Lại nói về lúc ấy có một ông lão họ Lưu ở tại phía đông, nửa đêm thức giấc, đang muốn đi nhà vệ sinh, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng la rung trời, "Cháy!" Cả áo khoác ông cũng không kịp mặt, lập tức đi đến sương phòng kêu nhi tử Lưu Đại Trụ, hai người xách theo thùng nước trong nhà chuẩn bị đi cứu hỏa, vội vội vàng vàng đi ra cửa nhìn, quá vượt trội, thế lửa hết sức hung hiểm, vừa rồi vẫn còn ở nhà lão Lương đầu phố, bây giờ đã vọt tới dưới mái hiên nhà mình, tuy là gấp gáp múc nước, trong lòng lại hết sức rõ ràng, cơn lửa này sẽ đốt sạch gia sản. Đã cuối mùa thu rồi, kinh thành vốn đã liên tục hai tháng không xuống một giọt mưa, khắp nơi vốn hết sức khô ráo, hiện tại thế lửa đang lên rừng rực, còn có gió tây, nhất thời không thể đỡ.
Khi cha con bọn họ và hàng xóm cùng cấm vệ quân chạy tới sau đó đang ra sức dập tắt lửa thì một đạo sấm sét xet qua, đốt sáng cả bầu trời, càng thấy rõ khói mù bốc lên giữa không trung.
Ngay sau đó trời giáng sấm sét, cả vùng đất tựa như đều bị tiếng sấm chấn giật giật, làm ông sợ tới mức trong lòng tê tê, vốn muốn đến nhà vệ sinh giải quyết, nhưng bị trận lửa đáng chết này bắt nín hồi lâu, giờ phút này lại bị kinh hãi, thần kinh căng thẳng cực độ, chỉ cảm thấy đáy quần nóng lên, cư nhiên tự mình ra nước rồi. Ông nhìn nhìn chung quanh, thầm nói trong lòng: "Gặp quỷ, người mấy chục tuổi rồi, còn bị sấm dọa? Cũng may quần mình đã bị ướt lúc lấy nước, nếu không bị người ta nhìn thấy sẽ cười chết!"
Hắn nhìn hàng xóm cách mình gần nhất, ai ngờ mọi người đều bị làm sợ, tất cả đều ngẩng đầu ngước nhìn trên tòa phủ, ai cũng không chú ý tới ông.
Ông theo tầm mắt đoàn người nhìn lại, cả nửa người cũng đã tê rần, chỉ thấy phía tây bầu trời từ từ hạ xuống một đám mây khổng lồ có ánh vàng bốn phía. Tốc độ hạ xuống vô cùng chậm, từ từ, từ từ, chậm đến ông không dám hô hấp ra tiếng, chỉ là thẫn thờ nhìn. Chỉ thấy mây vàng bay về phía phủ lớn, dừng lại một lát sau, lại thấy ánh vàng từ từ tản ra, cư nhiên từ từ biến thành một con phượng hoàng màu vàng, chờ nó hoàn toàn thành hình, trong nháy mắt cư nhiên vọt vào hậu viện phủ lớn, chỉ trong nháy mắt, từ chỗ phượng hoàng kia hạ xuống tỏa ra rất nhiều ánh vàng, cả trời đều bị ánh vàng bao phủ.
Đợi ánh vàng dần dần tan hết, trời cao lại giáng sấm sét, thoáng chốc mưa xối xả như trút nước. Chỉ thấy thế lửa ngất trời kia bị mưa dội xuống, rất nhanh liền tắt, mà xà ngang bị dập tắt dần dần sinh ra rất nhiều khói dầy đặc, khiến ông ở tại chỗ bị sặc, ông phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn nhìn láng giềng cũng đang đứng yên, vừa hãi vừa sợ vừa mệt, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn,không tự chủ quỳ xuống.
. . . . . .
Bảy ngày sau trận lửa, Đức Thọ hoàng đế năm mươi bảy tuổi (Chí Chính năm 35) băng hà, cả nước để tang. Sau tang lễ thái tử Kiệt lên ngôi, sửa hiệu Gia Tĩnh.
. . . . . .
Sau khi ở trên ban tiền, cụ Lưu tu sửa lại phòng ốc nhà mình, xong xuôi đã là chuyện hai tháng sau. Nắng ấm mùa đông chiếu lên người, cả thân thể đều ấm áp, khí trời hiếm khi lại tốt. Cả con mèo sợ lạnh cũng dạo bước đi ra ngoài phòng, cuộn trong sân nhà.
Ông đem theo cái ghế chuẩn bị đến ngồi chung với những hàng xóm láng giềng đã sửa nhà xong nói chuyện phiếm. Mới vừa đi tới đầu ngõ, thấy mấy ông cụ đang châu đầu ghé tai, nhỏ giọng hưng phấn nói gì đó.
Khi ông đến gần, đoàn người đều cảnh giác im miệng, thấy rõ là ông, Trương lão tam vội sáp lại gần lỗ tai lão Lưu, nói như hiến vật quý: "Lưu lão ca, hôm nay ngươi mới ra ngoài, còn chưa có nghe nói à?" Ông lấy làm lạ hỏi: "Là thánh giá chầu trời sao?"
Mọi người nhạo báng: "Đó là chuyện hiển nhiên, bây giờ đang nói chuyện gần sát chúng ta" ông ta nghĩ nghĩ, vội nói: "Đúng rồi, là phượng hoàng vàng đêm lửa cháy!" Lập tức người vây quanh lại tiếp tục ồn ào nói nói.
"Cũng không có gì, khi đó đáng sợ vô cùng, chỉ sợ là vật bẩn gì, hoá ra là như vậy !"
"Vậy là sao, vật bẩn làm sao có Phật quang nhiều thế? Chánh khí mười phần."
"Lúc ấy mọi người đều ngã quỵ, ngay cả ta cũng không khỏi quỳ xuống, bây giờ nghĩ nhất định là chiếu ứng Phật quang."
"Nghe nói là Phượng Hoàng hiện chân thân, là sẽ làm hoàng hậu."
"Cũng không hẳn! ~ nghe nói bên trong rất kỳ hoặc, tất cả cháy sạch hết, chỉ có viện kia còn chỉnh tề, cũng khó trách, thật rất khó phúc."
"Nghe tiểu tử đưa đồ ăn nói, bên trong được canh rất kỹ, trong ba tầng ngoài ba tầng, hắn ngày ngày đưa đồ ăn, còn bị lục soát người mấy lần."
"Đó là đương nhiên, Đại Nội Thị Vệ và Ngự Lâm quân cùng coi chừng mà, chỉ sợ người bên ngoài liên hiệp thị vệ làm chuyện xấu."
"Vậy là sao, trong cung đều kinh động, nếu không phải tiên đế băng hà, đã sớm kết liễu chuyện. Đâu có trì trệ như bây giờ?"
"Chẳng lẽ người bên trong chính là hoàng hậu của hoàng thượng mới lên ngôi?"
"Đúng chín phần rồi, Trương phủ bọn họ lại có phúc mới."
"Không biết là hên hay xui, cả nhà đều cháy sạch, chỉ còn lại mình nàng."
"Nghe nói còn có nha hoàn nữa, không biết có phải là chân thực hay không?"
Lão Lưu bình thường thích làm chuyện trèo tường nghe lén, nhưng cũng nhát gan sợ phiền nhất. Ông lưu ý nghe sơ sơ, càng nghe càng kinh, run rẩy nơm nớp nói: "Chuyện này chúng ta phải nhỏ giọng một chút, bị đồ khốn nạn có lòng nghe, không biết sẽ bị định tội danh gì".
Lão Lý bên cạnh chế giễu: "Hiện tại chuyện này đã truyền ra vài trăm dặm kinh thành rồi, ngươi ra ngoài đi hỏi thăm một chút, nhìn kỹ một chút, hiện tại người người đều đang nghị luận chuyện như vậy, trẻ em cũng biết Trương gia có một Phượng Hoàng, cả sách cũng được viết ra rồi! Bắt ai? Ngươi sợ gì? Ban đầu đi trèo tường tìm vợ sao lại không sợ? ~"
Trong lúc nhất thời đoàn người đều ồ ồ cười vang. Lão Lưu bị chọc, cũng đỏ mặt, tất nhiên chuyển hướng đề tài tiếp tục nói chuyện tào lao không đề cập tới.
Tử Trúc Lâm.
Kim đồng đang nhỏ giọng tĩnh tọa tụng Phật, đột nhiên "a", thân thể từ trên bồ đoàn bật lên, xoay mặt ngó Quan Âm Bồ Tát, quỳ gối. Run giọng: "Bồ Tát khai ân, lần này hài nhi chỉ lo kể chuyện với tỷ tỷ, lại quên xóa đi trí nhớ nửa kiếp trước, vậy làm sao mới tốt?"
Bồ Tát thở dài, âm thanh từ bi: "Đứng lên đi, đây là ý trời! Chuyện lúc trước chưa quên, chuyện sau này sẽ khó. Có lẽ đây là kiếp của nàng, không trách ngươi, lần tới làm việc chú ý chút là được, a di đà Phật."
Khi cha con bọn họ và hàng xóm cùng cấm vệ quân chạy tới sau đó đang ra sức dập tắt lửa thì một đạo sấm sét xet qua, đốt sáng cả bầu trời, càng thấy rõ khói mù bốc lên giữa không trung.
Ngay sau đó trời giáng sấm sét, cả vùng đất tựa như đều bị tiếng sấm chấn giật giật, làm ông sợ tới mức trong lòng tê tê, vốn muốn đến nhà vệ sinh giải quyết, nhưng bị trận lửa đáng chết này bắt nín hồi lâu, giờ phút này lại bị kinh hãi, thần kinh căng thẳng cực độ, chỉ cảm thấy đáy quần nóng lên, cư nhiên tự mình ra nước rồi. Ông nhìn nhìn chung quanh, thầm nói trong lòng: "Gặp quỷ, người mấy chục tuổi rồi, còn bị sấm dọa? Cũng may quần mình đã bị ướt lúc lấy nước, nếu không bị người ta nhìn thấy sẽ cười chết!"
Hắn nhìn hàng xóm cách mình gần nhất, ai ngờ mọi người đều bị làm sợ, tất cả đều ngẩng đầu ngước nhìn trên tòa phủ, ai cũng không chú ý tới ông.
Ông theo tầm mắt đoàn người nhìn lại, cả nửa người cũng đã tê rần, chỉ thấy phía tây bầu trời từ từ hạ xuống một đám mây khổng lồ có ánh vàng bốn phía. Tốc độ hạ xuống vô cùng chậm, từ từ, từ từ, chậm đến ông không dám hô hấp ra tiếng, chỉ là thẫn thờ nhìn. Chỉ thấy mây vàng bay về phía phủ lớn, dừng lại một lát sau, lại thấy ánh vàng từ từ tản ra, cư nhiên từ từ biến thành một con phượng hoàng màu vàng, chờ nó hoàn toàn thành hình, trong nháy mắt cư nhiên vọt vào hậu viện phủ lớn, chỉ trong nháy mắt, từ chỗ phượng hoàng kia hạ xuống tỏa ra rất nhiều ánh vàng, cả trời đều bị ánh vàng bao phủ.
Đợi ánh vàng dần dần tan hết, trời cao lại giáng sấm sét, thoáng chốc mưa xối xả như trút nước. Chỉ thấy thế lửa ngất trời kia bị mưa dội xuống, rất nhanh liền tắt, mà xà ngang bị dập tắt dần dần sinh ra rất nhiều khói dầy đặc, khiến ông ở tại chỗ bị sặc, ông phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn nhìn láng giềng cũng đang đứng yên, vừa hãi vừa sợ vừa mệt, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn,không tự chủ quỳ xuống.
. . . . . .
Bảy ngày sau trận lửa, Đức Thọ hoàng đế năm mươi bảy tuổi (Chí Chính năm 35) băng hà, cả nước để tang. Sau tang lễ thái tử Kiệt lên ngôi, sửa hiệu Gia Tĩnh.
. . . . . .
Sau khi ở trên ban tiền, cụ Lưu tu sửa lại phòng ốc nhà mình, xong xuôi đã là chuyện hai tháng sau. Nắng ấm mùa đông chiếu lên người, cả thân thể đều ấm áp, khí trời hiếm khi lại tốt. Cả con mèo sợ lạnh cũng dạo bước đi ra ngoài phòng, cuộn trong sân nhà.
Ông đem theo cái ghế chuẩn bị đến ngồi chung với những hàng xóm láng giềng đã sửa nhà xong nói chuyện phiếm. Mới vừa đi tới đầu ngõ, thấy mấy ông cụ đang châu đầu ghé tai, nhỏ giọng hưng phấn nói gì đó.
Khi ông đến gần, đoàn người đều cảnh giác im miệng, thấy rõ là ông, Trương lão tam vội sáp lại gần lỗ tai lão Lưu, nói như hiến vật quý: "Lưu lão ca, hôm nay ngươi mới ra ngoài, còn chưa có nghe nói à?" Ông lấy làm lạ hỏi: "Là thánh giá chầu trời sao?"
Mọi người nhạo báng: "Đó là chuyện hiển nhiên, bây giờ đang nói chuyện gần sát chúng ta" ông ta nghĩ nghĩ, vội nói: "Đúng rồi, là phượng hoàng vàng đêm lửa cháy!" Lập tức người vây quanh lại tiếp tục ồn ào nói nói.
"Cũng không có gì, khi đó đáng sợ vô cùng, chỉ sợ là vật bẩn gì, hoá ra là như vậy !"
"Vậy là sao, vật bẩn làm sao có Phật quang nhiều thế? Chánh khí mười phần."
"Lúc ấy mọi người đều ngã quỵ, ngay cả ta cũng không khỏi quỳ xuống, bây giờ nghĩ nhất định là chiếu ứng Phật quang."
"Nghe nói là Phượng Hoàng hiện chân thân, là sẽ làm hoàng hậu."
"Cũng không hẳn! ~ nghe nói bên trong rất kỳ hoặc, tất cả cháy sạch hết, chỉ có viện kia còn chỉnh tề, cũng khó trách, thật rất khó phúc."
"Nghe tiểu tử đưa đồ ăn nói, bên trong được canh rất kỹ, trong ba tầng ngoài ba tầng, hắn ngày ngày đưa đồ ăn, còn bị lục soát người mấy lần."
"Đó là đương nhiên, Đại Nội Thị Vệ và Ngự Lâm quân cùng coi chừng mà, chỉ sợ người bên ngoài liên hiệp thị vệ làm chuyện xấu."
"Vậy là sao, trong cung đều kinh động, nếu không phải tiên đế băng hà, đã sớm kết liễu chuyện. Đâu có trì trệ như bây giờ?"
"Chẳng lẽ người bên trong chính là hoàng hậu của hoàng thượng mới lên ngôi?"
"Đúng chín phần rồi, Trương phủ bọn họ lại có phúc mới."
"Không biết là hên hay xui, cả nhà đều cháy sạch, chỉ còn lại mình nàng."
"Nghe nói còn có nha hoàn nữa, không biết có phải là chân thực hay không?"
Lão Lưu bình thường thích làm chuyện trèo tường nghe lén, nhưng cũng nhát gan sợ phiền nhất. Ông lưu ý nghe sơ sơ, càng nghe càng kinh, run rẩy nơm nớp nói: "Chuyện này chúng ta phải nhỏ giọng một chút, bị đồ khốn nạn có lòng nghe, không biết sẽ bị định tội danh gì".
Lão Lý bên cạnh chế giễu: "Hiện tại chuyện này đã truyền ra vài trăm dặm kinh thành rồi, ngươi ra ngoài đi hỏi thăm một chút, nhìn kỹ một chút, hiện tại người người đều đang nghị luận chuyện như vậy, trẻ em cũng biết Trương gia có một Phượng Hoàng, cả sách cũng được viết ra rồi! Bắt ai? Ngươi sợ gì? Ban đầu đi trèo tường tìm vợ sao lại không sợ? ~"
Trong lúc nhất thời đoàn người đều ồ ồ cười vang. Lão Lưu bị chọc, cũng đỏ mặt, tất nhiên chuyển hướng đề tài tiếp tục nói chuyện tào lao không đề cập tới.
Tử Trúc Lâm.
Kim đồng đang nhỏ giọng tĩnh tọa tụng Phật, đột nhiên "a", thân thể từ trên bồ đoàn bật lên, xoay mặt ngó Quan Âm Bồ Tát, quỳ gối. Run giọng: "Bồ Tát khai ân, lần này hài nhi chỉ lo kể chuyện với tỷ tỷ, lại quên xóa đi trí nhớ nửa kiếp trước, vậy làm sao mới tốt?"
Bồ Tát thở dài, âm thanh từ bi: "Đứng lên đi, đây là ý trời! Chuyện lúc trước chưa quên, chuyện sau này sẽ khó. Có lẽ đây là kiếp của nàng, không trách ngươi, lần tới làm việc chú ý chút là được, a di đà Phật."
/77
|