Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 6 - Chương 6

/17


Editor: Jingcao

Diệp Trăn Trăn ở bệnh viện ở một lần liền mười ngày, thời gian đó Tả Dịch đến bệnh viện vài lần, nhưng Diệp Trăn Trăn cái gì cũng không nhớ được, hung khí vẫn chưa tìm được, manh mối có được đều bị gián đoạn, vụ án tựa hồ đi vào bế tắc.

Mặc dù tình tiết vụ án không tiến triển chút nào, nhưng cơ thể Diệp Trăn Trăn dưới sự chăm sóc cẩn thận của bác sĩ Quý và y tá Lưu đã hồi phục rất tốt.

Bác sĩ Quý mỗi ngày đều sẽ đẩy Diệp Trăn Trăn đi dạo trong vườn hoa nửa giờ, chuyện này thoắt cái trở thành chủ đề nóng nhất trong lúc ăn cơm của các y tá. Bác sĩ Quý mỗi ngày có bao nhiêu bận rộn các cô đều biết rõ, nhưng anh vẫn dành chút thời gian để đẩy bệnh nhân ra ngoài tản bộ, thật sự là quá chuyên nghiệp quá có y đức!

Bác sĩ nam bên cạnh nghe thấy, rất khinh thường bày tỏ còn không phải bởi vì bác sĩ Quý coi trọng gia sản hơn một tỉ của người ta sao, sao không thấy anh ta đối với bệnh nhân khác cũng chuyên nghiệp như vậy?

Sau đó anh ta bị tập thể các y tá đuổi khỏi nhà ăn nhân viên.

Tôn Thiến và Tần Không cũng kiên trì mỗi ngày đến bệnh viện thăm bệnh, đặc biệt là Tần Không, hận không thể thêm một giường ngay bên cạnh giường bệnh Diệp Trăn Trăn, chính mình nằm trên đó.

Trong lòng Diệp Trăn Trăn đối với hai người bọn họ đều có nghi ngờ, nên khi ở chung cùng bọn họ luôn luôn giữ đúng khoảng cách. Cho đến ngày nằm viện thứ mười, Tôn Thiến cuối cùng cũng đưa ra ý kiến xuất viện với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, hiện tại bệnh tình Trăn Trăn và tình hình trong nhà về cơ bản đã ổn định, Diệp gia cũng có bác sĩ gia đình chuyên biệt, như vậy cũng có thể thuận lợi chăm sóc.”

Quý Triết Ngạn suy nghĩ một chút, không phản đối: “Có thể, ngày mai bà có thể đến làm thủ tục xuất viện, nhưng mà Diệp Trăn Trăn cần phải đúng giờ đến bệnh viện tái khám.”

“Được.” Tôn Thiến rõ ràng rất cao hứng, bà dọn dẹp chén canh trên bàn xong, ngẩng đầu nói với Diệp Trăn Trăn, “Trăn Trăn, ngày mai mợ tới đón con, đêm nay con nghỉ ngơi cho tốt.”

Diệp Trăn Trăn có chút phản ứng không kịp, nhưng thấy Tôn Thiến biểu cảm vui vẻ ra mặt, cô vẫn gật đầu một cái.

Trên thực tế, người này không muốn đến bệnh viện, phải không? Mỗi ngày mang theo canh đến thăm cô, thật sự là làm khó vị phu nhân nhà giàu này.

Chờ cho đến khi Tôn Thiến rời khỏi phòng bệnh, Diệp Trăn Trăn mới nhìn về Quý Triết Ngạn đang đứng ở một bên. Sau khi xuất viện, cô sẽ không được gặp lại bác sĩ Quý, phải không?

Chỉ cần suy nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Cô xoa xoa chóp mũi có chút cay cay, giơ tay che trán mình, đáng thương tội nghiệp nhìn Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, tôi đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau.”

Quý Triết Ngạn đi tới, sờ sờ cái trán của cô, lại đẩy tóc cô ra xem xét miệng vết thương: “Không có gì, chỉ là tạm thời thôi.”

Diệp Trăn Trăn lại ôm ngực: “Bác sĩ Quý, hình như tôi cũng đau ở đây.”

Quý Triết Ngạn ngẩn người, y ta bên cạnh không nhịn được bật cười. Cô cược năm xu Diệp tiểu thư này coi trọng bác sĩ Quý.

Diệp Trăn Trăn bị y tá cười mặt có chút đỏ lên, thực ra cô không phải là một người phóng khoáng như vậy, nhưng mà có câu nói rất đúng, lúc nên xuất thủ liền xuất thủ, lúc này cô không dũng cảm, về sau muốn dũng cảm cũng không có cơ hội.

Quý Triết Ngạn rút tay mình về, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt như mọi khi: “Không thoải mái thì ngủ.”

Diệp Trăn Trăn không sờn lòng: “Thật sự không cần phải ở lại quan sát thêm vài ngày à?”

“Bệnh nhân đã có thể xuất viện chúng tôi không kiến nghị tiếp tục ở lại bệnh viện, hơn nữa Diệp gia còn có bác sĩ gia đình, chúng tôi hy vọng rằng nguồn lực của bệnh viện để lại cho các bệnh nhân cần thiết hơn.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Đây là nói cho cô biết không cần cùng bệnh nhân khác cướp giường ngủ? Đáng giận nhất chính là cô cảm thấy anh nói rất có lý, cô không phản bác được.

Diệp Trăn Trăn ngại tiếp tục lãng phí tài nguyên bệnh viện, cô cúi đầu, ồ một tiếng thật nhỏ.

Quý Triết Ngạn thấy cô dáng vẻ cúi đầu ủ rũ, mở miệng bổ sung thêm: “Nhưng mà nếu cô có vấn đề gì, có thể tùy thời đến bệnh viện tìm tôi.”

Ánh mắt Diệp Trăn Trăn sáng lên, cô đã thăm dò giờ làm việc của bác sĩ Quý từ lâu, tuy anh chỉ trực ban vào thứ hai tư sáu hàng tuần, nhưng hình như bác sĩ Quý mỗi ngày đều ở bệnh viện.

Vậy cô có thể mỗi ngày đến bệnh viện tìm bác sĩ Quý… tái khám?

Không nhịn được ở trong lòng cười hai tiếng, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn bác sĩ Quý: “Vậy bao lâu tôi có thể đến tái khám?”

Quý Triết Ngạn nghĩ nghĩ, nói: “Mỗi sáng thứ năm.”

Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu hai hàng chân mày: “Tôi cho rằng thường đến tái khám sẽ đảm bảo chắc chắn hơn.”

Y tá bên cạnh lại không nhịn được nở nụ cười, nhưng lần này bác sĩ Quý không từ chối nữa: “Vậy mỗi thứ hai và thứ năm tới đây.”

“Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Quý!” Mặc dù chỉ nhiều hơn


/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status