Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 5 - Chương 5

/17


Editor: Jingcao

Diệp Trăn Trăn trước khi mất trí nhớ, có thể là một đại tiểu thư vung tiền như rác, mỗi ngày lái xe thể thao đến trường, mở miệng ra là mua mua mua, có bạn học trêu chọc đến cô, còn có thể làm nũng với Diệp Hồng Sinh: “Gần đây trời lạnh, ông ngoại.”



Đây là Diệp Trăn Trăn ảo tưởng về mình trước kia, suy nghĩ một chút quả thật rất có cảm giác, nhưng khi mấy tỉ thật sự đặt ở trước mặt cô, ngay cả phía sau một tỉ có bao nhiêu con số không cô còn chưa rõ ràng.

Cảm giác này giống như trên trời rơi xuống một chiếc bánh có nhân, nhưng chiếc bánh này quá lớn, không cẩn thận đập chết bạn.

Diệp Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy ăn không tiêu.

Theo lý thuyết một sự kiện lớn như vậy, Tôn Thiến nên nói với cô từ sáng sớm, nhưng từ khi cô tỉnh lại đến giờ, Tôn Thiến không nói tới một chữ về chuyện di chúc, nếu hôm nay cô không quấn lấy y tá xin tờ báo, hiện tại cô còn không biết mình là một phú bà có tài sản mấy tỉ.

Uh, có lẽ hơn một tỉ trong con mắt của mọi người không chỉ đơn giản là một chuyện.

Diệp Trăn Trăn xoay người lại, cau mày.

Diệp Hồng Sinh có hai người con trai, ông ấy đều đem tài sản để lại cho đứa cháu gái này, hai người cậu của mình không thể nào không có một chút ý kiến. Hơn một tỉ cũng không tính là một việc gì, nhưng cũng đủ để bao nuôi một tá tiểu bạch kiểm (trai bao).

Xem ra cái chết của ông ngoại có liên quan đến di chúc này, có lẽ hung thủ uy hiếp ông ngoại sửa di chúc, ông ngoại không đồng ý, vì thế hai người xảy ra xung đột, hung thủ trong còn tức giận giết hại ông?

Diệp Trăn Trăn cảm thấy khả năng này rất lớn, cô nhíu mày lại trở mình. Căn cứ theo báo chí đưa tin, gia đình cậu cả di dân đi nước ngoài, Diệp gia xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy bọn họ trở về. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng ít nhất họ không có thời gian gây án. Còn lại chính là vợ chồng Tôn Thiến.

Là bọn họ giết ông ngoại ư? Tôn Thiến cố ý giấu diếm chuyện di chúc, quả thật rất khả nghi, hơn nữa cô luôn cảm thấy người mợ này ân cần quá mức.

Cả một đêm trằn trọc không yên dẫn đến ngày thứ hai Diệp Trăn Trăn uể oải không phấn chấn, đặc biệt đôi mắt to hiện lên hai vết xanh đen rõ ràng.

[jc]

Ánh mắt bác sĩ Quý rét lạnh lướt nhìn sắp báo ở đầu giường: “Ai đem báo vào phòng bệnh?”

Y tá nhỏ bên cạnh không kìm được run một cái, cô cuối đầu như một học sinh làm sai “Là tôi..”

Bác sĩ Quý nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Cô chăm sóc bệnh nhân như vậy?”

Y tá cuối đầu không lên tiếng, Diệp Trăn Trăn miễn cưỡng cười hai cái, nói với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý không nên trách cô ấy, là tôi muốn cô ấy đưa báo cho tôi.”

Ánh mắt Quý Triết Ngạn thuận thế nhìn cô, ánh mắt ấy cực kỳ giống chủ nhiệm lớp trước kia của cô: “Tôi nói rồi, hiện tại cơ thể cô còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, có phải cô nghe không lọt?”

“Không phải vậy! Tôi nghe được! Xin lỗi bác sĩ Quý về sau sẽ không như vậy nữa, tôi cam đoan.” Diệp Trăn Trăn sốt ruột biện minh cho mình, anh chỉ cần lộ ra một chút hiểu lầm hoặc bất mãn đối với mình đều khiến cô hoảng hốt sợ hãi.

Quý Triết Ngạn không nói gì, chỉ đứng bên giường nhìn cô, Diệp Trăn Trăn cảm thấy tim mình đập bùm bùm thật nhanh, giống như đang đợi một phán quyết quan trọng.

“Chào buổi sáng, Trăn Trăn. Tối qua ngủ ngon không, có mơ thấy anh không?” Đột nhiên giọng nói Tần Không từ cửa truyền vào, thập phần có tinh thần.

Quý Triết Ngạn thu hồi tầm mắt, nhìn Tần Không phía sau: “Hôm nay tình trạng sức khỏe của bệnh nhân không thích hợp thăm bệnh, Tần tiên sinh nên trở về cho.”

Tần Không nhíu nhíu mày, Diệp Trăn Trăn dường như thấy hoa hồng anh ta mang đến cũng héo theo, tóc quăn trên đầu cũng rũ xuống: “Cơ thể Trăn Trăn không thoải mái? Vậy tôi càng không thể đi được.”

Anh bước nhanh đến bên giường, cẩn thận quan sát Diệp Trăn Trăn mấy lần, ánh mắt trở nên nặng nề: “Hừ, nhanh như vậy tìm được nơi này rồi sao?”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Anh ta ngồi xuống ghế, nắm tay cô nói: “Trăn Trăn, em đừng sợ, anh nghe nói Bệnh viện trung ương được xây ở trung tâm thành phố A, nằm ở vị trí trung tâm, bọn họ không dễ dàng xông vào đâu.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Cô rút tay mình ra, cầm tờ báo ở đầu giường đưa tới: “Thật ra tôi chỉ xem cái này.”

Tần Không cúi đầu nhìn lướt qua, ba chữ Diệp Hồng Sinh đặc biệt to rõ ràng. Sắc mặt anh ta khẽ biến, dời mắt khỏi tấm hình.

Diệp




/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status