Nữ Vương Của Xà Quân

Chương 6: Trần Gian Đã Thay Đổi

/10


Một lần nữa nàng lại được xuống trần gian du ngoạn, mục đích của nàng chính là bắt An Dĩ Phong mang về nuôi, hắn da dẻ rất khôi ngô tuấn tú, nếu có một vật nuôi động lòng người như thế bên cạnh, chắc chắn đám tiên nữ kia sẽ không còn liếc trộm Hắc Nghiêm Quân của nàng nữa.

Nhưng lúc bước xuống trần gian nàng cực kỳ thất vọng, xe ngựa không còn đuôi nữa, thậm chí hoa cúc của chúng rất cứng rất to, lúc chạy rất nhanh, bốn chân khẳng khiu bây giờ lại bị bẻ thành hình tròn trong thật tội nghiệp. Nhớ ngày trước ngựa lúc nào cũng có thùng gỗ ngoài sau, còn bây giờ con người ác độc chui thẳng vào bụng của chúng luôn rồi.

Trong lúc nàng tức tưởi khóc thương cho phận tuấn mã ngày nay thì Nghiêm Quân đúng lúc học nhanh tình trạng đang diễn ra. Bây giờ mọi thứ đều hiện đại hóa, cỗ xe ngựa đã hết sử dụng mà thay vào đó là xe hơi, xe máy, xe đạp và có cả loại xe lăn một người lái không bước chân xuống đi... Hắn dở khóc dở cười giải thích cho nàng hiểu tình hình hiện tại, hơn một canh giờ nàng mới hiểu ra hắn đang nói đến cái gì.

- Vậy là đây không phải ngựa?.

- Không phải.

Chu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lau khô hàng nước mắt, miệng tủm tỉm cười, đôi má phúng phính nhô cao trong như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Hắc Nghiêm Quân thở dài, ôn hòa vỗ nhẹ vào trán nàng. May mà hai người hạ giới xuống ngay con hẻm vắng, nếu ngoài đường lộ chắc có lẽ đã vào viện tâm thần ngồi uống trà rồi. Và một chuyện quan trọng nữa, đó là con người bây giờ ăn mặc khác thường, quá hở mất cả thuần phong mỹ tục, mà bọn người ấy cứ bảo là xì tai thế kỷ hai mươi mốt, mà xì tai là cái quái gì?. Thôi đành đã nhập gia thì phải tùy tục, hắn hóa cho nàng áo thun dài màu trắng, chiếc quần thun màu đen ôm sát, nhìn tới đôi chân thì hắn thấy có điều không ổn. Tại sao đôi hài này lại có màu vàng mật ong, to và có rất nhiều lỗ thế này?. Nguyên nhân chính là hắn bắt chước theo xì tai của từng người gộp lại.

Kệ, hắn nghĩ chắc đây chính là xì tai nên không quan tâm nữa, bản thân tự hóa tóc mình ngắn lại kiểu undercut, áo thun ôm sát cơ thể màu đen tay dài tôn lên bờ ngực rộng săn chắc của hắn, khoác hờ chiếc áo da màu đen cùng tông sáng bóng, chiếc quần tây xanh đen càng tô điểm đôi chân dài quyến rũ đầy nam tính, nhưng tới đôi hài hắn thấy nó có điều gì đó vô cùng bất thường.

"RẦM"

Hắn ngã chổng vó khi cố bước đi, sao cái đế của nó lại cao chót vót còn nhọn hoắc nữa? Thế là hai người từ trên U Minh xuống chụm đầu nhận xét đôi hài khác người đầy dị hợm này. Sau một lúc đắng đo suy nghĩ không biết phải làm sao, hắn đành đi khảo sát dân tình một lần nữa. Và lần này hắn đã hiểu, hắn trả cho nàng một đôi giày cổ cao màu trắng sữa. Hắn cũng y nàng chỉ khác nó to hơn, dày hơn và có màu đỏ tựa như máu.

Sợ Chu Ngọc chạy loạn, Hắc Nghiêm Quân cứ nắm chặt lấy tay nàng không buông, trông nom nàng rất cực nhưng đã hơn ngàn năm qua rồi việc này cũng trở thành điều cỏn con.

- Tìm An Dĩ Phong thôi.

Nàng tươi cười như hoa mẫu đơn khoe sắc còn hắn giống như nắm tro tàn rơi vãi ra đất, Nghiêm Quân hừ hừ vài tiếng cũng chẳng phản đối nàng chi cho mệt, mặc nàng muốn chạy đông chạy tây miệng không ngừng reo hò.

Do ngày trước nàng lưu giữ mùi hương của An Dĩ Phong nên hiện tại, tìm hắn là việc quá dễ dàng. Hắc Nghiêm Quân kéo nàng lại, nghiêm mặt: - Nàng là tiểu ngọc thố hay tiểu cẩu?.

- Ta là Chu Ngọc của ngươi.

Chu Ngọc thật biết cách lấy lòng, chỉ một câu nói, chỉ một cái dụi nhẹ vào lòng Nghiêm Quân, hắn đã như trúng phải mê hồn, cười mãi không ngậm miệng lại được.

Bước chân của nàng dừng lại trước một cái cổng rất to, đập thẳng vào mắt là hai chữ "Cách Tân", nàng nghiêng đầu ngắm nhìn ngôi trường đồ sộ này, hàng cây phượng sai chưa hé nụ, từng cây bàng cỡ trung che phủ một vùng sân nhỏ trông thật thoáng mát, bên dưới thân cây bằng lăng hoa tím xinh đẹp, nhỏ nhắn là thùng rác và ghế đá màu trắng rêu xanh.

- Tới rồi.

Trời cuối thu, gió hơi se lạnh, ánh nắng mặt trời không còn chói chan nữa mà rất nhạt, đủ để sưởi ấm khi cơn gió lạnh thổi qua, dưới tia sáng của mặt trời ôm lấy, nàng chẳng khác nào một đóa hoa tường vi xinh đẹp, thoát tục và không dễ gì chạm vào.

Chu Ngọc nghiêng đầu sang bên này rồi lại ngoảnh ra bên kia, chú bảo vệ trước cổng thấy cô bé lạ mặt, không mặc đồng phục trường, chú đứng dậy đi đến gần:

- Cô bé, cháu tìm ai?.

Từ cô bé không đúng lắm, nàng nhìn xung quanh mình một lúc mới phát hiện kẻ trần tục đang nói nàng, nhưng mà so sánh tuổi hai người, thì nàng phải là tổ sư gia của hắn mới đúng. Chú bảo vệ độ tuổi tầm bốn mươi, nét mặt hiền từ hòa nhã, không vội vã muốn câu trả lời từ nàng.

Chú hỏi lại lần nữa. Chu Ngọc không muốn khiển trách vì người này có biết nàng từ ma giới xuống đâu, nàng không nóng không lạnh, ngang ngang nói không cần xưng hô: - Tìm An Dĩ Phong.

- Cũng gần tới giờ tan trường rồi, cháu vào bóng mát đợi một chút đi.

Sự hòa nhã của chú bảo vệ khiến nàng vui vẻ, gật đầu tòn ten chạy vào sân trường, không biết có ai cho hay không nàng liền đặt mông ngồi dưới một tán cây bằng lăng. Hắc Nghiêm Quân do tò mò nhiều thứ nên hắn để nàng lại trường, một thân đi xung quanh các dãy nhà tìm hiểu vấn đề. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, quần áo lẳng lơ, ánh mắt đưa tình đầy dục vọng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Nghiêm Quân cũng không để ý mấy, bỗng nhiên lông tơ hắn dựng đứng cả lên khi một cô gái cố tình ngã vào lòng hắn. Thiên hạ nhỏ không đến nỗi tệ, mặt hoa da phấn, mùi thơm nồng nặc khiến hắn sặc sụa ho không ngừng.

Hắn chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc, một cái xô liền hất tung cô gái ra, đứng dậy phủi lại tà áo, lòng cáu kỉnh hừ lạnh bước đi.

Hắc Nghiêm Quân học hỏi được rất nhiều thứ, ví như một tên nam tử giữa thanh thiên bạch nhật chẳng quan tâm ai đang đi qua, mặc nhiên lột quần tưới nước vào vách tường, ngộ thay những người xung quanh không ai thèm nhìn hắn hay chế giễu tên đó cả. Còn cả cái chuồng có thể nhìn vào bên trong, bọn họ nhét đồng xu vào cái lỗ nhỏ, phía trên có những hạt mềm ngộ ngộ, sau đó đặt cái gáo nước vào tai không ngừng phát ngôn. Nghiêm Quân tự hỏi đầu óc những kẻ đó bị gì? Tại sao lại nói chuyện với cái gáo nước.

Điều mà hắn khám phá ra lớn nhất chính là kính thiên ảnh, con người bên trong đang cười đùa nói chuyện, có cả đồng môn hóa phép thần thông. Đây đích thị là bảo bối của Thần - Ma, nhưng tại sao lại có nhiều đến thế? Tên nào làm gian thương trộm công thức đúc kết thành kính thiên ảnh cho bọn người trần? Đợi khi hắn trở về sẽ tra hỏi tường tận.

Hắc Nghiêm Quân ơi! Hai năm trên trời bằng bảy trăm ba mươi năm dưới trần gian, mọi thứ đã thay đổi đến chóng mặt rồi.

Quay lại với Chu Ngọc, nàng cực kỳ, vô cùng tò mò những thứ xung quanh nhưng không dám chạy loạn, bởi nếu nàng ham chơi sẽ đánh mất dấu của An Dĩ Phong. Trong ký ức nàng nhớ rõ đây thuộc kinh thành An Nhiên dưới chân núi Sơn Trà, vậy mà giờ đây lại là trung tâm thành phố A gì đó, còn ngọn núi cây xanh um tùm đã trở nên trụi lủi. Con người thật biết cách phá hoại thiên nhiên.

Nàng nhìn dãy lớp học năm tầng trước mặt lại nhớ ra pháp bảo của Thác tháp Lý Thiên Vương, cơ mà nhìn sao cũng không giống, pháp bảo ấy rõ ràng là bảy tầng tháp, đỉnh cao nhất nhọn hoắc, còn cái này thì bằng bằng trải dài.


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status