Lòng hiếu kỳ nổi lên, đôi chân nàng không chịu yên nữa, Chu Ngọc bắt đầu chạy loạn hết hành lang này đến hành lang kia, nhưng cái việc chính của nàng vẫn là lần theo long khí của hắn. May ra nàng thông minh đột xuất, tự ngồi nhẩm tổng cộng trần gian đã trải qua bao nhiêu năm, An Dĩ Phong đã trải qua bao nhiêu kiếp rồi.
Tính đi tính lại cũng đoán ít nhất là sáu kiếp, hiện tại chắc hắn cũng đã mười sáu hoặc mười tám tuổi rồi, dù trải qua bao kiếp long khí trên người hắn vẫn không hề tiêu tán. Nàng chạy nhảy đã đời chợt khựng lại trước một căn phòng bằng kính, Chu Ngọc nheo mắt nhìn vào phát hiện ra có rất nhiều người bên trong, bọn họ ngồi trên bàn không ngừng ghi chép. Nàng đoán được đây chính là lớp học, vì mấy trăm năm trước nàng đã từng được chứng kiến cảnh này rồi, chỉ khác ở chỗ lớp học xưa cũ kỹ rách nát, người thầy già đọc Tam tự kinh. Còn bây giờ trên bục giảng cũng là ông thầy nhưng tay cứ cầm cái vật gì vuông vuông, miệng giảng được vài chữ lại bấm gì đó, có một cái kính thiên ảnh thật to chuyển động không ngừng.
Dường như mọi người trong lớp học đều chú ý đến sự có mặt của nàng, ánh mắt đổ dồn chăm chăm làm nàng khó chịu nhíu chặt đôi mày thanh tú. Nhưng đôi ngươi màu hổ phách của nàng không đáp lại bọn họ, mà nó đảo quanh tìm kiếm thân ảnh, mùi thơm thân thuộc.
- An Dĩ Phong.
Nàng cười toe toét, đi xuyên qua tấm kính trong suốt làm tất cả học sinh lẫn thầy giáo đơ người, hít thở không thông đúng hơn là nín đến sắp chết. Lúc hoàn hồn trở lại, ai cũng dụi mắt sợ hãi bản thân đang gặp phải ma, nhưng bên ngoài phòng lớp đã không còn bóng dáng nàng nữa.
- An Dĩ Phong. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.
Giọng nói thánh thoát của Chu Ngọc vang lên từ sau lưng một chàng trai khôi ngô, da dẻ trắng bệch do sợ, môi mỏng đỏ mận tựa nữ tử. Không ngờ long khí sung thịnh, cả vẻ bề ngoài cũng không mấy thay đổi, vẫn rất hơn người làm nàng vui đến phát điên. Chàng trai nuốt nước bọt khó khăn:
- Sao...sao... lại... biế...t... tên... tô...ii?.
Giọng đứng quãng khó khăn làm Chu Ngọc buồn cười, vỗ nhẹ vào vai hắn: - Ta biết người từ mấy trăm năm trước rồi, thôi đừng nói nhiều nữa. Đi theo ta làm sủng nam.
Nàng cướp người giữa nơi đông người, không ngại thân phận bị bại lộ, nắm tay An Dĩ Phong lôi nhẹ cũng đủ làm hắn lết theo. Chu Ngọc đi xuyên qua tấm kính, hớn hở bỗng thấy tay trống không, nàng quay người nhìn lại thì thấy hắn đau đớn co người nằm dính bên kia tấm kính.
- Quên mất người là người trần.
Lúc này nàng mới ngoắc ngoắc ngón tay kêu thầy giáo đứng trên bục, ông ta như bị thôi miên bước đến bên phía kia tấm kính. Nàng ra lệnh:
- Mang An Dĩ Phong ra đây cho ta.
Thầy giáo lập tức nắm cổ áo, mở cửa phòng học lôi hắn tống cổ ra ngoài, quay mặt bước lại vào lớp. Chu Ngọc hài lòng, phẩy nhẹ tay:
- Ký ức ngày hôm nay được khóa chặt, người tên An Dĩ Phong chưa từng xuất hiện trong kiếp này.
An Dĩ Phong hiện giờ đang nằm la liệt sau có đụng đầu vào kính đến tê não, hắn vốn là người trần sao có thể lên U Minh, nhờ long khí hộ thân trong người hắn, nàng chỉ cần bổ sung tí linh khí trong người truyền qua hắn. Khuôn mặt hắn toát lên ánh sáng nhàn nhạt, chút căn cơ này cũng có thể mang hắn đi mà không hề vướng chút trở ngại nào.
Nàng dùng thuật truyền âm đến Hắc Nghiêm Quân, hắn đương ở xa lập tức bay đến cạnh nàng, lúc ngó xuống thấy tên tình địch mang tên sủng nam An Dĩ Phong, Nghiêm Quân mặt mày tối sầm lại, dù không muốn nhưng thấy giai nhân cứ khóc lóc inh ỏi, hắn mềm lòng hừ lạnh một tiếng mang nàng và tên đó trở về U Minh.
Lúc trở về An Dĩ Phong đương nằm bất động, Hắc Nghiêm Quân cho hắn một tý băng lạnh vào áo, Dĩ Phong bừng tỉnh không ngừng giãy giụa như con cá bị bắt lên bờ.
- Đây là đâu? - An Dĩ Phong ngơ ngác hỏi, tay xoa xoa cái trán nhẵn mịn tạm thời có một cục u chiếm tiện nghi. Chu Ngọc ngồi chổm trước mặt hắn, cười xòa:
- Đây là U Minh, từ bây giờ ngươi sẽ ở đây làm sủng nam cho ta.
- Sủng nam?.
Mặt hắn ngáo đá trong vài giây, sau đó mếu máo chịu chết chứ không đi làm sủng nam cho nàng, Chu Ngọc tức giận nắm cổ áo hắn nhấc lên cao. Dĩ Phong lại một lần nữa kinh hồn bạt vía - Nàng ta trong mảnh mai như thế, sao có thể nhấc thân hình cao lớn của hắn lên không trung, hay bàn chân liên tục quờ quạng.
- Ngươi mà không nghe lời ta liền giết chết ngươi.
- Ta nghe, ta nghe.
Nếu như không có những chuyện này xảy ra có lẽ hắn đã cười ra nước mắt trước một cô gái yếu mềm, mặt búng ra sữa mà đòi giết người.
Chu Ngọc quẳng hắn sang một bên, ra lệnh Tiểu Điểu dạy dỗ, bản thân nàng quay sang Hắc Nghiêm Quân trầm tư ngồi uống rượu Đồng Hoa, nàng cuộn tròn người nép vào lòng hắn, vẻ mặt làm nũng:
- Nghiêm Quân, ta mệt.
Hắn cuối đầu nhìn dáng vẻ mị hoặc của nàng mà lòng tức giận không thôi, đã có hắn còn muốn thêm sủng nam, bây giờ có sủng nam lại quay qua đòi hắn. Hắc Nghiêm Quân không thèm trả lời, tiếp tục vùi đầu uống rượu. Thấy bị bơ một cách dã man, nàng liền dùng kế lấy lòng, miệng nhỏ cánh môi đào không ngừng hôn vào chiếc cổ dài, dọc xương quai xanh của hắn.
- Đừng làm loạn.
Cáu kỉnh, hắn đặt nàng trong lòng, khóa hai tay nàng lại không cho nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cả thân người bị hắn bó lại trong lòng không thể nhúc nhích khiến nàng khó chịu, Chu Ngọc nước mắt đầm đìa thút thít, nhưng giờ đây hắn không hề cuối đầu nhìn nàng lấy một cái. Nước mắt thấm đẫm hết khuôn mặt Chu Ngọc, Nghiêm Quân vẫn chưa buông nàng ra và lau đi những giọt nước mắt mỏng như sương ấy. Càng lúc nàng càng khóc to hơn và dường như hắn đã lờn mất rồi, thấy khóc không làm được gì nàng liền câm nín, biến trở về là tiểu ngọc thố, đôi tai dài trắng muốt cạ vào lòng bàn tay của hắn.
Hắc Nghiêm Quân giờ đây mới chịu cuối xuống nhìn nàng, thấy dáng vẻ thảm thương muốn lấy lòng hắn của nàng, hắn khẽ đau lòng ôm lấy Chu Ngọc vào lòng, tay không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng bộ lông mềm mượt của nàng. Hắn buồn cười, trêu chọc:
- Lớp lông này đẹp quá! Nếu là mà bao tay thì hết chỗ chê.
Hai lỗ tai này dựng ngược lên, đôi mắt kinh ngạc muốn lọt tròng, tổ sư gia của nàng ơi thật là khủng khiếp. Lập tức nàng trở về nguyên thân con người, dở khóc dở cười sà vào lòng hắn, dáng vẻ yêu kiều: - Hắc Nghiêm Quân của ta, ngươi vạn nhất không nên làm thế, không, ngươi không được nghĩ đến ý niệm đó dù chỉ là thoáng qua.
Thấy nàng tin lời, hắn bật cười to rồi cuối đầu chiếm giữ lấy đôi môi mỏng tràn ngập hương hoa đào: - Nàng lại ăn cánh hoa?. Chu Ngọc khúc khích cười: - Đúng vậy.
Hắn liền cóc yêu vào trán nàng, Chu Ngọc oan ức, viền mắt mọng nước: - Sao đánh ta?.
Không biết nước mắt ở đây mà nàng dư ra thật nhiều, lúc nào cũng khóc được, hắn đanh giọng:
- Ta nói lần cuối không được ăn nữa.
Nàng nhu thuận gật đầu đáp lại hắn nhưng trong ống tay áo còn rất nhiều cánh hoa chờ nàng thưởng thức.
Chuyện là như thế này, hôm trước lúc vô tình tản bộ quanh hoa viên đình viện phía Đông, hắn bất giác phát hiện ra một việc đáng chết, tên mỏ quạ ấy giặt đồ xong, sợ hoang phí nước ngọt tưới cây, thế là hắn mang cả chậu nước ngâm chân, giặt đồ, rửa chén bát,... tưới cho từng cây anh đào trong vườn.
Bị hắn phát hiện mà tên mỏ quạ còn dám chối, khiến Nghiêm Quân tức sôi máu liền cho Tiểu Điểu một trận nhừ tử.
Tên mỏ quạ hôm nay phải mang theo tấm lụa che mặt khi ra đường, lúc nãy may mà Chu Ngọc không hỏi, chứ nàng mà biết thế nào Tiểu Điểu cũng không còn cái mạng để ra đường kinh doanh cơm cháy đâu.
Tính đi tính lại cũng đoán ít nhất là sáu kiếp, hiện tại chắc hắn cũng đã mười sáu hoặc mười tám tuổi rồi, dù trải qua bao kiếp long khí trên người hắn vẫn không hề tiêu tán. Nàng chạy nhảy đã đời chợt khựng lại trước một căn phòng bằng kính, Chu Ngọc nheo mắt nhìn vào phát hiện ra có rất nhiều người bên trong, bọn họ ngồi trên bàn không ngừng ghi chép. Nàng đoán được đây chính là lớp học, vì mấy trăm năm trước nàng đã từng được chứng kiến cảnh này rồi, chỉ khác ở chỗ lớp học xưa cũ kỹ rách nát, người thầy già đọc Tam tự kinh. Còn bây giờ trên bục giảng cũng là ông thầy nhưng tay cứ cầm cái vật gì vuông vuông, miệng giảng được vài chữ lại bấm gì đó, có một cái kính thiên ảnh thật to chuyển động không ngừng.
Dường như mọi người trong lớp học đều chú ý đến sự có mặt của nàng, ánh mắt đổ dồn chăm chăm làm nàng khó chịu nhíu chặt đôi mày thanh tú. Nhưng đôi ngươi màu hổ phách của nàng không đáp lại bọn họ, mà nó đảo quanh tìm kiếm thân ảnh, mùi thơm thân thuộc.
- An Dĩ Phong.
Nàng cười toe toét, đi xuyên qua tấm kính trong suốt làm tất cả học sinh lẫn thầy giáo đơ người, hít thở không thông đúng hơn là nín đến sắp chết. Lúc hoàn hồn trở lại, ai cũng dụi mắt sợ hãi bản thân đang gặp phải ma, nhưng bên ngoài phòng lớp đã không còn bóng dáng nàng nữa.
- An Dĩ Phong. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.
Giọng nói thánh thoát của Chu Ngọc vang lên từ sau lưng một chàng trai khôi ngô, da dẻ trắng bệch do sợ, môi mỏng đỏ mận tựa nữ tử. Không ngờ long khí sung thịnh, cả vẻ bề ngoài cũng không mấy thay đổi, vẫn rất hơn người làm nàng vui đến phát điên. Chàng trai nuốt nước bọt khó khăn:
- Sao...sao... lại... biế...t... tên... tô...ii?.
Giọng đứng quãng khó khăn làm Chu Ngọc buồn cười, vỗ nhẹ vào vai hắn: - Ta biết người từ mấy trăm năm trước rồi, thôi đừng nói nhiều nữa. Đi theo ta làm sủng nam.
Nàng cướp người giữa nơi đông người, không ngại thân phận bị bại lộ, nắm tay An Dĩ Phong lôi nhẹ cũng đủ làm hắn lết theo. Chu Ngọc đi xuyên qua tấm kính, hớn hở bỗng thấy tay trống không, nàng quay người nhìn lại thì thấy hắn đau đớn co người nằm dính bên kia tấm kính.
- Quên mất người là người trần.
Lúc này nàng mới ngoắc ngoắc ngón tay kêu thầy giáo đứng trên bục, ông ta như bị thôi miên bước đến bên phía kia tấm kính. Nàng ra lệnh:
- Mang An Dĩ Phong ra đây cho ta.
Thầy giáo lập tức nắm cổ áo, mở cửa phòng học lôi hắn tống cổ ra ngoài, quay mặt bước lại vào lớp. Chu Ngọc hài lòng, phẩy nhẹ tay:
- Ký ức ngày hôm nay được khóa chặt, người tên An Dĩ Phong chưa từng xuất hiện trong kiếp này.
An Dĩ Phong hiện giờ đang nằm la liệt sau có đụng đầu vào kính đến tê não, hắn vốn là người trần sao có thể lên U Minh, nhờ long khí hộ thân trong người hắn, nàng chỉ cần bổ sung tí linh khí trong người truyền qua hắn. Khuôn mặt hắn toát lên ánh sáng nhàn nhạt, chút căn cơ này cũng có thể mang hắn đi mà không hề vướng chút trở ngại nào.
Nàng dùng thuật truyền âm đến Hắc Nghiêm Quân, hắn đương ở xa lập tức bay đến cạnh nàng, lúc ngó xuống thấy tên tình địch mang tên sủng nam An Dĩ Phong, Nghiêm Quân mặt mày tối sầm lại, dù không muốn nhưng thấy giai nhân cứ khóc lóc inh ỏi, hắn mềm lòng hừ lạnh một tiếng mang nàng và tên đó trở về U Minh.
Lúc trở về An Dĩ Phong đương nằm bất động, Hắc Nghiêm Quân cho hắn một tý băng lạnh vào áo, Dĩ Phong bừng tỉnh không ngừng giãy giụa như con cá bị bắt lên bờ.
- Đây là đâu? - An Dĩ Phong ngơ ngác hỏi, tay xoa xoa cái trán nhẵn mịn tạm thời có một cục u chiếm tiện nghi. Chu Ngọc ngồi chổm trước mặt hắn, cười xòa:
- Đây là U Minh, từ bây giờ ngươi sẽ ở đây làm sủng nam cho ta.
- Sủng nam?.
Mặt hắn ngáo đá trong vài giây, sau đó mếu máo chịu chết chứ không đi làm sủng nam cho nàng, Chu Ngọc tức giận nắm cổ áo hắn nhấc lên cao. Dĩ Phong lại một lần nữa kinh hồn bạt vía - Nàng ta trong mảnh mai như thế, sao có thể nhấc thân hình cao lớn của hắn lên không trung, hay bàn chân liên tục quờ quạng.
- Ngươi mà không nghe lời ta liền giết chết ngươi.
- Ta nghe, ta nghe.
Nếu như không có những chuyện này xảy ra có lẽ hắn đã cười ra nước mắt trước một cô gái yếu mềm, mặt búng ra sữa mà đòi giết người.
Chu Ngọc quẳng hắn sang một bên, ra lệnh Tiểu Điểu dạy dỗ, bản thân nàng quay sang Hắc Nghiêm Quân trầm tư ngồi uống rượu Đồng Hoa, nàng cuộn tròn người nép vào lòng hắn, vẻ mặt làm nũng:
- Nghiêm Quân, ta mệt.
Hắn cuối đầu nhìn dáng vẻ mị hoặc của nàng mà lòng tức giận không thôi, đã có hắn còn muốn thêm sủng nam, bây giờ có sủng nam lại quay qua đòi hắn. Hắc Nghiêm Quân không thèm trả lời, tiếp tục vùi đầu uống rượu. Thấy bị bơ một cách dã man, nàng liền dùng kế lấy lòng, miệng nhỏ cánh môi đào không ngừng hôn vào chiếc cổ dài, dọc xương quai xanh của hắn.
- Đừng làm loạn.
Cáu kỉnh, hắn đặt nàng trong lòng, khóa hai tay nàng lại không cho nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cả thân người bị hắn bó lại trong lòng không thể nhúc nhích khiến nàng khó chịu, Chu Ngọc nước mắt đầm đìa thút thít, nhưng giờ đây hắn không hề cuối đầu nhìn nàng lấy một cái. Nước mắt thấm đẫm hết khuôn mặt Chu Ngọc, Nghiêm Quân vẫn chưa buông nàng ra và lau đi những giọt nước mắt mỏng như sương ấy. Càng lúc nàng càng khóc to hơn và dường như hắn đã lờn mất rồi, thấy khóc không làm được gì nàng liền câm nín, biến trở về là tiểu ngọc thố, đôi tai dài trắng muốt cạ vào lòng bàn tay của hắn.
Hắc Nghiêm Quân giờ đây mới chịu cuối xuống nhìn nàng, thấy dáng vẻ thảm thương muốn lấy lòng hắn của nàng, hắn khẽ đau lòng ôm lấy Chu Ngọc vào lòng, tay không ngừng vuốt ve nhẹ nhàng bộ lông mềm mượt của nàng. Hắn buồn cười, trêu chọc:
- Lớp lông này đẹp quá! Nếu là mà bao tay thì hết chỗ chê.
Hai lỗ tai này dựng ngược lên, đôi mắt kinh ngạc muốn lọt tròng, tổ sư gia của nàng ơi thật là khủng khiếp. Lập tức nàng trở về nguyên thân con người, dở khóc dở cười sà vào lòng hắn, dáng vẻ yêu kiều: - Hắc Nghiêm Quân của ta, ngươi vạn nhất không nên làm thế, không, ngươi không được nghĩ đến ý niệm đó dù chỉ là thoáng qua.
Thấy nàng tin lời, hắn bật cười to rồi cuối đầu chiếm giữ lấy đôi môi mỏng tràn ngập hương hoa đào: - Nàng lại ăn cánh hoa?. Chu Ngọc khúc khích cười: - Đúng vậy.
Hắn liền cóc yêu vào trán nàng, Chu Ngọc oan ức, viền mắt mọng nước: - Sao đánh ta?.
Không biết nước mắt ở đây mà nàng dư ra thật nhiều, lúc nào cũng khóc được, hắn đanh giọng:
- Ta nói lần cuối không được ăn nữa.
Nàng nhu thuận gật đầu đáp lại hắn nhưng trong ống tay áo còn rất nhiều cánh hoa chờ nàng thưởng thức.
Chuyện là như thế này, hôm trước lúc vô tình tản bộ quanh hoa viên đình viện phía Đông, hắn bất giác phát hiện ra một việc đáng chết, tên mỏ quạ ấy giặt đồ xong, sợ hoang phí nước ngọt tưới cây, thế là hắn mang cả chậu nước ngâm chân, giặt đồ, rửa chén bát,... tưới cho từng cây anh đào trong vườn.
Bị hắn phát hiện mà tên mỏ quạ còn dám chối, khiến Nghiêm Quân tức sôi máu liền cho Tiểu Điểu một trận nhừ tử.
Tên mỏ quạ hôm nay phải mang theo tấm lụa che mặt khi ra đường, lúc nãy may mà Chu Ngọc không hỏi, chứ nàng mà biết thế nào Tiểu Điểu cũng không còn cái mạng để ra đường kinh doanh cơm cháy đâu.
/10
|