Nửa mặt giang hồ

Chương 18 - Chương 18

/56


Xung quanh yên lặng như tờ.

Dường như thời gian trong khoảnh khắc này đã bị kéo dài đến vô tận, ở một nơi nào đó có một con sông dài vắt ngang, một bờ là sinh, một bờ là tử, Hề Ngọc Đường đang cầm một bông bỉ ngạn, trong đầu đều là lời dạy bảo của Hề Chi Mạc, là Hề Ngọc Lam nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nói với nàng rằng khi muội lớn lên ta sẽ bảo vệ và thương yêu muội, là lời an ủi muội muội đừng sợ trong lúc tuyệt vọng của Đường tỷ tỷ ở cái hố năm ấy, là vẻ mặc vui sướng, vui mừng hay thống khổ, thản nhiên của mọi người trên Tuyết Sơn.

Tất cả bọn họ đã chết rồi.

Mà Việt Thanh Phong vẫn ngồi đó, không chút phòng bị, cả người đẫm máu, gạt bỏ tất cả đường lui và đường sống, giao quyền chủ động vào tay nàng, không màng đến tính mạng.

... Chỉ là người điên mà thôi.

Có giết không?

Dĩ nhiên phải giết!

Thù lớn chưa trả, tất cả nhân tố không thể lường trước đều phải bị bóp chết từ trong trứng nước, nếu không, chẳng phải tất cả cố gắng của nàng sẽ thành công cốc hết sao? Dù cho đối phương là Việt thiếu chủ cũng không được phép biết những bí mật sau lưng nàng.

Cái gì là 'mục đích là nàng', cái gì là 'tới Lạc Dương vì nàng'... Hề Ngọc Đường tin mới lạ. Từ trước tới nay giang hồ không thiếu kẻ không lợi không làm, nàng đã thấy nhiều người vì đạt được mục đích mà không chừa mọi thủ đoạn, hơn nữa cũng đã từng làm qua.

... Huống chi, là bản thân hắn chủ động chịu chết, không thể trách người khác.

Nhưng trước khi ra tay, nàng cần hỏi Việt Thanh Phong một vấn đề.

Hề Ngọc Lam... Còn sống không?

Việt Thanh Phong sững sờ, thu mắt tránh khỏi đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của Hề Ngọc Đường mà có lẽ ngay cả nàng cũng không phát hiện, một lúc lâu mới nói khẽ: Không biết.

Sự thất vọng tràn trề trào tới như nước thuỷ triều, Hề Ngọc Đường trừng mắt, hô hấp cũng bắt đầu loạn.

Nhưng, nàng đã quen rồi.

Ngân châm trong tay lại xuất hiện, Hề Ngọc Đường vận chân khí, ra tay nhanh như chớp...

Chẳng qua mấy năm trước ta có gặp huynh ấy. Đột nhiên Việt Thanh Phong lên tiếng.

!!!

Hô hấp hơi chậm lại, bỗng nhiên Hề Ngọc Đường trợn to hai mắt, nhưng châm đã rời tay, không thể thu hồi, dưới cơn sợ hãi, từng cây ngân châm liên tiếp được phóng ra, lúc công kích sắp đâm vào tim Việt Thanh Phong, một tiếng đinh nhỏ vang lên, một cây ngân châm lấy một góc lệch khác nhanh chóng bay tới đánh lệch cây châm kia, đồng thời hô lớn: Tránh ra!

Việt Thanh Phong nhắm mắt nghiêng đầu theo bản năng, cây ngân châm thứ nhất lướt qua sát người hắn, để lại một dấu hồng thật dài dưới mắt, cây thứ hai trực tiếp đâm vào vai.

Còn kém một chút nữa!

Khi ngân châm rơi xuống đất, hai người cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngươi... Hề Ngọc Đường có chút không phản ứng kịp: Ngươi vừa mới nói gì?

Ngân châm đâm vào trong cơ thể, đau đến mức Việt Thanh Phong như muốn chết đi sống lại, ngập ngừng một chút mới cố gắng nói: ... Sáu năm trước, huynh ấy tới tìm ta, chỉ nói cuối cùng thứ huynh ấy tìm kiếm nhiều năm đã có kết quả, định đi làm một chuyện, nhưng lần đi này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng sẽ không thể trở về, vì vậy...

Hắn dừng một chút, ngẩng đầu: ... Dặn ta phải chăm sóc nàng nhiều một chút.

Hề Ngọc Đường có chút khiếp sợ: Sáu năm trước sao? Là lúc đại hội võ lâm phải không? Ở Lạc Dương phải không?

Việt Thanh Phong cam chịu.

Sau đó thì sao?

...

Việt Thanh Phong im lặng một cách kì lạ, lúc lâu mới chậm rãi nói: Không có tin gì.. Chính là tin tốt.

... Không có tin gì chính là tin tốt.

Hề Ngọc Đường lại ngẩn ra.

Suy nghĩ của nàng rất loạn. Vết sẹo năm xưa đã bị người khác bóc trần mà không hề báo trước, hành động quá khích và cảm xúc thay đổi quá nhanh đã khiến nàng đánh mất năng lực tư duy trong lúc tạm thời. Nàng có cảm giác lời của Việt Thanh Phong vẫn chưa phải là tất cả, những lại không biết phải hỏi từ đâu, không có cách nào để tĩnh tâm suy xét từng chỗ sơ hở trong câu nói đó, trong lòng nàng chỉ còn lại một suy nghĩ điên cuồng, 'có thể Hề Ngọc Lam vẫn còn sống'.

Trái tim chìm trong mười năm tro tàn lại bùng cháy, chỉ bởi vì một câu nói của người trước mặt. Sống gặp người chết thấy xác, cho dù chỉ là một chút tin tức, cũng đáng.

Hề gia, chỉ còn lại bọn họ.

Mà Việt Thanh Phong đã gặp Hề Ngọc Lam.

Toàn thân Hề Ngọc Đường run rẩy, mười ngón tay siết thật chặt, nội tâm không ngừng giãy dụa, một hồi lâu mới không cam lòng nhắm mắt lại, trong phút chốc nội tâm như một cánh đồng hoang vu trống vắng.

Nàng bước từng bước đầy khó khăn, đột nhiên có chút linh cảm, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nàng sẽ phải bỏ lỡ rất nhiều thứ chỉ vì sự yếu đuối của mình.

Trầm mặc đi tới sau lưng Việt Thanh Phong, đánh một chưởng nhẹ lên vai hắn, chỉ nghe mấy tiếng ngân châm rơi xuống đất. Hề Ngọc Đường hơi cắn răng, bình tĩnh nói: ... Ta sẽ gọi A Thất đến một chuyến.

Tiếng nói nhẹ nhàng, như truyền đến từ nơi bình địa xa xôi, mang theo chút cảm giác mỏi mệt, đột nhiên hô hấp của Việt Thanh Phong như sững lại, cảm xúc phức tạp tuôn trào như muốn bao phủ cả thế giới, mừng rỡ như điên, sợ hãi, do dự...

Vô số cảm xúc đan xen, muốn mở miệng, lại vì quá đau đớn mà không nói nên lời.

Hắn đưa lưng về phía Hề Ngọc Đường, lúc lâu sau mới cố gắng bình tĩnh, nói: Không sao, trong ngăn kéo có hòm thuốc và vải băng sạch, giúp ta được chứ?

Hề Ngọc Đường yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, lâu đến mức Việt Thanh Phong đã cho rằng nàng sẽ đổi ý, bất chợt, nàng thu tầm mắt, cất bước đi vào trong phòng.

Thấy bóng dáng của nàng biến mất sau tấm bình phong, Việt Thanh Phong thở phào một hơi như trút được gánh nặng, cả người mệt lả dựa vào trên ghế, mắt nhìn vào hư vô, sự mệt mỏi từ sâu trong linh hồn như khiến hắn khó giữ được chút thanh tỉnh trong lòng.

Thắng cược rồi.

Lần đánh cược này, hắn đã thắng...

Yên lặng cười mấy tiếng, nam tử lại bắt đầu ho khan,

/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status