Cảm thấy ánh mặt trời ấm áp cuối mùa thu chiếu vào trên mặt, thoải mái muốn rên rỉ ra tiếng, ngủ một giấc rồi dậy thật đã. Ta mở mắt ra, trong nháy mắt lại nhắm lại. Suy nghĩ một chút: thì ra chuyện xảy ra hai ngày nay là thật, lần này thật không trở về được. Cuộc sống mới bắt đầu, cố gắng lên! ~
Mở mắt ra lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, đã là hoàng hôn rồi. Thu hồi ánh mắt, đỏa mắt qua lại, màn gấm thêu, bức rèm che vải mềm, tấm thảm màu xanh thắm thêu đóa hoa hồng đỏ thẫm. Cảm thán giẫm nhẹ chân ở trên mặt thảm, ấm áp thoải mái không nói ra được. Cúi đầu xem xét, trong xanh thẳm, mơ hồ lộ ra mu bàn chân trắng như bạch ngọc, không khỏi vểnh ngón chân lên, chỉ thấy đầu ngón chân linh hoạt nhếch lên, rõ ràng là một đôi chân bình thường.
Không khỏi thỏa mãn than nhẹ: trước kia luôn buồn bực, tiểu thuyết có nhiều người xuyên qua vậy, phần lớn không phú cũng quý, nữ tử quý tộc Thanh triều thì cũng thôi đi, xuyên qua triều đại khác, sao cũng không có phiền não quấn chân? Hay xuyên thành cổ nhân liền thích ứng ba tấc gót sen (chân nhỏ)? Đây là một trong mười nghi vấn lớn khi ta xem truyện xuyên không ở Tấn Giang (jjwxc.net). Bây giờ nhìn lại, thì ra là nữ tử quý tộc cổ đại cũng không có quấn chân, đều là sách sử nói gạt chúng ta.
Cười một tiếng, lửng thững đi tới phía trước bàn trang điểm trước cửa sổ, chỉ thấy trong gương đồng hiện ra mặt mũi thần thái sáng láng của một nữ tử, nghiễm nhiên giống kiếp trước như đúc. Thầm nghĩ: quả nhiên có nhân liền có quả, ta và nàng, vẫn có một nhân tố tương tự. Cũng may, đôi mắt to linh động từng bị Hướng Lâm gọi đùa là "mắt điện Quan Chi Lâm[1]" vẫn còn, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, dầu gì cũng được xưng tụng hai chữ xinh đẹp. Chỉ tiếc không làm hồng nhan họa thủy được! ~
Chỉ nghe ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến giọng nói. Dừng một chút, cất bước đi tới phòng khách ngoài phòng, thì ra thanh âm là từ hành lang bên ngoài truyền đến, ta đứng ở cửa, nhìn thấy hai nữ tử một áo đỏ một áo xanh, búi hai búi tóc, đang đứng dưới ánh mặt trời trong hành lang trò chuyện.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, cô nương áo đỏ đối diện giương mắt nhìn thấy ta, vui mừng nhào tới cười nói: "Tiểu thư ngài đã tỉnh rồi, thật tốt quá, ngài đã ngủ hai ngày rồi, chúng nô tỳ lo lắng."
Cô nương áo xanh cũng đón lời nói: "Tiểu thư có đói bụng không? Có muốn nô tỳ bưng cho ngài chút điểm tâm ăn không?" Ta nhìn kỹ, thất kinh, thì ra dáng dấp hai cô nương này giống nhau như đúc, hẳn là sanh đôi, cũng đều tuyệt sắc như nhau. Khác nhau chỉ là y phục, cô nương áo đỏ mặc áo trắng ở trong áo khoác đỏ ở ngoài, viền chỉ xanh lá thêu dọc theo áo khoác đỏ, làn váy lụa trắng, giày màu phấn hồng. Cô nương áo xanh mặc áo lót màu xanh, váy màu lam nhạt, đôi giày màu đỏ vàng. Vả lại thanh âm người áo đỏ cực trong trẻo, giọng nói người áo xanh thì trầm nhẹ ôn hòa.
Thầm nghĩ: vẻ đẹp chỗ nào cũng có.
Thấy ta không có lên tiếng, hai người vội vàng một trái một phải, đỡ ta đi vào trên giường nhỏ trong phòng khách ngồi xuống. Cô nương áo xanh vội vàng hỏi: "Thân thể tiểu thư còn chỗ nào khó chịu không? Có nặng lắm không, hay nô tỳ đi tìm đại phu tới?"
Cô nương áo đỏ càng thêm gấp đến độ mặt đỏ bừng, vội nói: "Ta sẽ đi tìm đại phu." Gấp đến độ khi mở miệng thậm đã chí quên một tiếng nô tỳ rồi, nói liền chạy ra cửa kêu người.
Ta vội vàng kêu nàng. Kéo tay của các nàng, suy nghĩ một chút, dù sao phải nhanh chóng nói rõ sự thật. Về sau muốn sống yên phận ở đây, nói không chừng còn phải dựa vào hai nàng trợ giúp. Vì vậy châm chước dùng từ, nghiêm túc nói: "Hai vị cô nương, hiện tại có một vấn đề rất trọng yếu, xin các ngươi nghiêm túc nghe kỹ, có thể giúp ta một chút không? Sau khi ta tỉnh lại, đã không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng chuyện của kiếp trước lại rõ mồn một trước mắt, các ngươi nói có kỳ quái hay không ?"
Lúc này hai nàng lại có cùng vẻ mặt, đầu tiên là cả kinh, rồi vui mừng. Đồng thời quỳ bái ta: "Chúc mừng tiểu thư, kiếp sau sống lại. Bọn ta tự khắc trung thành theo tiểu thư, xin tiểu thư đừng ghét bỏ hai tỷ muội ta ngu dốt."
Ta cả kinh nói: "Lời này nói từ đâu?"
Nữ tử áo đỏ cười đáp: "Tiểu thư, nô tỳ là tỷ tỷ Phi Hồng, trước kia lão gia và Tằng đại nhân Khâm Thiên Giám giao hảo, khi còn bé tiểu thư được Tằng đại nhân chắc chắn. Nói tiểu thư ngài nửa đời trước rất đau khổ, mười lăm tuổi sẽ có đại kiếp, nếu có thể bình an vượt qua kiếp này quên mất kiếp trước, sau lần đó nhất định sống lại trong lửa, quý không thể nói."
Cô nương áo lục chen miệng nói: "Tiểu thư, nô tỳ là muội muội Lục Ngạc. Xem ra tiểu thư nhất định là uống rượu thuốc nhiều quá, đến nỗi đầu bị ảnh hưởng, quên toàn bộ chuyện xưa, nhất định là người có hậu phúc."
Vấn đề đầy bụng ta, cư nhiên bị lời của họ nói rõ hết. Liền hỏi: "Chắc là uống nhiều rượu thuốc quá rồi, trước kia ta như thế nào?"
Hai người tỉ mỉ nói rõ, đại khái cũng giống như kim đồng nói. Chỉ là chuyện mất trí nhớ, hai người nhất trí nhận định là rượu thuốc quá liều. Ta cũng không nói gì, tiếp tục cẩn thận hỏi: "Trong phủ không phải cháy hết rồi sao? Tằng đại nhân có thể tính được kiếp số mọi người trong phủ?"
Lục, Hồng chán nản đáp: "Việc này nô tỳ cũng không biết, nhưng nhìn dáng vẻ lão gia có lẽ đã biết chút nội tình. Từ hai năm trước lão gia đã bắt đầu nói với mọi người trong phủ không chỉ một lần, mọi người vốn là người một nhà, tự nhiên họa phúc cùng nhau. Sau đó hàng đêm càng ca múa ăn chơi, tiệc nhà càng thêm một năm mười lần. Trước kia tụi nô tỳ kiến thức nông cạn, hai năm qua lão gia đều không thuận, tước vị càng lúc càng thấp, không có chuyện gì đắc ý, đến nỗi như vậy sao? Bây giờ nhìn lại, tự nhiên là có nguyên nhân."
Ta nghĩ thầm: mọi người không biết, ta cũng coi như là người tái thế, cũng không cần thiết kể chuyện của tiểu thư.
Ta thấy muội muội Lục Ngạc trầm ổn hơn. Vì vậy quay đầu hỏi: "Vì sao ta không có quấn chân?"
Nàng che miệng cười nói: "Lúc ấy phu nhân cũng nghe lời Tằng đại nhân nói, đã cho rằng qu1y không thể nói hẳn là nhập chủ hậu cung, lập tức chuẩn bị quấn chân thay tiểu thư, để ngày sau càng hưởng vinh hoa, vậy mà tiểu thư chết sống không chịu, mỗi lần đều khóc tới ngất xỉu. Khiến phu nhân lo lắng, nghĩ thầm như vậy làm sao có xuất thân phú quý? Vì vậy phiền lão gia mời Tằng đại nhân qua phủ hỏi. Tằng đại nhân cười nói ‘ không quấn chân cũng không sao, quyết sẽ không mất phú quý. Nếu có thể quên mất chuyện trước kia ở kiếp sau, tự nhiên có ngày phú quý. ’"
Nói xong nàng đột nhiên kéo muội muội khóc lạy. "Tình hình của tiểu thư lúc này, chính là giống lời Tằng đại nhân nói. Tụi nô tỳ vốn nhờ phúc của tiểu thư, kính xin tiểu thư đừng bỏ lại hai tỷ muội nô tỳ."
Ta vội muốn đỡ hai nàng dậy. Nhưng họ chỉ quỳ khóc không dậy nổi. Liền hỏi: "Đã xảy ra việc gì?"
Lục Ngạc khóc ròng nói: "Cha mẹ của nô tỳ và tỷ tỷ chết sớm, thúc bá trong tộc thấy hai ta còn bé, nói là tai tinh khắc chết cha mẹ, đuổi hai ta ra khỏi nhà. Sau đó xin tới phủ, lúc đó trong phủ có cao tăng Tê Hà tự tụng Phật ở trong phủ, trong phủ thí bánh bao cho hai tỷ muội. Sau đó lại được phương trượng Viên Kính đại sư gặp phải, đại sư từng chỉ bọn ta nói ‘Hai tỷ muội này một văn một võ, gặp được tiểu thư, cũng coi là người có hậu phúc, nếu như sau này tiểu thư có thể không vứt bỏ hai nàng, hai nàng tự có cơ duyên’ bởi vì vậy, phu nhân dẫn hai ta vào phủ, cho hai nô tỳ tự lựa học văn hay học võ. Tỷ tỷ nô tỳ thương yêu nô tỳ, tự nguyện rời phủ tập võ. Vì vậy để nô tỳ theo hầu tiểu thư, làm thư đồng. Lại đưa tỷ tỷ lên Nga Mi, đệ tử Chưởng môn sư thái. Vì để ngày sau bảo vệ tiểu thư thật tột. Năm ngoái mới được lão gia cho xuống núi, cho theo bảo vệ tiểu thư."
Phi Hồng tiếp lời nói: "Mười năm trước hai tỷ muội nô tỳ vốn nên đói chết đầu đường, lại nhờ có duyên với tiểu thư, được sống thoải mái nhiều năm. Lúc ấy cùng chết đi với tiểu thư cũng không có câu oán hận. Hôm nay lại có thể sống sót, xin tiểu thư đừng bỏ hai nô tỳ, sau này hai nô tỳ tự sẽ tận tâm hầu hạ tiểu thư."
Ta không khỏi nghĩ đến sự chăm sóc của Hướng Lâm kiệp trước. Cũng động tình nói: "Sau này có phú quý hay không thì tạm không nói đến. Từ hôm nay, nếu một ngày ta còn sống tốt, tự sẽ chia sẻ với hai ngươi, các ngươi đứng lên đi! ~" hai nàng đều vui vẻ ra mặt, cảm tạ đứng lên. Ta nói tiếp: "Ba chúng ta cũng coi như là sống sót sau tai nạn, sống lại làm người, về sau đừng gọi ‘ tiểu thư ’, ‘ nô tỳ ’, đều xưng ta ngươi là được rồi."
Hai nàng lại nghiêm túc nói: "Vậy không ổn, quy củ không thể bỏ, không thể để cho người ta nói Quốc Công Phủ chúng ta không còn, cả quy củ cũng mất." Ta xấu hổ. Chiếm thân thể tiểu thư người ta, còn muốn thay đổi cách nghĩ của nha hoàn nàng ta? Không đạo đức, huống chi bằng sức một mình ta, sao có thể vận động nhân quyền?
Hắng giọng một cái, nói: "Về sau gọi ‘ chủ tử ’ là được. Xưng hô ‘ tiểu thư ’ này cũng không thể gọi cả đời?"
Họ suy nghĩ một phen rốt cuộc gật đầu một cái. Thấy hai nàng tươi cười như hoa, ta nhất thời ngây người.
Hai người Hồng Lục lại vội vàng thu xếp bữa ăn tối, bốn món mặn, bốn món lạt, bốn món lạnh, cư nhiên không thiếu. Kêu họ cùng ngồi xuống, hai nàng lại từ chối một phen, bị ta lấy lý do ‘ chủ tớ cô độc, tạm thời nhường nhịn’, lôi kéo ngồi xuống cùng nhau ăn lung tung vài món.
Sau khi ăn xong ba người vẫn ngồi chung nói chuyện phiếm. Nghe hai người Hồng Lục nói đến hiện tại viện đã bị quan binh bao vây. Hỏi: "Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?"
Phi Hồng do dự một chút, nói: "Chủ tử ngài ngủ mê hai ngày rồi. Nô tỳ có công phu, nên ngày hôm trước tức là ngày thứ hai sau vụ cháy đã tỉnh, thấy tiểu thư và muội muội chưa tỉnh, vì vậy đi ra ngoài dò xét một phen. Thì ra Kinh Thành đã truyền khắp, nói. . . . Nói tiểu thư là Phượng Hoàng chuyển thế sống lại, Bồ Tát phù hộ, cho nên. . . . Cho nên trong phủ đều bị cháy sạch, nhưng viện của chúng ta không có sao. Nô tỳ đã xem chung quanh phủ một lần, quả thật. . . . Có chút quỷ dị. Nhưng lo lắng chủ tử và muội muội, cho nên không có xem xét kỹ hơn."
Mặc dù ta biết bí mật trong đây, nhưng chuyện có liên quan đến phượng hoàng và Bồ Tát, cũng không tiện lên tiếng. Không thể làm gì khác hơn là sử dụng ánh mắt khích lệ nàng nói tiếp. "Đến sáng sớm hôm qua, muội muội cũng tỉnh, hai người lại hợp kế, chuẩn bị chờ chủ tử tỉnh mới quyết định." Nàng ngừng lại, Lục Ngạc tiếp lời nói: "Đến tối, đột nhiên hàng loạt quan binh tới, nói là phụng thánh chỉ, vậy chặt bên ngoài viện, không chừa kẽ hở."
Phi Hồng lại cướp lời: "Chủ tử, chuyện này thật kỳ hoặc. Đoán chừng đang nhốt chúng ta, khẳng định có liên quan đến chuyện phượng hoàng. Coi chúng ta như nghi phạm, nhưng không thấy có động tác gì, còn khách khí. Chỉ là không để cho ra cửa, ăn uống chỉ cần bảo bên cạnh cửa đưa qua, lập tức được đưa tới. Ngươi nói có kỳ quái hay không?"
Ta nghĩ thầm: không phải kim đồng, Khâm Thiên Giám, chủ trì đại sư đều nói ta là người có hậu phúc sao? Chuyện chắc sẽ không quá xấu! Thấy vẻ mặt nghi vấn của hai nàng. Ta cười nói: "Tất cả tự có ý trời, không phải chúng ta muốn như thế nào thì như thế đó hay sao?" Đột nhiên có ý tưởng, xoay người hỏi Phi Hồng: "Không phải ngươi học võ ở Nga Mi sao? Lợi hại cỡ nào?" Mặt nàng hơi đỏ: "Đánh năm ba người xấu thì không có vấn đề."
Ta bĩu môi, quá sơ lược. Vì vậy đổi phương thức hỏi: "Võ công của Chưởng môn sư thái sư phụ ngươi đứng hàng thứ mấy ở trong võ lâm? Ngươi đứng hàng thứ mấy trong sư môn?" Nàng lập tức thay biểu tình kiêu ngạo lại đắc ý đáp: "Võ công sư phụ ta xếp thứ ba ở trong võ lâm. Bà nói ta luyện võ tốt nhất, trước khi xuống núi đã đứng đầu sư môn."
Ta cười to: "Theo nói như vậy, Phi Hồng cô nương đã là hiệp nữ danh chấn giang hồ rồi. Mấy năm ngươi ở sư môn có từng chịu uất ức?"
Nàng cười đáp: "Không có. Tuy luyện võ hơi khổ cực, nhưng bài học đều như nhau. Huống chi là lão gia tự mình đưa ta lên núi, nghe nói lão gia có quen biết sâu xa với Chưởng môn sư phụ trước khi xuất gia. Cho nên Chưởng môn sư phụ cũng ất chăm sóc ta."
Ta cố cười thấu hiểu: "Không nói lão gia, Phi Hồng cô nương của chúng ta, cũng chính là người dễ thương mà! ~"
"Chủ tử ~~~" mặt nàng càng thêm đỏ.
Lúc này bên ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa. Hai tỷ muội Lục Ngạc đi ra mở cửa, một hồi đi vào đáp lời: "Thì ra trong cung thấy sắp mùa đông rồi, sợ chủ tử lạnh, phái phủ nội vụ đưa than tới. Chất lượng không tệ, còn tốt hơn loại ta dùng lúc đầu một chút."
Nói đùa một hồi, đã là giờ Tuất rồi, ta ngủ đủ, lại sợ hai cô nương ngủ gật, vì vậy bảo họ đi ngủ.
Cười đùa như thế đã qua 3, 4 ngày. Đến ngày thứ tư, chúng ta cũng ăn sớm như thường ngày, thừa dịp ánh mặt trời ấm áp, đi dạo ở trong sân. Chỉ nghe truyền đến trận trận tiếng chuông, ta là người hiện đại, cũng biết là chuông tang.
Lục Ngạc nhìn ta nói: "Chủ tử, nghe chuông tang này của Đại Bi tự, phải là một trong đế hậu băng hà." Ta thuận miệng hỏi: "Là vị hoàng đế nào của Minh triều?" Hai nàng kinh hãi: "Chủ tử, nhỏ giọng một chút, người hồ đồ, sao lại là Đại Minh? Rõ ràng là Đại Hán." Ta như nghe tiếng sấm. Xem phục sức của ba người chủ tớ chúng ta, luôn nhận định ta xuyên đến Minh triều rồi, tại sao lại là Đại Hán? Xem ra ta vô cùng sai.
Ta cẩn thận châm chước dùng từ: "Thánh thượng băng hà họ gì? Tục danh có mấy chữ?" Lục Ngạc kinh ngạc nói: "Chủ tử, ngài thật cả chuyện này cũng quên à? Tục danh của tiên đế là Trần hạ Lý."
Ta thẫn thờ. Theo ta được biết: Hoàng đế triều Đại Hán đều họ Lưu , hoặc cũng là Lữ, Đậu. Nào có đạo lý họ Trần? Chẳng lẽ là xuyên qua giá không? Nhưng nghe hai nàng nhắc tới Ứng Thiên, Bắc Bình khi nói chuyện phiếm. Đều là địa danh trên sách sử mà? Kỳ quái, thật là kỳ quái. Ta xem sách sử thấy hoàng đế Đại Hán họ Trần chỉ có một mình Hữu Lượng công. Con ông ta tên gì? Đúng rồi, hình như đại tướng của Trần Hữu Lượng này tên là Trương Định Biên, chẳng lẽ là tổ tiên của tiểu thư nhà này? Nếu như là vậy, Trần gia làm Hoàng đế, Chu Nguyên Chương đi đâu rồi?
Liền hỏi: "Trong nhà ta có sách sử của bổn triều hay không?"
Lục Ngạc liền đáp: "Triều đình có quy định, dân gian không được tự mình nghị luận các triều đại của bổn triều. Trong phủ không có. Nhưng chủ tử muốn biết, Lục Ngạc nhất định biết gì kể đó."
Ta thấy lạ hỏi: "Ngươi biết?"
Nàng thẹn nhưng nói: "Bản phủ cũng coi như gia đình tướng quân, con cháu của khai quốc công thần. Trước kia nô tỳ theo chủ tử ngài vào học trong thư phòng của lão gia, thì lão gia thỉnh thoảng cũng có nói lên mấy câu. Nô tỳ không có nghiên cứu Chu Tử Bách Gia (các học thuật thời Xuân Thu chiến quốc), nhưng lại để ý đến lịch sử của bổn triều mà lão gia nói."
Ta giật mình cười, thầm nói: "Đúng rồi, nữ nhân luôn quan tâm tin tức." Vì vậy chỉnh chỉnh. Hỏi: "Tên của hoàng đế khai quốc là gì? Đại Hán bây giờ là vị hoàng đế thứ mấy?"
Lục Ngạc nói: "Hoàng đế Khai quốc tên là Hữu Lượng, vừa băng hà là hoàng đế thứ hai, tên húy là Lý. Theo lời lão gia, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thái tử Kiệt sẽ vào chỗ."
"Vậy tổ tiên phủ ta là công thần khai quốc Định Biên công à?"
"Đúng vậy, chủ tử. Định Biên công về cõi tiên và năm Đức Thọ thứ bảy, ông tổ của chủ tử được ban vị Lỗ Đệ công."
Ta cười thầm: đúng rồi, Lỗ Đệ (bắt tù binh), vừa nghe chính là tên nhờ diệt Minh có được. Còn nữa, trên sách sử nói Chu Nguyên Chương là năm 1368 xưng đế ở Ứng Thiên, sao Ứng Thiên lại thành Đô thành Đại Hán?
Người không biết còn tưởng hai vị này đều cùng xem tướng.
Lục Ngạc: "Thì ra chủ tử còn nhớ rõ chuyện thời Thánh Thái Tổ, ban đầu Ứng Thiên là được đoạt lại từ trong tay giặc Chu Nguyên Chương. Sau đó giặc cướp vọt tới phương Bắc, chiếm Đô thành của tiền triều Đại Nguyên, cũng nhờ tổ tiên chúng ta dẫn người đánh về. Sau đó nhờ Đức Thọ đế tổ chức, năm Đức Thọ 17 thì dời đến Bắc Bình." Cho nên phủ ta cũng dời đi theo, chỉ là phía nam vẫn có nhà cũ, về sau có cơ hội, chủ tử cũng có thể dẫn hai tỷ muội nô tỳ trở về phía nam xem?
Chu Nguyên Chương thành giặc cướp rồi hả? Quả nhiên là được làm vua thua làm giặc.
Bởi vì tiên hoàng băng hà, thái tử giám quốc, cả nước để tang, ba người chúng ta mặc quần áo trắng ba tháng xong, rốt cuộc nghênh đón tân hoàng lên ngôi. Đối với ta mà nói, tân hoàng lên ngôi có ý nghĩa lớn nhất là: ta có thể không bị nhốt nữa, sẽ có người đến giải quyết.
Quả nhiên, ngày thứ ba sau khi tân hoàng lên ngôi, ý chỉ của Thái hậu truyền đến, tuyên ta tiến cung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Quan Chi Lâm: là nữ diễn viên điện ảnh Hongkong, có danh hiệu mỹ nhân mắt điện, vì có một đôi mắt rất quyến rũ.
Mở mắt ra lần nữa, nhìn ngoài cửa sổ, đã là hoàng hôn rồi. Thu hồi ánh mắt, đỏa mắt qua lại, màn gấm thêu, bức rèm che vải mềm, tấm thảm màu xanh thắm thêu đóa hoa hồng đỏ thẫm. Cảm thán giẫm nhẹ chân ở trên mặt thảm, ấm áp thoải mái không nói ra được. Cúi đầu xem xét, trong xanh thẳm, mơ hồ lộ ra mu bàn chân trắng như bạch ngọc, không khỏi vểnh ngón chân lên, chỉ thấy đầu ngón chân linh hoạt nhếch lên, rõ ràng là một đôi chân bình thường.
Không khỏi thỏa mãn than nhẹ: trước kia luôn buồn bực, tiểu thuyết có nhiều người xuyên qua vậy, phần lớn không phú cũng quý, nữ tử quý tộc Thanh triều thì cũng thôi đi, xuyên qua triều đại khác, sao cũng không có phiền não quấn chân? Hay xuyên thành cổ nhân liền thích ứng ba tấc gót sen (chân nhỏ)? Đây là một trong mười nghi vấn lớn khi ta xem truyện xuyên không ở Tấn Giang (jjwxc.net). Bây giờ nhìn lại, thì ra là nữ tử quý tộc cổ đại cũng không có quấn chân, đều là sách sử nói gạt chúng ta.
Cười một tiếng, lửng thững đi tới phía trước bàn trang điểm trước cửa sổ, chỉ thấy trong gương đồng hiện ra mặt mũi thần thái sáng láng của một nữ tử, nghiễm nhiên giống kiếp trước như đúc. Thầm nghĩ: quả nhiên có nhân liền có quả, ta và nàng, vẫn có một nhân tố tương tự. Cũng may, đôi mắt to linh động từng bị Hướng Lâm gọi đùa là "mắt điện Quan Chi Lâm[1]" vẫn còn, mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, dầu gì cũng được xưng tụng hai chữ xinh đẹp. Chỉ tiếc không làm hồng nhan họa thủy được! ~
Chỉ nghe ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến giọng nói. Dừng một chút, cất bước đi tới phòng khách ngoài phòng, thì ra thanh âm là từ hành lang bên ngoài truyền đến, ta đứng ở cửa, nhìn thấy hai nữ tử một áo đỏ một áo xanh, búi hai búi tóc, đang đứng dưới ánh mặt trời trong hành lang trò chuyện.
Đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, cô nương áo đỏ đối diện giương mắt nhìn thấy ta, vui mừng nhào tới cười nói: "Tiểu thư ngài đã tỉnh rồi, thật tốt quá, ngài đã ngủ hai ngày rồi, chúng nô tỳ lo lắng."
Cô nương áo xanh cũng đón lời nói: "Tiểu thư có đói bụng không? Có muốn nô tỳ bưng cho ngài chút điểm tâm ăn không?" Ta nhìn kỹ, thất kinh, thì ra dáng dấp hai cô nương này giống nhau như đúc, hẳn là sanh đôi, cũng đều tuyệt sắc như nhau. Khác nhau chỉ là y phục, cô nương áo đỏ mặc áo trắng ở trong áo khoác đỏ ở ngoài, viền chỉ xanh lá thêu dọc theo áo khoác đỏ, làn váy lụa trắng, giày màu phấn hồng. Cô nương áo xanh mặc áo lót màu xanh, váy màu lam nhạt, đôi giày màu đỏ vàng. Vả lại thanh âm người áo đỏ cực trong trẻo, giọng nói người áo xanh thì trầm nhẹ ôn hòa.
Thầm nghĩ: vẻ đẹp chỗ nào cũng có.
Thấy ta không có lên tiếng, hai người vội vàng một trái một phải, đỡ ta đi vào trên giường nhỏ trong phòng khách ngồi xuống. Cô nương áo xanh vội vàng hỏi: "Thân thể tiểu thư còn chỗ nào khó chịu không? Có nặng lắm không, hay nô tỳ đi tìm đại phu tới?"
Cô nương áo đỏ càng thêm gấp đến độ mặt đỏ bừng, vội nói: "Ta sẽ đi tìm đại phu." Gấp đến độ khi mở miệng thậm đã chí quên một tiếng nô tỳ rồi, nói liền chạy ra cửa kêu người.
Ta vội vàng kêu nàng. Kéo tay của các nàng, suy nghĩ một chút, dù sao phải nhanh chóng nói rõ sự thật. Về sau muốn sống yên phận ở đây, nói không chừng còn phải dựa vào hai nàng trợ giúp. Vì vậy châm chước dùng từ, nghiêm túc nói: "Hai vị cô nương, hiện tại có một vấn đề rất trọng yếu, xin các ngươi nghiêm túc nghe kỹ, có thể giúp ta một chút không? Sau khi ta tỉnh lại, đã không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng chuyện của kiếp trước lại rõ mồn một trước mắt, các ngươi nói có kỳ quái hay không ?"
Lúc này hai nàng lại có cùng vẻ mặt, đầu tiên là cả kinh, rồi vui mừng. Đồng thời quỳ bái ta: "Chúc mừng tiểu thư, kiếp sau sống lại. Bọn ta tự khắc trung thành theo tiểu thư, xin tiểu thư đừng ghét bỏ hai tỷ muội ta ngu dốt."
Ta cả kinh nói: "Lời này nói từ đâu?"
Nữ tử áo đỏ cười đáp: "Tiểu thư, nô tỳ là tỷ tỷ Phi Hồng, trước kia lão gia và Tằng đại nhân Khâm Thiên Giám giao hảo, khi còn bé tiểu thư được Tằng đại nhân chắc chắn. Nói tiểu thư ngài nửa đời trước rất đau khổ, mười lăm tuổi sẽ có đại kiếp, nếu có thể bình an vượt qua kiếp này quên mất kiếp trước, sau lần đó nhất định sống lại trong lửa, quý không thể nói."
Cô nương áo lục chen miệng nói: "Tiểu thư, nô tỳ là muội muội Lục Ngạc. Xem ra tiểu thư nhất định là uống rượu thuốc nhiều quá, đến nỗi đầu bị ảnh hưởng, quên toàn bộ chuyện xưa, nhất định là người có hậu phúc."
Vấn đề đầy bụng ta, cư nhiên bị lời của họ nói rõ hết. Liền hỏi: "Chắc là uống nhiều rượu thuốc quá rồi, trước kia ta như thế nào?"
Hai người tỉ mỉ nói rõ, đại khái cũng giống như kim đồng nói. Chỉ là chuyện mất trí nhớ, hai người nhất trí nhận định là rượu thuốc quá liều. Ta cũng không nói gì, tiếp tục cẩn thận hỏi: "Trong phủ không phải cháy hết rồi sao? Tằng đại nhân có thể tính được kiếp số mọi người trong phủ?"
Lục, Hồng chán nản đáp: "Việc này nô tỳ cũng không biết, nhưng nhìn dáng vẻ lão gia có lẽ đã biết chút nội tình. Từ hai năm trước lão gia đã bắt đầu nói với mọi người trong phủ không chỉ một lần, mọi người vốn là người một nhà, tự nhiên họa phúc cùng nhau. Sau đó hàng đêm càng ca múa ăn chơi, tiệc nhà càng thêm một năm mười lần. Trước kia tụi nô tỳ kiến thức nông cạn, hai năm qua lão gia đều không thuận, tước vị càng lúc càng thấp, không có chuyện gì đắc ý, đến nỗi như vậy sao? Bây giờ nhìn lại, tự nhiên là có nguyên nhân."
Ta nghĩ thầm: mọi người không biết, ta cũng coi như là người tái thế, cũng không cần thiết kể chuyện của tiểu thư.
Ta thấy muội muội Lục Ngạc trầm ổn hơn. Vì vậy quay đầu hỏi: "Vì sao ta không có quấn chân?"
Nàng che miệng cười nói: "Lúc ấy phu nhân cũng nghe lời Tằng đại nhân nói, đã cho rằng qu1y không thể nói hẳn là nhập chủ hậu cung, lập tức chuẩn bị quấn chân thay tiểu thư, để ngày sau càng hưởng vinh hoa, vậy mà tiểu thư chết sống không chịu, mỗi lần đều khóc tới ngất xỉu. Khiến phu nhân lo lắng, nghĩ thầm như vậy làm sao có xuất thân phú quý? Vì vậy phiền lão gia mời Tằng đại nhân qua phủ hỏi. Tằng đại nhân cười nói ‘ không quấn chân cũng không sao, quyết sẽ không mất phú quý. Nếu có thể quên mất chuyện trước kia ở kiếp sau, tự nhiên có ngày phú quý. ’"
Nói xong nàng đột nhiên kéo muội muội khóc lạy. "Tình hình của tiểu thư lúc này, chính là giống lời Tằng đại nhân nói. Tụi nô tỳ vốn nhờ phúc của tiểu thư, kính xin tiểu thư đừng bỏ lại hai tỷ muội nô tỳ."
Ta vội muốn đỡ hai nàng dậy. Nhưng họ chỉ quỳ khóc không dậy nổi. Liền hỏi: "Đã xảy ra việc gì?"
Lục Ngạc khóc ròng nói: "Cha mẹ của nô tỳ và tỷ tỷ chết sớm, thúc bá trong tộc thấy hai ta còn bé, nói là tai tinh khắc chết cha mẹ, đuổi hai ta ra khỏi nhà. Sau đó xin tới phủ, lúc đó trong phủ có cao tăng Tê Hà tự tụng Phật ở trong phủ, trong phủ thí bánh bao cho hai tỷ muội. Sau đó lại được phương trượng Viên Kính đại sư gặp phải, đại sư từng chỉ bọn ta nói ‘Hai tỷ muội này một văn một võ, gặp được tiểu thư, cũng coi là người có hậu phúc, nếu như sau này tiểu thư có thể không vứt bỏ hai nàng, hai nàng tự có cơ duyên’ bởi vì vậy, phu nhân dẫn hai ta vào phủ, cho hai nô tỳ tự lựa học văn hay học võ. Tỷ tỷ nô tỳ thương yêu nô tỳ, tự nguyện rời phủ tập võ. Vì vậy để nô tỳ theo hầu tiểu thư, làm thư đồng. Lại đưa tỷ tỷ lên Nga Mi, đệ tử Chưởng môn sư thái. Vì để ngày sau bảo vệ tiểu thư thật tột. Năm ngoái mới được lão gia cho xuống núi, cho theo bảo vệ tiểu thư."
Phi Hồng tiếp lời nói: "Mười năm trước hai tỷ muội nô tỳ vốn nên đói chết đầu đường, lại nhờ có duyên với tiểu thư, được sống thoải mái nhiều năm. Lúc ấy cùng chết đi với tiểu thư cũng không có câu oán hận. Hôm nay lại có thể sống sót, xin tiểu thư đừng bỏ hai nô tỳ, sau này hai nô tỳ tự sẽ tận tâm hầu hạ tiểu thư."
Ta không khỏi nghĩ đến sự chăm sóc của Hướng Lâm kiệp trước. Cũng động tình nói: "Sau này có phú quý hay không thì tạm không nói đến. Từ hôm nay, nếu một ngày ta còn sống tốt, tự sẽ chia sẻ với hai ngươi, các ngươi đứng lên đi! ~" hai nàng đều vui vẻ ra mặt, cảm tạ đứng lên. Ta nói tiếp: "Ba chúng ta cũng coi như là sống sót sau tai nạn, sống lại làm người, về sau đừng gọi ‘ tiểu thư ’, ‘ nô tỳ ’, đều xưng ta ngươi là được rồi."
Hai nàng lại nghiêm túc nói: "Vậy không ổn, quy củ không thể bỏ, không thể để cho người ta nói Quốc Công Phủ chúng ta không còn, cả quy củ cũng mất." Ta xấu hổ. Chiếm thân thể tiểu thư người ta, còn muốn thay đổi cách nghĩ của nha hoàn nàng ta? Không đạo đức, huống chi bằng sức một mình ta, sao có thể vận động nhân quyền?
Hắng giọng một cái, nói: "Về sau gọi ‘ chủ tử ’ là được. Xưng hô ‘ tiểu thư ’ này cũng không thể gọi cả đời?"
Họ suy nghĩ một phen rốt cuộc gật đầu một cái. Thấy hai nàng tươi cười như hoa, ta nhất thời ngây người.
Hai người Hồng Lục lại vội vàng thu xếp bữa ăn tối, bốn món mặn, bốn món lạt, bốn món lạnh, cư nhiên không thiếu. Kêu họ cùng ngồi xuống, hai nàng lại từ chối một phen, bị ta lấy lý do ‘ chủ tớ cô độc, tạm thời nhường nhịn’, lôi kéo ngồi xuống cùng nhau ăn lung tung vài món.
Sau khi ăn xong ba người vẫn ngồi chung nói chuyện phiếm. Nghe hai người Hồng Lục nói đến hiện tại viện đã bị quan binh bao vây. Hỏi: "Hiện tại tình huống bên ngoài thế nào?"
Phi Hồng do dự một chút, nói: "Chủ tử ngài ngủ mê hai ngày rồi. Nô tỳ có công phu, nên ngày hôm trước tức là ngày thứ hai sau vụ cháy đã tỉnh, thấy tiểu thư và muội muội chưa tỉnh, vì vậy đi ra ngoài dò xét một phen. Thì ra Kinh Thành đã truyền khắp, nói. . . . Nói tiểu thư là Phượng Hoàng chuyển thế sống lại, Bồ Tát phù hộ, cho nên. . . . Cho nên trong phủ đều bị cháy sạch, nhưng viện của chúng ta không có sao. Nô tỳ đã xem chung quanh phủ một lần, quả thật. . . . Có chút quỷ dị. Nhưng lo lắng chủ tử và muội muội, cho nên không có xem xét kỹ hơn."
Mặc dù ta biết bí mật trong đây, nhưng chuyện có liên quan đến phượng hoàng và Bồ Tát, cũng không tiện lên tiếng. Không thể làm gì khác hơn là sử dụng ánh mắt khích lệ nàng nói tiếp. "Đến sáng sớm hôm qua, muội muội cũng tỉnh, hai người lại hợp kế, chuẩn bị chờ chủ tử tỉnh mới quyết định." Nàng ngừng lại, Lục Ngạc tiếp lời nói: "Đến tối, đột nhiên hàng loạt quan binh tới, nói là phụng thánh chỉ, vậy chặt bên ngoài viện, không chừa kẽ hở."
Phi Hồng lại cướp lời: "Chủ tử, chuyện này thật kỳ hoặc. Đoán chừng đang nhốt chúng ta, khẳng định có liên quan đến chuyện phượng hoàng. Coi chúng ta như nghi phạm, nhưng không thấy có động tác gì, còn khách khí. Chỉ là không để cho ra cửa, ăn uống chỉ cần bảo bên cạnh cửa đưa qua, lập tức được đưa tới. Ngươi nói có kỳ quái hay không?"
Ta nghĩ thầm: không phải kim đồng, Khâm Thiên Giám, chủ trì đại sư đều nói ta là người có hậu phúc sao? Chuyện chắc sẽ không quá xấu! Thấy vẻ mặt nghi vấn của hai nàng. Ta cười nói: "Tất cả tự có ý trời, không phải chúng ta muốn như thế nào thì như thế đó hay sao?" Đột nhiên có ý tưởng, xoay người hỏi Phi Hồng: "Không phải ngươi học võ ở Nga Mi sao? Lợi hại cỡ nào?" Mặt nàng hơi đỏ: "Đánh năm ba người xấu thì không có vấn đề."
Ta bĩu môi, quá sơ lược. Vì vậy đổi phương thức hỏi: "Võ công của Chưởng môn sư thái sư phụ ngươi đứng hàng thứ mấy ở trong võ lâm? Ngươi đứng hàng thứ mấy trong sư môn?" Nàng lập tức thay biểu tình kiêu ngạo lại đắc ý đáp: "Võ công sư phụ ta xếp thứ ba ở trong võ lâm. Bà nói ta luyện võ tốt nhất, trước khi xuống núi đã đứng đầu sư môn."
Ta cười to: "Theo nói như vậy, Phi Hồng cô nương đã là hiệp nữ danh chấn giang hồ rồi. Mấy năm ngươi ở sư môn có từng chịu uất ức?"
Nàng cười đáp: "Không có. Tuy luyện võ hơi khổ cực, nhưng bài học đều như nhau. Huống chi là lão gia tự mình đưa ta lên núi, nghe nói lão gia có quen biết sâu xa với Chưởng môn sư phụ trước khi xuất gia. Cho nên Chưởng môn sư phụ cũng ất chăm sóc ta."
Ta cố cười thấu hiểu: "Không nói lão gia, Phi Hồng cô nương của chúng ta, cũng chính là người dễ thương mà! ~"
"Chủ tử ~~~" mặt nàng càng thêm đỏ.
Lúc này bên ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa. Hai tỷ muội Lục Ngạc đi ra mở cửa, một hồi đi vào đáp lời: "Thì ra trong cung thấy sắp mùa đông rồi, sợ chủ tử lạnh, phái phủ nội vụ đưa than tới. Chất lượng không tệ, còn tốt hơn loại ta dùng lúc đầu một chút."
Nói đùa một hồi, đã là giờ Tuất rồi, ta ngủ đủ, lại sợ hai cô nương ngủ gật, vì vậy bảo họ đi ngủ.
Cười đùa như thế đã qua 3, 4 ngày. Đến ngày thứ tư, chúng ta cũng ăn sớm như thường ngày, thừa dịp ánh mặt trời ấm áp, đi dạo ở trong sân. Chỉ nghe truyền đến trận trận tiếng chuông, ta là người hiện đại, cũng biết là chuông tang.
Lục Ngạc nhìn ta nói: "Chủ tử, nghe chuông tang này của Đại Bi tự, phải là một trong đế hậu băng hà." Ta thuận miệng hỏi: "Là vị hoàng đế nào của Minh triều?" Hai nàng kinh hãi: "Chủ tử, nhỏ giọng một chút, người hồ đồ, sao lại là Đại Minh? Rõ ràng là Đại Hán." Ta như nghe tiếng sấm. Xem phục sức của ba người chủ tớ chúng ta, luôn nhận định ta xuyên đến Minh triều rồi, tại sao lại là Đại Hán? Xem ra ta vô cùng sai.
Ta cẩn thận châm chước dùng từ: "Thánh thượng băng hà họ gì? Tục danh có mấy chữ?" Lục Ngạc kinh ngạc nói: "Chủ tử, ngài thật cả chuyện này cũng quên à? Tục danh của tiên đế là Trần hạ Lý."
Ta thẫn thờ. Theo ta được biết: Hoàng đế triều Đại Hán đều họ Lưu , hoặc cũng là Lữ, Đậu. Nào có đạo lý họ Trần? Chẳng lẽ là xuyên qua giá không? Nhưng nghe hai nàng nhắc tới Ứng Thiên, Bắc Bình khi nói chuyện phiếm. Đều là địa danh trên sách sử mà? Kỳ quái, thật là kỳ quái. Ta xem sách sử thấy hoàng đế Đại Hán họ Trần chỉ có một mình Hữu Lượng công. Con ông ta tên gì? Đúng rồi, hình như đại tướng của Trần Hữu Lượng này tên là Trương Định Biên, chẳng lẽ là tổ tiên của tiểu thư nhà này? Nếu như là vậy, Trần gia làm Hoàng đế, Chu Nguyên Chương đi đâu rồi?
Liền hỏi: "Trong nhà ta có sách sử của bổn triều hay không?"
Lục Ngạc liền đáp: "Triều đình có quy định, dân gian không được tự mình nghị luận các triều đại của bổn triều. Trong phủ không có. Nhưng chủ tử muốn biết, Lục Ngạc nhất định biết gì kể đó."
Ta thấy lạ hỏi: "Ngươi biết?"
Nàng thẹn nhưng nói: "Bản phủ cũng coi như gia đình tướng quân, con cháu của khai quốc công thần. Trước kia nô tỳ theo chủ tử ngài vào học trong thư phòng của lão gia, thì lão gia thỉnh thoảng cũng có nói lên mấy câu. Nô tỳ không có nghiên cứu Chu Tử Bách Gia (các học thuật thời Xuân Thu chiến quốc), nhưng lại để ý đến lịch sử của bổn triều mà lão gia nói."
Ta giật mình cười, thầm nói: "Đúng rồi, nữ nhân luôn quan tâm tin tức." Vì vậy chỉnh chỉnh. Hỏi: "Tên của hoàng đế khai quốc là gì? Đại Hán bây giờ là vị hoàng đế thứ mấy?"
Lục Ngạc nói: "Hoàng đế Khai quốc tên là Hữu Lượng, vừa băng hà là hoàng đế thứ hai, tên húy là Lý. Theo lời lão gia, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thái tử Kiệt sẽ vào chỗ."
"Vậy tổ tiên phủ ta là công thần khai quốc Định Biên công à?"
"Đúng vậy, chủ tử. Định Biên công về cõi tiên và năm Đức Thọ thứ bảy, ông tổ của chủ tử được ban vị Lỗ Đệ công."
Ta cười thầm: đúng rồi, Lỗ Đệ (bắt tù binh), vừa nghe chính là tên nhờ diệt Minh có được. Còn nữa, trên sách sử nói Chu Nguyên Chương là năm 1368 xưng đế ở Ứng Thiên, sao Ứng Thiên lại thành Đô thành Đại Hán?
Người không biết còn tưởng hai vị này đều cùng xem tướng.
Lục Ngạc: "Thì ra chủ tử còn nhớ rõ chuyện thời Thánh Thái Tổ, ban đầu Ứng Thiên là được đoạt lại từ trong tay giặc Chu Nguyên Chương. Sau đó giặc cướp vọt tới phương Bắc, chiếm Đô thành của tiền triều Đại Nguyên, cũng nhờ tổ tiên chúng ta dẫn người đánh về. Sau đó nhờ Đức Thọ đế tổ chức, năm Đức Thọ 17 thì dời đến Bắc Bình." Cho nên phủ ta cũng dời đi theo, chỉ là phía nam vẫn có nhà cũ, về sau có cơ hội, chủ tử cũng có thể dẫn hai tỷ muội nô tỳ trở về phía nam xem?
Chu Nguyên Chương thành giặc cướp rồi hả? Quả nhiên là được làm vua thua làm giặc.
Bởi vì tiên hoàng băng hà, thái tử giám quốc, cả nước để tang, ba người chúng ta mặc quần áo trắng ba tháng xong, rốt cuộc nghênh đón tân hoàng lên ngôi. Đối với ta mà nói, tân hoàng lên ngôi có ý nghĩa lớn nhất là: ta có thể không bị nhốt nữa, sẽ có người đến giải quyết.
Quả nhiên, ngày thứ ba sau khi tân hoàng lên ngôi, ý chỉ của Thái hậu truyền đến, tuyên ta tiến cung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Quan Chi Lâm: là nữ diễn viên điện ảnh Hongkong, có danh hiệu mỹ nhân mắt điện, vì có một đôi mắt rất quyến rũ.
/77
|