“Không cần lùi ngày quay đâu.Còn bao nhiều người cần có cái ăn mà chị.”Nhạc Dao nghiêng đầu như để nhìn rõ khuôn mặt người chị,trông càng dịu dàng, đáng yêu. “Thế ích kỉ lắm.Em ổn mà.”
“Tiểu thư, đã hết thời gian cho phép. Mời tiểu thư. ”Người quản gia trẻ tuổi mới được thay vào chỗ quản gia Lâm khẽ lên tiếng nhắc nhở. Cửa phòng đã mở từ bao giờ. Sẵn sàng tiễn biệt vị tiểu thư kính mến.
Nhạc Lam đi ra. Nhìn Nhạc Ngôn chuẩn bị bước vào phòng, ánh mắt ngày càng thù hận hơn, đau đớn hơn và lạnh lùng hơn.
“Anh bận vậy còn có thời gian đến thăm tôi cơ à ? Quý hoá quá !” Nhạc Dao không thèm nhìn vào khuôn mặt thanh tú của người anh trai. Lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác.
“Em đừng nói giọng chua chát như thế chứ ?” Nhạc Ngôn cười xoà, ánh mắt khôn ngoan sáng lên. Rùng rợn. ”Ra ngoài và đóng cửa vào. Để tôi nói chuyện riêng với cô công chúa bé nhỏ của chúng ta chút nhé, mấy anh bạn của tôi.”
Tiếng cánh cửa đóng lại sau khi để con mèo đói vào lồng chim nhạt nhẽo và tàn bạo đến đáng sợ.
“Em gái cưng của anh, em cũng muốn tập đoàn được phát truyển hơn mà. Đúng không ? Chỉ cần đính hôn với hoàng tử của tập đoàn Hắc Nhật” Con mèo hoang dã thoả thê nhìn con mồi của mình đang im lặng quan sát bầu trời xanh trong. “Chỉ một buổi thôi cưng.Em sẽ là bà hoàng.”
“Tôi không muốn”
“Không phải thế đâu em. Em sẽ thích thôi”
“Đừng có chơi mèo và chuột với tôi. ”Nhạc Dao giận dữ nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt mình.Đôi mắt u hoài không có vẻ ngạc nhiên. “Tránh ra cho tôi đi”.
“Mệt với cô thật đấy. Cô không ra được đâu. ”Uy Dạ Vũ ôm đầu thở dài. Đôi mắt long lên tia sáng quỷ dị. “Cầu sập rồi”
“Chứ không phải là mấy người khoá cổng biệt thự rồi à ? Tránh ra. ”Đi ra phía cửa sổ bằng kính màu rộng nhất ở phòng.
Khói. Lửa. Ở đây ? Không thể nào. Nếu còn một kẻ nữa...ngoài anh ta đang đứng ở đây và mình thì tại sao phải đốt cháy căn nhà. Cỏ khô nhiều như vậy. Chẳng lẽ người đó muốn chết chung với anh ta và mình chắc ?
“Đi mau. Chúng ta mau ra khỏi đây. ”Vừa tự đẩy xô mình ra cửa vừa hốt hoảng kéo theo Uy Dạ Vũ đang đứng trơ ra như tảng đá. “Nhanh lên.”
Hai bóng hình trong ngọn lửa hồng, hai tinh linh thiếu thốn sự tin cậy. Họ chạy trốn trước đôi mắt đỏ ngầu của nỗi đau và mất mát.
Ngọn lửa hồng bao lấy họ. Những đôi chân không còn sức lực bước trong lửa đỏ, tơi tả và ủ rũ như chính nó.
“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ ?” Uy Dạ Vũ hốt hoảng chạy theo bác sĩ mới ra khỏi phòng cấp cứu. Hình ảnh cô gái đỏ. Hình ảnh của nước và những lời thì thầm thật đáng yêu đeo bám lấy cái thế giới mù mịt của cậu mất rồi.
“Con đường sai lầm.”
“Con đường cậu đã chọn thì chỉ có cậu mới hiểu. Cậu sẽ có tự tin đối mặt với tương lai và....với tôi” Nhạc Dao từ trong phòng cấp cứu đi ra, nhìn bề ngoài không có thương tích. “Hãy tin tưởng vào sự hi sinh”.
“Dao, cô...”Uy Dạ vũ nhíu đôi lông mày thanh tú, nhếch môi cười thản nhiên. “Cô mỉa mai tôi đấy à ?”
“Không. Tôi đang nói chuyện với cậu bình thường thôi” Nhạc Dao cười khẩy, xua tay. Khuôn mặt xinh đẹp áp sát vào mặt Uy Dạ Vũ, cảm nhận được cả hơi thở hổn hển của cậu. “Nhưng nếu cậu nghĩ khác thì tôi chịu”.
“Tiểu thư, đã hết thời gian cho phép. Mời tiểu thư. ”Người quản gia trẻ tuổi mới được thay vào chỗ quản gia Lâm khẽ lên tiếng nhắc nhở. Cửa phòng đã mở từ bao giờ. Sẵn sàng tiễn biệt vị tiểu thư kính mến.
Nhạc Lam đi ra. Nhìn Nhạc Ngôn chuẩn bị bước vào phòng, ánh mắt ngày càng thù hận hơn, đau đớn hơn và lạnh lùng hơn.
“Anh bận vậy còn có thời gian đến thăm tôi cơ à ? Quý hoá quá !” Nhạc Dao không thèm nhìn vào khuôn mặt thanh tú của người anh trai. Lạnh lùng quay mặt ra chỗ khác.
“Em đừng nói giọng chua chát như thế chứ ?” Nhạc Ngôn cười xoà, ánh mắt khôn ngoan sáng lên. Rùng rợn. ”Ra ngoài và đóng cửa vào. Để tôi nói chuyện riêng với cô công chúa bé nhỏ của chúng ta chút nhé, mấy anh bạn của tôi.”
Tiếng cánh cửa đóng lại sau khi để con mèo đói vào lồng chim nhạt nhẽo và tàn bạo đến đáng sợ.
“Em gái cưng của anh, em cũng muốn tập đoàn được phát truyển hơn mà. Đúng không ? Chỉ cần đính hôn với hoàng tử của tập đoàn Hắc Nhật” Con mèo hoang dã thoả thê nhìn con mồi của mình đang im lặng quan sát bầu trời xanh trong. “Chỉ một buổi thôi cưng.Em sẽ là bà hoàng.”
“Tôi không muốn”
“Không phải thế đâu em. Em sẽ thích thôi”
“Đừng có chơi mèo và chuột với tôi. ”Nhạc Dao giận dữ nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt mình.Đôi mắt u hoài không có vẻ ngạc nhiên. “Tránh ra cho tôi đi”.
“Mệt với cô thật đấy. Cô không ra được đâu. ”Uy Dạ Vũ ôm đầu thở dài. Đôi mắt long lên tia sáng quỷ dị. “Cầu sập rồi”
“Chứ không phải là mấy người khoá cổng biệt thự rồi à ? Tránh ra. ”Đi ra phía cửa sổ bằng kính màu rộng nhất ở phòng.
Khói. Lửa. Ở đây ? Không thể nào. Nếu còn một kẻ nữa...ngoài anh ta đang đứng ở đây và mình thì tại sao phải đốt cháy căn nhà. Cỏ khô nhiều như vậy. Chẳng lẽ người đó muốn chết chung với anh ta và mình chắc ?
“Đi mau. Chúng ta mau ra khỏi đây. ”Vừa tự đẩy xô mình ra cửa vừa hốt hoảng kéo theo Uy Dạ Vũ đang đứng trơ ra như tảng đá. “Nhanh lên.”
Hai bóng hình trong ngọn lửa hồng, hai tinh linh thiếu thốn sự tin cậy. Họ chạy trốn trước đôi mắt đỏ ngầu của nỗi đau và mất mát.
Ngọn lửa hồng bao lấy họ. Những đôi chân không còn sức lực bước trong lửa đỏ, tơi tả và ủ rũ như chính nó.
“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ ?” Uy Dạ Vũ hốt hoảng chạy theo bác sĩ mới ra khỏi phòng cấp cứu. Hình ảnh cô gái đỏ. Hình ảnh của nước và những lời thì thầm thật đáng yêu đeo bám lấy cái thế giới mù mịt của cậu mất rồi.
“Con đường sai lầm.”
“Con đường cậu đã chọn thì chỉ có cậu mới hiểu. Cậu sẽ có tự tin đối mặt với tương lai và....với tôi” Nhạc Dao từ trong phòng cấp cứu đi ra, nhìn bề ngoài không có thương tích. “Hãy tin tưởng vào sự hi sinh”.
“Dao, cô...”Uy Dạ vũ nhíu đôi lông mày thanh tú, nhếch môi cười thản nhiên. “Cô mỉa mai tôi đấy à ?”
“Không. Tôi đang nói chuyện với cậu bình thường thôi” Nhạc Dao cười khẩy, xua tay. Khuôn mặt xinh đẹp áp sát vào mặt Uy Dạ Vũ, cảm nhận được cả hơi thở hổn hển của cậu. “Nhưng nếu cậu nghĩ khác thì tôi chịu”.
/10
|