Xà Tân và Thì Kiệt thì Tô Á cũng quen. Mặc dù anh không thích Dạ Mộc Thần, nhưng vì Nhiên Nhiên nên cũng gia nhập. Một vài tình huống cơ bản của Diêm Môn anh cũng biết rõ, hai người Xà Tân và Thì Kiệt đều có thể coi là lực lượng chủ lực của Diêm Môn, nên cũng tiếp xúc nhiều hơn.
"Tra được đầu mối gì chưa?"
Tô Á xoa đầu Lãnh Tâm Nhiên, chuyện phản đồ vẫn là cái gai trong tim cô, ngày nào còn chưa giải quyết thì cô còn chưa yên lòng. Tuy nhiên, đừng nói là Nhiên Nhiên, ngay cả anh cũng cảm thấy chuyện này phải sớm được điều tra rõ. Để lại một mối nguy hiểm tiềm tàng bên cạnh, cảm giác bất an đó vô cùng khó chịu.
Lãnh Tâm Nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi ngước đầu, dùng tư thế này để che giấu nỗi đau trong lòng: "Cha của Xà Tân đã từng trải qua một cơn bạo bệnh, cần một khoản phí phẫu thuật mấy trăm vạn. Chuyện này em và Thần vốn cũng định nhúng tay, nhưng anh ấy lại từ chối. Nhưng một tháng sau, cuộc giải phẫu vẫn tiến hành đúng hạn. Dựa theo giá trị con người của Xà Tân, muốn góp đủ mấy trăm vạn, gần như là chuyện không thể. Còn Thì Kiệt..."
Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên hiện lên hình ảnh một người đàn ông luôn cười híp mắt, mỗi lúc nói chuyện đều ngậm một cây kẹo que trong miệng. Thật ra thì, nói là đàn ông, còn không bằng nói anh ta là một đứa trẻ lớn xác, bởi vì tính tình của anh ta luôn giống trẻ con. Cõng bạn gái leo thang lầu trong công ty, mỗi lúc cười to đều lộ ra hai cái răng khểnh, bời vì bạn gái không thích anh ta hút thuốc nên anh ta bắt đầu dùng kẹo que để cai thuốc, tính theo tuổi thì thậm chí anh ta còn nhỏ hơn cô một tuổi. Thì Kiệt vẫn luôn là một cây cười của Diêm Môn. Hơn nửa tuổi của anh ta tương đối nhỏ, tính tình trong sáng, gần như tất cả mọi người đều đối xử với anh ta như em trai. Nếu như, thật sự là anh ta phản bội...
"Thì Kiệt có nghi điểm gì không?"
Tô Á nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên thì đoán được cô đang nhớ lại chuyện gì đó. Mặc dù bởi vì Diêm Môn mà bỏ mình, nhưng đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, Diêm Môn là sự ấm áp trong lòng cô.
Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc, không lập tức trả lời vấn đề của Tô Á. Cô vẫn đang suy tư, hai người cô thật lòng tín nhiệm này, tại sao phải phản bội Diêm Môn. Hiện giờ, chỉ cần xác định rõ lại một lần nữa là được rồi. Chẳng qua là, bất luận người đó là ai, cô cũng khó mà tin được.
"Trước khi Thì Kiệt gia nhập Diêm Môn có một người bạn gái thanh mai trúc mã. Tuy nhiên, cô ấy đã bỏ mình trong một tai nạn ngoài ý muốn. Tai nạn ngoài ý muốn này..." Nhớ đến tin tức điều tra được, Lãnh Tâm Nhiên không muốn nói tiếp. Nếu không phải bởi vì hoài nghi hai người họ nên mới bỏ tiền ra điều tra tư liệu hai người, chỉ sợ đoạn chuyện cũ này của Thì Kiệt vĩnh viễn sẽ trở thành bí mật không người biết đến.
Nhìn đôi mắt đen nhánh đang mở to kia, Tô Á nói tiếp lời cô: "Là vì tranh chấp bang phái?"
Đối với lời suy đoán chuẩn xác của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, cô chỉ gật nhẹ đầu: "Trong tư liệu chỉ nói là trong một lần tranh chấp giữa các bang phái đã lan đến quần chúng, mà bạn gái của Thì Kiệt, cũng vì bị dính vào mới chết."
"Cho nên, Thì Kiệt có động cơ gây án rất lớn. Xà Tân cũng thế, chuyện này, cậu tính giải quyết thế nào?". Tô Á tiếp tục vuốt đầu Lãnh Tâm Nhiên. Đối với những chuyện của bang phái, anh thật không có hứng thú. Giấc mộng của anh là trở thành một học giả, dẫn dắt những học sinh của mình nghiên cứu khoa học. Ngay cả hội Thương Minh cũng không phải là sở thích của anh. Tuy nhiên so với Diêm Môn, hội Thương Minh vẫn thích hợp với anh hơn.
Lãnh Tâm Nhiên ngửa đầu nhìn anh, nhìn nụ cười vĩnh viễn ôn nhu trên khuôn mặt Á Á, dưới cái nhìn ấm áp này, đau đớn trong lòng như được xoa dịu đi rất nhiều.
"Hiện giờ thì Xà Tân và Thì Kiệt đều đang ở nước ngoài, tuy nhiên Thần nói anh đã có kế hoạch. Em nghĩ, chuyện này sẽ được giải quyết sớm thôi."
Nghe nói như thế, Tô Á tiếp tục cười: "Nhiên Nhiên, đừng vì những chuyện này mà không vui. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, lựa chọn là do chính mỗi người bọn họ đưa ra. Bất luận có phải do bị người khác ép buộc hay không thì người đưa ra lựa chọn cuối cùng vẫn chính là bọn họ."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, đạo lý này, cô hiểu. Chỉ là nghĩ đến trong đám anh em cũng nhau phấn đấu, đột nhiên xuất hiện phản đồ, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Bên kia, sau khi Dạ Mộc Thần nghe Lãnh Tâm Nhiên phân tích xong, quyết định lập tức sang Mỹ. Gọi cho Ninh Trí Viễn, căn dặn cậu ta vài câu, kêu người chuẩn bị sẵn phi cơ vào chiều nay.
Ninh Trí Viễn vẫn có chút khó chấp nhận được sự thật này. Cũng thế, cậu cũng chơi rất thân với hai người kia, là dạng xưng anh gọi em với nhau. Nghĩ đến trong đám anh em lại có người phản bội mình, còn thiếu chút nữa thì hại chết tiểu thư Tâm Nhiên mà mình vẫn luôn bội phục, liền không nhịn được mà nện thẳng một quyền lên bàn trà bên cạnh. Bàn trà làm bằng thủy tinh, bị anh đấm một cú, trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh, rơi đầy xuống đất.
"Không thể nào!"
Giống như một con dã thú bị thương, Ninh Trí Viễn khàn giọng gào thét.
"Tra được đầu mối gì chưa?"
Tô Á xoa đầu Lãnh Tâm Nhiên, chuyện phản đồ vẫn là cái gai trong tim cô, ngày nào còn chưa giải quyết thì cô còn chưa yên lòng. Tuy nhiên, đừng nói là Nhiên Nhiên, ngay cả anh cũng cảm thấy chuyện này phải sớm được điều tra rõ. Để lại một mối nguy hiểm tiềm tàng bên cạnh, cảm giác bất an đó vô cùng khó chịu.
Lãnh Tâm Nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi ngước đầu, dùng tư thế này để che giấu nỗi đau trong lòng: "Cha của Xà Tân đã từng trải qua một cơn bạo bệnh, cần một khoản phí phẫu thuật mấy trăm vạn. Chuyện này em và Thần vốn cũng định nhúng tay, nhưng anh ấy lại từ chối. Nhưng một tháng sau, cuộc giải phẫu vẫn tiến hành đúng hạn. Dựa theo giá trị con người của Xà Tân, muốn góp đủ mấy trăm vạn, gần như là chuyện không thể. Còn Thì Kiệt..."
Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên hiện lên hình ảnh một người đàn ông luôn cười híp mắt, mỗi lúc nói chuyện đều ngậm một cây kẹo que trong miệng. Thật ra thì, nói là đàn ông, còn không bằng nói anh ta là một đứa trẻ lớn xác, bởi vì tính tình của anh ta luôn giống trẻ con. Cõng bạn gái leo thang lầu trong công ty, mỗi lúc cười to đều lộ ra hai cái răng khểnh, bời vì bạn gái không thích anh ta hút thuốc nên anh ta bắt đầu dùng kẹo que để cai thuốc, tính theo tuổi thì thậm chí anh ta còn nhỏ hơn cô một tuổi. Thì Kiệt vẫn luôn là một cây cười của Diêm Môn. Hơn nửa tuổi của anh ta tương đối nhỏ, tính tình trong sáng, gần như tất cả mọi người đều đối xử với anh ta như em trai. Nếu như, thật sự là anh ta phản bội...
"Thì Kiệt có nghi điểm gì không?"
Tô Á nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên thì đoán được cô đang nhớ lại chuyện gì đó. Mặc dù bởi vì Diêm Môn mà bỏ mình, nhưng đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, Diêm Môn là sự ấm áp trong lòng cô.
Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc, không lập tức trả lời vấn đề của Tô Á. Cô vẫn đang suy tư, hai người cô thật lòng tín nhiệm này, tại sao phải phản bội Diêm Môn. Hiện giờ, chỉ cần xác định rõ lại một lần nữa là được rồi. Chẳng qua là, bất luận người đó là ai, cô cũng khó mà tin được.
"Trước khi Thì Kiệt gia nhập Diêm Môn có một người bạn gái thanh mai trúc mã. Tuy nhiên, cô ấy đã bỏ mình trong một tai nạn ngoài ý muốn. Tai nạn ngoài ý muốn này..." Nhớ đến tin tức điều tra được, Lãnh Tâm Nhiên không muốn nói tiếp. Nếu không phải bởi vì hoài nghi hai người họ nên mới bỏ tiền ra điều tra tư liệu hai người, chỉ sợ đoạn chuyện cũ này của Thì Kiệt vĩnh viễn sẽ trở thành bí mật không người biết đến.
Nhìn đôi mắt đen nhánh đang mở to kia, Tô Á nói tiếp lời cô: "Là vì tranh chấp bang phái?"
Đối với lời suy đoán chuẩn xác của Tô Á, Lãnh Tâm Nhiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, cô chỉ gật nhẹ đầu: "Trong tư liệu chỉ nói là trong một lần tranh chấp giữa các bang phái đã lan đến quần chúng, mà bạn gái của Thì Kiệt, cũng vì bị dính vào mới chết."
"Cho nên, Thì Kiệt có động cơ gây án rất lớn. Xà Tân cũng thế, chuyện này, cậu tính giải quyết thế nào?". Tô Á tiếp tục vuốt đầu Lãnh Tâm Nhiên. Đối với những chuyện của bang phái, anh thật không có hứng thú. Giấc mộng của anh là trở thành một học giả, dẫn dắt những học sinh của mình nghiên cứu khoa học. Ngay cả hội Thương Minh cũng không phải là sở thích của anh. Tuy nhiên so với Diêm Môn, hội Thương Minh vẫn thích hợp với anh hơn.
Lãnh Tâm Nhiên ngửa đầu nhìn anh, nhìn nụ cười vĩnh viễn ôn nhu trên khuôn mặt Á Á, dưới cái nhìn ấm áp này, đau đớn trong lòng như được xoa dịu đi rất nhiều.
"Hiện giờ thì Xà Tân và Thì Kiệt đều đang ở nước ngoài, tuy nhiên Thần nói anh đã có kế hoạch. Em nghĩ, chuyện này sẽ được giải quyết sớm thôi."
Nghe nói như thế, Tô Á tiếp tục cười: "Nhiên Nhiên, đừng vì những chuyện này mà không vui. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, lựa chọn là do chính mỗi người bọn họ đưa ra. Bất luận có phải do bị người khác ép buộc hay không thì người đưa ra lựa chọn cuối cùng vẫn chính là bọn họ."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, đạo lý này, cô hiểu. Chỉ là nghĩ đến trong đám anh em cũng nhau phấn đấu, đột nhiên xuất hiện phản đồ, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Bên kia, sau khi Dạ Mộc Thần nghe Lãnh Tâm Nhiên phân tích xong, quyết định lập tức sang Mỹ. Gọi cho Ninh Trí Viễn, căn dặn cậu ta vài câu, kêu người chuẩn bị sẵn phi cơ vào chiều nay.
Ninh Trí Viễn vẫn có chút khó chấp nhận được sự thật này. Cũng thế, cậu cũng chơi rất thân với hai người kia, là dạng xưng anh gọi em với nhau. Nghĩ đến trong đám anh em lại có người phản bội mình, còn thiếu chút nữa thì hại chết tiểu thư Tâm Nhiên mà mình vẫn luôn bội phục, liền không nhịn được mà nện thẳng một quyền lên bàn trà bên cạnh. Bàn trà làm bằng thủy tinh, bị anh đấm một cú, trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh, rơi đầy xuống đất.
"Không thể nào!"
Giống như một con dã thú bị thương, Ninh Trí Viễn khàn giọng gào thét.
/263
|