Người như Tư Đồ Cảnh Diễn, lại không thể làm gì Ngôn Tu Linh.
“Ngôn Tu Linh, ngươi thật sự là càng ngày càng . . . .”
“Đáng đánh đòn.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn chưa nói xong, Ngôn Tu Linh duỗi cái lưng mệt mỏi, lười biếng nói, sau đó ngước mắt lên chẳng hề để ý Tư Đồ Cảnh Diễn.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy chiêu này hoàn toàn không còn tác dụng, bỏ qua “uy hiếp” Ngôn Tu Linh, tiếp theo hắn lạnh lùng nhìn Ngôn Tu Linh, hỏi, “Tìm ta có chuyện gì, biên cương tiểu quốc có gì khác thường?”
“Ngược lại đầu óc rất linh hoạt.” Khóe miệng Ngôn Tu Linh treo lên ý bất cần đời, trong lúc vui vẻ lại bộc lộ tà khí cùng ngây thơ vô hại trong ánh mắt tạo thành sự chênh lệch rất rõ ràng, tuy nhiên lại không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
“Nếu không ngươi còn có thể có chuyện gì.” Tư Đồ Cảnh Diễn trút giận quá lỗ mũi, khoanh tay đứng trước mặt Ngôn Tu Linh, làm như vô cùng hiểu rõ Ngôn Tu Linh.
Thẩm Thiển Mạch chợt nở nụ cười, có chút hứng thú nhìn hai người, hỏi, “Hai vị đang đàm luận thế cuộc thiên hạ? Không ngại cho Thiển Mạch nghe một chút chứ?”
“Thiển Mạch tỷ tỷ thông minh như vậy, chắc chắn vừa nghe đã hiểu.” Ngôn Tu Linh nhìn Thẩm Thiển Mạch, con ngươi thoáng qua một tia hài hước, cố ý nở nụ cười ngây thơ, liếc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn một cái, thấy nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn trầm ổn, tà mị tươi cười, Ngôn Tu Linh thu hồi nụ cười, nhanh như vậy đã bị Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thấu mánh khóe của hắn, thật không dễ chơi.
“Mấy năm gần đây Lê Quốc lại càng ngày càng hưng thịnh rồi sao?” Ngôn Tu Linh tiếp tục nói, giờ phút này trong mắt hắn không còn ngụy trang vẻ ngây thơ, chỉ có một mảnh đen tĩnh mịch, dường như sâu không thấy đáy, không cẩn thận là mất mạng.
Nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là ý cười tà mị, con ngươi thâm trầm như biển xẹt qua một tia sáng, khẽ cười nói. “Lê Quốc thật sự có thế hùng mạnh, chỉ tiếc là, Lê vương đã già, sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa, thái tử thì tàn bạo, các hoàng tử không phục, Lê vương chết, Lê Quốc tất loạn. Đợi khi chúng ta gỡ Kỳ Nguyệt xuống, tự nhiên Lê Quốc cũng trở thành vật nằm trong tay.”
“Không tệ.” Ngôn Tu Linh tán đồng nói, trong mắt là dã tâm giành thiên hạ, “Có điều mặc dù Kỳ Nguyệt đã mất đi người tâm phúc, nhưng dù sao cũng là đại quốc đã tồn tại ngàn năm, chỉ sợ không thể dễ dàng gỡ xuống như vậy.”
“Điều này ta đã có dự tính.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn cười tự tin, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia chắc chắn, nếu như ngươi thấy ánh sáng trong đôi mắt như vậy, bất luận là lời nói hoang đường như thế nào, ngươi cũng sẽ kiên định tin tưởng, bởi vì trong con ngươi ấy như có một loại sức quyến rũ, bảo ngươi không thể không tin.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn rồi lại nhìn Ngôn Tu Linh, con ngươi xinh đẹp chuyển động, nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, mang theo vài phần hài hước nhìn về phía hai người. “Ta vẫn rất hiếu kì, sau khi bắt Kỳ Nguyệt cùng các tiểu quốc khác, hai người các ngươi sẽ làm gì bây giờ? Chia đều thiên hạ?”
Con ngươi đen nhánh của nàng nâng lên một tầng sương mù nhàn nhạt, Thẩm Thiển Mạch khẽ cười nhìn hai người. Chia đều thiên hạ sao?! Có lẽ đối với người khác mà nói, điều đó có thể, nhưng đối với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói, đó là không thể nào.
Hắn là một nam tử ngông cuồng không kiềm chế được, thế nào lại cho phép người khác chia sẻ thiên hạ với hắn. Đó là nàng, cho nên hắn mới nguyện ý cùng hưởng, nhưng cũng chỉ là hắn yêu nàng, hoặc là nói, bởi vì hôm nay, chính là hắn đưa cho nàng, trong lòng hắn, những thứ kia vẫn là của hắn.
“Đến lúc đó, dựa vào bản lĩnh của chính mình.” Gần như cùng thời khắc đó, hai giọng nói cùng lên tiếng.
Tư Đồ Cảnh Diễn và Ngôn Tu Linh nhìn đối phương một chút, trong mắt cũng thoáng qua một tia sáng chói, tương giao của hai người rất sâu đậm, biết rõ đối phương cũng giống như mình, tuyệt đối không thể nào dễ dàng chắp tay nhường thiên hạ được, nhưng nếu là đánh nhau, không tránh được phải hao tổn rất nhiều lực lượng, chi bằng hợp tác trước, mặt khác tiêu diệt toàn bộ lực lượng đối phương, đến lúc đó quang minh chính đại tranh giành thiên hạ, chẳng phải nhanh hơn sao.
“Hai vị chuẩn bị cầm Kỳ Nguyệt thế nào đây?” Đáp án của Thẩm Thiển Mạch tuyệt không ngoài ý muốn bọn hắn, nàng nghiêng đầu, giống như vô tình hỏi.
“Kỳ Nguyệt, dĩ nhiên là phải diệt rồi.” Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn nở nụ cười tà mị, chỉ là trong mắt hắn không có nửa phần ý cười, Thẩm Thiển Mạch chỉ có thể nhìn thấy trong mắt hắn một loại dã tâm vương giả.
Kỳ Nguyệt Quốc, đối với nàng mà nói, là nơi đã nuôi dưỡng nàng. Có điều, nếu nói người nhà cũng phản bội nàng, bị nàng diệt trừ từng người một. Cái gọi là quốc gia ấy, nàng cũng ngầm đồng ý, từng bước từng bước đi về phía diệt vong.
Nàng vốn là người máu lạnh vô tình như vậy. Cùng tương quan với nàng, nàng có thể thề sống chết tương trợ, không có quan hệ gì với nàng, nàng thờ ơ. Có điều, lần này, không phải là mấy tính mạng, cũng không phải hơn mấy chục, mấy trăm tính mạng, mà là tính mạng vài chục vạn dân chúng của Kỳ Nguyệt Quốc.
Tư Đồ Cảnh Diễn đã từng cam kết với nàng sẽ bỏ qua cho dân chúng của Kỳ Nguyệt. Nàng tin tưởng Tư Đồ Cảnh Diễn có thể làm được, chỉ là người của Đô thành, lại không thuộc hàng ngũ dân chúng. Nhiều quan viên như vậy, nhiều hoàng thân quốc thích như vậy, nếu giữ lại, thì đó chính là dư nghiệt, thử hỏi làm sao Tư Đồ Cảnh Diễn giữ lại dư nghiệt được?!
Nếu muốn giết, vật thì liên lụy người thân của bọn họ, cần phải giết sạch rồi, nếu không, chính là nhổ cỏ không tận gốc. Nhưng là, nếu thật làm như vậy, chỉ sợ cả Đô thành lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.
“Thiếp muốn Đô thành Kỳ Nguyệt.” Thẩm Thiển Mạch lười mở miệng, con ngươi không nhìn về Tư Đồ Cảnh Diễn, giống như chỉ thuận miệng nói ra.
Mà trong lòng nàng lại có mấy phần thấp thỏm. Ý đồ của nàng muốn Đô thành Kỳ Nguyệt, dĩ nhiên là muốn bảo vệ tính mạng những người dân vô tội kia, với trí thông minh của Tư Đồ Cảnh Diễn, sẽ không thể không nhìn thấu ý của nàng.
Nhưng là, giữ lại nhưng người dân vô tội kia, thì đồng nghĩa với việc để lại hậu họa, Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự sẽ để cho mối họa này tồn tại như vậy sao.
Nếu hắn cự tuyệt, nàng nên làm thế nào đây? Cãi nhau với hắn, sử dụng tất cả lực lượng đi ngăn cản? Nàng, thật sự sẽ vì những người đó mà đối đầu với hắn?! Không, nàng sẽ không làm như vậy, bởi vì nàng luôn luôn là một người ích kỉ, nàng tuyệt đối sẽ không vì những người không liên quan làm tổn thương người nàng yêu.
Nhưng mà, nếu thật như vậy, nàng sẽ khó chịu, sẽ áy náy. Dù sao, những người dân đều vô tội. Dù sao cũng là vì nàng báo thù, mới khiến Kỳ Nguyệt đi tới tình trạng ngày hôm nay.
“Được.”
Giống như trải qua một thời gian dài như cả thế kỷ, rốt cuộc Thẩm Thiển Mạch cũng nghe được câu trả lời của Tư Đồ Cảnh Diễn. Chỉ có một chữ, được. Chỉ là một chữ này, lại bao hàm bao nhiêu cưng chiều và bao bung, bao nhiêu tin tưởng cùng yêu say đắm.
Thẩm Thiển Mạch vừa ngước mắt đã nhìn thấy con ngươi cưng chiều của Tư Đồ Cảnh Diễn, con ngươi dịu dàng như nước, giống như mở ra tấm lưới vô hình, từng chút từng chút đem lòng nàng nhốt vào trong lưới.
Tư Đồ Cảnh Diễn, cả đời này, thiếp không có cách nào rời bỏ chàng rồi.
Trong phút chốc Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt Ngôn Tu Linh thoáng qua một tia sáng khác thường.
Tư Đồ Cảnh Diễn lại vì Thẩm Thiển Mạch làm được như thế. Vẫn cho là Tư Đồ Cảnh Diễn có Thẩm Thiển Mạch trợ giúp, tất nhiên như hổ thêm cánh, nhưng mà xem ra hiện giờ, hình như không phải như vậy.
Một người khi nảy sinh tình yêu, chính là có nhược điểm. Hôm nay Tư Đồ Cảnh Diễn có thể vì không đành lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch khổ sở mà giữ lại dư nghiệt, như vậy ngày sau, sẽ vì nàng mà gặp nhiều nhược điểm hơn nữa. Mà chút nhược điểm đối với người bình thường mà nói, có thể không là gì, nhưng đối với một vị vua muốn tranh giành thiên hạ mà nói, đó là đại kỵ.
Trận tranh tranh giành giành này, ta sẽ không nhường. Cảnh Diễn, cho dù ngươi là bạn tốt tri kỷ của ta, ta cũng sẽ không đem tặng thiên hạ cho ngươi. Cho nên, nếu ngươi đã lựa chọn toàn tâm toàn ý yêu một người, vậy, thiên hạ này, có lẽ ngươi với không tới rồi.
Phải biết rằng, không muốn tiếp tục cô độc nữa, thì không có khả năng ngồi vững trên vị trí tối cao cô độc này lần nữa đâu.
Thiên Tuyệt Lâu. Tửu lâu đệ nhất kinh thành, cùng ông chủ Thiên Khuyết Lâu, là cùng một người, chỉ là không ai biết người ông chủ đứng sau đệ nhất tửu lâu và khách điếm này, là ai.
Bên trong một gian phòng thượng hạng của Thiên Tuyệt Lâu, một bàn rượu và thức ăn, món ăn mê người, mùi rượu ngọt ngào thuần khiết, có điều người xung quanh bàn tiệc này, hình như không có khẩu vị gì, món ngon rượu ngon trước mắt như vậy, gần như không hề nhúc nhích.
/137
|