Nửa mặt giang hồ

Chương 17 - Chương 17

/56


Mục đích của ta, là nàng.

Là nàng...

Nàng...

Hề Ngọc Đường trừng mắt, mồ hôi lặng lẽ chảy dọc xuống theo tóc mai, vô số hình ảnh thoáng qua trong đầu, tất cả đều là thứ gọi ngả bài của nàng và Việt Thanh Phong trong Kinh Hồng Viện.

Đầu nàng đau như muốn nứt ra, tâm cảnh bị huỷ hoại, chân khí rối loạn, còn có chút dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, toàn thân không thể khống chế mà run lẩy bẩy.

Vốn chuyện sau khi trở về tử Kinh Hồng Viện chính là cố gắng ổn định tâm cảnh, nhưng suy nghĩ của nàng quá mức hỗn loạn, luyện công không đủ tĩnh tâm, suýt nữa gây ra sai lầm lớn.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã sớm tắt, tiếng gõ mõ cầm canh truyền đến từ xa, cả Quan Lan Viện yên tĩnh không tiếng động, nàng thử gọi tên Lữ Chính hai lần, một giây kế tiếp, cửa phòng nhanh chóng bị người đẩy ra, Lữ Chính và Tư Ly hốt ha hốt hoảng xuất hiện trước mặt nàng.

Không đợi Hề Ngọc Đường mở miệng, Lữ Chính đã phát hiện có chút gì đó không đúng: Giáo chủ, có vấn đề gì trong lúc luyện công sao?

Hề Ngọc Đường không còn sức để giải thích, cố nén sự đau nhức như muốn tê liệt trong kinh mạch toàn thân, giọng nói khàn khàn: Sang đây giúp ta một chút...

Lữ Chính và Tư Ly liếc mắt nhìn nhau, rối rít tiên lên khoanh chân ngồi xuống, một trước một sau đưa chân khí vào cơ thể Hề Ngọc Đường. Tư Ly còn nhỏ, công lực chưa đủ, rất nhanh đã có mấy giọt mồ hôi trên trán, Lữ Chính đang kinh hãi khi nhận thấy trạng thái hỗn loạn trong người giáo chủ mình, nhưng vẫn bình tĩnh giúp đỡ từng chút một, chỉ sợ sẽ gây thêm tổn thương cho người trước mặt.

Hai người hợp lực mới có thể miễn cưỡng ổn định tình trạng của Hề Ngọc Đường, thấy vẻ mặt của nàng khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc này mới chậm rãi thu tay, lặng lẽ lui tới trước cửa, cũng dặn dò thủ hạ tử thủ Quan Lan Viện, không có chuyện gì thì không cho phép ra vào tuỳ tiện.

Hề Ngọc Đường nghe thấy sắp xếp của bọn hắn, âm thầm gật đầu, trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng ngày hôm qua.

_______________

Mục đích của ta, là nàng!

Việt Thanh Phong đã nói như thế.

Trong nháy mắt đó, Hề Ngọc Đường đã ngỡ tai mình có vấn đề, não đình chỉ hoạt động trong phút chốc, chỉ có thể duy trì trạng thái trợn mắt há mồm sững sờ nhìn Việt Thanh Phong, không thể tin vào điều mình vừa nghe.

Qủa thật suy nghĩ đầu tiên về lời nói của Việt Thanh Phong chính là muốn giết nàng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng, vô số suy nghĩ vòng quanh trong đầu, lại có chút hồ đồ... Đây không phải là đang tỏ tình chứ?

Có phải hắn điên rồi không?

Thấy Hề Ngọc Đường không có phản ứng gì, Việt Thanh Phong thản nhiên nói: Thu Viễn, đi châm thêm bình trà mới.

Thu Viễn biết điều hành lễ rồi lui ra, tiếp theo mấy tầm mắt xung quanh phòng cũng biến mất, ám vệ Việt gia rút lui, cả Kinh Hồng Viện được bảo bọc như một thùng sắt, ngay cả một con chim cũng không bay vào được.

... Nói rõ hơn đi! Khoé môi Hề Ngọc Đường co rút.

Việt Thanh Phong ho khan hai tiếng, trầm mặc một lúc lâu mà trước đây chưa từng có, lâu đến mức Hề Ngọc Đường đã sắp cho rằng nàng sẽ không còn có thể nghe thấy giọng nói của hắn nữa, lúc này mới từ từ mở miệng một cách yếu ớt.

Yên tâm, không phải là muốn giết người... Người ta muốn chỉ là nàng thôi.

Hề Ngọc Đường: ... Are you kidding me??? (dịch: 'Ngươi đùa ta phải không', đoạn tiếng anh này là nguyên văn, nữ chính xuyên không nên việc biết tiếng anh không có gì lạ)

Đối diện với vẻ mặt có chút đỏ ửng do ho khan dữ dội của người trước mặt, có chút hơi nước dâng lên trong mắt, từ góc nhìn của Hề Ngọc Đường chỉ có thể thấy được hàng mi dài như cây quạt nhỏ còn mang theo vài giọt nước long lanh bên trên. Ánh mặt trời chiều tà rọi xuống, nửa người của hắn ẩn trong bóng ma, vẻ mặt cười nhưng không cười, chẳng qua vừa nhìn lại thì đã không còn cảm xúc gì khác.

Hắn không giải thích những lời này, chỉ trầm mặc lúc lâu, đột nhiên lại hỏi một câu.

Hề giáo chủ, nàng có biết... Sư phụ của Việt mỗ là ai không?

Hề Ngọc Đường ngẩn ra, chút tò mò bị hắn treo lên không được lấp đầy, trong lòng như đang có vô số mấy móng vuốt nhỏ đang cào loạn, không ngờ sẽ gặp phải câu hỏi dạng này.

Không phải lệnh tôn sao?

Tất nhiên là không. Việt Thanh Phong cười một tiếng, dừng lại trong chốc lát, như đã hạ quyết tâm rồi mới mở miệng: Không biết Hề giáo chủ đã từng nghe qua tên... Hàn Nhai lão nhân hay chưa?

Việt Thanh Phong là đồ đệ của Hàn Nhai lão nhân, ngôi sao sáng của võ lâm trên núi Nhất Trượng kia sao?

Lòng Hề Tiểu giáo chủ hơi chấn động, đột nhiên có chút cảm giác ghen tị mãnh liệt.

... Đời người thật trớ trêu!

Hàn Nhai lão nhân, đó chính là cao thủ có bối phận cao hơn phụ thân nàng rất nhiều, một trong số ít người đứng trong hàng đỉnh cao của võ học, cao thủ chính đạo hàng đầu! Không ai biết ông ấy đã sống bao lâu, dường như đã trở thành một truyền thuyết mà ngay cả phụ thân nàng cũng chỉ mới nghe danh mà chưa từng thấy qua chân thân, càng không cần phải nói tới tiểu bối như nàng nữa.

Một đời Hàn Nhai lão nhân thu nhận ba người đồ đệ. Đại đồ đệ là minh chủ võ lâm đời trước Trác Chính Dương, nhị đồ đệ không ai biết, đệ tử cuối cùng chính là Việt mỗ. Ngữ điệu của Việt Thanh Phong rất thong thả, hiếm thấy có lần hắn nói mà không ho khan.

Không kịp đề phòng đã bị xoay mòng, Hề Ngọc Đường nghiêm mặt đáp: Thế nhân chỉ biết có Trác Chính Dương.

Khoé môi Việt Thanh Phong chợt nhếch lên thành một nụ cười rồi biến mất: Hề giáo chủ có biết nhị đệ tử của Hàn Nhai lão nhân là ai không?

Hề Ngọc Đường lắc đầu.

Là thiếu chủ ma giáo chân chính của năm đó. Hắn nâng mắt, nhìn thẳng vào nơi sâu trong mắt của nàng: Hề Ngọc Lam.

...

Đồng tử của Hề Ngọc Đường co rụt lại, suýt chút nữa đã luống cuống đứng bật dậy.

Không thể nào!

Việt Thanh Phong...

Âm điệu của nàng dần trầm xuống, trong lời nói là sự lạnh giá thấu xương trước đây chưa từng có, gằn từng câu, hệt như muốn huỷ hết xương cốt người trước mặt rồi nuốt vào: Đừng có nói chuyện lung tung!

Việt Thanh Phong vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nhìn thẳng vào đôi mắt phía sau lớp mặt nạ của Hề Ngọc Đường, ở nơi nào đó đang nổi lên một cơn sóng to gió lớn, lạnh lẽo thấu xương, sát khí dâng nhanh!

Không tin sao? Hắn nhẹ giọng hỏi.

Huynh ấy đã sớm chết rồi. Sát ý trong cơ thể mênh mông, mặt Hề Ngọc Đường lạnh lẽo như băng tuyết, toàn bộ phòng tuyến đều được dựng lên, trong đầu lướt qua vô số cách để giết chết người trước mặt, lời vừa nói ra nhưng lại không hề phát hiện cách xưng hô dưới tình huống này đã thay đổi.

Bổn toạ... Mới thực sự là thiếu, chủ chân chính!

Việt Thanh Phong cười, gằn từng chữ: Nàng không phải!

Lời còn chưa dứt, dường như chỉ trong chớp mắt Hề Ngọc Đường đã tới bên người Việt Thanh Phong, tơ hồng chém sắt như chém bùn vòng lên cổ hắn, đồng thời tay trái vừa chuyển, mấy cây ngân châm nhắm thẳng vào giữa mi tâm của đối phương!

Tơ hồng áp sát vào trong thịt, chút máu đỏ thẫm chảy xuống từ trên da Việt Thanh Phong, thấm vào trong vạt áo của hắn.

Cùng lúc đó, nơi Hề Ngọc Đường ngồi lại phát ra một tiếng động chói tai, bàn đá cũng theo đó

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status